Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng

Chương 317: Phiên ngoại Khả năng duy nhất (5)




Kế hoạch lần này rất thành công.
Tiết Mông dùng sự thật chứng minh trên đời không có cp nào không phá được, chỉ cần người chơi cố hết sức phá cp. Trong cái game "Mặc Nhiên không phải gay" (đây là cậu tự trộm đặt) này, người chơi Tiết Mông phát huy hết tài trí thông minh của mình, thành công chia rẽ đôi cẩu nam nam gặp quỷ này.
Cậu và tiểu long lật sách hướng dẫn xem, chọn nữ chủ, định kế hoạch, một người một rồng phân công nhau hành động, một người canh giữ tiểu Mặc Nhiên ở công viên phía Bắc, một rồng canh giữ tiểu Sở Vãn Ninh ở công viên phía nam, cuối cùng đảm bảo khi chuyến du xuân kết thúc, Mặc Nhiên ngồi trên xe buýt trở về, ngay cả ống tay áo Sở Vãn Ninh cũng không thấy.
Quả thực khiến lòng người kích động.
"Chúng ta thành công rồi!"
"Chúng ta đã khiến Mặc Nhiên kết bạn với bạn gái!"
"Chờ khi họ đến tuổi dậy thì sẽ thầm thương trộm nhớ nhau!"
"Sau khi tan học mặc đồng phục lén hẹn hò!"
"Họ sẽ giấu hộp chocolate ngọt ngào vào trong cặp sách đối phương!"
"Tiết tự học buổi tối ở cao trung trời đột nhiên đổ mưa, anh sẽ cõng cô, tránh để đôi giày da hồng phấn của cô bị ướt!"
Tiết Mông ngửa đầu cười há há: "Giày da hồng phấn có hơi khoa trương." Cậu dừng một chút, đôi mắt lấp lánh tiếp tục nói, "Có điều cõng bạn gái về nhà trong đêm mưa tầm tã là một ý hay... Thời cao trung Mặc Nhiên đã cao mét mấy rồi?"
Tiểu Chúc Long rầm rì móc sách hướng dẫn ra: "1m86 đến 1m89, còn xem cách hắn sống, tóm lại là tầm ấy."
"Xì, thế thì đúng là..." Biểu tình Tiết Mông lộ ra chút vi diệu, như hâm mộ lại muốn nhịn xuống, cảnh này làm cậu tạo thành biểu tình như bị đau răng. Cậu bĩu môi, không định nói tới đề tài làm người ta khó chịu này nữa.
Cậu không muốn làm tiểu Chúc Long chú ý tới chiều cao của cậu.
"Tóm lại họ sẽ có một tình yêu vô cùng thuận lợi." Tiết Mông tổng kết, thậm chí có hơi cố chấp, "Nhất định phải thuận lợi. Nếu không tao hết cách để báo cáo kết quả công việc cho Khương Hi rồi."
Vì đảm bảo tình yêu của Mặc Nhiên và bạn gái không bị quấy nhiễu, nhóm Tiết Mông chuẩn bị quan sát thêm một thời gian—— đương nhiên, trong không gian trò chơi bắt chước này, thời gian có thể điều chỉnh nhanh chậm, họ chỉ cần nói với hệ thống là xong.
"Bọn tao muốn xem lần đầu hẹn hò của Mặc Nhiên và bạn gái." Tiểu Chúc Long nói.
Tiết Mông cũng đế thêm: "Một mình, không có kẻ thứ ba, tuy rằng tuổi này của họ chưa tính là hẹn hò, có điều mày hẳn đủ thông minh để hiểu ý tụi tao."
Cậu nghiễm nhiên quên mất lúc trước có ai đó gọi hệ thống ngu ngốc này là "Kẻ làm thuê thiểu năng trí tuệ."
"Chính là cùng nhau chơi, cùng nhau làm bài tập, hoặc là làm chuyện gì khác, đưa về nhà gì đó." Cậu nghĩ nghĩ bổ sung thêm, "Chuyện như thế cũng được."
Vì thế thứ bị gọi là tên làm thuê thiểu năng trí tuệ này, tính toán trên hệ thống chuyển tới một tuần lẻ ba ngày sau đó.
Đó là một buổi tối, họ đứng dưới một khi dân cư nhỏ, dựa vào rất nhiều cửa sổ các nhà sáng lên ánh đèn ấm áp, bà chủ trong bếp vội thu dọn nồi chén, đứa nhỏ kêu gào và tiếng dẫn chương trình Bản tin thời sự, họ có thể xác định giờ là khoảng bảy giờ.
Tiết Mông và tiểu Chúc Long đợi một lát, Mặc Nhiên liền xuất hiện.
Như trong chờ mong của họ, nó đeo cặp sách nhỏ, xách theo ấn bản phim hoạt hình lậu gấu và cá, mũi gấu đã bị mòn mất, làm cho hình ảnh dữ tợn trên đĩa lậu có vẻ buồn cười.
Có điều dữ tợn hay buồn cười đều có thể bị bé gái cười hì hì bên cạnh nó, vui vẻ ríu rít che dấu.
"Nhà tớ ở lầu hai, ba ba tớ đi công tác rồi, nhưng mà ma ma ở nhà, cậu đừng sợ, mẹ là người rất tốt." Bé gái cong mắt nói, hàng mi dài chớp chớp dưới ánh đèn vàng, "Hôm qua tớ có bảo với mẹ là cậu tới chơi rồi, mẹ bảo tối nay sẽ nấu canh trứng cho chúng ta đó, ngoài cửa nhà còn có một tiệm điểm tâm bán bánh kem phô mai. Cậu thích ăn bánh kem phô mai không?"
"Tớ..." Mặc Nhiên ngập ngừng, Tiết Mông chú ý tới chiếc giày đá bóng cũ của nó đã bong da, "Tớ chưa từng ăn nó."
Bé gái cũng không chê cười nó, cô bé chỉ sửng sốt một lát sau đó đã thoải mái cười rộ lên: "Cậu sẽ thích thôi, nếu cậu không thích, thì cứ cho tớ hết, có điều ngàn vạn lần đừng nói với mẹ tớ, mẹ sợ tớ ăn nhiều sẽ béo tròn xoe."
Mặc Nhiên cúi đầu dưới ánh đèn, dùng giày đá bóng nhỏ đã bong da đá hòn đá bên đường. Nó làm như vậy đúng là tìm chết, giày đá bỏng dơ bẩn lại càng khó nhìn hơn.
"Cậu không mập." Một lát sau, tiểu Mặc Nhiên âu sầu lầm bầm.
"Cậu nói gì?" Bé gái không nghe thấy.
"... Tớ nói cậu không mập đâu." Cho dù ánh đèn mờ nhạt, Tiết Mông vẫn có thể thấy gương mặt tiểu gia hỏa kia ửng đỏ, "Nếu cậu thích, bánh kem tớ sẽ lén cho cậu hết."
Nó cắn cắn môi, biệt nữu quay mặt đi, giờ ngay cả tiểu Chúc Long ngu ngốc cũng để ý tới nó đỏ mặt: "Tớ sẽ không nói với mẹ cậu."
Tiểu Chúc Long nhảy nhót lung tung hai vòng, gào lớn: "Á!!! Ta yêu tiểu cô nương này muốn chết!!!!"
"Tao cũng yêu nó." Tiết Mông cười nói, "Tao nói sao giờ, trên đời có nhiều cô gái ngọt ngào thế, sao có thể tồn tại gay cứng như sắt thép. Mày xem, chuyện thế này, chúng ta hẳn có thể xong nhiệm vụ nhanh thôi."
"Ta không thể chờ nổi mà muốn tham gia hôn lễ của họ quá—— Không, muốn thấy con họ luôn." Dáng vẻ tiểu Chúc Long dâng tràn nhiệt huyết, chỉ trời lại chỉ đất liên hồi.
"Ta có phải con rồng độc thân không?" Nó giơ tay múa chân, dùng móng vuốt gạt nước mắt không tồn tại, "Chỉ cần cp của ta kết hôn, ta độc thân trăm năm thì đã sao?"
Họ đi theo Mặc Nhiên và bé gái lên lầu.
Họ nhìn hai đứa bé ăn cơm, chia bánh kem, cùng xem TV, cùng làm bài tập.
Ôi, thanh mai trúc mã làm người ta cảm động biết bao.
Con mẹ nó đây không thể tính là yêu sớm, đào tạo bạn gái từ thời quàng khăn đỏ, nếu không đến khi tốt nghiệp không thể nói chuyện với cô nào, lại ngồi xổm bên cửa sổ tìm đối tượng làm gay à?
Tám giờ rưỡi, một người một rồng cảm thấy mỹ mãn nhìn theo Mặc Nhiên chào tạm biệt bé gái và mẹ nó, tiểu Mặc Nhiên bước chân nhẹ nhàng đón chuyến xe cuối, hai người họ theo sau mặt mày mừng rỡ hớn hở.
Sau đó Mặc Nhiên lại tới nhà bạn nữ đó mấy lần, nhưng tới thường xuyên quá, nó sợ để lại ấn tượng không tốt cho cha mẹ đối phương, nên mấy lần nó vòng ra sau khu chung cư, dùng hòn đá nhỏ ném vào cửa sổ phòng bạn nữ.
"Nổi loạn trước tuổi dậy thì." Tiết Mông khoanh tay nhận xét, nhưng biểu tình vui sướng.
"Ta cảm thấy kế hoạch lần này không thể thất bại."
Nhưng tiểu Chúc Long có lẽ không nên gọi là tiểu Chúc Long, có lẽ tên miệng quạ đen thích hợp với nó nhất.
Lúc nó nói "không thể thất bại", lực trên tay Mặc Nhiên chợt lệch, đá không ném trúng cửa phòng bạn nữ, mà bộp một tiếng rơi vào vách kính hàng xóm.
Hai nhân viên công tác ở cục Tu Chân còn chưa ý thức được vận mệnh lại sắp xoay chuyển vẫn đắc chí: "Mặc Nhiên đúng là đứa nhỏ chủ động lại nhiệt tình."
"Còn rất lãng mạn."
"Sau này bọn nó thành bạn bè, đây là hồi ức phi thường đẹp."
Nhưng mà ngươi một câu ta một câu mặc sức tưởng tượng về tương lai vui vẻ, bỗng nhiên cửa sổ cách vách truyền tới tiếng mở, sau đó một thanh âm ngái ngủ không kiên nhẫn vang lên, như khí nitơ nháy mắt làm nước đá đông cứng, rầm một tiếng đập vào đầu Tiết Mông và tiểu Chúc Long.
"Trễ thế này còn đùa nghịch cái gì, cậu không thấy mình quá phận rồi à?"
Vẫn là cách nói quen thuộc... Không đúng, vẫn là thanh âm quen thuộc. Vẫn là ngữ điệu quen thuộc.
Biểu tình Tiết Mông và tiểu Chúc Long như gặp quỷ, nuốt nước miếng, sau đó run rẩy quay đầu lại nhìn——
"Ối!!"
"Á!!!!!!!"
Tiếng sau còn thảm hơn, tựa như chuông tận thế vang lên.
Hai người đồng loạt rên rỉ: "Đạ mú?!! Sao Sở Vãn Ninh lại ở cách vách cô bé kia???!!!"
Không cam lòng.
Sao có thể cam lòng!! Sao có thể tùy tiện thay đổi vận mệnh không thèm kiêng nể tát họ chứ!!! Sao có thể biến đóa hoa loa kèn của tổ quốc thành đóa cúc sặc mùi gay!!!
"Ít nhất lần này họ gặp nhau rất không thoải mái." Tiết Mông muốn chỉ ra vấn đề mấu chốt, cho dù cậu cũng không tự tin lắm.
"Đúng vậy." Tiểu Chúc Long cũng định xem thử các khả năng phát triển tình tiết, "Lần đầu gặp không thoải mái thế, hẳn sẽ làm cho họ không thể ở chung nổi."
"Tao cảm thấy kế hoạch lần này nhất định cứu được."
"Ta cũng nghĩ thế, chúng ta ít nhất nên xem tình huống một năm sau rồi hãy quyết định."
Bọn họ lại có cùng suy nghĩ, dùng hệ thống vèo cái tới một năm sau.
Vẫn là khu đó, vẫn là đêm.
Thậm chí vị trí của Mặc Nhiên cũng không thay đổi, vẫn đứng ở nơi không sáng lắm, dưới ánh đèn nhấp nha nhấp nháy không ổn định.
Thậm chí Mặc Nhiên vẫn dùng đá nhỏ ném nhẹ vào cửa kính phản chiếu ánh trăng sáng ngời.
... Nhưng mà hắn không ném vào cửa sổ phòng bạn nữ, mà là cửa sổ phòng ngủ Sở Vãn Ninh cách vách phòng bạn nữ.
"... Nói với ta đây là trùng hợp đi." Tiểu Chúc Long tuyệt vọng nói, "Nói vói ta nó chỉ run tay, không ném trúng, lại ném trượt đi."
Tiết Mông vẫn tương đối lý trí, cậu không nói gì, sắc mặt xanh mét.
Một lần ném nhầm là ngoài ý muốn, ném trượt mười lần là chân ái cmnr.
Chẳng ai ném nhầm liên tục mười lần lên cửa sổ cả, nên Mặc Nhiên chính là đang gõ cửa sổ phòng Sở Vãn Ninh, nó muốn gặp là tiểu ca ca Sở Vãn Ninh cách vách bạn nữ kìa.
Đúng là sống lâu gặp quỷ!!
Cửa sổ mở, mùi ngọc lan hè trong phòng bay nhẹ ra, rèm mỏng phiêu động, Sở Vãn Ninh mặc đồ ngủ màu trắng xù xù, cho dù vẻ mặt không kiên nhẫn cùng buồn ngủ, vẫn kéo ghế nhỏ tới, đứng nhón chân nhìn xuống.
"Sao cậu lại tới nữa." Sở Vãn Ninh dựa vào bên cửa sổ, ngáp một cái, giọng không vang, lười biếng hỏi Mặc Nhiên, "Chiều mới đánh cầu với nhau xong?"
Mặc Nhiên đứng dưới đèn đường không nói gì, cười tủm tỉm vẫy tay với cậu bé, nó gấp một chiếc máy bay phi về phía cậu bé kia, cuối vùng máy bay bay vào phòng cậu bé.
Sở Vãn Ninh mở máy bay giấy ra, trên đó vẽ bằng bút sáp, vẽ một con mèo trắng và một con chó nhỏ, còn có mấy dòng chữ viết bằng bút chì màu vàng:
Quên chúc cậu ngủ ngon.
Chúc cậu mơ đẹp nhé, mai chúng ta you (chữ này tớ quên cách viết) cùng tới quán vịnh chơi.
Gọi cả bạn tốt Lăng Nhi của chúng ta nữa, nếu cậu ấy yuan (chữ này tớ còn chưa học cách viết) thì cùng đi luôn.
Mặc Nhiên.
—— "Nên là." Tiểu Chúc Long cơ hồ run rẩy, "Cuối cùng nó với Sở Vãn Ninh thành 'chúng ta', mà bé gái đáng yêu kia thành bạn 'chúng ta'."
Tiết Mông trầm mặc một lát.
Kỳ thật cậu đã gom hết mọi câu hàm súc văn nhã nhất trong não mình ra để biểu đạt nỗi thất vọng này rồi. Thậm chí loại ca kịch thơ Đường lời Tống nguyên khúc Châu Âu bình thường làm cậu nổi hết da gà cũng được.
Nhưng mà không có.
Cậu cuối cùng cũng chỉ có thể phun ra mấy câu chữ thô tục làm cậu sôi máu toàn thân.
"Gay chết tiệt, tao đệt cả nhà tụi mài."
"... Ngươi có thể đổi câu kết khác không."
"Đừng bắt tao đổi!! Giờ tao tức muốn chết!"
"Không." Tiểu Chúc Long nói, "Ta chỉ muốn nhắc ngươi, nếu ngươi muốn đệt cả nhà tụi nó, thế thì ngươi cũng gay."
"..."
"Hoặc là yêu mấy lão già."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.