Buổi tối hôm đó ba mẹ Hân Nghiên về nên cô lại ngủ ở nhà. Ba mẹ cô còn mua rất nhiều quà cho cô và cả mẹ con Trạch Dương nữa.
Trạch Dương đang ngồi trong phòng đọc sách thì mẹ cậu gõ cửa đi vào.
- Tiểu Dương, mẹ cần nói chuyện với con.
- Mẹ nói đi.
Hạ Mỹ Oánh đi đến chỗ Trạch Dương ngồi xuống cạnh cậu. Hôm nay bà nghiêm túc hơn mọi hôm nữa, hình như có việc gì đó quan trọng... . Truyện Quân Sự
- Hôm nay con có gây gổ với mấy bạn học sao?
- Vâng.
- Bắc Trạch Dương, mẹ có dạy con đi học để uy hiếp bạn bè à? Hơn nữa còn là con gái. Con không biết xấu hổ sao?
- Không thấy, một chút cũng không.
- Cái thằng này, từ bao giờ con đổ đón ra thế hả? Nói mẹ nghe xem lí do là gì?
- Có nhất thiết phải nói lí do ra không mẹ? Bây giờ mẹ muốn đánh muốn chửi thì tùy, con chỉ biết mình chả làm gì sai hết.
Trạch Dương nhìn Hạ Mỹ Oánh bằng ánh mắt hờ hững không quan tâm. Hạ Mỹ Oánh thì tức đỏ cả mặt, thằng con trai này của bà ngày càng giống bản chất người đàn ông đó, không coi ai ra cái gì hết. Bà thật muốn lao đến bóp chết cho xong nhưng vẫn phải cố kiềm chế.
- Con...đúng thật là. Từ giờ về sau không được sự cho phép của mẹ thì con đừng có hòng đụng đến đồ thí nghiệm hay các chất hóa học gì hết. Mẹ cấm tiệt!
- Mẹ.
- Mẹ con gì lúc này, nói thì không chịu nghe. Tưởng làm vậy là hay lắm à? Thích xưng vương xưng tướng gì ở trường hả cái thằng này. Mẹ cho con đi học để giao lưu, kết bạn và học hỏi từ thầy cô giáo. Chứ không phải để con đi đánh nhau gây gổ.
- Con nói rồi, con không thấy mình sai.
Trạch Dương khó chịu đứng dậy nói. Hạ Mỹ Oánh thấy vậy cũng đứng lên cốc đầu cậu.
- Vậy theo anh thì thế nào mới là sai? Hay là anh nghĩ tất cả sai chỉ có mình anh là đúng?
- Con mặc kệ.
Nói xong Trạch Dương rời khỏi phòng đi ra khỏi nhà.
Cố Hoài Diễm và Hoàng Quân Thám từ nãy đến giờ đều nghe thấy hai mẹ con Trạch Dương cãi nhau. Cố Hoài Diễm lên tầng gọi Hân Nghiên xuống.
- Hân Nhi, Tiểu Dương đang giận. Con đi cùng thằng bé nhé, mẹ sợ thằng bé nghĩ quẩn.
- Trạch Dương tức giận sao? Vì sao lại tức giận hả mẹ?
Nghe mẹ mình nói vậy Hân đơ ra chả hiểu gì.
- Mẹ cũng không biết nữa, nhưng mà con đi theo thằng bé đi nhé. Thằng bé đang đi về hướng tạp hóa của bà Lưu đó.
- Vâng ạ, Hân đi nha.
Hân Nghiên vui vẻ gật đầu lấy giày xỏ vào rồi chạy như bay để đuổi kịp Trạch Dương.
- Trạch Dương... Trạch Dương ơi, đợi mình...phù...mệt quá đi.
Trạch Dương nghe thấy tiếng Hân Nghiên thì dừng chân quay đầu lại. Thấy cô đang chạy đến phía mình nên cậu cũng tự đi đến chỗ cô cho khoảng cách đỡ dài hơn. Hân Nghiên bấu lấy hai cánh tay của Trạch Dương thở hổn hển.
- Sao chạy nhanh vậy? Từ lần sau đi bình thường thôi biết chưa?
- Phù...tại Trạch Dương đi nhanh quá, mình không theo kịp.
- Ừ, còn mệt không?
- Hết rồi, hì.
Trạch Dương thấy Hân Nghiên cười tươi như vậy thì gật đầu, nắm tay Hân Nghiên rồi đưa cô đi dạo. Hân Nghiên chú ý quan sát mặt của Trạch Dương xem cậu có phải đang tức giận không thì mới dám nói.
- Trạch Dương vừa cãi nhau với cô Oánh sao?
- Trạch Dương phải xin lỗi cô Oánh nha, mẹ mình nói cãi người lớn là không ngoan đâu. Sẽ bị đánh mông đó. Đau lắm.
- Cậu bị đánh rồi sao mà biết?
- Mình chưa, nhưng mà xem phim á, đứa trẻ hư sẽ bị phạt đó. Sợ lắm nha.
- Mình không sợ.
- Trạch Dương phải sợ chứ, sẽ đau lắm á.
- Ừ, sợ được chưa?
Hân Nghiên nghe vậy liền gật đầu rồi ôm cánh tay Trạch Dương rồi đi tiếp. Trạch Dương cảm thấy có Hân Nghiên thật tốt. Cô còn giúp cậu những lúc đau đầu như thế này.
Đưa Hân Nghiên đi dạo một lúc rồi mới về. Hạ Mỹ Oánh cũng vừa từ nhà Hân Nghiên trở về. Hân Nghiên thấy Hạ Mỹ Oánh liền chạy đến ôm lấy bà.
- Cô Oánh sang chơi nhà Hân sao?
- Ừ, Hân Nhi mới đi chơi về sao?
- Dạ, Hân đi cùng Trạch Dương.
Cô nàng gật đầu chỉ tay về phía Trạch Dương nhưng cậu chả thèm để ý rồi đi vào nhà. Hạ Mỹ Oánh thở dài hôn chào tạm biệt Hân Nghiên rồi cũng về nhà ngay.
...
Sáng hôm sau ba mẹ của mấy em nữa sinh và cả Hạ Mỹ Oánh đều ỏe phòng Hiệu trưởng.
Ba mẹ Lý Hoa gay gắt nói với Hiệu trưởng về việc phải răn đe Trạch Dương và Sở Tiêu vì làm con gái của họ sợ hãi mất ăn mất ngủ còn không dám đi học. Nhưng họ đâu biết Lý Hoa là sợ sự dèm pha của các bạn học.
- Tôi rất xin lỗi về hành động của con trai mình. Mong các bậc phụ huynh đây bỏ qua cho thằng bé một lần.
Hạ Mỹ Oánh cúi đầu xin lỗi mấy phụ huynh ngồi đó. Nhưng họ đâu có để yên...
- Con gái tôi cả hôm qua lẫn hôm nay đều ru rú trong phòng, nó không ăn uống gì. Không biết phụ huynh của em Trạch Dương nghĩ sao?
- Tôi sẽ dạy lại thằng bé, sẽ còn để cho việc này xảy ra thêm nữa.
- Trạch Dương là một học sinh ưu tú của trường, tôi chưa từng thấy em ấy xích mích với ai. Chúng ta có lẽ nên xem xét lại.
Thầy Hiệu trưởng thấy ba mẹ Lý Hoa gây khó dễ cho Hạ Mỹ Oánh liền lên tiếng.
Ba mẹ Lý Hoa còn đang định nói tiếp thì Lệ Uyển Đình gõ cửa bước vào.
- Thưa thầy, em có chuyện cần phải nói ngay bây giờ ạ.
- Được rồi, em nói đi.
- Về việc của Hân Nghiên. Sự thật chính là do chị Lý Hoa đã gây khó dễ cho Hân Nghiên trước. Lúc đó cậu ấy đứng cạnh em, nhìn em làm bài tập. Khi mấy chị ấy đến em thấy Hân Nghiên đứng sát vào em rồi nhưng không hiểu sao lại làm đổ cốc coca ra áo chị Lý Hoa. Nhưng mà Hân Nghiên đã xin lỗi rồi, cậu ấy cũng muốn đền bù chiếc áo. Nhưng chị Lý Hoa lại bắt cậu ấy đền ngay, cậu ấy đã nói để tiền ở nhà nhưng chị không nghe còn định ra tay với cậu ấy. Cũng may là Trạch Dương ngăn lại. Còn về việc Trạch Dương và Sở Tiêu đe dọa mấy chị ấy thì em không biết rõ ạ.
Mọi người nghe Lệ Uyển Đình nói vậy thì im lặng. Nhất là ba mẹ của Lý Hoa, nghe thấy vậy không dám lên tiếng gì.
Hiệu trưởng cho xem lại camera để cho tất cả mọi người thấy. Ba mẹ Lý Hoa đều im lặng. Tuy vậy Hạ Mỹ Oánh vẫn xin lỗi vì đã để con gái mấy người sợ hãi.
Về nhà bà cũng làm lành với Trạch Dương, vậy mà cậu vẫn còn chưa muốn làm lành. Bà đành phải đưa cậu đi đến thăm quan bảo tàng thì mới chịu.