Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng

Chương 310: Một lá bài cuối cùng




Có ánh sáng.
Khi Mặc Nhiên mở mắt, nhận ra mình đang nằm trong một mảnh trời cao màu đỏ tím. Hắn chậm rãi chớp chớp đôi mắt, nghiêng cổ, sau đó đứng dậy... Hắn phát hiện đây không phải bầu trời, mà là một tòa cung điện toàn thân dựng đứng bằng thuỷ tinh tím, bởi vì cung điện quá lớn, một viên gạch có thể gần bằng chiếc xe ngựa, nên hắn mới có thể hiểu lầm tưởng đây là đám mây.
Có dáng người nam nhân cao lớn đứng nơi xa, dựa vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Nam nhân kia hất áo bào lên nhìn không ra chất liệu, đi chân trần, trong tay cầm một chiếc đèn lưu ly dạ quang, chất lỏng màu hổ phách bên trong chuyển động không ngừng. Ngoài cửa sổ đang mở có một đóa hoa đỏ tươi ướt át, bên trong nhụy hoa nhỏ xuống từng giọt từng giọt ngân quang.
Nhân gian không có sức sống kiểu này, không có dáng vẻ đóa hoa như vậy.
Mặc Nhiên có thể khẳng định, nhân gian cũng không có một tòa cung điện như vậy.
"Ta đang ở đâu?" Hắn hỏi.
Động tác ngón tay nam nhân ngưng lại, hơi nghiêng hơn phân nửa khuôn mặt qua, có điều bởi vì quá ngược sáng, Mặc Nhiên cũng không nhìn rõ mặt của hắn.
"Ngươi ngược lại rất tỉnh táo, anh hùng."
"..."
Nam nhân đem rượu trong ly uống một hơi cạn sạch, tùy ý đặt ly tại một bên bệ cửa sổ, sau đó đi tới phía hắn. Chỉ trong chớp mắt, Mặc Nhiên thấy rõ. Nam nhân này có một gương mặt hơi giống Câu Trần Thượng Cung, dưới khóe mắt có một nốt ruồi hồng sắc nhện, bờ môi rất mỏng, xem ra tính tình tuyệt không phải quá tốt.
"Ta là tôn chủ đời thứ hai của Ma Giới." Nam nhân chậm rãi nói, con mắt nhìn chằm chằm Mặc Nhiên:"Ngươi bây giờ đang ở Ma Cung."
Mặc Nhiên trầm mặc một lát:"... Nếu như ngươi không nói, ta còn tưởng ngươi là Diêm La đại đế."
Nam nhân cười khẽ: "Ngươi cứ hết lòng tin mình chết rồi như vậy?"
"Không." Mặc Nhiên nhìn vào mắt hắn,"Ta không thấy vậy. Nhưng ta cũng không cảm thấy ta còn là người sống."
Ý cười của Ma tôn trở nên rõ ràng hơn: "Ngươi nói không sai."
Hắn vươn tay, đầu ngón tay mang theo vảy hắc long dễ như trở bàn tay xuyên qua lồng ngực Mặc Nhiên, mà Mặc Nhiên cũng không cảm thấy đau đớn một chút nào.
"Ngươi xác thực không phải một người sống." Ma Tôn nói,"Ngươi chỉ là một hồn phách tụ hợp mà thôi."
Mặc Nhiên không lên tiếng.
Ma Tôn lười biếng nói: "Tổ tiên của ta lập ra phép tắc, Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch trên thế gian trừ phi đối nghịch với Thiên tộc, phá hỏng cấm thuật của Phục Hi, nếu không không thể trở về Ma vực. Từ Trân Lung Kỳ Cục đến Thời Không Sinh Tử Môn, ngươi đều thay bọn họ làm được, anh hùng của ta."
Mặc Nhiên u ám nói: "Đây không phải là ta muốn làm. Đó là do Hoa Bích Nam..."
"Hắn chẳng qua chỉ là thứ tạp chủng Thần không ra Thần Ma không ra Ma." Trong mắt Ma tôn lộ ra một cỗ khinh miệt, "Hắn đã từng thề cả đời tuyệt không sát hại đồng loại của hắn. Nhưng hắn không làm được."
"... Ý ngươi nói hắn hại Tống Thu Đồng?"
"Không." Ma Tôn nói, một đôi mắt màu hồng ngọc phản chiếu hình bóng Mặc Nhiên, hắn giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Mặc Nhiên, "Ngươi biết ta đang nói ai."
"Từ một khắc khi cửa Ma vực mở ra, ngươi đã cảm nhận được." Ánh mắt Ma Tôn giống như đao nhọn sắc bén, "Nếu không ngươi cuối cùng cũng không đáp ứng vị Tiểu Tiên Quân kia của ngươi như vậy, kì thật trong lòng ngươi đều hiểu."
Mặc Nhiên không lên tiếng, hai cánh mi rủ xuống.
Ma Tôn chậm rãi ngồi thẳng lên, thân hình cao lớn đổ xuống một cái bóng đen đặc trên mặt đất. Hắn nói: "Mặc Vi Vũ, ngươi cũng biết, trên đời này có một loại Mỹ Nhân Tịch cực đặc thù. Bọn họ sẽ không rơi nước mắt kim sắc, không có bất cứ chút ma khí nào, nếu như không nhận tổ, thậm chí ngay cả Hoàng Sơn đã định ra khế ước cùng Mỹ Nhân Tịch cũng không cảm nhận được. Cho nên có một số người đến chết cũng không nhận ra thân phận thật sự của mình."
Mặc Nhiên khô cằn: "Vậy thì đã sao."
Ma Tôn cười cười: "Vậy thì đã sao? Ngươi nên biết rõ, loại người này có thể kế thừa linh lực bá đạo của ma tộc thượng cổ, giống như Hoa Bích Tôn Tống Tinh Di nhiều năm trước vậy."
Hắn nói, đầu ngón tay bỗng nhiên sáng lên một luồng hào quang màu tím đen, hắn đem hào quang này chỉ về phía Mặc Nhiên, vầng sáng bay vào bên trong hồn phách hắn. Ngay lập tức, Mặc Nhiên chỉ cảm thấy một loại năng lượng mãnh liệt bồng bột chấn động rong ruổi bên trong tam hồn lục phách, tiếp theo bị mình hoàn toàn hấp thu.
Ma Tôn nhìn hết thảy trước mắt, mỉm cười nói: "Ngươi xem, ngươi quả nhiên có thể hấp thu khí lực của tộc ta."
"..."
"Người ta nói chính là ngươi." Ma Tôn nói. "Ngươi chính là một Mỹ Nhân Tịch đặc thù sau Tống Tinh Di. Chỉ là ngươi chưa từng phát hiện, Hoa Bích Nam cũng chưa từng cảm nhận được chút nào."
Mặc Nhiên nâng lên con ngươi.
Ma Tôn chắp tay, một lần nữa nhìn về phía hoa rơi ngoài cửa sổ: "Thương hại lời thề son sắt của hắn, nói tuyệt đối không tổn thương tộc nhân, nói muốn bảo vệ tất cả Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch có thể bảo vệ. Lại hại ngươi cả một đời."
Mặc Nhiên từ dưới đất đứng dậy, hắn kỳ thật cũng không có tâm tình đi nghe những thứ có cũng được không có cũng chẳng sao này. Bị sát hại cũng được, bị lợi dụng cũng được, đều đã qua.
Bây giờ hắn chỉ quan tâm một việc: "Làm sao ta mới có thể trở về?"
"Về đâu?" Ma Tôn quay đầu liếc hắn, " Nhân gian? "
" Nhân gian."
" Nhân gian có gì tốt, một đám sâu kiến tầm thường. Ngươi có năng lực, cũng có khí phách, huống chi ngươi vốn là tộc nhân của tộc." Ma Tôn thản nhiên nói, " Chính bởi vì ngươi là ma, ta mới có thể gọi hồn phách của ngươi, triệu ngươi trở về Ma Cung. Ở lại nơi này, ngươi sẽ có vạn năm tuổi thọ, thực lực của ngươi nói cho ta biết, ngươi có thể dốc sức vì tộc ta."
Mặc Nhiên lại cười: "Thật xin lỗi, ta chỉ làm cho người khác dốc sức vì ta, chứ không dốc sức vì bất luận kẻ nào."
Đồng tử đỏ của Ma Tôn sâu kín nhìn chằm chằm hắn, mang theo điểm xem xét cùng chỉ trích."... Được."
Mặc Nhiên nói: " Chỉ có một người là ngoại lệ. Ta nguyện ý dốc lòng vì y."
Ma Tôn cười nhạo: " Ngươi dốc lòng cho một khúc gỗ? "
"Y không phải một khúc gỗ. "
Ma Tôn liếc mắt: " Ta gọi hắn Tiểu Tiên Quân chỉ là khách khí. Hắn ngay cả thần cũng không phải, chỉ là một gốc mạ nát của lão già Thần Nông." Mắt thấy Mặc Nhiên càng ngày càng tức giận, Ma Tôn ngừng nói, nghiêng người sang, eo gầy dựa vào thành cửa sổ. "Có phải đầu óc ngươi không được tốt lắm không?"
"Ngươi phải biết rằng..." Ma Tôn nói "Nếu ngươi thật sự định trở về, ngươi sẽ không nhận được những thứ mà tộc ta cung cấp. Ngươi chỉ có thể sống vài chục năm, nhiều nhất là trăm năm."
Trước đó Mặc Nhiên một mực căng thẳng, nghe đến đây, ngược lại lại cười: "Lâu như vậy?"
"Ở nhân gian thật đúng là được cho sống lâu trăm tuổi." Ma Tôn tựa hồ có chút hoang mang, lại tựa hồ có chút để ý: "Nhân tộc chẳng qua chỉ là cả đời sâu kiến, mấy chục năm có thể làm cái gì? Trên trăm năm cũng có thể làm cái gì? Ngươi xé rách Thời Không Sinh Tử Môn, nắm giữ Trân Lung Kỳ Cục, lão già Phục Hi chỉ sợ ở trên trời cũng bị ngươi làm tức gần chết. Ngươi có tài hoa loại này, lại cam tâm làm một con rùa bị cắt đuôi trốn trong mai?" Hắn càng nói càng không cao hứng, cuối cùng dứt khoát mắng: " Ngu xuẩn."
Mặc Nhiên hạ tầm mắt, lông mi dài rung động. Lúc đầu Ma Tôn cho là hắn phẫn nộ, nhưng một lát sau, nhìn kỹ, mới phát hiện hắn đang nín cười.
Ma Tôn: "..."
Mặc Nhiên ngẩng đầu lên, gương mặt tươi cười sáng sủa: "Làm sao ngươi biết?"
"..."
"Ở nhân gian, rất nhiều người nói ta ngốc."
Ma Tôn vò nhấn xương lông mày, hắn xem ra tựa hồ có chút đau đầu, cơ hồ là đang rên rỉ: " Tại sao có thể mất mặt ma như thế... "
" Ta chưa hề cảm thấy mình là ma." Mặc Nhiên nói, "Chỉ có trong nháy mắt lúc Ma Môn mở rộng đó, ta mới mơ hồ cảm giác được."
Ma Tôn nhìn hắn chằm chằm.
Mặc Nhiên cười một hồi, rồi không cười nữa, hắn nhìn Ma Tôn: " Cho dù như thế nào, cũng đa tạ ngươi đã bảo vệ hồn phách của ta."
"Ta chỉ quý trọng tài năng."
Mặc Nhiên lắc đầu, hắn không có ý định nói tiếp những thứ này cùng Ma Tôn. Hắn chỉ là dùng cặp mắt đã từng điều khiển qua vô số hồn phách kia, thành khẩn mà nghiêm túc, nhìn chăm chú lên nam nhân trước mặt mình, sau đó nói: "Nhưng thật xin lỗi. Ta muốn về nhân gian."
"..."
Ai cũng không nói nói tiếp.
"Lý do." Cuối cùng Ma Tôn cứng nhắc hỏi "Cho ta một lý do."
"Bởi vì ta đã hứa với một người." Mặc Nhiên nói. "Ta đã hứa sẽ trở lại bên cạnh y."
Côn Lôn Đạp Tuyết Cung.
Giờ khắc này, tuyết ở Thiên Sơn đã ngừng, khe hở thời không khép kín, dòng lũ sinh tử kiếp trước tựa như một cảnh tượng hoang đường trong mộng.
Sơ hà dần dần thấu, đất trời rộng rãi và an bình.
"Sở tông sư!"
"Tông sư! Tông sư!"
Bên tai có người gọi, ý thức hắn chậm rãi khôi phục lại.
Sở Vãn Ninh mở hai mắt ra, ánh mắt nhất thời trống rỗng, khói bụi hai đời tựa hồ cũng yên tĩnh lắng xuống trong đôi mắt này. Y nhất thời cho rằng mình đang ở Tử Sinh Đỉnh, vào một buổi chiều mùa đông nào đó bị âm thanh ồn ào của các đồ đệ đánh thức. Lại cho rằng hình như y đang ở trong Điện Vu Sơn hắc ám lạnh lẽo, Lưu công ngồi bên giường thở dài gọi y dậy.
Qua thật lâu, ánh mắt của y mới dần dần thanh minh. Con ngươi chuyển động, y nhìn thấy những cái tu sĩ vây quanh mình, trên trời có tuyết rơi, màn đêm đã hơi tàn lay lắt, sâu trong mây mù có ánh nắng chiều đỏ hiện lên.
Y hơi khép mắt, khàn khàn thì thào: "Mặc Nhiên..."
Phảng phất như thanh niên đã chết ấy đáp lại sự quyến luyến của y, hoặc là chấp niệm của y quá sâu, sinh ra ảo giác... Y bỗng nhiên nhìn thấy mấy sợi lưu quang kim hồng sắc từ khe tàn của Sinh Tử Môn nhẹ nhàng lướt ra, lướt qua màn trời rực màu son, bay về phương xa...
Đó là cái gì?!
Sở Vãn Ninh lập tức mở to mắt, không phải là bởi vì nhóm người bên cạnh la lên, mà là bởi vì mấy sợi kim hồng kia.
... Đó là vật gì?!
Y mệt mỏi dập tắt hi vọng bị những quang mang kì diệu kia nhóm dậy, y giãy dụa đứng lên, không để cho bất kì kẻ nào đỡ, cũng không nói gì. Sở Vãn Ninh lảo đảo đi theo mấy sợi kim quang kia, phía sau là giọng lo âu của mọi người:
"Sở tông sư..."
Giờ phút này rốt cuộc bùn cát được rửa sạch, mọi người đều biết Mặc Vi Vũ cũng không phải là tội nhân. Chỉ là cái giá phải trả quá lớn, loại trong sạch này, không biết đằng sau có nổi bao nhiêu ý nghĩa.
Nhưng hình như Mặc Nhiên kỳ thật không để ý cách nhìn của thế nhân, hắn tự thanh thuần, hắn tự nhiễm bẩn, hắn tự điên cuồng, hắn tự si mê. Sở Vãn Ninh cũng giống vậy. Ước nguyện của hai người bọn họ, chỉ là trong lòng mình không hối tiếc mà thôi.
"Sư tôn!!"
Tiết Mông muốn đuổi theo y, nhưng mới đuổi được mấy bước, đã nghe thấy đám người đằng sau rối loạn ầm ĩ.
Có đệ tử Cô Nguyệt Dạ bên kia thất thanh hô lớn: "Chưởng môn! Chưởng môn, người làm sao vậy? "
Tiết Mông khẽ giật mình, bỗng nhiên quay đầu đẩy đám người ra. Khương Hi duy trì không nổi, ngã xuống trong đống tuyết trắng ngần, dưới thân y là từng bãi máu lớn tuôn ra.
"Chuyện gì xảy ra vậy?!"
Trưởng lão Cô Nguyệt Dạ tức giận gào lên: "Vừa rồi không phải còn rất ổn sao?! Tại sao có thể như vậy?!"
Có đệ tử e sợ chỉ vào eo một vết sẹo dữ tợn bên eo Khương Hi: "Là... Là bị dòng lũ bên trong lợi khí đánh trúng vào ư? Chưởng môn sợ cục diện sẽ càng rối loạn, cho nên không nói..."
Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi nhàn nhạt. Trước bình minh đến, Khương Hi ngã xuống trần thế đã yên ổn, nhắm mắt trong hiện thế an bình.
"Nhanh chữa thương đi!"
"Còn lo lắng cái gì! Mau cứu người!"
Trong lòng Tiết Mông chấn động mạnh, đầu loạn cả thành một đoàn. Thân mình cậu lung lay, trong tay còn cầm Tuyết Hoàng mà Khương Hi cho cậu. Cậu nghiêng đầu, muốn tìm bóng lưng Sở Vãn Ninh, nhưng mà mới nhấc chân độ nửa tấc, đã thoát lực bịch một tiếng quỳ gối xuống đất, cuối cùng khóc lớn. Cậu không biết sơn hà này xa vời, nơi nào đã không còn yêu hận tình cừu? Thế gian ngẩng đầu, lại không có nổi cố nhân làm bạn. Thiếu niên kiêu căng đắc ý, cầm kiếm hành hiệp, đã cách một hồng trần, vĩnh viễn không quay đầu.
Mà trên đường mênh mông giữa núi tuyết, Sở Vãn Ninh nhìn thấy quang mang kim hồng sắc kia bay về phía chân trời, bay về phía núi xa...
"Tin tưởng ta, ta sẽ cố hết sức gặp lại ngươi."
"Ta ở một thế giới khác chờ ngươi."
Sở Vãn Ninh đột nhiên run rẩy, nhưng không dám suy nghĩ nhiều, phải tận mắt nhìn thấy chân tướng trước, nếu không y không dám hi vọng xa vời.
Lúc này, ánh mắt trời đã đột ngột xé rách bóng đêm hôm qua chiếu lên mặt đất. Ánh nắng vàng rực chiếu vạn trượng, nhẹ nhàng quỷ dị chiếu trên đường núi. Ánh mặt trời mọc tỏa ra biển người mênh mông, rực rỡ như đang ăn mừng sự sống sót sau tai nạn. Sở Vãn Ninh nhìn qua ánh mắt trời phía đông, đầu ngón tay vân vê lá phù, kim quang hiện lên.
"Thăng Long... Triệu tới!"
Y thét dài một tiếng. Rồng giấy bên trong phá gió mà ra, thân thể quay quanh, tiếng như hồng chung. Tiểu long kia đưa mắt nhìn khắp hồng trần vẫn an ổn, vui sướng trong lòng, không khỏi lại bắt đầu cùng chủ nhân nói giỡn:
"Gió êm sóng lặng chưa?"
"Ừm."
"Đánh xong rồi à?"
"Ừm."
Rồng giấy càng cao hứng, nó bay lên không trung lượn một vòng, mới thỏa mãn đáp xuống, sau đó lại giống như mỗi lần gặp Sở Vãn Ninh, nó giễu giễu nói:
"Đúng rồi, Sở Vãn Ninh, sao mỗi lần gặp ngươi cũng đều chỉ có một mình."
Sở Vãn Ninh an tĩnh đứng trong gió bắc, tuyết lạnh rì rào rơi trên lông mi dài. Y hồi tưởng đến những lời Mặc Nhiên đã nói cùng mình lúc ly biệt, chỉ cảm thấy tâm như trống lôi. Yên tĩnh một hồi lâu, y mới ngẩng đầu, đối diện rồng giấy nghịch sáng, nói: "Đưa ta đến một nơi."
"Nơi nào?"
Sở Vãn Ninh xoay người lên lưng rồng, cự long giương đầu bay lên, y đón gió tuyết đầy trời, quan sát mặt đất rộng lớn. Ánh mặt trời bàng bạc, càng ngày càng trong suốt, y bay trong ánh ban mai chói lọi, nói với cự long: "Đến núi Nam Bình. Ta muốn đi gặp hắn."
Rồng giấy nhất thời muốn bịa chuyện, nhưng sừng vểnh lên, cuối cùng không nói lời nào.
Kỳ thật nó vô cùng rõ ràng nơi chủ nhân muốn đến là chỗ nào, người chủ nhân muốn tìm là ai. Nó phát ra một tiếng ngâm, trước khi bay vào chín tầng mây, Sở Vãn Ninh ngoái nhìn non sông tráng lệ.
Trời cao ung dung, mây bay từ từ. Y từ gió tuyết trên Côn Luân Đạp Tuyết Cung, theo kim quang kia mà đi, cuối cùng bay tới bay tới—— giang hồ phủ mưa nhẹ xa xôi.
Mặc Nhiên đã hứa với y, nói sẽ trở về.
Cho nên y tin hắn. Sở Vãn Ninh đi đến nơi cuối cùng bọn họ gặp nhau.
"Ngươi nói... Những quang mang kim sắc kia là hồn phách của hắn trở về đúng không?"
Chúc Long bên trong biển mây sôi trào, lẩm bẩm nói: "Ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây."
"Ngươi nói những hồn phách kia sẽ trở lại trong thân thể của hắn ư?"
Chúc Long miễn miễn cưỡng cưỡng: "Đại khái là như thế đi..."
Rất nhanh đã đến núi Nam Bình. Không do dự, không hoài nghi, Sở Vãn Ninh phảng phất đã xác định được mấy sợi quang mang kim hồng kia cuối cùng sẽ hướng về đâu, y cưỡi Chúc Long thuận gió, dừng sâu trong rừng trúc Nam Bình.
"Người ngươi muốn tìm ở ngay chỗ này?"
Sở Vãn Ninh không trả lời, y xuống khỏi thân rồng, chỉ cảm thấy ngực như có tảng đá ngàn cân đè ép, không thở nổi.
"Trước đây ta để thân thể của Mặc Nhiên ở nơi này. "
Ngón tay của y không tự giác run rẩy, "Cho nên nếu như linh hồn của hắn có thể trở về, vậy thì..."
Sở Vãn Ninh vốn muốn nói vậy thì nhất định sẽ về chỗ này, nhưng lời đến khóe miệng, lại không có thêm gì nữa.
Nhỡ đâu không ở nơi này thì sao?
Y muốn cho mình một tia hi vọng, y không muốn bóp chết tia hy vọng này.
Thế nhưng tâm địa con Chúc Long giấy này giống như cỏ cây, nó gật gù đắc ý:
"Vậy nếu hắn không trở về thì sao?"
"..."
"Nếu mấy đạo kim quang kia không chống đỡ nổi đến nơi này thì tản đi đâu được?"
"..."
"Nếu như..."
Sở Vãn Ninh bỗng dưng quay đầu, ánh mắt ngoan lệ nhưng hốc mắt đỏ bừng: "Vậy ta sẽ đốt ngươi để chôn cùng hắn."
"Ai nha, ta rất sợ hãi nha."
Chúc Long lẩm bẩm hóa thành một vệt kim quang, thân thể to lớn không gì sánh được biến thành một con rắn nhỏ, dừng trên đầu vai Sở Vãn Ninh. Đầu nó đụng đụng gò má chủ nhân.
Nó hiểu tính tình Sở Vãn Ninh, tự nhiên cũng sẽ không đem lời nói muốn đốt nó của Sở Vãn Ninh coi là thật, nó thở dài: "Xem thần sắc ngươi, ta có cảm giác ngươi càng muốn đi chôn chung cùng hắn hơn."
Vừa nói vừa dùng chóp đuôi gãi gãi gáy Sở Vãn Ninh.
"Làm gì vậy?"
"Ta sợ ta không gãi gãi ngươi, ngươi liền hôn mê mất." Tiểu long thở dài, đập cái đuôi một chút, "Sắc mặt của ngươi thật là khó coi."
"..."
"Tựa như bộ dáng dân cờ bạc tích góp cả đời đi vào sòng bạc đánh cược lần cuối vầy."
Sở Vãn Ninh khó có được một lần không bác bỏ nó, y nhắm hai mắt lại.
Tiểu Chúc Long nói y cả đời tích góp, kỳ thật không đúng.
Người kia là đệ tử hai đời của y, là ái nhân hai đời của y, là đứa ngốc dùng máu thịt hai đời, không tiếc rơi vào vũng bùn, cũng muốn bảo vệ thanh danh trong sạch của y.
Là quãng đời còn lại của y. .
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||
Đường núi đi từ từ, tuyết đọng kẽo kẹt, chỗ xa xa có một ngôi nhà tranh lâu năm không tu sửa. Sở Vãn Ninh đứng ở trước nhà tranh, đầu ngón tay run rẩy. Trước mắt rõ ràng chỉ là một tiểu viện sơ sài lâu năm, nhưng phảng phất còn trầm trọng hơn, còn khó với lấy hơn cửa Ma vực. Hầu kết y nhốn nháo, dòng máu chảy xiết.
Y giống một khối gỗ cứng ngắc, giơ tay lên nhiều lần, nhưng cứ gần chạm vào cánh cửa kia lại rủ xuống.
Tiểu long: "Ai nha, nếu ngươi không đẩy cửa, vậy để ta đẩy, ta..."
Cửa mở.
Không phải Sở Vãn Ninh đẩy ra, cũng không phải tiểu long phá tan.
Cánh cửa kia vốn chỉ là khép, có lẽ chắc vì gió yêu nơi núi, không đành lòng nhìn quân bi thương, cọt kẹt một tiếng thổi mở cánh cửa mỏng.
Sở Vãn Ninh đứng ngoài phòng.
Đất trống bên trong nhà tranh đều được y thu hết vào mắt, lúc này vạn mộc chưa đâm chồi, nhưng bên trên cành cây che bông tuyết hơi mỏng, gió thổi qua, sợi tuyết thô như biển đường phiêu linh, tản ra kim sắc bên trong.
Sau đó, che tại đầu vai một nam nhân.
Nghe được động tĩnh, thân hình người kia ngừng lại, tiếp theo chậm rãi quay đầu.
Quang ảnh nhốn nháo, một nháy mắt phảng phất đại địa hồi xuân, cành lá rực rỡ giữa hè.
Trước đó Sở Vãn Ninh không nghe thấy tiếng gió, không nghe thấy âm thanh tuyết rơi, không nghe thấy lá cây xào xạc. Trong khoảnh khắc này, thính lực của y như hồi phục, vạn sự vạn vật của nhân gian hết thảy như sóng biển tuôn vào lòng dạ y.
Y đứng trân trân tại chỗ, muốn chạy đi, nhưng toàn thân như đính lên đất, một bước cũng không động được. Lúc này, bên tai Sở Vãn Ninh phảng phất vang lên tiếng ve kêu um tùm tại Thông Thiên Tháp nhiều năm trước.
Đó là tuổi đẹp nhất trong đời Mặc Nhiên.
Thiếu niên mặt mày tuấn tú đi đến dưới chỗ cây Ngọc Hành trưởng lão dựa lưng, đi đến hết thảy nguyên khởi, đi đến nơi mở đầu của vòng quấn giao vận mệnh.
"Sở Vãn Ninh..."
Tiểu long ở bên cạnh chọc chọc gáy y.
Sở Vãn Ninh lúc này mới miễn cưỡng hoàn hồn, nhưng cổ họng vẫn như cũ bị nghẹn lại, một câu cũng nói không nên lời.
Y chậm rãi đi đến dưới chỗ cây gỗ khô nam nhân kia đang,đứng, đi đến kết cục hết thảy, đi đến kết thúc của hai đời đau đớn.
Gió thổi rừng lá, lá cây lạnh rung, Sở Vãn Ninh giống như bước qua vô số khói lửa thời gian, cuối cùng đứng trước mặt nam nhân. Thật giống như bao nhiêu năm trước, thiếu niên Mặc Vi Vũ đứng trước Sở Vãn Ninh hào hoa phong nhã, ngẩng đầu, nhếch miệng cười.
"Tiên Quân Tiên Quân."
Âm thanh tiếng nói còn vương tại tóc mai bên tai, lại vào lúc đã qua hai đời vang lên
"Ta nhìn người rất lâu nha, người cũng không để ý tới ta."
Không cốc u tĩnh, hào quang thuần triệt, giữa thiên địa giống như chỉ còn lại hai người bọn họ, không còn gì khác. Mặc Nhiên hất ngoại bào lên. Sắc mặt hắn còn hơi tái nhợt như bệnh lớn mới khỏi. Hắn nhìn Sở Vãn Ninh từ bên trong ánh bình minh đi tới, đứng trước mặt mình. Con mắt đen nhánh dần dần lộ ra lại thần sắc ôn nhu.
"Sư tôn..."
Gió dừng lại, ở giữa kẽ hở sương khói, một luồng ánh sáng, chiếu vào vết máu pha tạp nhân gian.
"Ta gặp được một Ma tộc. Sau đó ta gặp chút chuyện rất thú vị, muốn nói cùng ngươi..."
Náo động của tận thế đã qua.
Chờ nhiều năm nữa, chỗ máu rơi hôm nay...
Có lẽ sẽ có hoa mai mới nở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.