Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng

Chương 296: Đúng như mộng năm đó




Hiểu?
Còn gì không rõ, Sư Minh Tịnh từ khi bắt đầu đã che giấu thân phận thật sự với Tử Sinh Đỉnh. Nhiều năm như vậy, y vẫn luôn tránh nhắc tới cha mẹ thân sinh của mình, cho dù thỉnh thoảng nhắc tới, lời cũng ít ỏi đã lộ ánh mắt bi thương, làm người ta không đành lòng hỏi tiếp.
Nói dối luôn có lỗ hổng, nói nhiều tất lộ, loại đạo lý dễ hiểu này Sư Muội sẽ không không hiểu nổi.
Lúc này quay lại nghĩ, Sư Muội từ nhỏ tới lớn, cho dù chịu ấm ức thế nào, chịu vết thương thế nào, quả thực không rơi một giọt nước mắt...
"Lên, bổn toạ dẫn ngươi tới cuối con đường xem thử."
Xe ngựa là ma tộc, toàn thân đúc từ lưu kim, dùng ngân thuỷ dung khảm với ma thuật, tiếp giáp càng xe như khắc hai người, bên trái là một nam tử râu quai nón, mắt trợn lên, cầm roi trong tay, cũng không biết người tạc tượng có thù oán gì với hắn, dáng vẻ người này bị khắc cực kỳ xấu xí, làm người thấy sinh lòng chán ghét. Bên phải có một nữ tử đẫy đà, hạ mi rũ mắt, cầm roi trong tay, cái này còn đỡ hơn chút, xấu thì cũng xấu, nhưng vẫn còn trên khả năng có thể chịu đựng.
Làm người không thoải mái nhất chính là năm bảy kẻ kéo xe ngựa ma, dùng năm thứ huyền phù linh lực, có thể phân rõ tứ chi cùng một cái đầu đầm đìa máu tươi—— này là giả, là gỗ khắc, nhưng Sở Vãn Ninh từng thấy dung mạo Câu Trần giả ở đáy Kim Thành Trì, nên dễ như trở bàn tay mà nhận ra đây kỳ thực là dáng vẻ của Câu Trần thượng cung.
"Xe ngựa ở Ma Giới đều như thế cả." Đạp Tiên Quân liếc mắt nhìn cái đầu kia, "Ngàn năm qua vẫn thế."
Ngồi trong buồng xe, kéo dây cương ngựa ma điều khiển, Đạp Tiên Quân chọn một tư thế thoải mái nửa nằm nửa ngồi, nói: "Trên càng xe có hai tượng nhỏ là ai, hẳn ngươi cũng đoán được nhỉ."
"... Là Phục Hy và Nữ Oa."
"Không sai." Hắn cười cười, "Lão già Ma tôn hận Thần giới muốn chết, chỉ ước có Thuỷ thân có thể kéo xe cả đời cho lão."
"... Thần Nông cũng không may mắn thoát khỏi?"
"Cái này chưa từng nghe Hoa Bích Nam nói tới. Có điều trong lời đồn Thần Nông ôn hoà bao dung, ngày thường không thích quản chuyện đánh đánh giết giết, quan hệ với Phục Hy và Nữ Oa cũng không phải thập phần thân thiết. Nghĩ tới trận chiến thần ma năm đó, lão xảo quyệt kia hẳn chẳng tham gia vào bao nhiêu đâu."
Sở Vãn Ninh không cần nhiều lời nữa, quay đầu nhìn vệt đỏ trên đường ngoài cửa sổ.
Ngựa ma đi cực nhanh, có lẽ chỉ tốn khoảng một chén trà, đã chở họ tới trước bức tường đại môn cao vút đầy máu tanh.
Xuống xe ngựa, dưới chân chồng chất xương trắng đúc thành cầu, trước mặt là mây trời vô biên, mà cổng ma giới kia nhìn qua lớn hơn cả Tử Sinh Đỉnh mấy trăm lần. cho dù toàn cảnh hay chi tiết đều có thể thấy rất rõ ràng. Nó khổng lồ như vậy, tựa hồ nối với bầu trời, nhìn xuống vào trong, mưa đêm bắn tung toé vào trong liệt hoả sâu thẳm dưới vực. Phàm nhân đứng trước nó, chỉ như một khúc gỗ lớn trôi nổi, thân ngô giữa biển.
Sở Vãn Ninh nhìn cánh cổng cực lớn thông thiên này, nhìn qua mấy chỗ điêu khắc tinh tế cực điểm, khắc thành cảnh tượng năm giới, trong đó có Ma giới ở trên cùng, quỷ, yêu, người, Thần giới ngược lại ở nơi thấp nhất. Nét điêu khắc rất rộng, nhưng mơ hồ lộ ra vẻ quỷ quyệt không rõ.
"Có phải cảm thấy rất kỳ quái không?" Đạp Tiên Quân tới bên cạnh y, sóng vai cùng y nhìn cánh cửa cực lớn, "Lần đầu bổn toạ thấy nó, cũng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng."
"..."
"Nhìn non nửa canh giờ, mới nhìn ra vấn đề.
Có điều hắn hiển nhiên không định để Sở Vãn Ninh tốn nửa canh giờ xem chằm chằm, nên hắn nói: "Trên cửa đá và phù điêu khắc thành đương nhiên không phải cùng một vật liệu, mà là sau đó đun nóng đúc lên. Là xương thần tiên."
Sở Vãn Ninh bỗng quay đầu.
Thần thái Đạp Tiên Quân được lửa ma chiếu rọi có vẻ càng thêm âm tình bất định: "Khi thần ma chiến một trận ở Hồng Hoang, Ma Tôn lột da lóc xương toàn bộ thần tiên là tù binh, chế thành phù điêu, khảm lên cửa lớn ở Ma Giới."
Gió mạnh thổi qua làm vạt áo hắn bay tán loạn.
"Từ đó về sau, mỗi sinh linh tới trước Ma giới, đều sẽ thấy từng có bao nhiêu thần tiên bị ma bắt. Cũng tỏ rõ sau cổng Ma tộc, vĩnh sinh vĩnh thế không qua lại với thần tiên."
Lại nhìn cảnh tượng kinh dị này một lát, Đạp Tiên Quân nói: "Không khác lắm, giờ ngươi biết chúng ta muốn làm gì rồi, ngươi còn oán trách nhiều thế không?"
"... Giết người hai đời, chỉ để mở một con đường về nhà." Sở Vãn Ninh nâng mắt lên, cho dù biết Đạp Tiên Quân cũng chỉ là một con rối bị người điều khiển, vẫn không nhịn được chê cười, "Không oán trách, chẳng lẽ ngươi còn hi vọng ta nói, làm tốt ư?"
Đạp Tiên Quân đang định nói tiếp, sau lưng lại truyền tới tiếng loạt xoạt.
Họ quay đầu lại, thấy Mộc Yên Ly dẫn theo hơn ngàn người mênh mông cuồn cuộn từ sau núi Tử Sinh Đỉnh tới, nàng không ngờ tới hai người lại ở đây, đầu tiên sửng sốt, sau đó ánh mắt lập tức dừng trên người Sở Vãn Ninh.
"Sao ngươi lại đưa y tới nơi này." Nàng nhìn chằm chằm Sở Vãn Ninh, lời lại nói với Đạp Tiên Quân, "Cũng không lo gặp rắc rối."
Đạp Tiên Quân cười lạnh nói: "Một ánh mắt của y, bổn toạ đã biết luôn tiếp theo y muốn làm gì rồi. Không nhọc ngươi phải lo lắng."
"Nơi này chính là yếu địa để tộc Điệp Cốt về quê, ngươi có biết——"
Hắn căn bản không muốn nghe nàng nói nhiều, lập tức ngắt lời: "Vậy trong đám phế vật các ngươi, có ai có thể bất phân thắng bại với y?"
Mộc Yên Ly nghẹn lại.
"Y ở bên cạnh bổn toạ, so với bị nhốt trong lồng sắt giăng mười cấm chú nặng càng thêm cánh cũng khó thoát hơn. Bổn toạ có lòng tốt đưa y theo để các ngươi bớt lo, ngươi sao còn nhiều lời vô nghĩa thế."
"Ngươi——!"
"Làm sao?" Đạp Tiên Quân nâng mi mỏng lên, ánh mắt cực lạnh lẽo, "Không phục thì bổn toạ lập tức đưa y về, từ nay ngồi yên mặc kệ. Tự ngươi nghĩ cách mà trông chừng y. Đừng lỡ không cẩn thận để y lại gần Hoa Bích Nam, lấy mạng Hoa Bích Nam dễ như trở bàn tay đấy."
Mộc Yên Ly bị hắn nói nhất thời không biết nói gì, qua lâu sau mới mở lời, ánh mắt chứa ý giận tái đi: "... Chuyện này để vậy đi. Ta đưa ít quân cờ tới, để họ đi xuống dưới. Chuyện khác, A Nam từ hiện thế lừa những kẻ này, nhốt cả ở Tử Sinh Đỉnh. Ngươi dọn dẹp chuyện trước mắt cho tốt, nhanh quay về tạo thêm quân cờ mới đi."
Nàng nói xong liền phất tay áo bỏ đi, Đạp Tiên Quân liếc nhìn Sở Vãn Ninh một cái, lộ ra răng trắng, rót một hồ má lúm đồng tiền thật sâu.
"Vận khí của ngươi thực sự không tồi, tới một đám nhân công và vật liệu. Muốn xem bổn toạ đúc cầu thế nào không?"
Hiến tế người sống đúc thành phù điêu quá mức đáng sợ, ngày hôm sau quay về, Sở Vãn Ninh mơ thấy ác mộng.
Trong mộng Đạp Tiên Quân đứng cuối con đường, dưới chân dẫm lên xương trắng bị nghiền thành mảnh nhỏ, tâm can tì vị trong bụng, mỗi một bộ phận mỗi một khối thịt nát đều lộ ra một cái miệng đỏ tươi, thê lương kêu thảm thiết.
"Ta không muốn chết..."
"Trả mạng lại cho ta... Trả lại mạng ta đây..."
Y thấy nửa khuôn mặt Tiết Mông, thấy đôi mắt Tiết Chính Ung, thân hình Vương phu nhân, một cánh tay Hoài Tội trong đống thi thể ấy.
Y cực lực chạy về phía họ, gọi: "Tiết Mông! Tôn chủ! Phu——"
Giọng nói lạc đi.
Y thấy dưới huyết sắc chiếu rọi đầy trời, Mặc Nhiên chậm rãi quay đầu, vẫn là một thân y phục đệ tử khi xưa, ánh mắt hắn ôn nhu mà bi thương, hắn nói: "Sư tôn, cứu ta với..."
"Ta không muốn chết, ta không muốn như vậy... Cứu ta với..."
Bỗng dưng bừng tỉnh, y thở hổn hển, gương mặt và ngực đầy mồ hôi lạnh, y muốn đứng dậy, nhưng cổ tay bị cấm chú của Đạp Tiên Quân trói buộc, y không thể động đậy.
Trong phòng thực an tĩnh, chỉ có một mình y, đồng hồ nước chậm rãi chảy, như dòng nước mắt người chết tụ thành.
"Người tới..."
Trong thời gian này y tiều tuỵ hơn hẳn, gầy đi nhiều. Y ngồi trên giường, thân thể quá đơn bạc, chăn trên người y cơ hồ không phập phồng.
Hồi ức kiếp trước, kiếp này bỏ qua, chồng chất biển xác, tương lai vô vọng.
Từng chuyện từng việc đè lên vai y, ngay cả lõi sắt cũng nghiền thành tro tàn.
Ánh mắt Sở Vãn Ninh trống rỗng, y ngơ ngẩn, chậm rãi hoàn hồn từ ác mộng nhưng hiện thực cũng chẳng tốt hơn ác mộng là bao, biểu tình y vì thế phá lệ rách nát.
"Người tới..."
Lưu công tập tễnh bước vào, đã già hơn nhiều so với trong trí nhớ của Sở Vãn Ninh.
Rốt cuộc thế giới này, cách cái chết của y năm ấy trong kiếp trước quá xa quá xa.
"Tông sư, mơ thấy ác mộng?"
Lão bộc liếc mắt có thể nhìn ra lòng y, Sở Vãn Ninh mệt mỏi gật đầu.
"Ta đi pha cho ngài một ấm trà gừng nóng vậy..."
"Không cần." Sở Vãn Ninh nâng đôi mắt còn ướt át, trong bóng đêm nhìn lão, "Mặc Nhiên đâu? Vẫn ở đường tuẫn đạo?"
"..."
"Hắn lại giết bao nhiêu người?"
Lão Lưu trầm mặc thật lâu, thở dài: "Tông sư, đừng hỏi."
Đồng hồ nước chảy từ từ, bên ngoài mưa gió hiu quạnh.
"Lão nô không hiểu tu hành thuật pháp. Nhưng cũng rõ, một ngày Thời Không Sinh Tử Môn mở ra hoàn toàn, hết thảy đều không thể quay đầu lại. Chuyện này thật ra trong lòng tông sư cũng hiểu rõ."
Môi Sở Vãn Ninh khẽ động, một lát sau, y bỗng dưng chợp mắt, ngón tay siết lên pháp chú đỏ như lửa trên cổ tay mình—— từ sau khi y hành thích không thành, Đạp Tiên Quân vẫn luôn đề phòng với y trong lòng. Lúc rảnh rỗi không có gì làm, Đạp Tiên Quân sẽ tự mình nhìn chằm chằm canh chừng y, mà lúc phải đi trải đường về cho Ma Tộc, Sở Vãn Ninh sẽ bị nhốt trong Vu Sơn Điện.
"Tông sư... Thôi bỏ đi, hai đời, ngài đã làm nhiều lắm rồi." Giọng Lưu công già nua, như lá mua thu lung lay sắp rụng, "Ít ngày cuối cùng, cứ như cách nhìn mọi người đi."
"Kết thúc cả rồi, không còn cách nào nữa."
"Cứ kệ nó đi thôi, đừng tự tra tấn mình nữa..."
Lưu công sau đó bưng lên một chén trà gừng, để Sở Vãn Ninh uống xong. Lão nhân gia từ trước thận trọng từ lời nói đến viếc làm, biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói, đây cũng là lí do ông được giữ lại cạnh Đạp Tiên Quân lâu như vậy.
Nhưng đêm mưa nay, lão nhìn thấy Sở Vãn Ninh bị buộc vào ngõ cụt, tiều tuỵ cực điểm, lão nhìn gương mặt Sở Vãn Ninh, thậm chí còn trắng hơn cả chén sứ, lão nhìn mưa đêm gió rét bên ngoài, bỗng tâm tình có hơi phức tạp.
Lưu công không biết nên khuyên thế nào để an ủi, lão chỉ có thể thở dài nói: "Uống nhiều chút, dù sao cũng uống hết chén này đi... Trà gừng xua hàn, luôn nói ác mộng là vì thể hàn, uống xong ngủ tiếp, sẽ không thấy ác mộng nữa."
Một lát sau, ngơ ngẩn, nỉ non nói nhỏ: "Con trai ta trước kia cũng hay gặp ác mộng, cho nó uống một chút, nó liền ngủ an ổn..."
Nhưng giọng lầu bầu quá nhẹ, Sở Vãn Ninh không nghe thấy.
Lão bộc hầu hạ y uống trà xong, liền bưng khay chậm rãi ra ngoài, trước khi ra khỏi phòng lau lau khoé mắt cho y. Lão nhân mềm lòng, mềm lòng lại chẳng làm được bất cứ việc gì, nên bóng dáng lão có vẻ càng thêm câu lũ.
Lão biến mất cuối hành lang dài.
Kỳ thật lão Lưu nói không sai. Muốn ngăn cản Sư Muội, thời cơ tốt nhất là trước khi Thời Không Sinh Tử Môn mở, bỏ lỡ, thế cực cơ hồ đã chẳng còn khả năng cứu vãn nữa.
Sở Vãn Ninh ngồi trong Vu Sơn Điện không người, y biết, mình đã thua Sư Muội rồi, kiếp trước phát hiện chân tướng quá trễ, y hy sinh cùng mưu hoa, có điều cũng chỉ làm chậm lại tai kiếp này thêm tầm mười năm.
Cuối cùng hết thảy vẫn về điểm vốn có.
Y dùng hết sức, nhưng chung quy hoàn toàn không thể làm được.
Không dừng lại ở một quyển sách điển thượng ghi lại, thời không tan vỡ, thiên phạt sẽ đến, kỳ thật cho dù thiên phạt không đến, hai trần thế này cũng đã hỗn loạn không thành dáng vẻ gì. Năm tháng cuối cùng này, rất nhiều lòng người rõ ràng, nhưng thần thức Đạp Tiên Quân tàn khuyết, nên hắn không lo sợ bất an, hắn sống thực tự tại.
Hôm nay hắn trở về, mang theo một vò lê hoa bạch.
Hắn rót đầy chén trước mặt hai người, vừa nói với Sở Vãn Ninh: "Đường tuẫn đạo đã trải sắp xong rồi."
"..."
"Chờ Hoa Bích Nam làm xong chuyện này, cũng rảnh rỗi luôn." Hắn uống một ngụm lê hoa bạch đã lâu rồi không được nếm, sau đó cười rộ lên, "Ừm, vị vẫn như thế."
Nói xong, lại giương mắt lên nhìn Sở Vãn Ninh: "Chờ họ quay về Ma giới rồi, ngươi muốn ở lại hồng trần này cùng bổn toạ, hay muốn vượt qua Thời Không Sinh Tử Môn, để bổn toạ cùng ngươi quay về thế giới trước kia?"
Sở Vãn Ninh liếc nhìn hắn một cái, hỏi: "Sư Muội thì sao."
"Sư..."
Hắn sửng sốt một chút, sau đó mi đen chậm rãi nhíu lại, biểu tình có vẻ hơi mờ mịt lại hơi thống khổ, hắn buông chén rượu xuống, giờ tay nặng nề xoa trán.
Sở Vãn Ninh chăm chú nhìn nhất cử nhất động của hắn, thầm nghĩ quả nhiên Hoa Bích Nam đã làm tư duy hắn lẫn lộn lợi hại, đối với Đạp Tiên Quân mà nói, chuyện "Sư Muội" giờ nói không thông, nên hắn chẳng có cách nào mà nhớ nhung sâu sắc tới.
Cuối cùng, Đạp Tiên Quân chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt, hắn bỗng dưng ném ly đi, trong ánh nến, hắn dùng cặp mắt ửng đỏ khốn đốn nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt.
"Ta không biết."
Hắn nhắm mắt lại, kéo Sở Vãn Ninh đứng lên, hắn vẫn ngồi yên, một lát sau, trán dựa lên eo Sở Vãn Ninh, bên mũi ngửi thấy mùi hoa hải đường quanh quẩn.
"Đừng hỏi ta nữa."
Sau những ngày ấy, diễn xuất của Đạp Tiên Quân cơ hồ giống hệt kiếp trước, thậm chí còn nặng nề hơn.
Khối xác chết không nên có tình cảm này, tựa hồ rất sợ Sở Vãn Ninh sẽ lại biến mất hoặc chết thêm lần nữa, vì thế dùng hết các thuật pháp tối cao mạnh mẽ nhất của mình để nhốt y lại. Ban ngày, Đạp Tiên Quân đi luyện cờ Trân Lung, đúc cầu làm đường, đêm về, sẽ không ngừng nghỉ dây dưa cọ xát bên nhau cùng y. Tựa hồ chỉ có tính ái kịch liệt nhất mới có thể an ủi được nội tâm không yên ổn của hắn, tựa hồ chỉ có vài sâu trong nơi ấm áp của Sở Vãn Ninh, mới có thể xác định được hết thảy chuyện này không phải là mơ.
"Vãn Ninh..."
Đêm khuya tĩnh lặng, nam nhân bên cạnh y thì thào nói mớ trong lúc ngủ say.
"Ngươi để ý ta đi..."
Rõ ràng biết cũng không có khả năng nhưng loại thời gian này, y vẫn cảm thấy người cùng mình dây dưa có linh hồn. Tiếng tim dưới ngực đập trầm lại hữu lực, mặt mày giống như đúc thanh niên đã chết.
Lúc khàn khàn gọi "Vãn Ninh", giọng của Đạp Tiên Quân, thậm chí còn có thứ tựa như tình yêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.