Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng

Chương 297: Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch




Thời điểm ngày thứ sáu, cửa điện kẽo kẹt một tiếng mở ra.
Mưa to bên ngoài vẫn còn đang tiếp tục, có người thu lại dù giấy đã ướt sũng, vẩy vẩy vạt áo bị mưa to xối ướt dính sát người, đi vào trong điện.
"Sư tôn."
Người tới mặc một thân y quan trắng như ngó sen, choàng khăn, mắt đào hoa bay nghiêng ẩn tình, trong đáy mắt có vầng xanh. Từ lúc đối chiến tại Thông Thiên tháp đến nay, đây là lần đầu tiên Sư Muội đi đến Vu Sơn điện tìm y.
"Trước đây đã định đến thăm sư tôn, nhưng không thể phân thân, mãi đến hôm nay rốt cuộc mới có chút nhàn rỗi. Đã đến muộn, sư tôn chớ trách.
Sở Vãn Ninh chỉ nhìn hắn một cái, liền dời tầm mắt đi.
Đối với việc này Sư Muội cũng không để ý, hắn ngồi xuống trước mặt Sở Vãn Ninh, có lẽ vì việc trải đường diễn ra thuận lợi nên xem ra tâm tình hắn rất tốt, trong ánh mắt lộ ra ánh sáng ngời ngời.
"Ngươi vẫn còn đang giận sao?"
"......"
"Cửa Ma giới đã sắp mở rồi, sư tôn không có gì muốn hỏi ta sao?"
Sở Vãn Ninh vẫn không trả lời, nghiêng đầu nhìn mưa ngoài cửa sổ. Sự yếu ớt và mù mịt của y chỉ để lộ ra trước mặt người y yêu sâu đậm, Sư Minh Tịnh hao hết nhiệt tình của y, cho nên y thành khối đá cứng, có bõ công kiên trì thêm cũng không thể hòa tan.
Sư Muội thở dài: "Ta tới là muốn nói chuyện tâm tình cùng ngươi, tốt xấu gì cũng để ý trả lời ta một câu đi."
Sở Vãn Ninh rốt cuộc ném cho hắn một chữ: "Cút."
Không như tâm trạng buồn bực trước đại chiến, càng gần thành công, tâm trạng Sư Muội càng thêm bình thản. Hắn cũng không vì Sở Vãn Ninh lạnh nhạt mà tức giận, ngược lại cười cười: "Lại cũng thực sự cho ta một câu."
Nước mưa vẫn tạt vào khung cửa sổ sớm đã ướt đẫm không thôi, thời không sinh tử môn náo loạn hai chốn hồng trần, bất cứ dị tượng nào giờ đều là bình thường, Sở Vãn Ninh thậm chí cảm thấy có lẽ trận mưa to này vĩnh viễn cũng sẽ không ngừng, sẽ cứ như thế mà trút nước xuống, cuối cùng bao phủ cả hai mảnh thời không song song.
Sư Muội đối với chuyện này không thèm để ý, hắn đứng dậy rót hai tách trà, một tách đưa tới tầm tay Sở Vãn Ninh, nói: "Nếu ngươi không để ý tới ta, vậy có vài lời ta phải đích thân nói với ngươi thôi. Ta không thích giải thích, nhưng với sư tôn, ta cũng không muốn có quá nhiều hiểu lầm."
Trà hãy còn nóng ấm, hắn thổi trôi trôi lá trà xanh, rũ hàng mi thong thả ung dung mà uống một ngụm.
"Nên nói như thế nào đây, ta từ nhỏ đến lớn, làm rất nhiều chuyện ác, chưa nói được vài câu thật lòng, nhưng ta thật sự không muốn lạm sát kẻ vô tội."
Tay Sở Vãn Ninh bất giác nắm chặt, trên mu bàn tay tái nhợt đã nổi đầy gân xanh.
"Sư tôn đã nhìn thấy con đường tuẫn đạo rồi phải không, vốn dĩ ta chỉ định đem hết lũ cầm thú cũng không bằng trên đời này lót đường. Dù sao cái loại người ấy chết cũng không có gì đáng tiếc. Nhưng sau đó ta lại phát hiện nó sao lại dài đằng đẳng đến vậy, dài đến nỗi phải bắt hết thi thể ở hai kiếp hồng trần mới có thể lấp đầy được." Sư Muội nói, "Lòng ta cũng không dễ chịu gì."
"......"
"Ta không thích tư vị trên tay dính máu, cho nên ta gần như không có đích thân giết qua người nào. Ta không lừa ngươi."
"Ngươi là không có gạt ta." Sở Vãn Ninh bỗng nhiên nói chuyện, "Ta tin ngươi không có đích thân giết qua người nào."
Sư Muội hơi hơi giương mi lên, tựa hồ có chút kinh ngạc.
Sở Vãn Ninh quay đầu sang, ánh mắt lạnh như băng: "Ngươi người thiện, ngươi mềm lòng, ngươi không muốn lạm sát kẻ vô tội, ngươi không thích trên tay dính máu. Cho nên những việc này ngươi cũng không đích thân đi làm, ngươi tạo ra một Đạp Tiên Quân, từ đó kẻ điên cuồng tàn sát Nho Phong Môn là hắn, bạo quân máu tươi khó tẩy là hắn —— hắn thay ngươi làm tất cả những chuyện ngươi cần phải làm, những chuyện hắn không muốn làm cũng đã làm hết lần này đến lần khác. Ngươi cao minh."
"Sư tôn nói những lời này là không công bằng." Sư Muội thở dài nói, "Ta cũng không nghĩ tới muốn tàn sát Nho Phong Môn. Đó là bản thân hắn có thù riêng."
"Không có Bát khổ trường hận hắn sao đến nỗi phạm phải tội nghiệt ngập trời như vậy."
"Không có tám khổ trường hận, hắn nhất định sẽ không phạm phải tội nghiệt ngập trời như vậy sao?"
Sở Vãn Ninh nhìn chăm chú vào đôi mắt Sư Muội: "Hắn sẽ không."
Sư Muội chỉ cười khẽ, xua xua tay, ý là không muốn lại dây dưa nhiều thêm, hắn nói: "Bỏ đi. Không có gì phải tranh cãi. Tóm lại ta đã từng nói với Từ Sương Lâm, hy vọng thế đạo này người tài ba được sống, kẻ tầm thường làm nô, thiện ác có báo, những lời ấy đều là lời nói thật, ta không nói dối." Hắn dừng một chút, tiếp tục nói, "Nhưng đối với Điệp Cốt tộc mà nói, cho người khác lương thiện chính là đánh mất tính mạng của chính mình. Con đường trở về cố hương của chúng ta nhất định phải dùng máu tươi để trải thành, ta không có lựa chọn nào khác."
Sở Vãn Ninh nhắm hai mắt lại.
Sư Muội nói, lại đổ thêm đầy trà vào cái tách đã rỗng của mình, thở dài: "Sư tôn có lẽ sẽ không hiểu, vì sao ta vì Điệp Cốt tộc quay về Ma giới mà có thể hi sinh gần như tất cả tính mạng của mọi người ở cả hai mảnh thời không. Kỳ thật a, chuyện này không khó hiểu......".
Hắn nhìn hơi nước lượn lờ bốc lên.
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ nghe được giọng nói Sư Muội trầm trầm như lúc ban đầu.
"Sư tôn có gặp qua đàn trâu rừng bị dã thú vây chưa?"
"Giết đỏ cả mắt rồi, xông xáo liều lĩnh, hận không thể đem thứ cản trở trước mặt mình, người cũng thế, thú cũng thế, tất cả đều dùng hai sừng nhọn đâm thủng. Đây là bản năng cầu sinh."
Sở Vãn Ninh hiểu ý của hắn, cả tộc Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch giống như cảnh đàn thú bị buộc đến đường cùng. Vờn quanh bốn phía là từng gương từng gương mặt tham lam khát máu, muốn lột da bỏ xương bọn họ.
"Đối với Mỹ Nhân Tịch mà nói, cuối cùng chỉ có hai con đường. Hoặc là hoàn toàn diệt tộc, hoặc là trở về Ma giới. Đây là một sự lựa chọn sống còn." Sư Muội nói tới đây, ánh mắt có chút ảm đạm, "Nếu Tu Chân giới không coi Mỹ Nhân Tịch như hàng hóa mua bán, tùy ý lăng nhục, nếu chúng ta còn có thể sống sót ở nhân gian, thì có ai lại làm ra việc đáng sợ như vậy đâu."
Hắn trầm mặc trong chốc lát, suy nghĩ cuồn cuộn, ánh mắt dần dần từ ảm đạm trở nên hỗn loạn, từ hỗn loạn trở nên lạnh băng, cuối cùng lại trở nên điên cuồng.
Tựa như cho đến ngày hôm nay hắn mới trải qua nhân sinh.
"Đàn trâu vô tâm bị tàn sát. Đao mổ giáng xuống, đồng bạn chung quanh lần lượt lần lượt mà mất đi tính mạng...... Sư tôn, ngươi bảo chúng ta làm sao mà khoan thứ thế đạo này."
Giọng nói Sư Muội có chút run rẩy: "Tu Chân giới sẽ không tạo một bộ sách sử cho Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch, bởi vì những người này chỉ xem chúng ta như súc vật hoặc là lô đỉnh song tu. Nhưng trong tộc chúng ta vẫn luôn khắc sâu trong lòng —— ngay ở năm đầu tiên khi chiến tranh người ma kết thúc, hầu như Mỹ Nhân Tịch sở hữu dòng máu thuần chủng đều bị giết sạch. Mấy ngàn năm sau, cho dù chúng ta dùng mọi cách cẩn thận không bị bại lộ thân phận, nhưng vẫn không trốn thoát đám tu sĩ có lòng tham."
"Bốn ngàn năm trước, hai ngàn năm trăm năm trước, chín trăm năm trước, bảy trăm năm trước, bốn trận thanh tước. Huyết mạch Mỹ Nhân Tịch trà trộn trong đám phàm nhân bị lùng bắt ra, ăn thịt uống máu, giam lỏng luân phiên cưỡng gian...... Bọn họ hận không thể đuổi cùng giết tận cả tộc của ta."
Ngón tay Sư Muội cầm chặt tách trà, cổ tay ẩn ẩn gân xanh.
"Kỳ thực nếu thật sự chết hết thì cũng thôi đi, coi như xong hết mọi chuyện. Nhưng đám tu sĩ đó sao lại bỏ qua cách tu hành hay đến thế?"
Sở Vãn Ninh: "......"
"Sư tôn đọc nhiều sách vở, hẳn là biết vì tránh cho Mỹ Nhân Tịch bị tiêu diệt hoàn toàn, chưởng môn đời trước nữa của Cô Nguyệt Dạ đã làm cái gì." Sư Muội ngước mắt, cặp mắt đào hoa lúc này lại nhuốm màu đỏ tươi.
Chuyện này Sở Vãn Ninh xác thật biết, trong bất cứ cuốn thư tịch giới thiệu nào của Cô Nguyệt Dạ cũng có nói, cũng xem chuyện ấy như công trạng hiển hách ——
Dược tông Cô Nguyệt Dạ lùng bắt khắp nơi hai mươi nữ nhân Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch trẻ tuổi, ngày đêm giao hợp với tu sĩ thể lực tinh tráng mạnh mẽ, khiến họ hoài thai con nối dõi. Sau khi mang thai, chưởng môn dùng linh dược giục sinh, bốn tháng là có thể sinh hạ trẻ nhỏ. Nữ nhân vừa mới sinh nở xong lại lần nữa bị cưỡng hiếp, tiếp tục bị bắt mang thai, bị bắt dục sinh......Cứ thế lặp lại, khiến cho tộc Mỹ Nhân Tịch có thể kéo dài.
Nhưng loại kéo dài này giống như lợn, dê đợi bị làm thịt.
Không, không phải giống như. Bọn họ chính xác là lợn, dê đợi bị làm thịt.
Trẻ con được sinh ra, bé trai thì lập tức bị phân tách làm thành đan dược, hoặc là trực tiếp bán cho nhà giàu Nho Phong Môn. Bé gái thì bị nuôi nhốt lại, sau khi dậy thì được dùng để giao phối, trở thành vật gây giống làm ấm giường mới.
"Giao phối."
Đến nay Sở Vãn Ninh vẫn còn nhớ rõ sự khiếp sợ và ghê tởm khi lần đầu tiên mình nhìn thấy hai từ này xuất hiện trong quyển《Cô Nguyệt Dạ tiên đan thần dược bị cấp phương 》.
Sư Muội cười cười, nụ cười kia lần đầu tiên trông có vẻ có chút xanh trắng và thê thảm: "Bọn họ lấy cách luyện sâu độc để luyện Mỹ Nhân Tịch. Thế mà lại giành được sự tán dương ca ngợi của Tu Chân giới."
"Người sống...... Đều là người sống. Chỉ bởi vì đã từng pha lẫn một chút máu của Ma tộc thượng cổ, có thể mang lại nhiều lợi ích cho giới tu hành, bọn họ liền xem người sống phán làm súc vật." Vì che giấu đau thương của mình, Sư Muội lại giơ tay uống tách trà, nhưng đầu ngón tay lại đang run lên nhè nhẹ.
"Thuốc giục trưởng phôi thai có ảnh hưởng cực lớn lên cơ thể người mẹ, những Mỹ Nhân Tịch bị nuôi nhốt đó không có một ai sống quá ba mươi tuổi. Có điều sống ít đối với các nàng mà nói ngược lại là chuyện tốt, có thể sớm một chút trừ bỏ "giao phối" chính là "ác mộng "sinh đẻ".
Khi hắn nói hai từ "giao phối" và "sinh đẻ", trên mặt có nét cừu hận đau đớn như bị tát một bạt tay. Sư Muội dừng lời, trong nháy mắt tựa như hắn sắp kìm nén không được mà chửi ầm lên, nhưng cuối cùng hắn giật giật mép môi, nhả ra hai từ chứa đầy châm biếm.
"Rất tốt."
Sở Vãn Ninh mở to mắt, ánh mắt rốt cuộc dừng trên người Sư Muội.
Từ trước đến nay người này luôn là nam nhân dửng dưng hoặc là quỷ quyệt khó lường, giờ phút này tựa như một kẻ báo thù tầm thường không hơn không kém, trên mặt khắc sâu cừu hận rõ nét.
Sư Muội yên lặng trong chốc lát, dường như là nghĩ tới cái gì, rốt cuộc chịu đựng không được. Hắn ném rơi tách trà, vùi mặt vào trong lòng bàn tay xoa xoa, cuối cùng hắn hít một hơi thật sâu, khi ngẩng đầu lên, vành mắt đã phiếm hồng.
Trong trí nhớ Sở Vãn Ninh, cảm xúc của Sư Muội chưa bao giờ chân thật và rõ ràng như thế.
"Sư tôn có còn nhớ, vì sao Cô Nguyệt Dạ lại ngừng chăn nuôi tộc Mỹ Nhân Tịch không?"
"....... " Sở Vãn Ninh không hình dung được tâm tình của mình giờ phút này là gì, y khàn khàn nói, "Xảy ra án mạng."
Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch suy cho cùng không phải nghiệt súc, cổ trùng cũng sẽ phản phệ, huống chi người sống.
Ở thời sư phụ của Khương Hi kia, trong đám Mỹ Nhân Tịch bị nuôi dưỡng có một thiếu nữ không cam lòng khuất phục lại giỏi về tâm kế, nàng không giống những tỷ tỷ trước đó, không tìm cái chết, cũng không chết lặng trống rỗng.
Nàng lấy sắc đẹp và lời nói ngọt ngào câu dẫn một vị đệ tử cấp cao của Thiên Âm Các năm đó đến Cô Nguyệt Dạ xem hàng, tên đệ tử kia trùng hợp cũng là thứ háo sắc, đêm đó đã nhịn không được mà leo lên giường của tuyệt sắc giai nhân này. Ngày hôm sau, nàng khẩn cầu tình lang chuộc mình ra khỏi Cô Nguyệt Dạ, đồng phát thề nguyện cả đời để hắn khống chế, giúp hắn tu hành.
Tên đệ tử Thiên Âm Các kia nhất thời bị sắc đẹp mê hoặc tâm trí, liền đồng ý với nàng. Kết quả cô nương được chuộc ra có mấy ngày đã chạy trốn khỏi hắn, rồi không biết từ nơi nào tìm ra mồi lửa, trong đêm tối trở lại đảo Lâm Linh, một mồi lửa phóng hoả thiên viện Cô Nguyệt Dạ.
Đêm đó, một nhóm Mỹ Nhân Tịch đã từng bị giam chung dưới sự giúp đỡ của nàng đã ào ào bỏ chạy tứ tán, hơn trăm tên đệ tử Cô Nguyệt Dạ bị lửa thiêu chết cháy......
Đám môn phái còn lại đến xem nào nhiệt cũng không ngại đau eo, ngoài miệng thì nói lời trấn an, trong lòng lại cười nhạo Cô Nguyệt Dạ đến một nữ nhân cũng trông không xong. Dược tông vì thế mà danh tiếng mặt mũi đều giảm mạnh, chưởng môn tức giận, dứt khoát từ đây kết thúc nuôi dưỡng đối với Mỹ Nhân Tịch ——
"Nếu muốn cười, về sau cũng đừng tới xin thuốc. Dù sao nhiều người đào tẩu như vậy, chư quân nếu có năng lực, không ngại tự mình săn bắt đi."
Cho nên đến khi Khương Hi nhậm chức chưởng môn, Mỹ Nhân Tịch trong tay Cô Nguyệt Dạ cũng chỉ dư lại một Tống Thu Đồng, vốn dĩ nói là lưu lại hầu hạ tôn chủ. Nhưng Khương Hi người này không gần nữ sắc, hắn đặc biệt phiền chán nữ nhân, càng coi Mỹ Nhân Tịch là tai hoạ, tuy rằng trong môn phái có rất nhiều trưởng lão trong lòng còn nhiều bất mãn, hắn vẫn khăng khăng làm theo ý mình, quyết định đem nữ nhân này đi bán đấu giá.
Nhìn Sở Vãn Ninh có thể nhớ ra những chuyện cũ đã được ghi chép lại này, Sư Muội rốt cuộc cười cười, hắn nói: "Còn thêm một câu."
"...... Ngươi nói."
"Ngày đó ở Hiên Viên các, đúng, chính là cái lần Tống cô nương bị bắt bán đấu giá. Ta cũng đi."
Sở Vãn Ninh hơi hơi ngẩn ra.
Sư Muội nói: "Ta đi, ta ở ngay gian phòng đầu tiên. Ra giá ba nghìn năm trăm vạn."
Nghe Sư Muội vừa nói như vậy, Sở Vãn Ninh xác thật mơ hồ có chút ấn tượng. Lúc ấy Mặc Nhiên và y ở bên nhau, y thấy Tống Thu Đồng đáng thương, vốn định cứu nàng một mạng, nhưng trên lầu có một bao sương che màn lụa, khách nhân bên trong ra tay một lần chính là ba nghìn năm trăm vạn, khi đó y còn muốn hỏi Mặc Nhiên để lấy thêm tiền ra giá cạnh tranh với người này......
"Là ngươi?"
"Ừ, là ta." Vẻ mặt Sư Muội dần dần bình tĩnh trở lại, hắn cười cười, "Rất lâu trước kia ta đã lập lời thề, phải bảo hộ mỗi một Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch mà ta có thể giúp đỡ được. Tống Thu Đồng là tộc nhân của ta, ta nắm được tin, liền muốn đi chuộc nàng....... Đương nhiên, trong kiếp này cũng muốn lấy Bất Quy ra đi câu thử sát khí trong cơ thể của Mặc Nhiên. Kết quả ai ngờ ngươi lưu lại trong thân thể hắn một nửa địa hồn, bảo hộ hắn đến lợi hại, thậm chí còn vì vậy mà khiến cho bản thân ngươi cộng hưởng...... Bỏ đi. Những chuyện này đều đã qua, có gì đáng nói đâu."
"Dù sao sư tôn cũng biết, cuối cùng là Diệp Vong Tích mua được nàng."
"Nếu nàng là tộc nhân của ngươi, kinh biến Nho Phong Môn lần đó, vì sao ngươi......"
"Vì sao ta khoanh tay đứng nhìn, để nàng chết?" Sư Muội cười, "Không còn cách nào khác, ta cần phải che giấu huyết thống của mình, kỳ thật lúc ấy những mệnh lệnh đối Hoàng sơn đều là ta hạ, nàng chỉ là người ngụy trang mà thôi. Đổi lại ở tình huống khác, có lẽ ta còn có thể cứu nàng một mạng. Nhưng ở trước mặt Từ Sương Lâm...... Sư tôn cũng biết linh lực ta bạc nhược, Từ Sương Lâm là nguồn gốc sức mạnh của ta ngay lúc đó. Hắn đối đãi với ta như bạn thân, nhưng mà, ta đã lấy thân phận Sư Minh Tịnh Tử Sinh Đỉnh cùng hắn kết giao."
"......"
"Nếu hắn biết ta là Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch, còn nguyện ý cùng ta hợp mưu sao?" Sư Muội bình tĩnh nói, "Ta đã sớm nói qua, trong mắt hầu hết các tu sĩ, chúng ta chính là heo chó dê bò, Từ Sương Lâm cũng sẽ không ngoại lệ. Nhìn thái độ của hắn đối với Tống cô nương là biết."
Nỗi lòng Sở Vãn Ninh nặng nề, thật lâu sau cũng không biết nên nói gì.
Sư Muội ngược lại lại có lòng cùng y nhiều lời, tiếp tục nói: "Chúng ta quay lại chỗ vừa kể đi, nói tiếp về Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch chạy ra khỏi Cô Nguyệt Dạ kia."
"......" Sở Vãn Ninh rũ hàng mi, yên lặng, một lát sau, y nhìn về phía gương mặt dung nhan tuyệt đại của Sư Muội. Kỳ thật ngay từ đầu câu chuyện và thấy thần thái của Sư Muội, y đã nhìn ra chút manh mối, y tựa như thở dài một chút mà nói, "Đó là mẫu thân ngươi đi. Cô nương kia."
Sư Muội đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó sống lưng chậm rãi thả lỏng, ngũ quan cũng mơ hồ nhu hòa lên.
Cuối cùng hắn cười khổ một chút: "Ngươi luôn luôn có thể đoán đúng. Không sai, nàng chính là mẫu thân ta."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.