Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng

Chương 301: Chuyện cũ lặp lại




Trong mưa lớn một nhóm nghĩa quân vừa mới tụ họp đứng ở trước núi, đều có mặt tu sĩ các môn phái.
Thời Không Sinh Tử Môn vừa mới mở, mọi thứ đều không biết, phía trước bốn phía nguy cơ đầm rồng hang hổ, bởi vậy trong lần đầu gặp minh quân này lòng người ai cũng không yên, từng người tự có bàn tính riêng của mình, dường như không ai nguyện ý xung phong đi đầu. Bọn họ đều lo lắng Trân Lung Kỳ Tử ngủ đông ở Tử Sinh Đỉnh, lo lắng lại gặp phải vị sư phụ hung bạo từng chống lại Giao Sơn.
Bọn họ nhìn phía xa xa, trong lòng lo sợ_____ tại nơi màn mưa mông lung trong Vu Sơn Điện, liệu có một ác ma khép hờ mắt ngồi ngay ngắn, chờ quần hùng sợ ném chuột vỡ đồ, mỹ mãn cắn xé mọi người thành vụn nhỏ hay không?
Có người giơ cao cây đuốc được thắp từ pháp chú, ngửa đầu nhìn sơn điện nguy nga kia, thì thào cảm khái, "Thật không muốn đến... Thiên Âm Các nhất định phải làm ra loại chuyện tới như thế này...Ta vẫn thấy giống như đang nằm mơ."
"Đừng kêu ca nữa." Chân Minh Tông của Bích Đàm Trang vỗ bả vai người nọ một chút, "Có công phu dong dài này, không bằng nghĩ xem nên tấn công lên núi như thế nào đi, mau mau chấm dứt cơn ác mộng này."
Có người khác sắc mặt tối tăm nói, "Chỉ sợ không đơn giản như vậy. Mộc Yên Ly là thân thần huyết, Hoa Bích Nam là nhất đại dược tông, còn có cái người Đạp Tiên Đế Quân kia... Chính là tên Mặc Nhiên đó, pháp lực cao thâm, tính tình âm độc, chúng ta vẫn nên cẩn thận thì hơn, ngàn vạn lần không thể phớt lờ."
Lời nói của vị tu sĩ này nhận được sự đồng tình của rất nhiều người.
______ Nếu Tiết Mông của kiếp trước đứng ở chỗ này, vậy thì hắn nhất định sẽ cảm thấy được nhân sinh nhấp nhô lặp lại, một lần nữa trở về lúc ban đầu.
Trước mắt đủ loại, tương tự như đêm hôm đó mười đại môn phái vây quanh tấn công Tử Sinh Đỉnh, Đạp Tiên Quân tự sát bỏ mình.
Đáng tiếc giờ phút này ở trong đám người này cũng không phải Tiết Mông kiếp trước, mà là thanh niên vừa mới mất đi cha mẹ kia.
Diện mạo cậu tuy anh tuấn, khuôn mặt vẫn rất tiều tụy, vì để tang, cậu không mặc áo giáp ánh bạc của Tử Sinh Đỉnh. Cậu chỉ mặc một áo lam mộc mạc, tóc đuôi ngựa dùng dải dây trắng buộc gọn gàng.
Tiết Mông mở miệng nói, "Lạc đề thì đừng có nói nữa, còn ầm ĩ thêm càng không cứu vãn được thế cục. Cái gì mà tính tình âm độc cẩn thận thì hơn... Nếu mà sợ phiền phức, ngươi ở lại chỗ này. Không cần đi lên."
Toàn bộ đều dẫm vào vết xe đổ của kiếp trước, y như năm đó, Tiết Mông vừa nói như vậy, vòng người chung quanh đều nổ tung.
Một lần nữa cậu lại thành tấm bia cho mọi người chỉ trích_____
"Lời này của Tiết công tử ngươi đúng thật là quá phận, cái gì gọi là sợ phiền phức?" Nữ tu Liễu Diệp của Giang Đông Đường kia dựng lông mày lên cực cao, "Ngươi thì chuyện gì cũng không sợ rồi, vài ngày trước đó cứng đầu không để ý chạy tới Vu Sơn Điện ám sát Đạp Tiên Quân. Kết quả thế nào?"
"..."
"Kết quả còn không phải ngươi bại trận, còn liên lụy Mai sư huynh thu thập tàn cục cho ngươi!"
"Ngươi______"
Một cánh tay thon dài trắng nõn, khó khăn chặn đường Tiết Mông, chuông bạc trên cổ tay leng keng.
Tiết Mông cả giận nói, "Không cần ngươi xen vào việc của người khác!"
Vẻ mặt Mai Hàm Tuyết ôn hòa nói, "Chuyện của ân nhân, nào có thể nói là chuyện vớ vẩn?" Hắn nói xong, quay đầu đối mắt với nữ tu chẳng còn rõ nơi nào đang đỏ mặt cười cười.
"Lại nói, cô nương dễ nhìn như vậy, trong lời cũng không xuôi tai, đương nhiên muốn chỉ điểm, khiến cho cô nương biết sai thì sửa." Hắn nho nhã lễ độ nói, "Giúp Tiết Mông là giúp đỡ bằng hữu, không phải là thu dọn tàn cục. Trời đất ở đây, lòng ta sáng tỏ, còn mong cô nương chớ oan uổng tại hạ."
Trên giang hồ ai chẳng biết mị lực của Mai sư huynh, nữ tu kia thoáng chốc đã nói không ra lời, lộ ra gương mặt căng trướng như gan heo.
Thấy nàng có bộ dạng này, đạo nữ của nàng nhất thời cảm thấy được trên đỉnh đầu mình có chút xám ngắt, vì thế đứng ra trào phúng nói, "Có ý tứ, Tiết công tử tự mình dũng mãnh vô địch, chúng ta đều chỉ biết sợ đầu sợ đuôi thôi, nếu không thì ngài lên núi dò xét đường trước đi? Dù sao ngài vô cùng quen thuộc Tử Sinh Đỉnh, nghe nói vị Đạp Tiên Đế Quân phía trên là đường huynh Mặc Vi Vũ kiếp trước của ngài, dù sao cũng sẽ không uy hiếp tính mạng ngài, thế càng ổn thỏa."
Nhắc tới Đạp Tiên Đế Quân, không ít người đều lộ ra chút vẻ xấu hổ trên mặt.
Lúc trước Mặc tông sư nói chân tương cho bọn họ, thời điểm kia bọn họ nghĩ người ta có ý đuổi tà ma, miệng đầy lời vớ vẩn. Nhưng hiện tại, mọi việc từng thứ trồi lên mặt nước, tất cả đều như Mặc Nhiên đã nói trước kia, vì thế rất nhiều người lương tâm đều có chút bất an.
Đáng tiếc, không phải tất cả mọi người đều có thái độ này, một vị tu sĩ cao tuổi ho nhẹ, mở miệng nói, "Thật ra, ta cảm thấy thân phận vị Đạp Tiên Đế Quân còn cần tra xét tỉ mỉ."
Tiết Mông lạnh lùng nhìn hắn một cái, "Tra xét cái gì?"
Ông ta nói, "Ý của ta là, Đạp Tiên Quân kia tuy rằng giống Mặc Nhiên như đúc, nhưng không nhất định giống lời Mặc Nhiên từng nói, là kiếp trước của hắn. Chà dẫu sao, Trân Lung Kỳ Cục ấy mà, cái gì cũng đều có thể."
"Đúng vậy, ta vẫn cảm thấy được giết người Cô Nguyệt Dạ là chính bản thân Mặc Nhiên, cái gì kiếp trước với chả kiếp này chứ, đều là lý do, là lấy cớ!"
Dù cho đã bước tới tình cảnh này, trong đám người vẫn có người kiên định tin tưởng rằng lúc trước Mặc tông sư nói dối, bọn họ không hề oan uổng hắn.
Dù sao đám người bọn họ, có kẻ từng ở Thiên Âm Các khẳng khái thuật chuyện, ức hiếp nhục nhã hắn. Có người trong ba ngày công thẩm từng ném đá và đồ ăn vào hắn, châm biếm hắn. Nếu thừa nhận lời nói của Mặc tông sư chính là lời nói thật, chẳng khác nào thừa nhận chính mình mù mờ còn đi nói xấu người tốt, việc này đối với vài người nào đó mà nói, thật sự rất mất mặt.
Nhận sai có khi so với phạm sai lầm cần càng nhiều dũng khí, mà nhóm người nhu nhược hiển nhiên thiếu khuyết loại dũng khí này. Bọn họ vì kiên trì rằng mình không có sai lầm, liền kiên quyết tuyệt đối không thể để Mặc Nhiên minh oan rửa tội. Dù hắn có chịu nhiều ủy khuất, nhiều vũ nhục, gánh nhiều tội danh hơn nữa, hai đời không được bình an. Tội trạng này, bọn họ vẫn hi vọng hắn gánh thêm nữa.
Đối với những "quân tử" này mà nói, trong sạch của người khác so với thể diện của mình, thì càng không đáng một đồng.
Mai Hàm Tuyết nghe đến đó, cười dài mà khen, "Tôn đạo trưởng, ngài thật đúng là ngạo cốt tranh tranh, không thể bẻ rời."
Ngạo cốt tranh tranh – 傲骨铮铮 – Chỉ tính cách cao ngạo bất khuất, tương tự ngay thẳng, kiên trinh. (Bốn từ này của Mai sư huynh mắng mà như không mắng, công phu quả thật thâm hậu nên tại hạ không nỡ sửa lại =))))
Lão nhân kia sửng sốt, cân nhắc nửa ngày mới phát giác Mai Hàm Tuyết đang chê cười hắn, không khỏi giận dữ, xông lên nghĩ đến việc muốn đánh nhau, lại bị một vị lão hòa thường ngăn lại.
Huyền Kính đại sư khuyên nhủ, "Được rồi, hai vị thí chủ đừng tranh cãi nữa, trước hết hãy nghe lão nạp nói một lời. Thân phận Đạp Tiên Quân như thế nào chung quy cũng không quan trọng, quan trọng là... đến lúc chúng ta lên núi đối phó, thì nên phân công binh lực như thế nào."
Hắn quay đầu, ôn tồn hòa khí hỏi Tiết Mông, "Tiết công tử, cậu là người từng giao thủ với Đạp Tiên Quân, theo ý kiến của cậu, vũ lực người này như thế nào?"
Tiết Mông sau một hồi cắn răng, nắm chặt tay nói, "Tập hợp lực của tất cả chưởng môn có mặt, chưa chắc có thể thắng."
"A!" Vị Tôn đạo trưởng kia nhướn lông mày trắng, "Hay cho một vị thiên chi kiêu tử, cũng thật thông hiểu khí lực của người khác, diệt uy phong chính mình!"
Huyền Kính đại sư có chút giật mình, "Nói như vậy, thực lực người này so với Sở tông sư còn hơn không ít, khó trách Sở tông sư sẽ bị hắn bắt đi..."
"Bắt đi? Chân tướng dơ bẩn của Sở Vãn Ninh và Mặc Nhiên hiện tại ai còn không biết. Ta thấy căn bản không phải bắt đi, Đạp Tiên Quân cũng không phải kiếp trước gì đó, cả sự kiện này đều do Mặc Nhiên ở phía sau màn thao túng, Sở Vãn Ninh và hắn cũng là một đám! Không tin chúng ta lên núi chờ xem!"
Sắc mặt Tiết Mông đột nhiên trắng bệch, nếu là trước kia nhất định cậu đã gầm lên đập nát miệng lão thất phu này, nhưng cách đây không lâu cậu từng biết được chân tướng sự việc đêm hôm đó của Mặc Nhiên và sư tôn, cậu còn cảm thấy ghê tởm tới cực hạn, cuối cùng đứng thẳng bất động ở chỗ cũ, vẻ mặt sụp đổ, một câu cũng không nói nên lời.
Chính lúc chật vật bất kham hết sức này, một bóng dáng cao lớn màu xanh nhạt nhẹ nhàng nhạt nhẽo che trước mặt cậu.
Khương Hi lạnh lùng nói, "Tôn đạo trưởng lớn mật đoán liều như thế, nếu đến khi lên núi rồi, sự tình không giống như lời ngươi nói, vậy cái đầu lưỡi mê hoặc người khác này của ngươi, ta cũng sẽ không giữ lại."
Cơ mặt đạo sĩ kéo một cái, môi mấp máy tựa như muốn nói gì đó, nhưng lẩm bẩm nữa ngày, đối mặt với Khương Hi cũng không thể văng câu chửi thề, bèn câm miệng.
Khương Hi nghiêng mặt liếc Tiết Mông, không nói thêm nữa, mà cúi đầu suy nghĩ một phen, nói với người khác, "Việc này không nên chậm trễ, trước tiên chúng ta bố trí đối tượng mà từng người cần nhằm vào lúc lên núi quyết chiến, rồi sau đó lập tức hành động." Tầm mắt hắn chuyển qua gương mặt những chưởng môn cùng trưởng lão khác, xem như là xác nhận, "Trừ Trân Lung Kỳ Tử không tính, đã biết Tử Sinh Đỉnh có những người nào chưa?"
Chung quanh liền lần lượt có người đáp, "Khẳng định sẽ chạm mặt Mộc Yên Ly."
Khương Hi hỏi, "Có người từng giao đấu với cô ta chưa?"
Một nữ tu giơ tay, "Lúc loạn lạc ta từng đánh với ả mấy chiêu."
Khương Hi lại hỏi, "Thân pháp như thế nào?"
Nữ tu suy nghĩ rồi nói, "Phái ba vị trưởng lão hẳn cũng đủ ngăn cản ả."
"Được, ba vị trưởng lão nào nguyện ý lúc bắt đầu giao chiến khống chế Mộc Yên Ly?"
Người Tử Sinh Đỉnh sớm đã xem Mộc Yên Ly như cái đinh trong mắt, lúc này ba trưởng lão Toàn Cơ, Tham Lang, Lộc Tồn lập tức đi ra. Ba người này là đồng môn, công phu đều vô cùng tốt, trị liệu là giúp đỡ vây đánh các loại đều am hiểu, Khương Hi không cần phải nghĩ ngợi nhiều liền đáp ứng.
Khương Hi lại hỏi, "Còn có ai?"
"Còn có một đám cận thị Thiên Âm Các, nhóm người này đếm không được. Nhưng ít ra cũng phải sáu bảy trăm, thực lực khó mà đánh giá."
Khương Hi trầm tư nói, "Phương thức võ đấu tương tự Thiên Âm Các nhất chính là Vô Bi Tự..." Hắn giương mắt nhìn về phía Huyền Kính đại sư, "Đại sư có nguyện ý cho đệ tử quý tử trong thời gian giao chiến theo sát những cận thị Thiên Âm Các không?"
"Việc này..." Huyền Kính đại sư âm thầm suy tính một chút lợi và hại.
Hại thật rõ ràng, những đệ tử Thiên Âm Các này nhân số và thực lực đều không rõ, yếu là tốt nhất, nhưng nếu là mạnh, chỉ sợ sẽ làm nguyên khí Vô Bi Tự đại thương. Tuy nhiên lợi cũng rất mê người, bởi vì ít nhất bọn họ không cần đối mặt với Đạp Tiên Đế Quân đáng sợ nhất.
Vì thế ông ta gật gật đầu, "Lão nạp đương nhiên vì thiên hạ phân ưu."
"Còn lại là Hoa Bích Nam..." Khương Hi thở dài, nhắm lại đôi mắt, "Chuyện này không cần phải nói. Cô Nguyệt Dạ mặt dù không thể nói biết rõ từng chiêu từng thức của hắn, nhưng ít ra trò của một thầy giống nhau. Lúc đại chiến, mời chư vị trưởng lão môn đồ ta nhìn tập trung người này, không cần nương tay nhân từ."
Tất cả đều lần lượt an bài, còn lại cũng chỉ có Trân Lung Kỳ Tử và Đạp Tiên Quân.
Ánh mắt Khương Hi đảo qua mọi người, nhưng trừ một ít tu sĩ cảm khái mong muốn đứng ngoài, thì càng có nhiều người một khắc này giống như đột nhiên gặp phải bệnh xương cổ, một đám tư duy buông lả, còn có chút dứt khoát dùng tay vuốt cổ, giống như là cổ rất đau.
"Cung chủ?"
Minh Nguyệt Lâu gật đầu, "Đạp Tuyết Cung nên ra sức."
Khương Hi lại hỏi các chủ của Thượng Thanh Các, vị đạo trưởng kia cũng vuốt cằm nói, "Không thể đổ trách nhiệm cho người khác."
Nhưng mà trừ những người này ra, các môn phái khác không phải e sợ, mà là quả thật không thích hợp chiến đấu, những người này hoặc nhiều hoặc ít đều có chút do dự. Thậm chí có người lẩm bẩm nói, "Đạp Tiên Quân kia nếu có thể xé rách Thời Không Sinh Tử Môn, chỉ bằng chừng này lực lượng của các chưởng môn khẳng định không đủ."
"Đúng vậy, còn không phải lính trinh sát cảm tử à..."
Có người thì lại thở dài, "Nếu Nho Phong Môn còn thì tốt rồi, tu sĩ bảy mươi hai thành thì, nhiều thành chủ như vậy, ây... Đáng tiếc."
"A?" Bỗng nhiên một tu sĩ Giang Đông Đương giương cao giọng, "Diệp Vong Tích kia đâu? Không phải cô ta rất có năng lực chiến đấu sao? Thực lực chỉ sợ so với mười Nam Cung Liễn, tuyệt đối là sức chiến đấu cấp chưởng môn. Cô ta đâu rồi?"
Không đề cập tới việc này còn được, đề cập rồi mặt Khương Hi cũng đen. Hắn u ám âm nhu nói, "Lúc trước chúng ta xuất phát sắp xếp một nhóm dân chúng tị nạn ở Cô Nguyệt Dạ. Lúc ấy nói phải giữ một tu sĩ trấn giữ để ngừa đại quân Kì Tử tiếp cận_____không ai tự động xin đi giết giặc. Cuối cùng là nàng ở lại."
Tu sĩ kia "A" một tiếng, mặt lộ vẻ xấu hổ.
Khương Hi tối tăm nói, "Các vị đều là hào kiệt. Như thế nào mà khắp nơi cần một tiểu nha đầu?"
"..."
Lại chờ một lát, trong đám người vẫn không có mấy người nguyện ý xung phong đi đầu. Vị tân chưởng môn trẻ tuổi xinh đẹp của Giang Đông Đường kia thậm chí còn quanh co nói, "Ta cho rằng hay cứ cứ ngẫm lại cho kỹ đã, dù sao đây cũng không phải đùa giỡn được. Hay chờ một lát đi?"
Vừa nghe từ "chờ" này, Tiết Mông nhất thời tức giận đến môi phát xanh, cậu cố gắng kiềm chế chính mình, nói, "Còn muốn đợi đến khi nào nữa? Đợi thêm một lát xem năng lực có vững chắc thêm không à?"
"Thì cũng không thể tùy tiện lên núi chịu chết mà."
"Thành bại chỉ một lần này, Tiết thiếu chủ cẩn thận lời nói."
Huyền Kính đại sư cũng khuyên nhủ, "Tiết công tử, cẩn thận sẽ được thuyền vạn năm. Hiện giờ long trời lở đất, Sinh Tử Môn hiện thế, ai cũng không biết phía trước sẽ có chuyện xấu gì. Nhân tài kiệt xuất của cả Tu Chân Giới lúc này đều tụ họp. Nếu thật sự một gậy tre khiến tất cả đều rơi xuống nước, ai có thể chịu trách nhiệm?"
"Đúng vậy, nếu hại chết nhóm chưởng môn tiên quân, chúng ta nên làm cái gì bây giờ..."
Tiết Mông vẫn luôn nhẫn nhịn, lúc này rốt cuộc nhịn không được, cậu bỗng dưng ngẩng đầu, ánh mắt đỏ như máu, "Chưởng môn các ngươi còn chưa có chết, cũng đã nghĩ đến nên làm cái gì bây gờ, vậy Tử Sinh Đỉnh thì sao?!"
"..."
Nhắc đến Tử Sinh Đỉnh, mọi người không khỏi nghĩ đến đôi phu thê chưởng môn vì bị oan uổng mà chết song song, không ít ánh mắt đều bắt đầu né tránh, cũng có xúc động áy náy bội phần, cúi đầu không nói.
"Tử Sinh Đỉnh đã sớm không biết nên làm cái gì bây giờ." Giọng Tiết Mông khàn nhỏ, "Ta đã không còn đường ca, không còn sư huynh, không còn cha, không còn mẹ, hiện tại ngay cả sư tôn đều..."
Lông mi Tiết Mông khẽ run, hầu kết di chuyển, tựa như dùng toàn lực nuốt hết thống khổ của mình. Thế nhưng thống khổ kia quá sâu, cậu cuối cùng vẫn thừa nhận không được, cậu nhắm đôi mắt rồi lại mở ra, "Các vị sợ chết, vì vẫn còn ký thác. Ta không có, cho nên ta không sợ chết."
Mai Hàm Tuyết ở một bên nhíu mi thấp giọng ngăn cản nói, "Tiết Mông!"
Nhưng cậu làm sao còn nghe chứ.
Trên đời này ai cũng không thể ngăn cậu được nữa.
Tiết Mông nói, "Các ngươi không đi, tự ta sẽ đi."
"Thiếu chủ!" Đệ tử Tử Sinh Đỉnh đều tiến lên muốn khuyên, nhưng ý Tiết Mông đã quyết, sát tâm đã tỏ. Cậu xoay người, để lại tất cả mọi người ở phía sau, vẫn ẩn nhẫn tức giận cùng ủy khuất, đều thánh nước mắt bên má, ở nơi không ai nhìn thấy cuồn cuộn rơi xuống.
Khương Hi đứng trong mưa to, nhìn bóng dáng của cậu, "Ngươi..."
Nghe được âm thanh của hắn, Tiết Mông đi nhanh hơn, Long Thành của cậu đã nát, cậu thậm chí không có một thanh gì giống kiếm. Nhưng cậu vẫn không quay đầu lại mà hướng về phía Tử Sinh Đỉnh sừng sững đi tới.
"Tiết Mông!"
Nhiều lần do dự, rốt cuộc một tiếng khàn khàn từ hầu kết Khương Hi khó khăn phá đất chui lên.
Khương Hi đi lên, tay còn chưa động tới bả vai Tiết Mông, đã thấy thanh niên xoay người, một đôi ánh mắt như chim tước lóe ngọn lửa mạnh mẽ, cậu phẫn nộ quát, "Cút đi! Đừng đụng ta!" Nói xong dùng sức bỏ kiềm chế của Khương Hi, không hế cho bất cứ ai có cơ hội nói chuyện, xoay người rời đi.
Đài cao rêu mọc, trong núi tre lên.
Tiết Mông ở trong mưa to thở dốc chạy gấp, trước mặt là thế giới ướt đẫm giống như trong mộng.
Nơi này, Vương phu nhân từng dưới trăng, xem một đóa mẫu đơn nở rộ. Chỗ kia, Tiết Chính Ung từng uy phong đường đường, công sự trở về, lập tức tiếng chuông lan tràn. Tiết Mông đi qua cửa đá trắng, nhìn thấy Sư Muội cúi đầu trầm ngâm, chạy qua trụ anh hùng, nhìn thấy Mặc Nhiên đang nhìn ánh trăng, cậu đứng trong mưa gió nhìn các đệ tử rộn ràng nhốn nháo tan học trở về, đứng trên mái hiên cầu nói cười như hôm qua.
Cậu chạy càng chạy trối chết về phía trước, giống như hổ dữ vào rừng. Sau đó trong dư quang thoáng thầy một cây đào già, cậu thấy được chính mình còn nhỏ tuổi ở dưới tàng cây ba quỳ chín lạy, mỉm cười ngẩng đầu, đối diện với Sở Vãn Ninh bạch y phấp phới trước mặt nói,
"Đệ tử Tiết Mông, bái qua sư tôn."
Bỗng dưng nhắm mắt lại.
Chuyện cũ Tử Sinh Đỉnh mang theo nhiều lắm, từng cái từng cái đốt ngũ tạng cậu. Nơi này từng có bao nhiêu hoa lửa xán lạn, hiện giờ có bấy nhiêu tro bụi đau thương.
Tiết Mông thẳng đường bước vào, mưa gió che phủ, cố nhân phí hoài.
"Đừng đi theo ta... Đừng khiến ta phải nhìn lại những thứ này..."
Cậu thì thào, xuyên qua những nơi này đúng là bóng dáng âm hồn bất tán, theo thiếu niên thời còn hăng hái thắng trận mà chạy. Khi cậu đứng ở đỉnh núi, cả người đều ướt đẫm, mưa dầm dề chật vật. Tựa như một phượng hoàng nhi cánh chim đều đã suy tàn, lạnh run lẩy bẩy.
Lạnh.
Xương cốt đều lạnh thành băng.
Cậu nhấp lông mi dày đặc, nhìn cung điện dày đặc phía xa xa, nến sáng tối ảm đạm. Đây là Tử Sinh Đỉnh kiếp trước, lần trước ám sát, cũng không nhìn cẩn thận...
Bỗng nhiên, cậu thoáng nhìn trước Thông Thiên Tháp từ góc xa, ba phần mộ đứng thẳng.
Đây là thứ mà cậu chưa từng gặp qua tại gia môn mình. Cậu nhịn không được đi đến nhìn tường tận, ba phần mộ đứng thẳng, một phần là "Du Bạo hoàng hậu", một phần bị đùn bằng phẳng, tấm bia đá ngã về một bên.
Cuối cùng một phần thật xưa thật cũ.
Trước mộ phần kia mơ hồ có bóng dáng mơ hồ, đứng rất côi cút.
Y bào người nọ loang lỗ vết máu, tay áo rộng chấm đất, đứng trước mộ phần, nâng tay vuốt ve chữ viết trên bia mộ.
Tiết Mông bỗng nhiên kinh hoàng, đầu giống như lông chim châm chích, máu cả người lúc này đều nảy lên đầu, cậu quát chói tai, "Mặc Nhiên!" Muốn rút Long Thành chém tới, nhưng bên hông đã trống không.
Sau đó cậu mới nhớ đến, Long Thành, đã nát. Nát từ một lần giao tranh với Đạp Tiên Quân.
Nam nhân đưa lưng về phía cậu tựa hồ không nghe được thanh âm gì, chậm rãi cúi người ở trước mộ bia, giống như lữ đồ cực độ mệt mỏi rốt cuộc đi tới điểm cuối cùng, Tiết Mông nhìn hắn đem trán đặt trên mặt đá lạnh như băng, nhẹ nhàng cọ cọ.
Lòng bàn tay Tiết Mông ầm ầm mà bốc lửa, ánh sáng màu cam văng khắp nơi.
Cậu không quan tâm mà chém về phía Đạp Tiên Quân quá khứ, hệt như quá khứ_____
"Ầm!"
Một tiếng nổ, ánh lửa cũng không kịp tổn thương bất luận kẻ nào, chỉ có khối bia lâu năm đã mọc rêu bị vỡ nát.
Tiết Mông cả kinh, nhìn quanh trái phải, bất kể là Đạp Tiên Quân, hay bóng dáng màu đen, đều không có ai_____ Vì sao đều không có.
Cậu ở trong mưa tầm tã, vạn cây hiu quạnh đông nghiêng tây ngã, giống như trên trời dưới đất chỉ còn lại một mình cậu cô đơn lẻ bóng. Nhưng bóng cây lắc lư tiếng gió thổi ri ri, lại giống như thiên quân vạn mã đều ẩn nấp trong rừng tối, hùng mạnh trong cây cỏ, cuốn giáp ngậm tăm(*) sẵn sàng chiến đấu.
(*) ngậm tăm: thời xưa khi hành quân bí mật, binh sĩ phải ngậm trong miệng mỗi người một chiếc đũa để không nói chuyện, lộ hành tung.
"Đạp Tiên Quân_____! Đạp Tiên Quân!!"
Cậu quát lên, thanh âm phúc chốc đã bị tiếng sấm nghiền thành mảnh vỡ bột mịn.
Nhìn lầm rồi sao?
Làm sao có thể sai, rõ ràng là bóng dáng rõ rệt như vậy, rõ r àng vừa rồi đứng ở chỗ này, rõ ràng người kia còn lấy tay sờ tấm bia đá, trên tấm bia đá...
Bỗng dưng dừng lại.
Tiết Mông cúi người, nâng tay chậm rãi sắp xếp tấm bia bị mình đập bể tách rời kia, xếp một nửa, thoáng chốc như ngã xuống khe nứt!
Trên bia kia rõ ràng viết:
Tiên sư Sở Vãn Ninh chi mộ
Mộ của ai? Mộ cái gì?!!!
Tiết Mông giật mạnh lên, lảo đảo lui về phía sau, tia chớp trắng xám chiếu ra gương mặt sầu thảm của cậu, Tiết Mông lắc đầu lẩm bẩm nói, "Không... Không... Sao lại thế nào... Sao có thể như thế này?"
Cậu nuốt nước bọt, cố hết sức khiến cho mình bình tĩnh. Cậu ngồi xổm chỗ cũ thở dốc trong chốc lát, mới miễn cưỡng bình tĩnh trở lại, híp mắt nhìn kỹ khối bia mộ kia.
Thân mộ đã loang lỗ, ít nhất đã hơn mười năm, không phải còn mới. Trên một còn có dấu vết khắc tạc sâu cạn không đồng nhất, tựa như vốn khắc cái gì đó, sau lại có người cạo sạch chữ viết này đi, một lần nữa khắc lại bảy chữ này.
Tiên sư.
Sở Vãn Ninh chi mộ.
Đây là mộ phần đời trước của sư tôn?
Môi Tiết Mông phát xanh, cả người run nhẹ, quay cuồng trong lồng ngực không biết là bi thương, phẫn nộ, sợ hãi, hay là cái gì khác... Cậu vùi mặt vào trong lòng bàn tay, đem nước mưa ướt sũng lau sạch, nỗi lòng rối loạn tê dại.
Cho nên, tại trong một cái thời không khác cậu không biết tới, rốt cuộc có tình thù yêu hận như thế nào?
Cậu không thể hiểu hết, tựa như cậu không biết trên khối bia đá này từng khắc qua cái gì, nguyên nhân bởi vì sao, là bị ai sửa chữ.
Đều không biết được.
Tiết Mông ở chỗ này dừng trong chốc lát, nhưng khi cậu mở mắt ra, cậu nhìn hình dáng màu vàng đen kia hiện lên. Lần này cách càng gần, trên y bào thêu kim tuyến núi sông cao chót vót rồng vươn hổ gầm đều có thể thấy được rõ ràng như thế.
Người kia thân ảnh như là hồn phách xen lẫn người sống, vừa không hoàn toàn sống, cũng không hoàn toàn là hồn pháp. Người nọ nhìn xa Thông Thiên Tháp, Tiết Mông hoảng hốt nghe được hắn nhẹ giọng nói, "Sư tôn, người... để ý ta đi."
Thanh âm mờ ảo, giống như ảo mộng.
"Ta phải về nhà, ta phải về nhà." Hắn nói, trong giọng nói lộ ra một tia mờ mịt cùng với tim đập mạnh và loạn nhịp, "Ta về nhà..."
"Sư tôn..."
Ầm vang một tiếng, sấm sét giống như đập nhỏ mặt đất, nội bộ núi sông đều âm ỷ chấn động, ngũ tạng run lên.
"Nhưng ta không có nhà..."
Thân đen vàng đột nhiên quay đầu, trong màn mưa hiểm ác kịch liệt, Tiết Mông thấy được gương mặt của hắn, gương mặt của Mặc Nhiên.
Mặc Nhiên như thể không nhìn thấy hắn, thế nhưng tự ngoảnh đầu lại lẩm nhẩm, "Không có nhà... Ta phải trở về... Ta phải trở về!"
Hắn lo lắng mà tuyệt vọng nói, "Để ta trở về, để ta trở về! Ta muốn gặp hắn... Ta muốn gặp hắn!!"
Trong tiếng sấm chớp giật, bóng dáng mờ ảo màu đen kia bay lên trời, Tiết Mông thình lình bị con gió màu đen âm lãnh hung ác này tập kích, bóng dáng kia xuyên qua cậu, mang theo hàn ý thấu xương, so với mưa còn lạnh hơn nhiều. Cậu bị mị hoặc trong nháy mắt đến nỗi không thể mở mắt ra được, ngã xuống đất.
"Ta không thể chết được... Ta muốn gặp hắn!"
Tiết Mông rành mạch nghe được tiếng quát khẽ của Mặc Nhiên, bóng đen giống như gió xoát bay về phía sau núi Tử Sinh Đỉnh. Chờ cậu lấy lại tinh thần, dù là quỷ hay là ảnh cao cao đều không thấy, sau đó từ phía núi bắn tóe một đạo hồng quang xé trời!
.........
Chuyện gì vừa xảy ra? Bóng dáng mới vừa nhìn thấy kia là cái gì?
Quỷ Hồn?
Sắc mặt cậu trắng như xác chết, cương cứng tại chỗ____ mãi đến khi có người ở sau lưng vỗ vỗ cậu một chút.
Lúc này cả người Tiết Mông đều đã căng đến mức tận cùng, một cái vỗ này khiến cậu bỗng nhảy người lên, như điên như cuồng lại như cực kỳ bất lực, "Ai?! Ai!!"
Mai Hàm Tuyết đè cậu lại, vội nói, "Đừng sợ, là ta."
Ở trong rừng cây phía sau hắn, một người Đạp Tuyết Cung gương mặt cực xấu, nhưng có một đôi đồng tử màu ngọc bích nhàn nhạt mà Tiết Mông quen thuộc. Là vị đại ca lạnh lùng buốt giá kia của Mai Hàm Tuyết.
Đại ca Mai Hàn Tuyết từ trong rừng đi ra, trong tay nắm hai thanh kiếm, một thanh là thần võ Sóc Phong của hắn, một thanh còn lại là...
"Tuyết Hoàng."
Mai Hàn Tuyết đi đến trước mặt Tiết Mông đang không ngừng run rẩy, giao bội kiếm của Khương Hi cho cậu.
"Khương chưởng môn nhờ ta thay mặt hắn giao cho ngươi. Hắn nói ngươi cứ việc dùng, không cần vì nguyên nhân nào mà cự tuyệt."
Đệ đệ trước mắt còn còn chút tò mò, "Có thể hỏi một câu, ngươi với Khương Hi rốt cuộc có quan hệ gì không?"
"Đi thôi." Câu chuyện bị đại ca không chút nào khoan dung đánh gãy, "Cùng đi đến Vu Sơn Điện xem xem tình hình của Sở tông sư như thế nào rồi."
Mai Hàn Tuyết nói xong những lời này, liếc mắt nhìn Tiết Mông một cái, lấy chuôi kiếm Sóc Phong gõ bả vai đối phương, không nói thêm lời nào mà đi vào sâu trong màn mưa to.
Mà đệ đệ song sinh của hắn thở dài, nâng tay vỗ vỗ đầu Tiết Mông, cũng theo ca ca lướt đến hướng Vu Sơn Điện mưa gió phiêu nhiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.