Sau ngày khai giảng, học sinh bắt đầu đi học trở lại.
Cũng vẫn như mọi hôm thôi, Trạch Dương đợi Hân Nghiên ăn xong thì lai cô đến trường. Nhưng hôm nay vừa dừng chân ở nhà xe thì lại có mấy cô bạn lớp khác đi tới. Hân Nghiên quay lại nhìn thấy họ đang vẫy tay. Cô quay bốn hướng nhưng không có ai ngoài cô và Trạch Dương đang đứng ở đấy. Hân Nghiên tự chỉ tay vào mình thì họ gật đầu. Thấy vậy cô cũng đi tới đó.
- Bạn học, cho mình hỏi một chút nhé?
- Ừm.
- Cậu bạn nam vừa đưa cậu đi học là bạn trai cậu sao?
- Bạn trai a? Mình đâu có bạn trai đâu.
Hân Nghiên ngơ ngác chả hiểu gì. Cô chỉ đọc truyện mới xem phim thì biết được một chút về từ bạn trai. Ba cô bạn nghe thấy Hân Nghiên nói vậy thì mừng thầm trong lòng. Cả ba cô đều đưa một hộp quà hình vuông kèm theo cả bức thư trong đó rồi đút vào tay Hân Nghiên.
- Cậu giúp bọn mình đưa cho cậu bạn mà đưa cậu đi học nhé?
- Đưa cho Trạch Dương sao?
- Ừ, đúng rồi. Giúp bọn mình nhé?
- Ừm, mình sẽ đưa cho cậu ấy.
Hân Nghiên gật đầu chào ba cô rồi đi đến chỗ Trạch Dương. Cô mỉm cười đưa ba hộp quà cho anh.
- Trạch Dương, có ba bạn bảo mình đưa cho Trạch Dương quà.
- Từ lần sau không được nhận lời với họ biết chưa?
- Tại sao?
- Không tại sao hết, mình nói thì cậu phải gật đầu nhớ chưa?
- Ừm. Vậy Trạch Dương cho mình ba hộp quà này nhé?
- Không được, đưa trả họ đi.
- Nhận quà rồi là không được trả lại đâu. Mẹ mình nói vậy á.
- Ừ, nhưng chỉ lần này thôi đấy.
Trạch Dương gật đầu rồi nắm tay đưa Hân Nghiên lên lớp. Anh có ngoảnh lại nhìn về phía ba cô gái kia. Họ vẫn đang nhìn anh. Không thể trách Hân Nghiên được, Trạch Dương chỉ biết thở dài.
Vừa đi lên lớp thì Hân Nghiên liền khoe với Diệp Lam rằng cô có quà.
- Là ai tặng cậu vậy? Tận ba hộp luôn cơ đấy.
- Không phải tặng mình. Là tặng Trạch Dương đó. Nhưng Trạch Dương không thích nên mình đã xin Trạch Dương.
- Bóc ra đi, xem bên trong có gì.
- Ừm.
Nguyễn Thiệu Huy đi đến khoác vai Trạch Dương cười.
- Ông bạn của tôi mới có đầu năm thôi mà đã được chú ý vậy rồi.
- Muốn người khác chú ý cậu không?
- Mình có muốn cũng chả được.
- Tự xem lại bản thân mình đi.
- Cái thằng này.
Trạch Dương không thèm để ý, quàng tay qua cổ Hân Nghiên, kéo cô về bàn ngồi. Hân Nghiên bóc hộp quà ra thì thấy có chocolate, đúng thứ cô thích. Không nói nhiều liền bóc ra một ô vuông nhỏ rồi cho vào miệng.
- Oa, ngon quá đi.
- Trạch Dương ăn đi.
Còn tự tay bẻ một viên rồi nhét vào miệng Trạch Dương. Dù không muốn nhưng vì Hân Nghiên nên cậu vẫn nhai.
- Ngon lắm đúng không?
- Vô vị.
- Trạch Dương không biết thưởng thức gì hết. Ngon vậy cơ mà.
- Ừ, mình không biết. Chỉ có cậu, cô nàng phê bình ẩm thực mới biết được chưa?
- Hì.
Hân Nghiên cười tươi nhìn Trạch Dương rồi lại quay xuống để ăn tiếp. Cô giáo dạy bộ môn vào thì Hân Nghiên mới vội vàng cất đi. Trạch Dương phải lấy khăn giấy để lau miệng cho cô. Rồi còn phải đưa chai nước lọc cho cô vệ sinh miệng nữa.
Tiết học toán là tiết mà Hân Nghiên ghét nhất. Cô chả hiểu tí gì. Lúc thì nằm, lúc thì ngồi. Vẽ chán cái này lại vẽ đến cái kia. Cô nhìn sang thấy Trạch Dương đang làm bài tập thì xán lại gần cậu.
- Trạch Dương.
- Có chuyện gì sao?
- Mình chán, Trạch Dương chơi với mình đi.
- Không được, làm bài đi.
- Nhưng mà mình không biết làm.
Hân Nghiên chu môi mắt long lanh nhìn Trạch Dương.
- Không hiểu chỗ nào?
- Chỗ nào cũng không hiểu hết.
- Về nhà mình giảng cho cậu. Giờ thì ngồi yên đi.
- Nhưng mà chán lắm a.
- Thì vẽ đi.
- Mình vẽ chán rồi mà.
- Không được làm phiền mình bây giờ. Ngồi yên đi.
Trạch Dương nói xong cầm bút để làm bài tiếp. Hân Nghiên đâu chịu để im. Cô còn ngồi sát vào Trạch Dương hơn. Còn nằm úp một bên má vào tay đang viết của anh. Thật may là cô giáo đang vẽ hình học không gian trên bảng nên không để ý. Trạch Dương hết cách đành phải dỗ cô.
- Tí nữa thì chơi với cậu sau. Giờ thì không được.
- Vậy tí nữa Trạch Dương chơi bingo với mình nhé? . ngôn tình hài
- Ừ, tí nữa thì chơi với cậu.
Hân Nghiên vui vẻ quay về chỗ mình ngồi. Trạch Dương làm xong bài thì nộp bài cho cô Lục rồi lấy một tờ giấy để kẻ ô vuông cùng chơi với Hân Nghiên. Hai người vừa chơi xong một ván thì chuông reo lên.
Học sinh chào cô rồi túm tụm lại để chơi với nhau. Hân Nghiên còn đang chơi vui nên bắt Trạch Dương phải ngồi chơi cùng mình tiếp. Cậu cũng chả có việc gì làm nên vẫn ngồi chơi với cô. Đến khi Diệp Lam đi đến rủ Hân Nghiên đi vệ sinh cùng thì cô mới không chơi nữa.
- Này, tí đi chơi không?
Sở Tiêu đi đến vỗ vai Trạch Dương hỏi. Trạch Dương liếc lên nhìn cậu rồi lại cúi xuống.
- Không rảnh.
- Vậy thôi, rủ Hân Hân thôi vậy.
- Lần trước vẫn chưa chưa?
- Lần đó là sự cố ngoài ý muốn. Lần này sẽ khác.
- Không đi. Tôi cũng không để cho Hân Nhi đi chơi với cậu.
- Ài sời, cái tên này chán thật đấy. Thiệu Huy đi không?
- Ừ cũng được. Hôm nay cũng rảnh.
Trạch Dương liếc nhìn hai người kia nói chuyện với nhau rồi lại cúi xuống cất bút với sách vở giúp Hân Nghiên. Cậu đương nhiên sẽ không để cho Hân Nghiên đến nơi đó thêm một lần nào nữa. Toàn những kẻ học hành chả ra đâu, đi đến đó chỉ tội làm hư cô.