Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng

Chương 318: Phiên ngoại Khả năng duy nhất (Kết)




Sau khi nếm đủ kiểu thất bại ở các nhánh nhỏ, Tiết Mông và tiểu Chúc Long rốt cuộc nhận ra được một điều:
Mặc Nhiên có lẽ không gay, nhưng trong cuộc sống chậm rãi của hắn, hắn nhất định sẽ gặp một người tên là Sở Vãn Ninh, sau đó yêu đối phương.
"Nên, chúng ta hao hết tâm tư giới thiệu cho Mặc Nhiên mấy cô gái, không bằng trực tiếp giết Sở Vãn Ninh luôn đi." Tiểu Chúc Long bất mãn tổng kết nhiệm vụ.
"Hoặc là dứt khoát thay đổi giới tính Sở Vãn Ninh." Tiết Mông bổ sung thêm.
"Hoặc là thay đổi giới tính Mặc Nhiên."
"Dù tạo hóa trêu người, cho dù trò chơi này thế nào, có bao nhiêu nhân vật nữ có thể chọn, Mặc Nhiên cuối cùng vẫn sẽ ở bên Sở Vãn Ninh."
Đối mặt với hai nhân viên kẻ xướng người họa, cục trưởng Khương Hi đen xì cả mặt. Một tay hắn chống cằm, một tay lật xem báo cáo nhiệm vụ dày cộp kia. Tay kia lật cẩn thận các nhánh nữ chủ đã tấn công Mặc Nhiên, kết quả cuối cùng không có ngoại lệ, đều thành đôi với Sở Vãn Ninh.
"Tôi còn từng cho rằng đây là game nuôi dưỡng tình yêu có nhiều kết cục." Sắc mặt Tiết Mông cũng chả đẹp hơn Khương Hi là bao, "Ai ngờ cái game này là mấy game RPG một kết cục nhàm chán khi xưa. Cục trưởng Khương, ông chơi Tiên Kiếm Kỳ Hiệp truyền kỳ à? Đã chín mươi tám năm... Hoặc một năm, tôi không nhớ rõ, tóm lại chả khác gì cái game PC luôn có một Lâm Như Nguyệt che giấu kết cục cả."
Cậu nói, có hơi ủ rũ cắn môi dưới: "Tôi cảm thấy cuộc đời Mặc Nhiên còn không bằng tiên kiếm chín mươi tám năm kia. Một kết cục bí ẩn anh ta cũng chả có."
Người trẻ tuổi đến trước bàn làm việc của cục trưởng Khương khoanh tay oán giận lải nhải, mà cục trưởng Khương không nói một lời, ánh mắt liếc qua bản báo cáo thất bại, mày càng nhíu chặt hơn.
"Kỳ thật không cần cố gắng với Mặc Nhiên đời này." Cuối cùng, Khương Hi nâng mi lên, "Từng thử các tuyến khác chưa?"
"Sao lại chưa từng thử." Tiết Mông nói, "Tuyến dân quốc. Tuyến tương lai.... Có thể thử đã thử hết rồi. Ông lật mấy trang sau mà xem."
Quả nhiên, sau phần báo cáo còn có một bộ kế hoạch nữ chủ khác.
"Tuyến dân quốc làm người ta tuyệt vọng nhất." Tiểu Chúc Long xen miệng vào, "Chúng ta mô phỏng quay về thời dân quốc, Mặc Nhiên là thiếu gia nhà giàu, cha anh ta đã định hôn ước với đại tiểu thư đồng hương rồi, chỉ còn chờ tiểu thư nhà người ta cập kê là cưới."
Khương Hi: "Ồ? Không phải quá tốt à?"
Tiểu Chúc Long dở khóc dở cười nói: "Tốt cái gì? Không chờ phải thành thân với con gái người ta, Mặc Nhiên đã trốn nhà gia nhập đảng dân quốc, cũng tuyên bố bảo hắn cần tự do không thích bị ép duyên."
"... Sau đó thì sao?"
"Sau đó đi đánh giặc, đánh xong giặc thì lại nội chiến. Lúc nội chiến anh ta bị phái đi làm gián điệp." Tiết Mông thở dài, kết quả câu chuyện, Khương Hi giở báo cáo nhiệm vụ dài loằng ngoằng xem tuyến dân quốc, "Ông xem đây đi, bức ảnh này. Tiểu tử này lúc khoác da dê trông cứ như con cún, đến cái đuôi quân phiệt cũng chả lộ ra. Đúng không? Cho nên vốn dĩ tất cả đều hoàn hảo."
Khương Hi cũng đã biết chuyện tiếp theo. Ông không có chút ngoài ý muốn nào, nhàn nhạt nói: "Nên sau đó Sở Vãn Ninh xuất hiện thế nào?"
"Đừng nói nữa." Tiết Mông phiền chán phất tay, "Cậu ta ở ngay nơi Mặc Nhiên nằm vùng. Có một lần đánh phục kích, Mặc Nhiên dính đạn, mất quá nhiều máu nên bất tỉnh. Là người ta cõng vị quốc đảng này ra từ núi thây biển máu tới chiến hào an toàn."
"..."
Tiểu Chúc Long thì thầm nói: "Vì cứu gia hỏa này, Sở Vãn Ninh cũng suýt mất mạng."
Khương Hi thở dài: "Nên khi Mặc Nhiên tỉnh lại, làm phản Quốc Đảng, không lo chuyện nằm vùng nữa, hoàn toàn ở bên cạnh Sở Vãn Ninh."
Hắn thậm chí chả đưa ra câu hỏi nào, tựa như khói thuốc súng ấy hắn đều biết, chuyển biến hay suy nghĩ, đều biết rõ chuyển biến năm ấy của Mặc Nhiên.
"Đúng vậy." Tiết Mông trợn trắng mắt, "Sau đó họ yêu nhau. Họ từ chối hết những nữ đồng chí ưu tú được giới thiệu cho, họ kề vai chiến đấu, nằm trên chiến hào ôm súng ngắm sao. Họ biến viên đạn gắn kết họ với nhau thành vòng, sau khi giải phóng họ ở cùng viện, thành hai người "đàn ông độc thân" làm điên đảo muôn vàn thiếu nữ, hai "người đàn ông độc thân" này cũng làm sủi cảo, cùng nhau cưỡi ngựa cùng đi xe đạp cùng thăm ngoại thành, cùng chụp ảnh, cùng đi dạo mấy cửa hàng bách hóa mua một túi kẹo mạch nha dùng giấy vàng nâu gói lại."
Từng chuyện như nước mật bị Tiết Mông dùng tốc độ pháo nổ bắn liên thanh, cho dù cậu nói nhanh như vậy, hình ảnh mấy chuyện kia lướt nhanh qua mắt, nhưng Khương Hi vẫn dễ dàng tưởng tượng ra mấy hình ảnh đó.
Thuốc súng xanh nhạt, quân phục rách nát bẩn thỉu.
Máu và đất tạo chiến hào, hai người trẻ tuổi ngả đầu dựa nhau cùng trực đêm. Trên đôi mắt đen là màn mi dài, lông mi như cánh đồng bát ngát ánh sao, xa xôi có tiếng lính thổi kèn, tiếng bay tứ phía, mây mù dần tan.
Tối ấy không có trận chiến nào, chỉ có màn sương mù dày yên ả chạy theo năm tháng.
Còn có ít râu hai vị thanh niên chưa kịp cạo xanh xanh.
"Sau đó họ tám mươi tuổi." Tiết Mông khô cằn nói, sau những lời tình ái bốc mùi, ngữ điệu cậu cũng chậm lại, "Sau đó, sáu năm sau xảy ra một tai nạn cũng chẳng thể tách hai lão gia hỏa cố chấp kia khỏi nhau."
Cậu nói xong.
Mùi tình ái tràn ngập muốn chết, kỳ thật cái chết cũng hoàn toàn không thể chia cắt được.
Khương Hi im lặng rất lâu, cuối cùng hắn cũng không xem bài báo cáo nữa, hắn đóng báo cáo lại, có hơi đau đầu, giơ tay day day thái dương mình.
Luôn nói phu thê ví như rừng và chim, tai vạ đến đều tách nhau cả.
Nhưng mà nếu kiệp nạn mười năm cũng không thể tách hai bộ xương già ra, Khương Hi kỳ thật không biết còn bao nhiêu khả năng có thể khiến Mặc Nhiên đến với một cô gái chứ không làm gay nữa.
Hoặc có lẽ Mặc Nhiên cũng không phải là gay?
Có lẽ chỉ là trong cuộc sống hắn, trong vận mệnh của hắn, vĩnh viễn không thể thiếu một người tên là Sở Vãn Ninh, không hơn.
Tan làm, người ở cục Tu Chân trong nền nhạc "Về nhà" (do cục trưởng Nam Cung trước đây chọn với tình cảm chân thành) lục tục rời khỏi công sở.
Họ đã ở thế giới Tu Chân rất lâu, nên có thể tiêu dao tự tại ngự kiếm về nhà, nhưng vẫn dung nhập với thế gian, sinh hoạt cùng người hiện đại không tin vào thần quỷ tiên quái, những người này luôn giấu đều giấu bản lĩnh phi phàm của mình, hoặc ngồi xe điện ngầm, hoặc lái xe, hòa vào ánh đèn đêm rực rỡ.
"Tôi không cho rằng có thể làm gì để thay đổi kết quả nữa." Khương Hi quay lưng về phía Tiết Mông và tiểu Chúc Long, đứng bên cửa sổ, nhìn xe cộ như nước dưới tầng.
Cuối cùng hắn nói: "Kệ đi."
Tiết Mông nhất thời chưa hiểu nổi, cậu "Hở?" một tiếng.
Khương Hi khoanh tay, nghiêng nửa mặt qua nhìn cậu: "Ý tôi là, nhiệm vụ của mấy cậu kết thúc rồi."
Dù sao có cố thế nào, kết cục game vẫn chỉ có một.
Trước khi Tu Chân giới nghiên cứu ra cách, cũng không cần làm thí nghiệm nữa.
"Về đi."
Đây là lần đầu tiên Tiết Mông làm nhiệm vụ thất bại.
Cậu nghe Khương Hi nói vậy, tuy biết không phải tại mình, nhưng vẫn bất an.
Cậu theo bản năng di di giày lên thảm, do dự một lát, vẫn mở miệng nói: "Tôi vẫn còn chuyện khác."
Khương Hi lúc này hoàn toàn quay lại, hắn dựa lên cửa kính không dính một hạt bụi, hơi nâng mi lên: "Cậu nói đi."
Tiết Mông hít sâu một hơi: "Tôi trong không gian mô phỏng thấy anh ta lúc nhỏ, tôi thấy anh ta hẳn không khác gì chúng ta."
"Cho nên?"
"... Nên chúng ta sao không tìm thẳng tới anh ấy đi, hỏi xem anh ấy có đồng ý phối hợp làm thí nghiệm không?"
Khương Hi yên lặng một lát, sau đó cười nhạo: "Gen thí nghiệm rất nguy hiểm. Thế đạo bây giờ, cậu cho rằng lịch sử cậu đã học, là thứ Tu Chân giới hỗn loạn, ngu muội chưa thông suốt à?... Chúng ta không tùy tiện ép người tự do làm loại chuyện này."
"..."
"Cho dù người đó là Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch." Khương Hi nói, "Cậu trai, tỉnh táo chút. Thời đại người ăn người đã qua lâu rồi."
Dưới ánh đèn lạnh lẽo trong phòng cục trưởng, mặt Tiết Mông tựa hồ có hơi đỏ.
Cậu lầu bầu nói: "... Tôi không có ý này... Tôi chỉ... Tôi chỉ không biết..."
Khương Hi bắt đầu thu dọn tài liệu, trong quá trình ấy vị cục trưởng mới này lại ngẩng lên nhìn cậu: "Tôi biết cậu không có ý này. Nhưng tôi phải nhắc nhở cậu, dù cậu có là ai—— tiểu quỷ, mặc kệ cậu ưu tú cỡ nào trong trường, nhận học bổng bao nhiêu lần, cho dù cậu có cúp vàng lấp lánh được mẹ bày trên giá sách."
Mặt Tiết Mông càng đỏ thêm, lúc nãy vì ngại, giờ là vì giận.
"Tôi mặc kệ cậu được cục trưởng Nam Cung khen thế nào, xử lý bao nhiêu chuyện, phê duyệt bao nhiêu công trình."
Khương Hi có mắt không tròng không biết cậu tức giận, hắn cất tài liệu vào ngăn kéo, ngón tay thon dài nâng lên, sửa lại cà vạt màu xanh, nói câu kết: "Ở chỗ tôi, cậu còn phải học nhiều lắm."
Cục trưởng bá đạo nói xong, sải dài bước chân, nhẹ nhàng bâng quơ đi lướt qua Tiết Mông.
Tiết Mông giận phát run, không nhịn được gào lên: "Khương Hi!!!"
Khương Hi chỉ ngừng trước cửa văn phòng một lát, sau đó hắn quay đầu nói với thanh niên mím môi: "Nhớ tắt đèn."
"..."
Giờ là bảy giờ tối.
Sảnh chính của cục Tu Chân đã tắt đèn.
Gần đây không có chuyện gì, cũng không làm công trình gì lớn, chẳng có ai tăng ca. Mọi người đều về nơi mình cần.
Gặp bạn, hẹn người yêu. Vợ và chồng ngồi trên sofa, ăn bắp rang, nhìn ánh sáng chớp động trên TV. Con vóc dáng đĩnh bạt đeo tạp dề, giúp cha mẹ nấu bữa tối.
Bọn họ đều có nơi cần về.
Khương Hi tuy là tên hỗn trướng, nhưng hắn nói không sai, tuy không có thế đạo nào hoàn mỹ, cũng không có thời đại nào sạch sẽ, có điều vị trí hôm nay của họ, hết thảy đều nhiều hơn trước đây, năm tháng bất an, trật tự không ngừng lật đổ xây mới, đã trôi qua rất lâu rồi.
Lâu tới mức nhiều sự tích và danh nhân đều phai màu theo núi sông. Lâu tới mức vô số linh hồn đã được gột rửa trong thời không, lại luân hồi sinh tử thêm lần nữa.
Lâu đến mức cậu không còn là cậu, mà tôi chẳng còn là tôi.
Nhưng chúng ta vẫn ở bên nhau.
Phương hoa sẽ già, xương cốt sẽ mục, sinh mệnh sẽ đứt. Nhưng mà, những người dùng linh hồn quấn quýt bên nhau, cho dù thời gian có ban cho huyết nhục mới. Những người chấp nhất không bị luân hồi đổi thay, sẽ ở trong kiếp phù du, được người yêu ôm lấy lần nữa.
Cả đời lại cả đời triền miên.
Tiết Mông tạm biệt tiểu Chúc Long, xuống sảnh chính.
Không trung ảm đạm, vệt mây màu xám trôi dần. Cậu thấy giữa trời đêm có bông tuyết rất nhỏ rơi xuống, bay lả tả trong nhân gian vàng rực huy hoàng.
Cậu không mang ô, nên dựng thẳng cổ áo, vội đi tới ga gần nhất, sương tắng bay nhẹ theo hơi thở của cậu.
Bên cạnh cậu, trong thành phố được tuyết bao phủ, trên đời này, vẫn có số mệnh đan xen——
Cửa hàng bánh chiên của Lý sư phó hôm nay đã đóng, ông buôn bán phúc hậu, được người ta quan tâm ngày càng nhiều, ông cười tủm tỉm đếm tiền, định nghỉ ngơi rồi mai ra hiệu sách mua quyển "kiếm pháp cổ trích" thích từ lâu, ông thích đọc loại sách thần bí khó lường ấy, tuy rằng thần thần bí bí, nhưng cực kỳ đẹp.
Khuê nữ La gia còn mấy giờ nữa là tròn 26, vừa tốt nghiệp đại học nông lâm, cô ngồi trên xe taxi, định đến trung tâm thành phố hưởng thụ sinh nhật lần 26—— cô không biết cô tổ chức sinh nhật ở đó, cô sẽ gặp anh trai thanh mai trúc mã nhà bên khi xưa, cô không biết cô sẽ có tình yêu của đời cô.
Trong sòng bạc xa hoa trụy lạc, Tôn lão bản nương móng tay sặc sỡ tươi cười nhìn khách của bà vung tiền như rác, có tiền thật sướng.
Cô gái họ Diệp cùng hô phu của cô ngồi trong tiệm áo cưới, họ tranh luận nửa giờ vì vị trí đính viên trân châu trên váy, như viên trân châu ấy sẽ làm chết cả thê giới, chỉ cần thu phục được viên chân trâu này, sẽ làm vấn đề đau đầu của người sở hữu nó biến mất. Đôi cẩu nam nữ phiền muốn chết, trân châu trên váy cưới không hợp ý là điều họ phiền não duy nhất.
Bọn họ chẳng phải nên nhìn hai người khác ngoài quảng trường ư? —— Là Mặc Nhiên và Sở Vãn Ninh ở thời đại này.
Họ không phải là biểu hiện mô phỏng giả dối, không phải game, không phải nhiệm vụ của Tiết Mông.
Nhưng giờ khắc này, họ lại vì chuyện lông gà vỏ tỏi mà cãi nhau. Nguyên nhân chuyện này vốn là Mặc Nhiên muốn tới rạp chiếu phim xem một bộ do minh tinh điện ảnh Tuân Phong Nhược tham gia, Sở Vãn Ninh lại muốn tới xem diễn viên siêu sao Chân Minh Tông đóng hơn.
"Em không thể xem phim đàn ông sôi trào nhiệt huyết à?" Lúc ấy Sở Vãn Ninh híp mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm bạn trai cao hơn mình nửa cái đầu, khí thế lại chả thua kém chút nào.
Nếu không phải hàng mi dài dưới ánh đèn trông tựa nhụy hoa, anh sẽ càng có vẻ hung dữ.
"Mỗi lần xem phim không phải phim hài thì phim yêu đương, nghe thử cái tên này đi." Sở Vãn Ninh cơ hồ nghiến răng nghiến lợi nghiền nát mấy chữ, "'Husky và sư tôn mèo trắng của hắn'—— Em não tàn à? Đây là hoạt hình đi? Trên poster không phải sẽ thêm 'Phim thích hợp cho trẻ em chưa đi học' chứ?"
Mặc Nhiên vô cùng đáng thương nhìn người yêu hắn tức giận, mấy làn muốn dùng vẻ đáng thương như thế nói đỡ cho "Husky và sư tôn mèo trắng của hắn", lại bất đắc dĩ nuốt lại.
"Anh không chịu nổi thẩm mỹ phim của em."
"..."
"Anh trước đã nói với em, "Anten bảo bảo đại chiến Voldemort" và "Đội trưởng Mỹ Blah Blah tiểu tiên ma" đã vượt quá giới hạn của anh rồi. Anh rốt cuộc, rốt cuộc, không muốn cùng em đi xem mấy phim thế nữa." Sở Vãn Ninh tựa hồ nghẹn cơn giận tới cực hạn, môi hơi mỏng hé ra ném lời khiển trách, những câu khiển trách đó thậm chí vì đầu óc hỗn loạn không còn logic, "Anh là cảnh sát, Mặc Nhiên. Cho dù có cởi đồng phục tan tầm về cũng là cảnh sát, anh không thể chơi với người rớt chỉ số thông minh như em được... Em nhìn anh thế làm gì?"
"..."
"Em cho rằng em nhìn anh như vậy, anh sẽ cùng em đi xem "Husky và sư tôn mèo trắng của hắn" chắc? Làm ơn đi, em là người hơn hai mươi rồi, đến trước quầy phục vụ nói "Làm ơn cho hai vé "Husky và sư tôn mèo trắng của hắn", em không thấy mất mặt à?"
Mắt Mặc Nhiên đen láy nhìn anh, nhìn nhìn bỗng có hơi ấm ức.
Hắn hiếm khi phản kháng nói: "Đồng nghiệp của em nói đây không phải phim hoạt hình, tuy em không biết nó có hay không, nhưng em đảm bảo, đây là phim tình yêu đứng đắn..."
Sở Vãn Ninh rốt cuộc bạo phát hoàn toàn: "Không có phim điện ảnh ngu ngốc đứng đắn nào lấy tên ngu ngốc cả!"
"..."
Sau khi nói những lời này Sở Vãn Ninh sải bước nổi giận đùng đùng tới phía trước, đi được hai bước thấy Mặc Nhiên không đuổi theo, ngược lại còn đứng yên trừng anh, càng nghẹn cơn giận trong lòng, lại nặng nề mà lặp lại: "Không có!"
Mặc Nhiên cắn môi, vẫn không nói một lời trừng mắt nhìn anh.
Mâu thuẫn giữa hai người cứ xảy ra như thế. Nếu một màn này bị cục trưởng Khương Hi thấy, hắn nhất định sẽ cảm thán, xem đi, người ở xã hội hiện đại nhàm chán biết bao. Những nhóm người ngu ngốc bị kẹt trong tình yêu đúng là ngu hết thuốc chữa mà. Xem phim vì sao cứ phải hai người xem, các người tự mua vé phim riêng, hết phim lại gặp, chẳng lẽ không được à? Các người chả lẽ còn muốn tay trong tay cùng đi WC như mấy nữ sinh chắc?
—— Khương Hi nhất định sẽ nghĩ như vậy, rốt cuộc hắn là cục trưởng đại nhân vĩ đại lại lãnh khốc, cơ trí lại thông minh.
Giờ phút này Sở Vãn Ninh yên lặng, tay nhét trong túi áo khoác, lộp cộp đi trên đường, kệ bạn trai mấy lần muốn kéo tay anh lại cũng chẳng thèm để ý.
"Vãn Ninh..."
"..."
"Được rồi, đừng đi nhanh thế, chúng ta lại thương lượng..."
"..."
"Em đảm bảo với anh lần này không khó xem như "Anten bảo bảo đại chiến Voldemort" đâu." Mặc Nhiên nói xong nhỏ giọng lầm bầm một câu, "Hơn nữa em cảm thấy "Anten bảo bảo đại chiến Voldermort" cũng đâu khó xem như anh nói... Sang năm em còn muốn đi xem hệ liệt "Mỹ thiếu nữ hải cách" kìa..."
Đáng tiếc câu cuối bị Sở Vãn Ninh nghe thấy, Sở Vãn Ninh khiếp sợ thậm chí khủng hoảng quay đầu lại lườm hắn: "Em nói gì? Em nói lại... Thôi kệ đi." Anh lắc lắc đầu muốn vứt tiêu đề ác mộng kia ra khỏi đầu, cổ nghẹn lại, "Em đừng lặp lại, anh không nghe thấy."
"... Hức." Mặc Nhiên tiếp tục ấm ức hề hề.
Sở Vãn Ninh tiếp tục sải bước đi, gió thổi bay vạt áo. Anh có chút không nói nổi, thật sự. Mỗi lần anh cho rằng mình đã sợ mắt nhìn phim của Mặc Nhiên lắm rồi, Mặc Nhiên vẫn có thể tìm cách khiến anh thay đổi ý kiến.
Mặc Nhiên luôn đi theo sau anh, cách một bước dài.
Họ cứ đi một trước một sau như vậy hồi lâu, cuối cùng Mặc Nhiên lấy hết can đảm khuyên nhủ Sở Vãn Ninh: "Nếu không... Nếu không chúng ta chơi kéo búa bao quyết định xem gì đi?... Rút thăm cũng được... Hoặc tung xúc xắc..."
Thanh âm càng lúc càng nhỏ, hắn dừng bước chân lại, tựa hồ liếc thấy gì đó.
Hắn chợt nhanh trí.
"..."
"Á, Sở Vãn Ninh!"
Cuối cùng, vị bạn trai anh tuấn cao lớn của Sở Vãn Ninh dừng bên đường, dưới ánh đèn mờ nhạt, hắn giơ tay chỉ phía bên phải, nơi đó có một sạp bán khoai, chủ quán hô to: "Khoai nướng, bán khoai nướng nóng đây..."
"Nè, Sở Vãn Ninh." Hắn lặp lại.
"..." Sở Vãn Ninh không để ý tới hắn.
"Sở cảnh sát." Hắn cắn môi dưới, đáy mắt phiếm cười.
Hắn hiểu rõ Sở Vãn Ninh, biết Sở Vãn Ninh thích ăn gì, thích nghe người khác gọi gì.
Họ đã quen nhau lâu lắm rồi.
Sở Vãn Ninh quả nhiên quay đầu lại, nhưng anh không xoay người, chỉ nghiêng nửa khuôn mặt, tay vẫn đút trong túi. Anh khẽ nâng cằm, híp mắt cùng làn mi dài, cứ nhìn chàng trai dưới ánh đèn như vậy.
Chàng trai kia đối diện với ánh mắt của anh, đúng như dự kiến, vẫn cúi đầu cười thầm, tiếp theo lại có hơi luống cuống tay chân, hắn lựa lời, cuối cùng lựa được bốn chữ cực kỳ mộc mạc.
Hắn bỏ mũ xuống gãi gãi đầu: "Có ăn không nha."
"..."
"Khoai nướng mùa đồng." Hắn cười, "Chân ái của anh."
"..."
"Hơn nữa em thấy là lòng trắng, anh thích lòng tráng, khó tìm lắm. Nên ăn một củ đi, đừng giận."
Sắc mặt Sở Vãn Ninh không còn cứng đờ như nãy nữa, không như băng tuyết mùa đông ở phương Bắc. Anh đứng một lát, sau đó hơi phồng má quay người lại. Anh đi tới phía Mặc Nhiên, dùng ngữ khí như không có chuyện gì, tựa như căn bản không để bụng, căn bản không phải bị dụ, trấn định nói: "Không, anh muốn ăn bốn củ."
"Được được được." Vị bạn trai soái khí của anh có hơi bất đắc dĩ lại buồn cười mà nhìn anh. Thật là, tính tình cường ngạnh như con báo chưa thuần, mấy năm nay lại bị hắn dỗ tới mềm mại dần, thậm chí thỉnh thoảng con như con mèo trắng nhe răng trợn mắt. Hắn thật sự có loại ảo giác này.
Mặc Nhiên cười nói: "Được rồi, bốn củ thì bốn củ, có điều anh như vậy còn ăn được cơm tối ư..."
"Đừng coi thường dạ dày anh, đây chỉ là điểm tâm khai vị thôi."
"Thế thì được, vậy anh ăn điểm tâm của anh trước đi, ăn xong chúng ta đi ăn, sau đó xem phim của Chân Minh Tông kia..."
Sở Vãn Ninh nhận khoai lang trắng nóng hôi hổi, cắn một miếng, nhịn không được để lộ chút ý cười bật ra phản bội anh, lắc đầu như không sao hết: "Xem "Husky và sư tôn mèo trắng của hắn" cũng được."
Đôi mắt Mặc Nhiên lập tức bừng sáng: "Thật vậy ư?!"
"Ừ. Chơi với tên ngốc nhà em thêm lần nữa."
Giọng Mặc Nhiên nháy mắt trở nên thanh thoát, vui sướng và ngọt ngào như ngâm trong nước, vị mật phun ra làm nước cũng hóa ngọt.
Hắn ngọt tới muốn chết.
"Anh thật tốt!!"
"..."
"Vậy lần sau "Mỹ thiếu nữ hải cách"..."
"Em đừng mơ nhiều thế..."
Tuyết đọng dần dày lên trên đường phố, hai hàng dấu chân chậm rãi đi về phía trước, dán sát nhau, thật sự rất gần.
Đến ngã tư đường, Tiết Mông đeo tai nghe đã ngồi trên xe buýt, vô thức nhìn dòng người qua lại, đèn lồng bay bay sáng sáng.
Cậu thả lỏng, dựa trán lên cửa kính hơi lạnh, ngũ quang thập sắc lướt qua đôi mắt đen của cậu, cậu ngáp dài, cũng không để ý tới một đôi thanh niên cầm khoai lang nướng ngang qua, hơn nữa thanh niên kia đang vì "Mỹ thiếu nữ hải cách" mà làm loạn một trận.
Đèn xanh sáng lên, xe khởi động.
Bọn họ đi ngang qua nhau, Tiết Mông nhỏ giọng ngâm nga theo nhạc, giọng cậu không hay, có điều có ai vì giọng cậu không hay mà không cho cậu vui vẻ ngâm nga hát đâu?
Cậu vừa nhận được tin từ mẹ, nói ba ba cậu đã đi công tác về, hơn nữa đêm nay có cá hầm ớt và canh gà cay cậu thích nhất.
Không ai có thể cản cậu ngâm nga, địa cầu hủy diệt hồng thủy ngập trời cũng không cản được, chờ cậu ăn xong cá hầm cay đã.
Tựa như vậy, sinh mệnh bọn họ có vô số khả năng, công việc khác nhau, quê quán khác nhau, quỹ đạo trưởng thành khác nhau, vui buồn yêu ghét khác nhau, thậm chí vì nguyên nhan như vậy, có lẽ dáng vẻ cũng có chút khác nhau. Nhưng luân hồi không thay đổi được hảo cảm của Tiết Mông với cá hầm ớt, tựa như không thay đổi Sở Vãn Ninh thích đồ ngọt, mà Mặc Nhiên yêu bát hoành thánh tương ớt muốn chết, những thứ đó sẽ không thay đổi.
Chuyện xưa của họ chung quy chỉ đi theo được một kết cục.
Đó là thỏa hiệp của ý trời mênh mang với sinh mệnh nhỏ bé, thỏa hiệp với phù dụ bám cây, thỏa hiệp với cuộc sống thường ngày.
Sau khi đã trải qua những cực khổ kia.
Bọn họ chung quy sẽ ở bên người yêu.
Bọn họ chung quy sẽ lại gặp người yêu.
—— phiên ngoại Khả năng duy nhất hoàn ——

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.