Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng

Chương 298: Người tính không bằng trời




Nước mưa văng trên mái ngói, trong vắng vẻ, Sư Muội uống một ngụm trà, tựa hồ đã hạ quyết tâm gì đó, nói: "Để ta cho ngươi xem thứ này."
Hắn lấy từ túi Càn Khôn ra một mặt gương đồng loang lổ rỉ sét, trên viền kính khắc rồng bay phượng múa, khắc nhật nguyệt càn khôn*.
(*Nhật nguyệt càn khôn: chỉ mặt trời, mặt trăng, trời đất.)
"Tấm gương này tên là Tạc Nhật Giám, là di vật của phụ thân ta. Phụ thân ta họ Mộc... Sư tôn nói vậy cũng đoán được phần nào rồi. Ta và Mộc Yên Ly là tỷ đệ cùng cha khác mẹ."
Hắn nói xong, cắn ngón tay lấy máu quét lên mặt gương, gương bắt đầu nổi khói mờ, đợi khói tan hết, trên mặt gương xuất hiện ảo ảnh mông lung. Nhưng ảo ảnh đó dần ngưng tụ thành hình, sinh ra cảnh tượng và gương mặt——
Là đài ngắm cảnh Thiên Âm Các, khung cảnh một ngày hè nắng chói chang, dưới đài ngắm cảnh hoa sen nở rộ đầy hồ, chuồn chuồn ớt lượn thấp.
Có vị phu nhân mặc hoa phục đứng bên bờ, ngón út đeo chu khấu nhọn hoắt, đang cho cá ăn, trong hồ bởi vậy là gợn sóng liên hồi. Nữ nhân này tuy xinh đẹp ưu nhã, lại cực kỳ thanh lãnh, lúc quay đầu nói chuyện với tuỳ hầu, có thể thấy nàng có một đôi mắt phượng dài, tròng mắt trong veo, có chút cậy đẹp mà kiêu.
Sở Vãn Ninh khẽ nhíu mày, nhìn nàng, lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua Sư Muội.
"Bà ấy không phải mẹ ta." Sư Muội như thấy Sở Vãn Ninh có nghi ngờ, cười cười, "Bà ấy là Lâm thị mẹ ruột của Mộc tỷ tỷ."
Sau đó không lâu, một người mặc váy lụa thêu hoa, nữ tử búi tóc kiểu nha hoàn Thiên Âm Các từ bên gương đồng đi vào bức hoạ, dáng vẻ nàng có lẽ tầm mười bảy mười tám tuổi, khuôn mặt kiều nhu, ôn lương hiền thục. Sư Muội khẽ vuốt mặt gương, nói: "Đây mới là mẹ ta.... Bà là hậu nhân của Tống Tinh Di Hoá Bích tôn sư, Cô Nguyệt Dạ nuôi bà như súc vật, không cho bà tên. Bà trốn khỏi đó thì tự muốn đặt tên cho mình, nhưng Tống là họ lớn của Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch, bà không dám lấy, nên dùng hoá tự của Hoá Bích tôn sư, dùng hài âm, tự xưng mình là Hoa Quy từ đó."
"Ý tứ của về quê là, mẫu thân ta đã biết tộc Điệp Cốt còn có thể trở về Ma giới, vẫn luôn hy vọng có thể đưa tất cả các tộc nhân về nhà."
Gương đồng loang lổ không che được dung nhan khuynh thành của Hoa Quy, bà đang kính cẩn lại ôn nhu nghe Lâm thị nói, Sở Vãn Ninh chú ý tới trong hình Lâm thị vẫn luôn lạnh như băng, các thị nữ khác đều kinh sợ, chỉ có mình Hoa Quy cười nói xinh đẹp, dâng hết chân thành tha thiết cho nữ chủ nhân.
Sở Vãn Ninh nói: "Bà ấy làm thế nào vào được Thiên Âm Các?"
"Lúc trước đệ tử cao giai của Thiên Âm Các kia giúp bà. Kỳ thật trên sách ghi lại những thứ kia đều không phải chân tướng. Mẹ ta sau khi lẩn trốn ra khỏi Cô Nguyệt Dạ, cũng không rời khỏi bên cạnh hắn. Bọn họ khi ấy đều vô tâm, mẹ ta khẩn cầu hắn nghĩ nghĩ cách thả mình và tộc mình đi. Đệ tử kia nàng nói gì nghe nấy, nên trộm nghĩ cách tới trong đám cháy Thiên Âm Các, giúp bà một tay."
Ấn đường Sở Vãn Ninh có vết nhăn mờ, thầm nghĩ hoá ra là vậy.
Trên sử sách ghi lại không phải lúc nào cũng đúng, có vài chân tướng sẽ bị ăn mòn chậm rãi trong dòng lũ thời gian, chờ tới khi người già nhất niên đại ấy đi rồi, phương hoa không còn, rốt cuộc sẽ không còn ai biết dáng vẻ chuyện xưa nữa.
Sư Muội tạm dừng giây lát, tiếp tục nói: "Qua hai năm, chuyện đám cháy Cô Nguyệt Dạ dần phai mờ ở Tu Chân giới. Mà đúng lúc đó Lâm phu nhân của Thiên Âm Các hạ sinh con gái, mà tính tình Lâm thị cổ quái, không giỏi chăm con, nên cần tìm mấy cô nương tay chân nhanh nhẹn tới giúp. Tên đệ tử kia nhân cơ hội này đưa mẫu thân ta vào trong các. Từ đó mẫu thân ta thành thị nữ của Lâm thị."
Nghe tới đó, Sở Vãn Ninh lại nhìn về phía gương đồng, không biết cảnh tượng trên mặt kính đã thay đổi từ khi nào, Lâm thị ở cạnh bồn hoa gần cửa sổ đọc sách, Hoa Quy ở bên cạnh nàng, bế đứa nhỏ mà tận tâm dỗ dành.
Cảnh này chợt thấy thật ôn nhu, nữ chủ nhân ung dung, tì nữ trung thành, đứa trẻ ngây thơ.
Nhưng nhìn rõ, lại cảm nhận được sóng ngầm mãnh liệt.
"... Sau đó bà ấy thay thế được vị trí của Lâm phu nhân."
"... Ừ." Sư Muội nói, "Ở Thiên Âm Các lâu rồi, mẹ ta nhận ra môn phái này có địa vị siêu nhiên ở Tu Chân giới. Khi đó bà ấy còn hơi ngây thơ, nghĩ ra một chủ ý tốt hơn về Ma giới."
"Cái gì."
"Trở thành phu nhân Thiên Âm Các." Sư Muội nói, "Hậu tự thần minh, một lời đáng ngàn vàng, bà ấy nghĩ chỉ cần các chủ có thể mở miệng tôn quý, về sau Tu Chân giới sẽ càng ít kẻ tàn hại—— ít nhất sẽ không có kẻ trắng trợn tàn bạo giết hại Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch."
Hình ảnh thay đổi, trên mặt gương đồng xanh âm u phản chiếu, vẫn là đài ngắm cảnh ban đầu kia, nhưng không biết đã là mùa đông năm nào.
Hoa sen dưới đài đều khô héo, thưa thớt khó sống. Không có chuồn chuồn, trong hồ cũng không thấy cá chép đỏ bơi lội. Những sinh linh thanh thoát đó và vị mỹ nhân thanh lãnh Lâm thị đều không thấy. Thay vào đó chính là tuyết bay mấy ngày liền, tịch mai ám hương, cùng bóng dáng một nữ nhân khoác áo choàng lông cáo trắng dày.
Một lát sau, có một nam nhân tới gần, nàng nghe thấy tiếng ngoái đầu lại nhìn, gương mặt kia xinh đẹp phong hoa tuyệt đại che sau lớp lông cáo mềm mại. Nàng cười với hắn, tuyết mới ảm đạm.
Lúc này Hoa Quy, không biết đã dùng thủ đoạn gì mà khiến chủ nhân khi đó từ vợ, Lâm thị sau khi bị từ vợ không lâu đã chết. Trong cái chết bất đắc kỳ tử đó còn có đệ tử cao giai khi đó giúp nàng.
Nàng rốt cuộc được như ước nguyện, thành phu nhân hậu tự thần minh Thiên Âm Các.
Bầu trời không trung xám xịt, Hoa Quy đến trước mặt trượng phu, đầu tiên làm lễ với hắn, tiện đà cười ngâm ngâm vươn tay, xoa đầu bé gái nhỏ bên cạnh hắn.
"... Là Mộc Yên Ly?"
Sư Muội cười nói: "Đúng vậy."
"..."
"Sư tôn có phải không rõ lắm, vì sao Mộc tỷ tỷ thân là con gái Lâm thị, lại một lòng hướng về mẫu thân ta, ngược lại bỏ rơi không quan tâm mẹ ruột mình không?"
Sở Vãn Ninh không đáp gì, tiếp tục xem chuyện trong gương đồng.
Mộc Yên Ly khi đó nhiều nhất mới có bốn năm tuổi, không chút phản kháng được Hoa Quy bế vào lòng, thậm chí còn ôm cổ Hoa Quy cười hì hì, tựa hồ được mẹ kế dỗ rất thoải mái.
Sư Muội nói: "Tính cách Lâm thị u ám, trầm mặc ít lời, cũng không có tình cảm mẹ con gì. Sau khi sinh Mộc tỷ tỷ, bệnh tình của bà ấy ngày càng nghiêm trọng, thậm chí còn đả thương người khác, bà ấy dùng kéo đâm vào mu bàn tay Mộc tỷ tỷ, lúc chọc bốn năm lỗ rồi, mẹ ta đã về. Là bà ấy cứu Mộc tỷ tỷ khóc sướt mướt."
"Một mẹ ruột sẽ đâm chết mình, và một ma ma yêu thương mình từ nhỏ, chăm sóc mình. Mộc tỷ tỷ chọn người sau."
Hình ảnh vừa chuyển, ngoài cửa sổ đóng lớp băng mỏng, dán vạn thọ hồng phúc. Hẳn là vừa qua Tết Âm Lịch, Hoa Quy ngồi bên bàn nhỏ viết thư.
Bên cạnh nàng có hai đứa nhỏ một nam một nữ, đứa bé gái cao ngạo thanh lãnh, đứa bé trai mặt mày ôn nhu, đúng là Hoa Bích Nam và Mộc Yên Ly khi nhỏ.
"Được rồi." Hoa Quy cười tủm tỉm lấy giấy Tuyên Thành tới thổi nhẹ, mỉm cười nói, "Nhìn xem mẫu thân các con chép lại đan phổ dược tông, không có sai chứ?"
Mộc Yên Ly khi đó nói còn chưa sõi, giọng ngòng ngọng: "Mẫu thân viết đương nhiên đẹp rồi."
Sư Muội còn nhỏ tuổi hơn, đến nói ngọng cũng không có, chỉ ngồi yên cắn ngón tay, nhìn hai nàng vui cười náo nhiệt.
"Cha ta cả ngày say mê tu luyện pháp thuật, ngày thường quản thúc hai tỷ đệ lỏng lẻo, ta và Mộc tỷ tỷ vỡ lòng đều là từ lời nói và việc làm của bà ấy làm chuẩn mực." Nhìn tình hình trong gương, Sư Muội nhớ lại nói, "Bà ấy dạy bọn ta biết chữ nghĩa, dạy bọn ta chút thuật pháp nhỏ cơ bản nhất."
"Bà ấy biết thuật pháp?"
"Chỉ biết một chút." Sư Muội hơi ngừng lại, "Kỹ năng hù doạ dân chúng bình thường, còn tu sĩ yếu nhất có lẽ cũng chẳng đánh lại."
"..."
"Có điều bà ấy nguyện ý bồi bọn ta, làm bạn cùng bọn ta ngày đêm." Một tiếng thở dài, ánh mắt Sư Muội có hơi đăm đăm, "Mặc kệ bà giỏi tâm kế, hay đối xử với người khác thế nào. Nhưng bà ấy đối xử với ta và Mộc tỷ tỷ, là dâng hết tim gan."
Hình trên gương hiện lên rất nhanh, tựa hồ thời gian như thoi đưa như nước, từ khe hở ngón tay chảy ra. Trong vội vàng hiện rất nhiều chuyện, Mộc Yên Ly và Sư Muội dần lớn lên.
Mà trong quá trình này, tỷ đệ bọn họ cơ hồ đều có Hoa Quy bảo hộ.
Đêm giông tố giàn giụa, nàng dỗ Mộc Yên Ly chìm vào giấc ngủ.
Giữa mùa hạ sau giờ ngọ, nàng bón Sư Muội uống canh đậu đỏ.
Phàm đủ loại này, từng giọt từng giọt.
"Sau đó, ta tới tuổi học thuật pháp vỡ lòng, phụ thân ta tự mình dạy ta thuật pháp Thiên Âm Các, nhưng thiên tư ta ngu dốt, thật sự không học được. Hắn thực thất vọng, ta khi đó cũng cảm thấy mình là phế vật tài trí tầm thường—— dù sao Mộc tỷ tỷ mới tám tuổi đã thuận lợi lên Trúc Cơ. Mà ta chăm chỉ tập luyện, ngay cả chút cảm khí cũng không có."
Trong hình tiểu Sư Muội ngồi bên hồ nước phát ngốc, bên đầu gối nho nhỏ đặt một thanh kiếm.
Hoa Quy kéo váy dài quét đất, cau mày, từ bên cầu gỗ quanh co khúc khuỷu đi tới. Ánh mắt nàng tìm kiếm một vòng, tìm thấy đứa nhỏ lẻ loi xuất thần rồi, biểu tình nôn nóng cuối cùng cũng thả lỏng lại.
Nàng tới bên cạnh hắn, cúi người nói gì đó với hắn, sau đó bế Sư Muội vào lòng, đến cuối hoa viên.
"Vì từng ở Cô Nguyệt Dạ một thời gian dài, nàng gặp rất nhiều kẻ linh lực yếu ớt, có thể nhờ tập luyện dược tông ở Tu Chân giới có được một vị trí nhỏ." Sư Muội nói, "Nàng cũng không vì Cô Nguyệt Dạ từng ngược đãi Mỹ Nhân Tịch mà một gậy đánh đổ. Nàng thuyết phục phụ thân, từ đó ta bắt đầu tu hành đường dược tông."
Trước đó Sư Muội kể rất nhiều chuyện nam nữ lục đục, Sở Vãn Ninh đại khái biết Hoa Quy là người có thủ đoạn, nhưng cụ thể lợi hại thế nào, y không hiểu lắm, không nói được.
Mà lúc y nghe tới đó, y bỗng cảm nhận được rõ ràng sự sắc bén của nữ nhân này——
Cô Nguyệt Dạ tựa như ác mộng địa ngục đối với nàng, cắn nuốt nửa đời của nàng. Đổi lại là người bình thường, cho dù không hận tận xương tuỷ, cũng mang khúc mắc với dược tông trong lòng, không đồng ý. Nhưng nàng lại rất rõ dược tông là gì, mình yêu cầu gì, lại làm thế nào.
Nàng có một đôi mắt cực kỳ bình tĩnh, cho dù thù sâu như biển, cũng tuyệt không hành động theo cảm tình.
"Bà vẫn luôn mưu hoa đâu vào đấy. Đi một bước, có khi đã tính cả trăm bước tiếp theo. Nên ngoại trừ chăm sóc ta và Mộc tỷ tỷ, và còn dư sức tìm tộc nhân rải rác khắp nơi, sau đó giấu trời qua biển, cung cấp che giấu cho họ."
Nhưng đương nhiên, địa vị Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch sau đó vẫn không thay đổi được. Hơn nữa Sở Vãn Ninh còn nhớ rõ vị Hoa phu nhân này đã qua đời rất sớm. Trong chuyện này đương nhiên có nỗi khổ cất giấu.
Liên hệ với đủ loại tin đồn về tộc Điệp Cốt và hậu duệ Thần tộc, Sở Vãn Ninh mờ hồ có suy đoán trong lòng. Y hỏi: "... Sau đó thân phận Hoa phu nhân... Bại lộ?"
Sư Muội không lập tức trả lời, tròng mắt hắn loé lên ánh sáng ngời, chợt thấy cực kỳ bén nhọn, như cừu hận thấu xương. Nhưng nhìn kỹ, lại như sóng biển bi ai.
"Vốn không lộ." Hắn nói, "Phụ thân đầu óc kém cỏi, căn bản không nhận ra mẫu thân khác thường... Nhưng hắn nói thế nào cũng là hậu nhân Thần tộc, cho dù dòng máu Thần tộc trong người hắn cực kỳ nhỏ bé, vẫn có chút cảnh giác thiên phú."
Hắn rũ mắt nhìn mặt gương, hình ảnh đã chuyển tới tẩm cư Thiên Âm Các, một nam nhân ốm yếu nằm triền miên trên giường bệnh.
"Năm ấy ta chín tuổi, tên nam nhân này sinh bệnh nặng, bệnh lạ, mời đại phu tốt nhất tới khám cũng không tìm ra nguyên nhân."
Sư Muội nói, cười lạnh một tiếng: "Kỳ thật sau khi biết nội tình, lý do rất rõ ràng. Hắn là hậu duệ thần tộc, mẹ ta là hậu duệ ma tộc. Sau trận chiến thần ma, Ma Tôn hạ lời nguyền—— Từ nay về sau thiên thu vạn đại, không thể có thần ma kết hợp, người vi phạm phải chết."
"Phụ thân ta gặp bệnh lạ đúng là vì lời nguyền thượng cổ này mà ra, nhưng hắn cũng không cảm kích. Mà thần giới thì sao, có lẽ vì thương hại, có lẽ vì muốn Ma Tôn khốn đốn. Tóm lại, có một đêm, có thần quân báo mộng cho phụ thân ta, nói ngọn nguồn từ đầu tới cuối. Hơn nữa còn nói... Nếu muốn sống, phải một đao cắt đứt với ma nữ."
Sở Vãn Ninh nhìn bộ mặt dữ tợn của Sư Muội, chờ hắn nói tiếp.
Y biết chuyện đương nhiên không phải một đao cắt đứt đơn giản như vậy.
Sư Muội nói: "Sau khi tỉnh mộng, phụ thân bạo nộ. Trước nay Thiên Âm Các muốn gió có gió muốn mưa có mưa, hắn ở địa vị cao cả tại Tu Chân giới, mỗi người đều tôn trọng hắn như thần minh. Nhưng nữ nhân này... Thứ heo chó như bãi thịt nát mặc người xâu xé, song tu lô đỉnh, thế mà dám tính kế với hắn, lợi dụng hắn, lừa hắn."
"..."
"Bà thậm chí còn thiếu chút nữa hại chết hắn. Thật ác độc dữ dội. Nên..."
Hít sâu một hơi, cho dù đã áp xuống tốt, giọng Sư Muội vẫn lộ một tia khản đi sắp mất tiếng.
Hắn nắm chặt chung trà, cho dù trà đã nguội, hắn chưa uống hết. Dưới một ý niệm, dùng sức quá mạnh, ly sức "Rắc" một tiếng, vỡ tan.
Nước trà văng khắp nơi...
Mặt gương cũng bị nước trà toé tới, hình ảnh bị nước trà màu hổ phách làm mơ hồ không rõ. Mơ hồ có thể thấy nam nhân nằm trên giường bệnh triệu Hoa Quy tới.
Hắn để chân trần xuống giường, ra vẻ không có gì hàn huyên vài câu với nàng, cười ngâm ngâm đi tới cửa, đưa lưng về Hoa Quy, lạch cạch một tiếng đóng cửa lại, chốt khoá.
—— nam nhân quay đầu, về thê tử mình. Trong vệt nước vặn vẹo trên gương, hiện lên bộ mặt dữ tợn.
Sư Muội bỗng hơi run lên, đột nhiên quay ngược mặt gương lại, không nhìn mặt gương nữa.
Gân xanh trên mu bàn tay hắn nảy lên, như bộ rẽ thô của cây to, mỗi một mạch máu đều kích động lại mang sợ hãi cùng hận ý.
Qua hồi lâu, hắn chôn mặt vào trong tay. Giọng có vẻ cực kỳ mệt mỏi.
"Hắn..."
Mở miệng nói một chữ lại dừng.
"Tên súc sinh này..." Tựa hồ có hận ý như hồng thủy ngập trời muốn phát tiết tựa như có thiên ngôn vạn ngữ muốn thoá mạ, nhưng vạn mã ngàn quân giết tới cổ họng, ngươi tranh ta đoạt cũng không biết nên nói câu nào ra trước, vì thế cứng họng.
Sư Muội bình ổn lại, tựa hồ hắn đã xem lại mặt gương đồng này rất nhiều lần, nhưng qua lâu như vậy, cách nhiều năm như vậy, vẫn hận.
Hắn chậm rãi ngừng run rẩy. Cuối cùng, những hận ý đó thành một câu nhìn như bình bình đạm đạm.
"Một ngày kia, vị cha thần minh của ta, ăn tươi nuốt sống mẫu thân ta."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.