Buổi tối, Hân Nghiên đang ngồi đọc truyện thì nghe thấy điện thoại kêu lên. Cô cũng nhanh nhẹn qua qua đó nghe.
- Hân nghe ạ.
- Là mình nè. - Diệp Lam đầu dây bên kia lên tiếng.
- A Lam Lam, gọi mình có chuyện gì không?
- Có chứ, phải có mới gọi cho cậu qua điện thoại đó.
- Là chuyện gì a?
- Là đi chơi, cậu đi không?
Hân Nghiên nghe vậy lại mở to mắt há hốc miệng. Cô gật đầu như gà mổ thóc.
- Có nha, mình muốn đi.
- Ừ, nhưng mà phải đi sớm cơ.
- Mấy giờ a?
- Ba giờ sáng á, cậu dậy được không?
Hân Nghiên nghe vậy thì nhìn lên đồng hồ. Nếu dậy lúc ba giờ thì vẫn còn tối lắm, với lại ba mẹ cô không cho đi như vậy đâu.
- Nhưng mà ba mẹ mình không cho đi đâu, tối lắm á.
- Không sao, mình đi cùng Thiệu Huy với Sở Tiêu mà lo gì. Với lại cũng đến trường thôi.
- Tại sao lại đến trường a?
- Ừ, nghe nói trường vừa mới xây dựng bể bơi cho học sinh. Chúng ta đến đó để xem.
- Oa, thích quá đi. Vậy mình cũng muốn đi.
- Ừ, vậy lúc đấy rủ cả Trạch Dương nữa nhé.
- Ừm, mình biết rồi.
Tạm biệt Diệp Lam xong thì Hân Nghiên lắm ra giường cười nắc nẻ. Cô cười mãi không ngớt. Lại sắp được đi chơi rồi, nhưng mà không được nói cho ba mẹ biết. Vậy là Hân Nghiên tắt điện để đi nằm sớm. Cố Hoài Diễm đi vào thấy con mình tắt điện thì chỉ đến hôn lên trán cô rồi đóng cửa rời đi.
Nhưng Hân Nghiên lại không ngủ, cô thức đến tận ba giờ rồi nhìn ra ngoài cửa đã thấy Diệp Lam và Thiệu Huy đang đứng ở dưới của sổ phòng cô.
Hân Nghiên mở cửa đi bằng cầu thang phụ rồi sang bên nhà Trạch Dương. Cô cũng đi bằng cầu thang phụ rồi mở cửa phòng Trạch Dương đi vào.
Lại gần thấy Trạch Dương đang ngủ thì cô lay người để Trạch Dương tỉnh dậy.
- Trạch Dương ơi, dậy đi.
Nghe Hân Nghiên nói thì Trạch Dương đưa tay lên day mắt rồi kéo Hân Nghiên nằm lên người mình. Hân Nghiên còn vui vẻ chọc chọc hai má của Trạch Dương.
- Mấy giờ rồi?
- Ba giờ.
Trạch Dương còn không tin lời Hân Nghiên nói còn ngẩng lên nhìn thì đúng thật ba giờ. Còn đang nghĩ mình mơ ngủ chứ Hân Nghiên làm sao mà dậy được giờ này thì Hân Nghiên lại véo hai má cậu.
- Dậy đi Trạch Dương.
- Ngủ đi, còn sớm vậy dậy đi đâu chứ?
Trạch Dương đưa tay giữ lấy gáy Hân Nghiên để cô úp mặt xuống ngực cậu. Hân Nghiên dụi dụi mặt rồi ngóc lên nhìn cậu.
- Dậy để đi chơi a.
- Chơi ở đâu?
- Lam Lam với Thiệu Huy đang ở dưới kia rồi.
Bây giờ Trạch Dương thì mới hiểu ra một chút. Chắc chắn là do hai người kia, nếu không thì Hân Nghiên sẽ không bao giờ dậy giờ này. Trạch Dương đành phải nâng Hân Nghiên ngồi dậy rồi mình cũng ngồi dậy theo.
- Không được đi, về nhà ngủ ngay cho mình.
- Không muốn, mình đã phải thức đến tận bây giờ để đi a. Trạch Dương phải đi cùng với mình.
Vì Hân Nghiên mè nheo mãi nên Trạch Dương đành phải đồng ý. Cậu mở tủ quần áo lấy bộ quần áo khác ra để thay. Đang định cởi áo thì quay lại nhìn Hân Nghiên, cô vẫn mở mắt to trườn nhìn cậu. Trạch Dương đi đến xoa hai má của Hân Nghiên.
- Cái đồ hám sắc, đang nghĩ gì đấy?
- Nghĩ Trạch Dương thay đồ a.
Còn chả có chút ngại ngùng nào, Hân Nghiên vẫn tự nhiên mà nói như vậy. Trạch Dương thừa biết Hân Nghiên chả có ý gì khác nhưng cậu thì lại có ý khác. Thôi thì đành vào nhà tắm thay đồ. Vệ sinh cá nhân xong thì đưa Hân Nghiên đi xuống dưới nhà. Lúc này đã có thêm Sở Tiêu. Hân Nghiên thấy mọi người thì vui vẻ đi đến.
- Lam Lam ơi, mình vui quá đi. .
||||| Truyện đề cử: Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình |||||
- Suỵt, nói nhỏ thôi.
- Ừm.
- Hân Hân nhà ta dậy được sớm vậy sao?
- Mình không có ngủ a.
- Thảo nào tỉnh táo như vậy.
Còn đang tám chuyện thì Trạch Dương đã lấy xe ra chỗ mấy người. Cậu mở cổng nhưng không gây ra tiếng động rồi đợi Hân Nghiên ngồi lên xe rồi đạp xe đi cùng mọi người.
Cả năm người đi cùng với nhau, vì đường tối nên phải bật đèn xe lên. Hân Nghiên ngồi đằng sau có chút sợ tối nên túm chặt lấy áo Trạch Dương.
Đến trường thì cổng khóa chặt. Vậy là cả nhóm cất xe vào bụi cây rồi trèo tường đi vào. Hân Nghiên còn đang định trèo theo thì Trạch Dương kéo cổ áo cô lại.
- Ngốc, không trèo.
Nói rồi Trạch Dương đưa Hân Nghiên đi qua chỗ tán cây khác. Ở đây có cửa phụ đi vào của trường. Thật may là vẫn không khóa, Trạch Dương đẩy cửa cho Hân Nghiên vào trước rồi mình đi vào sau. Ba người kia vừa trèo vào thì thấy Hân Nghiên và Trạch Dương đứng ở đó không xa. Họ tự trách mình ngu, ai bảo không đi cùng Hân Nghiên cơ chứ. Nếu đi cùng Hân Nghiên thì Trạch Dương sẽ lo từ đầu đến cuối luôn rồi.
- Mình nghe nói là bể bơi ở gần khu nhà thể chất, mình đến đó xem thử đi.
- Ừm.
Cả nhóm rón rén đi đến khu nhà thể chất mở cửa thì thấy bể bơi mới nhưng mà vẫn chưa có nước. Hân Nghiên thích thú còn nhảy lên thì lại gây ra tiếng động. Ông bảo vệ nghe thấy thì lại bật đèn pin rồi đi đến khu nhà thể chất. Thấy ánh đèn sáng thi cả nhóm lo lắng tìm chỗ trốn. Trạch Dương nhanh tay kéo Hân Nghiên vào gầm cầu thang quay ôm lấy Hân Nghiên quay lưng về phía ngoài để che cho cô. Diệp Lam cũng nhanh chân chui vào trong chiếc hộp carton to đùng. Thiệu Huy với Sở Tiêu lại chui vào phòng đựng dụng cụ. Ông bảo vệ cầm bóng đèn soi thì không thấy gì. Thế là ông lại rời đi.
Trạch Dương ôm Hân Nghiên chú ý nghe tiếng động, đợi ông bảo vệ rời đi thì cậu mới thở phào. Nhưng Hân Nghiên vẫn chưa biết gì, cô vẫn cứ ôm lấy Trạch Dương. Cậu cũng không muốn nói cho Hân Nghiên biết, để ôm cô thêm lúc nữa cũng được. Ai ngờ đâu Hân Nghiên ôm Trạch Dương, áp mặt vào người cậu rồi ngủ lúc nào không hay. Cũng đúng thôi, đến bây giờ cô vẫn chưa ngủ nên bây giờ buồn ngủ là đúng rồi. Trạch Dương bế Hân Nghiên ra ngoài thì ba người kia cũng đi ra. Sở Tiêu thấy Hân Nghiên ngủ thì lại buồn cười. Cậu đi đến búng tay lên đầu mũi Hân Nghiên làm cô hơi nhăn mặt lại. Trạch Dương đưa một tay lên đánh mạnh vào đầu Sở Tiêu. Nhưng Sở Tiêu cũng chỉ cười rồi lại nhìn Hân Nghiên muốn trêu cô thêm nhưng Trạch Dương lại không cho.
Đi đến chỗ lùm cây lấy xe, Trạch Dương xoay người lại nhìn Diệp Lam với Thiệu Huy.
- Còn một lần đầu têu bày ra mấy cái trò này thì đừng có trách.
Thiệu Huy với Diệp Lam thấy vậy thì đứng nép vào nhau làm bộ mặt vô tội. Đợi Trạch Dương đặt Hân Nghiên lên khung chịu lực đằng trước xe rồi đạp đi thì Diệp Lam với Thiệu Huy mới bắt đầu lên xe để đi. Mọi người đưa Trạch Dương và Hân Nghiên về nhà rồi mới đạp xe về nhà mình.
Trạch Dương bế Hân Nghiên lên phòng tháo dép rồi đặt cô lên giường kéo chăn đắp lên cho cô. Cúi xuống vén mái tóc cô sang một bên nhìn cô thật lâu. Trạch Dương cúi xuống hôn lên trán Hân Nghiên rồi mới về phòng mình. Cũng chả ngủ được nên cậu ra kệ sách lấy quyển sách ra đọc cho đỡ chán.1