Sau Giao Sơn có một đường mòn cổ, được bụi cỏ trùng trùng điệp điệp che khuất, từ đường mòn đó lên, là Thanh Đàm Cung dùng để nghỉ ngơi khi thờ cúng tổ tiên. Cung điện không lớn, nhưng hành lang nhỏ dài gấp khúc, vào cảnh bên trong, sinh trưởng một loại hoa Dạ Long Huyết tản ra ánh sáng, giờ đã qua độ nở hoa, chỉ còn rải rác mấy cây còn nở rộ, như sao đêm lác đác, cố chiếu sáng bầu trời.
Sư Muội vào sâu trong bụi cây, ở đó có một suối nước nóng. Hắn cởi y phục, ngón chân trắng như ngọc dẫm lên bờ cát, rũ mắt nhìn mình trong hồ.
Hắn vươn tay, chậm rãi xoa ngực———
Nơi đó từng vì cấm thuật phản phệ mà thối rữa một mảng lớn, nhưng giờ hắn không lo lắng, hết thảy đều theo kế hoạch, hết thảy đều sẽ tốt hơn.
Hắn bước vào suối nước nóng, trong suối nước nóng mờ mờ khí tức của rồng, ngâm thật thoải mái, Sư Muội dựa vào cạnh hồ, nhắm mắt lại.
Bỗng nhiên, cách đó không xa truyền tới tiếng sột soạt, Sư Muội không mở mắt, chỉ nhàn nhạt mở miệng: "Ai?"
Nam Cung Liễu chui ra từ lùm cây, trên tóc vẫn còn một đoá hoa Long Huyết.
Gã thấy Sư Muội, cười rất vui vẻ: "Bạn thân ca ca tắm hả? Ta có thể giúp kỳ nơi không với tới không?"
Sư Muội nói: "Không cần."
Nam Cung Liễu gãi gãi đầu: "Vậy, ta không có đây nữa, ta đi trước nhé. Nếu không huynh ngâm người, ta mặc xiêm y, huynh cũng mệt."
Trong hơi nước bốc lên, Sư Muội khẽ cười, khuôn mặt hắn trong nước suối càng trong sáng hơn, tựa như miếng băng mỏng mùa đông, trong suốt dễ vỡ, lại lạnh thấu xương.
Hắn hé đôi mắt đào hoa, cười như không cười mà nhìn Nam Cung Liễu: "Tại sao ta lại mệt?"
Nam Cung Liễu lại rất ngay thẳng: "Tại huynh đẹp đó."
"Ồ... Ngươi là con nít con nôi, cũng biết xấu đẹp?"
Nam Cung Liễu thở mạnh: "Ta năm tuổi rồi, không phải trẻ con nữa."
Sư Muội như vui vẻ, nụ cười càng sâu: "Được, coi như ca ca sai rồi. Tới, ca ca hỏi ngươi. Ta với Đạp Tiên Quân, ngươi thích ai hơn?"
"Đương nhiên là bạn thân ca ca nha." Nam Cung Liễu không cần nghĩ ngợi nói, "Đạp Tiên Quân là ai, đệ có biết hắn đâu."
"Vậy đổi cách nói đi." Sư Muội nói, "Ta với Mặc Nhiên kia... Ngươi nhớ mà nhỉ? Hắn từng chơi với ngươi."
Nam Cung Liễu ngậm ngón tay, nghiêm túc nghĩ một lát, gật đầu.
"Ta với hắn, ngươi thích ai hơn? Đừng lựa chọn vì ngươi có quen hay không, ta hỏi xấu đẹp trong mắt ngươi thật."
Lúc này Nam Cung Liễu không trả lời ngay, gã nghiêng đầu, suy tư hồi lâu, mới nói: "Đương nhiên vẫn là bạn thân ca ca rồi."
Sư Muội như bị lấy lòng: "Ồ? Ngươi nói thử xem, hắn không tốt ở đâu?"
"... Ta không biết nói sao."
"Vậy sao ngươi lại thích ta hơn?"
Nam Cung Liễu có vẻ hơi ấm ức: "Ta cũng không biết... Cảm thấy đẹp thì đẹp thôi mà."
Sư Muội yên lặng chốc lát như nghĩ gì đó, chợt ra khỏi nơi sâu của suối nước nóng, tới chỗ nước nông, tay gác lên bờ hồ, lộ ra bờ lưng cong nhu mỹ, cười ngâm ngâm nói: "Ngươi tới đây." Hắn nói, vẫy bàn tay ướt sũng với Nam Cung Liễu, Sư Muội đứng thẳng người trong nước ấm.
"Ái nha——"
Sư Muội buồn cười: "Ngươi kêu cái gì? Đều là nam, có gì để xấu hổ?"
Nam Cung Liễu đảo mắt vòng vòng, lầu bầu nói: "Mới không phải xấu hổ, huynh làm nước bắn vào mắt ta rồi."
Sư Muội không quan tâm mắt gã có gì không, hắn kéo tay Nam Cung Liễu, khiến đối phương nhìn thẳng vào mình. Vì thế vết sẹo dữ tợn ở ngực kia, cứ thế triệt triệt để để lộ ra dưới mắt Nam Cung Liễu.
"Ngươi nhìn đây xem. Sợ không?"
Miệng vết thương kia thối rữa lợi hại, còn chảy mủ ra ngoài. Nam Cung Liễu liếc mắt một cái, đã ghét tới độ quay đầu đi, rốt cuộc gã lời trẻ nhỏ không cố kỵ, nói: "Thật ghê tởm."
Nụ cười Sư Muội không đổi, nhưng ánh mắt lại lạnh đi: "Giờ ngươi còn thấy ta đẹp không?"
"..." Nam Cung Liễu cố gắng thoát khỏi kiềm chế của hắn, nhưng sức Sư Muội quá lớn, gã không vùng ra được, cuối cùng trong mắt gã hiện một tầng hơi nước, có hơi sợ hãi, co rúm lại, "Huynh, huynh thả ta ra. Ta không thích thế."
"Ngươi nhìn cho cẩn thận."
"Ta không muốn—— Ái da!"
Một tiếng răng rắc giòn vang, vì dùng sức quá lớn, nên Sư Muội bẻ trật khớp tay Nam Cung Liễu. Ánh sáng trong mắt hắn chớp động không nói nên lời là cáu giận hay là không cam lòng, gần như là cố chấp: "Vừa rồi không phải bảo ta đẹp ư? Sao rồi, vì một chút vết thương nhỏ, mà từ đẹp thành xấu?"
"Không phải..."
"Có phải mỹ nhân chỉ cần chút tì vết, đã bị người ta chán ghét?" Sư Muội tới gần gã, "Triền miên ngày xưa, biến thành nhìn đã chán ghét, khao khát ngày xưa, biến thành thứ nghẹn ở cổ."
Nam Cung Liễu rốt cuộc không nhịn được, khóc lớn: "Ta nghe không hiểu, ta nghe không hiểu! Huynh thả ta ra, ta không muốn ở đây nữa."
Gã la hét ầm ĩ khiến Sư Muội vốn tâm tình âm trầm trở nên càng tối tăm, trong mắt hắn như có mây đen sóng lớn, đột nhiên giơ tay, tát lên má Nam Cung Liễu.
Hắn cuối cùng buông Nam Cung Liễu ra, lạnh lùng nói: "Phế vật, cút đi."
Chờ Nam Cung Liễu khóc lóc đi xa rồi, Sư Muội quay về sâu trong suối nước nóng lần nữa. Quanh mình cảnh vẫn vậy, hoa Long Huyết nở rộ, trong không khí ngập tràn hương thơm nhàn nhạt, nhưng tâm tình hân hoan lúc đầu của hắn biến mất hoàn toàn, lòng hắn chỉ còn tức giận, tức giận vô biên vô hạn.
Hắn bỗng hắt văng mặt nước, bọt nước bắn khắp nơi, hơi bình tĩnh lại.
Gợn sóng tan, lại chiếu gương mặt ôn nhu như cũ, vẫn là bóng vết thương thối rữa nơi ngực.
Sư Muội phẫn nộ sinh ra mờ mịt vô lực. Hắn lại dựa vào cạnh hồ lần nữa, nâng mi, nhìn màn trời.
"Người đều sẽ thay đổi."
Hắn lẩm bẩm.
Tựa như hạt giống sẽ nảy mầm, chồi non xanh biếc, giữa lá xanh lộ ra một đoá hoa, đoá hoa thưa thớt khó khăn, hoa rơi sẽ bị nghiền nát thành bùn.
Thời gian không thấy không chạm được, nhưng mỗi người đều bị nó lén lút ăn mòn, có người bị cắt mất nanh vuốt, có người bị mài mòn góc cạnh.
"Đều sẽ thay đổi..."
Hắn vốc một vốc nước, tạt lên mặt mình.
Chính hắn kiếp trước và kiếp này đều biết, nhhưng hắn từ lúc nào đã bắt đầu bước đi lạc lối, từ đó không thể quay đầu?
Tắm rửa thay y phục xong, Sư Muội buông mái tóc đen dài, trong đường nhỏ thoảng hương thơm về mật thất Giao Sơn. Đứng trước cửa trong chốc lát, đẩy tay mở cửa.
Lúc màn đêm buông xuống, ánh đèn trong mật thất cơ hồ đều tắt, chỉ còn lại một ánh lửa lẻ loi, đốt phía sau rèm.
Sư Muội bất động thanh sắc vào phòng, không phát hiện ra bất luận động tĩnh gì, duy nhất mang vào theo chỉ có mùi hương bồ kết nhàn nhạt. Nhưng cũng chính vì mùi hương này, đã làm kinh động nam nhân nằm sâu trong rèm.
Đạp Tiên Quân giọng khàn khàn hạ thấp vang lên: "Ai?"
Sư Muội u ám nói: "... Ta."
Trong rèm im lặng giây lát, truyền ra tiếng y phục sột soạt khi xoay người, Đạp Tiên Quân cười lạnh: "... Chủ nhân thật phong nhã. Đêm hôm khuya khoắt không ngủ, tới rình nghe lén bên tường phòng bổn toạ làm gì?... Ngài không nóng à?"
Sắc mặt Sư Muội càng lạnh: "Ngươi cũng một vừa hai phải thôi. Giết chết y rồi cũng chẳng có ai chơi được."
Giọng Đạp Tiên Quân lười biếng, tiếng trầm thấp quyện trong biếng nhác: "Chủ nhân cứ yên tâm đi, bổn toạ ở trên giường không có đam mê biến thái nào. Tình yêu cũng cụ thể một kiểu, với chuyện rảnh rỗi khua môi múa mép, cho rắn cắn người, bịt mắt chơi giải đố cũng chẳng có hứng thú gì. Không làm chết ai đâu."
"..."
Rảnh rỗi khua môi múa mép, cho rắn cắn người, bịt mắt chơi giải đố—— cho dù lòng không chú ý cũng biết hắn nói tới ai.
Lửa giận trong lòng Sư Muội bùng lên, tiến tới loạt xoạt vén màn ra, tựa như đao kiếm va chạm, toé lửa khắp nơi, Sư Minh Tịnh đen mặt đối diện với gương mặt anh tuấn của Đạp Tiên Quân.
"Ngươi——!" Lời còn chưa nói xong, hắn bỗng dừng lại.
Hắn vốn tưởng Đạp Tiên Quân và Sở Vãn Ninh cửu biệt gặp lại, đương nhiên sẽ như chết đói, suồng sã đủ kiểu.
Nhưng sau màn đã bị vén lên, tình hình trước mắt thực sự khiến hắn ngoài ý muốn.
Hắn thấy Sở Vãn Ninh mơ màng ngủ, khuôn mặt nóng bừng đỏ ửng, đang phát sốt. Mà vạt áo Đạp Tiên Quân hơi mở ra, lộ ra phần ngực trơn bóng cân xứng, ôm người trong lòng, trầm mặt, bàn tay lớn vuốt ve mái tóc người trong lòng. Dáng vẻ tuyệt đối không thể buông tay đáng ghét.
Sư Muội nói: "... Ngươi đang làm gì đây?"
Vẻ mặt Đạp Tiên Quân khinh thường: "Ngươi cho rằng bổn toạ có thể đang làm gì?"
"..."
Bỏ đi, hà tất phải so đo với người chết.
Sư Muội nhắm mắt, cố gắng áp xuống ngọn lửa trong lòng nhưng lửa trong ngực vẫn cháy le lói, nhất thời không có cách dập, cuối cùng không nhịn được lạnh lùng trào phúng nói: "Không ngờ tới Đạp Tiên Đế Quân đã lớn như vậy, đi ngủ vẫn cần sư phụ ở bên. Ta nghĩ nếu không phải vì sợ tối, thì chắc là đang muốn làm nũng sư phụ nhỉ."
Không thể không nói những lời này của Sư Muội thực sự có hiệu quả, Đạp Tiên Quân lập tức nguy hiểm mà nheo mắt lại, hắn theo bản năng muốn giơ tay đẩy Sở Vãn Ninh hôn mê trong lòng ra, hoặc là dứt khoát một chân đá xuống giường, như vậy thoạt nhìn có lẽ sẽ phi thường có khí thế.
Nhưng Sư Muội tới gần, cuối cùng hắn làm, lại là ôm nam nhân trong lòng càng chặt hơn, tay áo to rộng vung lên, che khuất khuôn mặt Sở Vãn Ninh.
Làm xong việc này, Đạp Tiên Quân mới âm trầm nâng mắt lên: "Chuyện của bổn toạ, liên quan gì tới ngươi chứ."
Sư Muội cắn răng nói: "Tranh luận cũng phải biết điều, ngươi cũng không nghĩ tới ai tạo ra ngươi?"
"Hàn Lâm Thánh Thủ há mồm ngậm miệng cũng chỉ có một câu uy hiếp bổn toạ như vậy." Đạp Tiên Quân lạnh lùng nói, "Thật sự là có tiền đồ quá lớn."
"Ngươi——!"
Sư Muội liên tục bị hắn chống đối, chung quy vẫn khó nhịn nổi, hắn giơ tay sắc bén, đâm lên trán Đạp Tiên Quân, độ vào chút linh lực.
"Hồn tụ."
Chú quyết từ đôi môi no đủ niệm ra, nhưng đôi mắt Đạp Tiên Quân vẫn cứng rắn hung ác kinh người duy trì thật lâu, lâu tới mức lòng Sư Muội run sợ, thậm chí cảm thấy tên nam nhân này sắp thoát ly hoàn toàn khỏi khống chế của mình.
Trán hắn rịn mồ hôi mỏng, giằng co với Đạp Tiên Quân, cuối cùng cơ hồ hao hết linh lực toàn thân, quát khẽ nói: "Hồn tụ!!"
Lúc này, thân hình Đạp Tiên Quân hơi cứng lại, sau đó ánh mắt mới rốt cuộc tan rã.
Sư Muội thu linh lực, thở hổn hển, che vết thương trước ngực, mắt hoa lên.
Hắn vì lý do thể chất, linh hạch và linh lực đều hạ đẳng, cho dù khổ sở tu luyện chăm chỉ cũng không thể sánh vai với kẻ khác. Ngày thường dùng dược đương nhiên lợi hại, nhưng một khi cần tới linh lực, thân thể hắn căn bản không chống đỡ nổi.
Sư Muội nhắm mắt lại, ngừng trong chốc lát, mới nhìn về phía Đạp Tiên Quân lần nữa: "Ta hỏi lại ngươi lần nữa, ngươi lúc nãy đang làm gì?"
Bởi vì bị khống chế, nên Đạp Tiên Quân không có chút cảm tình gì nói: "Y phát sốt, sợ lạnh."
"... Cho nên?"
Người gỗ chỉ còn một một sợi thức hồn kiếp trước, cái xác không hồn nhàn nhạt nói: "Có bổn toạ ôm, y sẽ ấm hơn một chút."
"..."
Sư Muội nhìn chằm chằm Đạp Tiên Quân thật lâu.
"Sưởi ấm?" Môi nhạt màu của hắn giật giật, bỗng dưng cười thành tiếng, tuy rằng trong mắt đào hoa không hề có ý cười, "Mặc Nhiên, ngươi điên rồi? Người tự sờ độ ấm trên người ngươi mà xem—— ngươi là cái gì? Toàn thân ngươi lạnh như băng, ngươi đã chết từ lâu rồi, thân thể vô tâm vô phế không có nhiệt độ, ngươi cũng đã lạnh lẽo như băng, ngươi còn muốn ủ ấm cho y?"
Đôi mắt đen trống rỗng của Đạp Tiên Quân tựa hồ hiện lên một tia đau đớn, nhưng đau đớn kia lướt qua giây lát, hắn chung quy cũng chỉ là một thi thể.
Sư Muội nói: "Dậy."
Đạp Tiên Quân nghe lệnh cũng không lập tức đứng dậy, mi đen hắn nhíu chặt, tựa hồ đang dùng ý chí giãy dụa với khống chế của Sư Muội.
"Ngươi dậy cho ta!"
Mệnh lệnh càng mạnh, dưới miệng lưỡi hung ác như vậy, Đạp Tiên Quân rốt cuộc nghe lời.
Hắn chậm rãi đứng dậy từ giường, y phục vẫn mở rộng, nhiệt độ cơ thể Sở Vãn Ninh vẫn còn lưu lại tại lồng ngực đã không còn phập phồng của hắn.
Sư Muội âm trầm nói: "Đi ra ngoài."
Đạp Tiên Quân chậm chạp rời đi vài bước như vậy, đột nhiên ngừng lại, thấp giọng nói một câu: "Có."
"... Cái gì?"
Đạp Tiên Quân cứng đời lập lại: "Có."
Sư Muội nhất thời không kịp phản ứng lại, hỏi: "Có cái gì?"
"Độ ấm." Tên nam nhân này ngu ngốc nâng tay lên, vuốt ve trên lồng ngực của mình, vuốt ve độ ấm Sở Vãn Ninh để lại cho hắn, "Ở đây, ấm."
Sư Muội tựa hồ bị chọc cười, nổi giận, không có gì làm hắn ảo não hơn con rối trong tay không thuận theo, hắn quát khẽ nói: "Ngươi cút ra ngoài cho ta."
Đạp Tiên Quân lại đi hai bước, nhưng lần này thật sự chỉ là hai bước, biểu tình hắn bỗng dưng thành đau khổ.
"Không..." Hắn ôm đầu, gân xanh trên tay nảy lên, cả người đều phát run, hắn phát ra tiếng thở dốc trầm thấp, "Bổn toạ... Không cam lòng... Lại có thể, có thể như thế... Như thế..."
Hắn nhắm chặt hai mắt, ý chí hắn hoặc mạnh hoặc yếu, ký ức lúc xa lúc gần. Hắn đang giãy dụa, đang rối rắm, mấy phen chìm nổi, hai đời tra tấn.
"... Đợi... Ngươi... Làm càn...!!"
Nỉ non đột nhiên dừng lại, run rẩy bỗng im bặt.
Sư Muội kêu thành tiếng, che ngực lại—— Khi Đạp Tiên Quân thoát khỏi kềm chế luôn phản phệ lại hắn mạnh mẽ. Hắn cơ hồ lảo đảo lui một bước. Ngay sau đó, hắn thấy Đạp Tiên Quân bỗng mở to mắt, trong mắt huyết tinh hung thần như sương mù lan toả khắp nơi.
"..."
Cặp mắt chim ưng đen, mặt không còn vẻ mê mang, bóng dáng mình là một gương mặt lạnh lùng.
Sắc mặt Sư Muội trắng bệch, chậm rãi nói: "Ngươi khôi phục càng lúc càng nhanh."
Đạp Tiên Quân không lên tiếng, đáy mắt lướt qua ánh sáng như tuyết, hắn khẽ thở phì phò, giơ tay triệu Bất Quy.
Sư Muội khẽ nâng cằm, tầm mắt rời từ trên chuôi đao, rơi xuống bộ mặt hổ báo của Mặc Nhiên: "Làm sao, giận rồi? Muốn giết ta?"
Lưỡi đao đen nhánh không có ánh sáng xoạt một tiếng nâng lên, chớp mắt đã kề bên cổ trắng như tuyết của Sư Muội, dùng sức cực tàn nhẫn, thậm chí cắt rách da thịt, rịn ra máu.
Sư Muội không lui, cười lạnh nói: "Đế quân bệ hạ, ngươi giờ có thể cử động, đều dựa vào linh lực của ta liên kết, nếu giết ta, ngươi cũng chết. Chuyện này ngươi không phải không rõ."
"..."
Sư Muội tiếp tục nói: "Luận thực lực, ta quả thật không đánh lại ngươi. Nhưng ngươi tự nghĩ kỹ, ngươi muốn cá chết lưới rách, hay là muốn tiếp tục sống trên đời này."
Tay Đạp Tiên Đế Quân cực ổn định, không hề run.
Nhưng một lúc sau, lại bỗng dưng trở tay thu hồi Bất Quy, quay đầu đi chỗ khác.
Sư Muội thấy hắn thu đao, liền nâng tay lên, thong thả ung dung sờ qua vệt máu giữa cổ, sau đó nói: "Cũng may ngươi không ngu ngốc quá mức."
"..."
"Về sau đừng động hay không động cũng kêu đánh kêu giết. Kỳ thật quan hệ của hai ta, trong lòng ngươi cũng hiểu rất rõ." Sư Muội nhìn thoáng qua Đạp Tiên Quân, "Ngươi tựa như lưỡi đao đã mòn, ta khôi phục lại ngươi thành tốt như xưa. Tiếp tục làm lưỡi đao sắc bén của ta. Mà ngươi thì sao, ngươi có lẽ định sau khi khôi phục, hoàn toàn thoát khỏi khống chế của ta, muốn đầu ta."
Tròng mắt Đạp Tiên Quân chuyển động, nghiêng qua, lạnh như băng mà nhìn hắn.
"Mấy năm nay, ngươi ở một hồng trần khác tiếp tục làm việc thay ta. Tàn dư Sinh Tử Môn cực kỳ nhỏ hẹp, khó có thể hơn người, thông thường ta đều dùng bồ câu gửi thư tới cho ngươi. Nhưng chúng ta thi thoảng cũng dùng cổ trùng bù đắp cho nhau, liên hệ nội tâm. Cho nên ta đương nhiên biết ngươi nghĩ gì, ngươi không cần giật mình."
Đạp Tiên Quân rốt cuộc mở miệng, lãnh đạm nói: "Thấy ngươi đứng cách cũng không xa, con mắt nào của ngươi thấy bổn toạ giật mình?"
"..." Sư Muội mím môi, sắc mặt càng trầm, sau đó hắn nói: "Được. Nếu ngươi biết rõ lợi và hại của chuyện này, vậy hẳn càng nên nhịn tới giờ. Chúng ta đồng lòng hợp lực, chờ ngày đại cáo thành công kia, nhìn lại, đến tột cùng là ngươi có thể phản phệ ta, hay là ta được một thanh vũ khí sắc bén bách chiến bách thắng."
Đạp Tiên Quân nói: "Rửa mắt mong chờ."
Sư Muội đang muốn nói gì, bỗng nhiên, Sở Vãn Ninh trên giường phát ra một tiếng rên rất nhỏ. Chỉ là một tiếng này nhẹ như hoa quỳnh trong nháy mắt, nhưng hai nam nhân đang đấu võ mồm lại lập tức quay đầu qua.
"Vãn Ninh?"
"Sư tôn——"
"..." Sư huynh đệ ngày xưa đối diện nhau, Đạp Tiên Quân hung ác nham hiểm không hé răng. Một lát sau, tròng mắt hắn chuyển động, từ trên người Sư Muội, chuyển qua trên người Sở Vãn Ninh hôn mê không tỉnh.
Một lát sau, hắn lại dùng một loại miệng lưỡi không để ý lắm nói: "Người này đã nóng rất nhiều ngày. Làm sao cũng không đỡ hơn, nếu còn như vậy tiếp, y có thể hay không sẽ..."
Lời nói tới đây không có thêm gì nữa, Đạp Tiên Đế Quân giết người như ma đang nói đến chữ nào đó, liền dừng lại. Hàng mi dài của hắn giật giật, nhắm mắt lại.
Sư Muội lại chẳng có hề gì: "Muốn hỏi gì? Muốn hỏi y có thể chết không?"
Không biết có phải ảo giác không, gương mặt vốn tái nhợt của Đạp Tiên Quân càng mất sắc. Hắn mím môi, tựa hồ thực ghét chữ "chết" này, chỉ lời ít ý nhiều mà nói: "Có thể không?"
"Đương nhiên không chết được. Ngươi cũng quá coi thường Bắc Đẩu Tiên Tôn. Nhưng chuyện này ngươi còn không biết xấu hổ hỏi ta?" Sư Muội nhướng mày, "Y phát sốt là vì ai? Còn không phải tại ngươi như hổ như sói làm quá tàn nhẫn à."
Sắc mặt Đạp Tiên Quân càng kém, quả thực xấu xí tới cực hạn, hắn âm trầm nói: "Hắn không phải ta, đừng nói phế vật kia thành một với ta."
Nghe hắn nói vậy, Sư Muội nhìn hắn chằm chằm đánh giá một lượt, cuối cùng nói: "Trùng hợp, ta cũng cảm thấy hắn là phế vật. Ngươi cũng biết rõ, ta hao tổn tâm cơ, xé mở thời không này lớn ra mời ngươi tới đây, là vì khiến phế vật kia biến mất, để ngươi là người trên đỉnh cao."
"Bệ hạ." Hắn bỗng mang theo nghiền ngẫm, xưng hô như vậy với Đạp Tiên Quân, "Còn thiếu một chút cuối cùng, mục đích của chúng ta có thể đạt được. Ngươi kỳ thật cũng rất muốn hoàn chỉnh sức mạnh, muốn linh hạch mãnh liệt mênh mông, đúng không?"
"..."
Sư Muội như rắn đi săn, nhè nhẹ phun đầu lưỡi đỏ tươi, mê hoặc, dụ dỗ.
Hắn thấy khát vọng trong đáy mắt Đạp Tiên Quân.
Vì thế hắn giãn mặt ra cười, nhất định phải được, tính sẵn trong lòng.
"Nếu ngươi muốn khôi phục toàn bộ sức mạnh, vậy nghe lời chút." Hắn phun độc, mắt có tinh quang, "Ngươi nghe lời, chúng ta mới dễ làm việc."
Đạp Tiên Quân trầm mặc một lát, phất tay áo: "Trước đừng nói chuyện này."
Tiếp theo hắn chỉ vào Sở Vãn Ninh, "Nói cái này đi."
"Y à, y cũng chỉ là chịu kích thích quá lớn khi linh hồn dung thể mà thôi." Sư Muội nhàn nhạt, "Không có gì để nói. Có điều nếu ngươi thật sự muốn y thoải mái hơn, thế thì không bằng ra ngoài trước đi."
Ánh mắt Đạp Tiên Quân lập tức cảnh giác: "Ngươi muốn làm gì?"
Sư Muội cười như không cười: "Giúp y chữa thương."
"Bổn toạ cũng muốn ở đây."
"Khó mà làm được." Sư Muội nói, "Hàn Lân Thánh Thủ thi thuật cứu người, không chấp nhận có mặt kẻ khác."
"..."
Thấy Đạp Tiên Quân còn không có ý định đi, Sư Muội liền hỏi: "Ngươi không đi cũng được. Ta đây ra ngoài, để ngươi ở lại. Dù sao đế quân ngươi có bản lĩnh thông thiên như vậy, nhất định có thể chăm sóc y tốt thôi."
Nhưng Sư Muội vừa nói vậy, sắc mặt Đạp Tiên Quân liền càng khó nhìn.
Linh lực hắn hung ác bá đạo, không thích hợp nhất chính là thuật trị liệu, kiếp trước nhiều cung nhân như vậy, càng không thiếu y quan, nên hắn cũng chưa từng học cẩn thận.
Sư Muội khôi phục thong thả ung dung, cười ngâm ngâm mà nhìn hắn.
Đạp Tiên Quân đương nhiên bị nụ cười của hắn làm phát tởm, bỗng quay đầu, cắn chặt răng, căn bản không muốn nhìn Sư Muội nữa.
Qua hồi lâu, hắn mới nói: "... Được. Bổn toạ ra ngoài, ngươi chữa thương giúp y." Dừng một chút, lại hung ác nói, "Nhưng bổn toạ ở ngay ngoài cửa, nếu ngươi dám..."
Hắn còn chưa nói hết lời, lạnh lẽo trên mặt cơ hồ có thể bóp chết người ta.
"Ngươi nếu dám làm gì với y, bổn toạ lập tức lấy mạng chó của ngươi."
Loại uy hiếp này không có hiệu lực quá lớn với Sư Muội, hắn lại cười cười, làm thủ thế "mời đi" với Đạp Tiên Quân.
Đạp Tiên Quân đi ra ngoài, trước khi đi còn nhìn chằm chằm ngoài cửa thật lâu. Sư Muội đứng trong mật thất rốt cuộc an tĩnh, nhìn cửa đá đóng lại, một lát sau, hắn xoay người, đi tới bên cạnh nam nhân bạch y nằm trên giường.
"..." Nụ cười trào phúng trên mặt Sư Muội thay đổi, đổi thành thần sắc cực kỳ an hoà, lại cực kỳ điên cuồng. Hắn nhẹ nhàng nói, "Sư tôn."
Từng bước đi tới.
Giờ Sở Vãn Ninh rốt cuộc nằm trong tay hắn, Đạp Tiên Quân đứng ở ngoài thì sao? Hắn có rất nhiều cách để Sở Vãn Ninh không phát ra tiếng.
Chờ đám đế quân tiến vào, vừa buồn bực vừa hung thần cũng đều bất lực. Muốn trách thì trách mình quá ngây thơ vô dụng, đành phải chắp tay để ái nhân ở lại xà phật.
Ngón tay thon dài trắng nõn vén mành lên, Sư Muội cơ hồ ôn nhu lại tham lam nhìn nam tử phát sốt cao nằm trên giường: "Lần này, sẽ không có ai tới làm phiền chúng ta nữa."
Hắn chậm rãi ngồi xuống, vươn tay vuốt ve khuôn mặt Sở Vãn Ninh.
"... Đến đây đi, Sở phi, để ta chỉ cách phu quân của ngươi một bức tường, dạy dỗ lại ngươi cho cẩn thận. Nhé?"