Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng

Chương 291: Hai đời đan xen




Đạp Tiên Quân đứng ở vạn thước trời cao, hắc bào vẫn ngang tàng cuồn cuộn.
Hắn híp mắt lại, tay áo bao phủ phiền phức bị thổi tán loạn, linh lực trong bàn tay như thạch long nuốt trời, bỗng nhiên xé mở nhìn được thời không lạnh lẽo và mịt mù_____
"Uỳnh!"
Bỗng một tiếng vang thật lớn, một đạo tia chớp giống như lưỡi dao sắc bén bổ xuống, chớp mắt chấn động trời cao!
Mấy phần tĩnh mịch, ngay sau đó, nước Thiên Trì tuôn ra chảy ngược, tuyết Côn Lôn chia nhau phun trào, mây vàng cuốn đất, gió bắc tràn trời... Sở Vãn Ninh đã từng đi tới hồng trần này, chỉ xé ra một vết tích rất nhỏ, sau đó Sư Muội nhọc lòng chữa trị vết tích kia, bèn cũng đi theo trần thế này.
Nhưng hai lần đó thời không hé mở, cũng chỉ là bị thương nhỏ, rất nhanh sẽ được lực của Hồng Môn khôi phục nguyên dạng. Dù cho sau này ở trên Giao Sơn, Từ Sương Lâm mượn ngũ đại thần binh mở ra một đạo thiên liệt to lớn, cũng chỉ là tạm thời đập tan ranh giới hai hồng trận trong lúc đó mà thôi.
Thế nhưng lúc này đây, do Mặc Nhiên tự mình xé mở vết nứt so với trước kia hoàn toàn bất đồng. Trên bầu trời thoáng chốc máu tươi tràn ngập, đồng thời có hai mặt trời và hai mặt trăng từ từ mọc lên, hiện lên ánh sáng màu trắng yếu ớt, treo lơ lửng trên bầu trời.
Từ Giang Nam đến Mạc Bắc, từ mép biển đến chân trời. Trong chốc lát hầu như tất cả mọi người ngừng công việc trên tay, ngửa đầu nhìn hiện tượng thiên văn kỳ quái đáng sợ kia.
Vô Thường trấn. Có đứa trẻ mới bi bô tập nói khóc nỉ non, được mẫu thân chăm chú ôm vào trong ngực, mẫu thân hôn mặt nó nhỏ giọng dụ dỗ, "Đừng khóc, đừng khóc, bé cưng ngoan, mẹ ở chỗ này, mẹ ở chỗ này."
Thành Dương Châu. Có lão phụ nhân tóc bạc da gà run rẩy chống quải trượng, thân thể còng lưng, mất tiếng nói, "Kia... Bầu trời kia vì sao lại có hai mặt trăng, còn có hai cái mặt trời... Trời, trời ạ, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì..."
Phi Hoa đảo. Tôn Tam Nương dựng thẳng lông mày rậm, chống nạnh đứng bên bờ, nàng lớn tiếng ra lệnh cưỡng chế tất cả mọi người vào nhà tắt đèn lánh mặt, lại để cho người làm đưa người già yếu không có nhà trên đảo tất cả nhận vào phủ sắp xếp.
Nàng nhìn chằm chằm dị tượng trên bầu trời, trong mắt là cảnh lửa cháy tung tóe.
Càng miễn bàn Cô Nguyệt Dạ, Hỏa Hoàng Các, Vô Bi Tự những đại môn phái này, mặc kệ có nguyện ý tiếp thu hai không, hầu như toàn bộ tu sĩ vào giờ khắc này rõ ràng đều hiểu một việc:
Thời Không Sinh Tử Môn, thực sự mở ra.
Mặc Nhiên ngự mây trên không, trong mắt đẫm một màu máu, đồng tử mãnh liệt lóe lên ánh quang điên cuồng.
Hắn bị Sư Minh Tịnh trước sau thôi miên tâm ý vài lần, sống rồi lại chết, chết rồi lại sống, ký ức càng xóa sạch thành mảnh nhỏ, trong cơ thể lại cũng chỉ có một luồng thức hồn cầm cự.
Bởi vậy toàn thân hắn đều là điên cuồng, so với trước đây càng thêm bất chấp ngang ngược.
Hủy thiên diệt địa.
Rất nhanh, một nửa giang sơn đều bị luồng mây màu đen này bao trùm, Đạp Tiên Quân ngửa mặt lên trời, ha ha cười dài _____ nhưng hắn đang cười cái gì?
Hắn cũng không rõ ràng lắm, cũng không biết.
Trí óc loạn thành một mối, ở giữa ý niệm trong lòng có chủ nhân không ngừng ra lệnh, quanh quẩn lượn vòng.
Mắt hắn khẽ khép hờ, nhìn kết giới mây đen cuồn cuộn dưới một tầng kết giới long lanh óng ánh, giữa môi răng nặn ra một vết cười lạnh, sau đó giơ tay lên, trầm giọng nói, "Bất Quy."
Bất Quy lập tức xuất hiện.
Đầu ngón tay Đạp Tiên Quân để ở trên thân đao từng chút từng chút một lau qua, ma sát.
Ngay sau đó, hắn hướng về kết giới ngăn cách hai hồng trần, hung bạo đánh xuống!!
Giây lát tĩnh mịch_____
Đột nhiên, lòng đất nổ vang, vạn vật tháo chạy.
Thời Không Sinh Tử Môn rốt cuộc triệt triệt để để bị hắn mở, chặt đứt, cắn nát.
Chỉ một thoáng, sơn hà biến sắc.
Linh lực hung ác ngoan độc bá đạo của hắn và thần võ Bất Quy hợp lại, khiến vết nứt này khuếch trương hoàn toàn đến vậy, trong phòng trăm năm tuyệt không có khả năng phong kín!
Nhiệm vụ hoàn thành.
Đạp Tiên Quân đứng cửa thiên liệt tuôn ra gió mạnh, híp mắt nhìn chốc lát, sau đó quay đầu liếc qua hồng trần này, dừng một chút, xoay người bước vào thế giới chân chính thuộc về hắn kia_____
Lúc tiếng gió đang gào thét bên tai hắn dừng lại, hắn nâng mắt lên.
Trước mắt là một mảnh trắng muốt mênh mông. Hắn lại lần nữa trở về cái thế giới xưng vương xưng đế. Về tới Côn Lôn Đạp Tuyết Cung kiếp trước.
"Bệ hạ."
"Cung nghênh đế quân bệ hạ trở về."
Hắn đứng ở trên cánh đồng tuyết trắng um tùm bao la, có rất nhiều kẻ vây quanh vội vàng chạy về phía hắn, quỳ xuống trên mặt tuyết liên tiếp như thủy triều, ba quỳ chính lạy, dập đầu trước hắn.
Đạp Tiên Quân không hé răng, ánh mắt như chim ưng nhìn chằm chằm đảo qua những tu sĩ thẳng hàng, trùm áo choàng màu đen kia.
Nhìn không thấy cuối cùng, những người này, vẫn lan tràn đến dưới chân núi.
Dẫn đầu là một lão nhân run run rẩy rẩy, gió bắc thổi tóc mai hoa râm của lão, chính là Lưu công đã phụng dưỡng hắn nhiều năm.
Năm đó Đạp Tiên Quân chết đi, Lưu công cũng như những cung nhân khác, bị đuổi về quê nhà. Còn tưởng rằng tất cả đều đã kết thúc vào lúc ấy, vậy mà cũng không bao lâu, một người tên là Hoa Bích Nam, Thánh Thủ của dược tông oanh liệt xuất thế, lộ ra diện mạo hung thần ác quỷ, lại biến thi cốt Đạp Tiên Quân thành hoạt tử nhân để khống chế.
Chỉ có điều tên hoạt tử nhân này có tình cảm và ý chí riêng, sinh nhiều bất mãn với người hầu mà Hoa Bích Nam phái tới, mãi đến khi Hoa Bích Nam một lần nữa tìm kiếm lại cung nhân ở Vu Sơn Điện trước đây, hắn mới từ bỏ ý đồ.
Hoa Bích Nam sau này không biết vì nguyên nhân nào đó mà lão Lưu cũng không biết, mai danh ẩn tích trong hồng trần này, chỉ để đế quân ở lại một mình, cùng hậu thế hấp hối muốn chết không được muốn sống không xong.
Thời gian lâu dài, may là người ngu xuẩn vẫn có thể nhìn ra đế quân cho tới nay đều bị điều khiển, lão Lưu cũng không ngoại lệ. Nhưng lão là một ông lão da mồi, nửa cái cổ đều chôn trong hoàng thổ, lại có thể làm gì đây?
Lão không thân không thích, bằng hữu cũng đều sớm chết hết, lão chỉ có thể coi việc hầu hạ Đạp Tiên Đế Quân như một phần ký thác sau cùng, già yếu mà chất phác lo liệu.
Chính là bởi vì phần ký thác này, lúc Lưu công lần thứ hai thấy hắn, trong mắt đã có mừng rỡ lại có ưu sầu, rốt cuộc so với người khác thoạt nhìn chân thật hơn nhiều.
Đạp Tiên Quân giật giật môi, "Lão Lưu."
"Bệ hạ." Lưu công dập đầu, "Bệ hạ cuối cùng đã trở về."
"... Ngươi biết không?" Khi Đạp Tiên Quân nói lời này, cũng không ý thức được bản thân lại như hài tử vội vàng chia sẽ tin vui cùng trưởng bối, "Bổn tọa lại thấy được hắn."
Lưu công ngẩn ra:"... Sở tông sư?"
"Ừ, thấy thật nhiều thứ. Linh hạch bổn tọa cũng đã khôi phục, chờ chuyện quan trọng hoàn thành, bổn tọa có thể_____"
Có lẽ thấy được bóng của chính mình đang hưng phấn không thôi từ ánh mắt lão nhân vẫn đục, Đạp Tiên Quân bỗng dưng ngừng nói, có chút ngượng ngùng quét một đám người xung quanh.
Hoàn hảo, không ai dám cả gan chê cười hắn.
Hắn mím bờ môi, để cho mình một lần nữa trở nên lạnh lẽo mà uy nghiêm, phất ống tay áo một cái, nói, "Được rồi. Đừng quỳ nữa. Đứng lên hết đi, theo bổn tọa về Vu Sơn Điện."
Một đường ngự kiếm quay về Thục Trung, lướt qua mùi tử khí trầm nặng, điêu tàn vắng vẻ.
Hồng trần này đã không còn dư quá nhiều người sống, hắn sớm thành thói quen. Chỉ có điều ở thế giới kia chờ đợi một hồi, một lần nữa thấy được người đi người đến náo nhiệt, vẫn sẽ có chút cô tịch.
Đêm đó, hắn mở vò Lê Hoa Bạch năm xưa, ở Vu Sơn Điện hiu quạnh uống một mình.
Từ khi chiếm được linh hạch của Mặc Tông Sư, thân thể hắn khôi phục không ít, rất nhiều việc người sống mới có thể làm, hắn cũng có thể làm. Ví như uống rượu, ví như ăn cơm. Có điều dù cho tu sửa thế nào đi nữa, thi thể vẫn là thi thể, tư vị đầu lưỡi hắn có thể nếm ra kỳ thực cũng không được nhiều như khi hắn còn sống.
Nhưng hắn vẫn vì thế mà thỏa mãn.
Rượu quá ba tuần, hơi có chút men say, hắn đỡ trán, nằm trên tháp mềm, chán muốn chết mà hồi tưởng lại ít chuyện cũ. Những chuyện cũ này thật ra cũng không thoải mái, dùng để nhắm rượu, chung quy làm người ta cảm thấy phiền muộn.
Trước đây hắn không muốn nhớ, nhưng mà lúc này hắn không sợ.
Hai hồng trần đã gắn liền, từng không thoải mái đến mấy nữa cũng rất nhanh có thể thay đổi. Hắn khép hờ mắt, ngón tay thon dài vờn quanh tua hồng trên bầu rượu, hắn lẩm bẩm nói, "Sở Vãn Ninh..."
Đứng dậy, một mạch đi đến Hồng Liên Thủy Tạ phủ đầy bụi đã lâu. Vừa đến cửa, liền gặp được Lưu công từ bên trong đi ra, hai người đều sửng sốt.
"Bệ hạ vạn an."
Đạp Tiên Quân hỏi, "Sao ông lại ở chỗ này?"
Hắn đang nói chuyện, tầm mắt rơi trên cái sọt đựng khăn lau và chổ lông gà lẫn lộn mà Lưu công mang theo.
"Đang quét dọn?"
Lưu công thở dài, "Vâng, không biết hôm nào bệ hạ lại muốn đến, sợ đồ vật quá lâu không dùng sẽ bị phá hủy, cho nên mỗi ngày đều dọn dẹp." Lão Lưu dừng một chút, "Ở đây vẫn có dáng vẻ như ban đầu, bệ hạ vào đi thôi."
Đạp Tiên Quân bỗng nhiên cũng không biết nên nói gì cho phải.
Một mình hắn đi tới cạnh bờ ao, ao này tập trung linh lực, bởi vậy luôn có hương thơm. Con ếch không hề biết xuân thu kêu to từ sâu trong ngó sen, trong ngày hè gió nam ấm áp, người sưởi nắng mi mày ảm đạm, hắn bỗng nhiên trở nên hăng hái, kéo Sở Vãn Ninh, không nói lời nào mà ở trên cầu hôn trên trán người nọ một chút.
Khi đó giữa bọn họ ngoại trừ tính – dục, dường như cũng không có quá nhiều ôn tồn, bất thình lình không có chút ý tứ suồng sã nào, khiến cho Sở Vãn Ninh hơi cảm thấy kinh ngạc.
Trên cây ve kêu hai ba tiếng, ếch trong ao cũng không tỏ ra yếu kém.
Hắn nhìn đôi mắt phượng hơi mở lớn kia, càng thấy thú vị, liền nói, "Cũng không có việc gì, không bằng ra ngoài du ngoạn giải trí?"
Không chờ Sở Vãn Ninh cự tuyệt, đã đem ngón tay tay lên môi đối phương, "Xuỵt. Nghe bổn tọa nói xong đã."
"..."
"Chúng ta cùng đánh cược, đợi lát nữa bổn tọa đếm tới mười, nếu như ếch trong viện kêu, nghĩa là ngươi thua, ngươi phải đi lấy cho bổn tọa một bầu nước ô mai. Nếu ve trên cây kêu trước, nghĩa là bổn tọa thua, bổn tọa... Mang ngươi xuống núi giải sầu một chút."
Xuống núi đúng là một việc cực cực kỳ mê hoặc. Sở Vãn Ninh lúc đầu không muốn để ý hắn, thế nhưng sớm chiều ở chung, Đạp Tiên Quân từ lâu đã biết rõ mà bắt nạt chỗ mềm mại của y, nói lên điều kiện khiến y căn bản không cách nào cự tuyệt.
Nam nhân tuấn mỹ cười cười, "Ha, bắt đầu rồi?"
"Một, hai, ba..."
Thanh âm trầm nóng chậm rãi chảy xuôi, hai người đều lấy tinh thần nghe tiếng ếch hoặc tiếng ve kêu, thế nhưng nhân gian đế quân đại khái số mệnh khiếm khuyết, hắn vừa mới bắt đầu đếm, ve kêu cực kỳ náo nhiệt, ếch lại lười vang tiếng, rất có ý tứ hành quân lặng lẽ.
"Tám, chín..." Càng về sau, lại càng kéo dài. Kéo dài tới độ chơi xấu cũng quá rõ ràng, chọc cho Sở Vãn Ninh quay đầu, lạnh lùng nhìn hắn.
Đạp Tiên Quân cũng thật là dày da mặt, bị người khác nhìn như vậy rồi, thế mà còn dứt khoát dừng ở chữ "chín", không có đếm tiếp, còn hỏi ngược Sở Vãn Ninh, "Ngươi nói xem con ếch kia có phải đã chết rồi không."
"..."
"Nếu không thì sao lại không kêu."
"..."
"Ngươi chờ chút, bổn tọa nhìn một cái xem nó có còn sống không, không phải không công bằng." Hắn nói, lấy một khối đá từ trên mặt đất, ném vút về phía con ếch da xanh biết sinh khí dồi dào_____
"Mười!"
"Ộp!"
Ếch bị dọa sợ, phịch một tiếng nhảy vào trong nước, sóng lăn tăn theo tiếng ếch mà dập dềnh tách ra, Đạp Tiên Quân cười ha hả, ngón tay cọ trên môi, nhìn Sở Vãn Ninh nói, "Ngươi thua. Gọi trước là ếch."
Sở Vãn Ninh phất tay áo muốn đi, ống tay áo bị kéo lại. Đạp tiên Quân được tiện nghi tâm tình tốt, hồ sen thầm lặng lững lờ, hắn không để ý đối phương tức giận, cười nói, "Nước ô mai phải lạnh, càng là cái loại lạnh này."
"Ngươi còn cần mặt mũi không?" Sở Vãn Ninh hầu như cắn răng mà nói.
"Thứ đồ kia không thể giải nhiệt, còn có lợi ích gì." Đạp Tiên Quân nói, chọc trán y một chút, "Đi thôi, nhớ kỹ bỏ thêm ít đường."
Đại khái ngày đó tâm tình thực sự rất tốt, ở dưới ánh mặt trời rực rỡ oi nóng uống xong một bầu nước ô mai ướp lạnh ngọt thấu tâm can, ngay cả tiếng ếch cũng dễ nghe không sao nói được.
Trời chạng vạng tối, hắn bỗng nhiên nói với Sở Vãn Ninh, "Rất nhanh cũng đã qua ba năm."
"Cái gì?"
Thấy phản ứng của y, trên mặt đế quân trẻ tuổi thoáng qua một tầng không vui, "Xưng đế. Bổn tọa xưng đế, rất nhanh cũng đã ba năm."
Đạp Tiên Quân vừa nói, vừa cố gắng tìm chút gợn sóng nhỏ bé trong ánh mắt Sở Vãn Ninh, đáng tiếc kết quả làm người ta cảm thấy rất thất bại. Hắn hơi nhăn mũi lại, có chút âm trầm lại có chút không cam lòng, nghĩ một lát, hắn bỗng nhiên nói: "Ngươi theo bổn tọa, cũng đã ba năm."
"..."
"Nhìn xem mùi vị nước mơ này không tệ lắm, bổn tọa mang ngươi xuống núi một chút. Nhưng không thể đi xa, ở ngay trấn Vô Thường."
Xe ngựa đã chuẩn bị, màn trúc gối mát chén trà quạt giấy đầy đủ mọi thứ.
Đứng ở trước cửa chính Tử Sinh Đỉnh rộng lớn sửa đổi nhiều lần, Đạp Tiên Quân vuốt vòng vàng khảm phỉ thúy của con bạch mã, nghiêng mặt nhìn Sở Vãn Ninh nói, "Nhìn có quen không? Đây là chiếc xe ngựa trước kia ngươi vẫn thích ngồi khi ra ngoài, đi cũng không đáng ngại, không làm ngươi bị ngã."
Sở Vãn Ninh không biểu hiện ra bất kỳ vui sướng nào, y giống như từ trước tới nay giẫm chân lên đệm màu vàng, hất màn trúc vào bên trong.
Người hầu trợn mắt há hốc mồm, quay đầu sợ hãi nhìn Đạp Tiên Đế Quân đứng dưới trời chiều.
Người nam nhân này tính cách âm trầm, lạm sát vô tội không kể nguyên nhân là chuyện thường, thật không biết Sở tông sư kia có lá gan ra sao, vậy mà chẳng màn cấp bậc lễ nghĩa, dám cả gan bước lên xe ngựa trước cả đế quân bệ hạ một bước.
Nhưng khiến người hầu cửa không nghĩ đến chính là, Đạp Tiên Quân tựa như đối với chuyện này cũng không để ý, hắn thậm chí còn híp mắt, đầy hứng thú cười cười, "Nhìn xem, người này vẫn tưởng mình là Ngọc Hành trưởng lão đấy."
Đang định theo lên xe, bỗng nhiên phía sau truyền tới âm thanh mềm mại nhu mì của một nữ nhân.
Nữ nhân kia ôn nhu gọi, "A Nhiên."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.