Cánh cổng lớn kia cuối cùng vẫn đóng lại sau lưng y.
Y ôm một con mèo đứng trước cổng chính, thất thần nhìn thế giới ồn ã mà hỗn loạn trước mặt, chẳng biết sẽ đi về đâu.
Chú mèo trong lòng ngực y dụi dụi nom rất an tâm.
Đi đâu cũng không sao, miễn nó có thể theo Lâm Tụ là được.
Con mèo trong lòng Lâm Tụ là mèo y đã nuôi ba năm.
Dù cho giờ đây không một xu dính túi cũng chẳng nỡ thả nó đi.
Cả người y tình nguyện thiếu ăn cũng phải nhất định để nó được sống.
Thế nhưng Tam Áp Đường - nơi y gả vào mười năm.
Cánh cửa sau lưng y nói đóng là đóng.
Người y chăm sóc mười năm dùng ánh mắt lạnh lùng ném cho y một tờ hưu thư, để y một thân một mình bị đuổi ra khỏi nhà.
Bản thân y đã không được coi trọng, đơn độc đi khỏi nhà là lẽ đương nhiên.
Tờ hưu thư kia có lẽ đã sớm tan biến trong củi lửa.
Lâm Tụ xoa xoa cái đầu nhỏ của con mèo trong ngực, y không phân biệt được đâu là đông tây nam bắc, chỉ đành đi theo trái tim mà thôi.
Thật ra cũng chả có gì, y không oán người nọ lạnh nhạt bạc tình.
Mà Lâm Tụ chỉ tự trách chính mình:
Trước kia sao lại dễ dàng rung động, cho đi tình, trao luôn mạng.
Bản thân chỉ toàn cho đi, chẳng đổi về được bất cứ gì.
Ha, đúng rồi.
Đổi về được một tờ hưu thư đã thành tro bụi.
Lâm Tụ hãy còn nhớ rõ phần mở đầu của bức hưu thư kia, vài đôi con chữ đầu y đã nhận ra, đây chắc chắn là chữ viết tay của hắn.
Rõ ràng là từ ngữ hết sức quen thuộc, khi ấy y vừa cầm lên xem mà phút chốc đã hoảng hốt, tay run đến nỗi gần như không giữ chắc được mảnh giấy.
Y gọi người hầu đã đi theo hầu hạ mình mấy năm qua, cổ họng tưởng chừng đã nuốt không ít sắt gỉ lạnh băng, giọng y gần như khàn đặc, "Thuận nhi... Ta không nhìn rõ hai chữ mở đầu này... Em đọc giúp ta với..."
"Là 'Hưu thư' thưa Lâm thiếu gia." Tiểu Thuận đọc lên.
"Vậy còn hàng chữ cuối cùng thì sao, ngươi cũng đọc luôn đi." Lâm Tụ gần như mất hết khí lực, trong miệng dâng trào lên vị tanh ngọt.
"Thuận nhi tại phòng Lâm Tụ trông vừa có phúc lại có thần, khiến ta rất đỗi hài lòng, nay cho phép y ở lại bên cạnh ta..." Giọng Tiểu Thuận càng lúc càng nhỏ đi.
"Chuyện từ bao giờ?" Lâm Tụ không còn đứng nổi nữa, y chầm chậm mà ngồi xuống.
Tiểu Thuận lập tức quỳ xuống trước mặt y, giọng hòa giữa áy náy và tiếng khóc nghẹn ngào, "Đã... Đã được một khoảng thời gian."
Lâm Tụ vận hết một chút sức lực cuối cùng mà hỏi, "Là do hắn hay là do ngươi."
Tiểu Thuận dập đầu mấy cái về phía y, nói trong tiếng khóc, "Thiếu gia, là con, là do con. Con vốn định đi xin đại thiếu đến gặp thiếu gia, là con không chịu nổi cám dỗ, mà câu dẫn đại thiếu..."
Lâm Tụ nhắm mắt lại, đưa tay đỡ trán không nói thêm lời nào.
Không có gì để nói.
Trách y, trách y, trách y mà thôi.
Lúc trước khi mà mẹ y nghe nói y phải gả đến Tam Áp Đường đã quỳ gõ trước bài vị tổ tiên hết cả một đêm.
Không phải là trách y.
Mà là mong tổ tiên tha cho y.
Mọi báo ứng ông trời giáng xuống bà đều thay con trai gánh vác.
Trước khi bước khỏi nhà họ Lâm, người mẹ chưa một lần lên tiếng khuyên bảo y chợt mở lời.
"Tụ nhi, chúng ta không đi có được không? Nghe lời mẹ, cưới một cô gái, nữ nhân rất tốt mà, nàng sẽ bên cạnh con, nương tựa vào con, dù có bệnh tật đau buồn cũng không vứt bỏ con. Còn người kia nào phải đâu, con đi là chờ đến khi nào hắn chán sẽ bị đá đi như giày rách thôi."
Lúc ấy y đã nói thế nào nhỉ?
"Mẹ, hắn sẽ đối xử tốt với con mà."
Vừa rồi y không nhìn thấy ánh mắt cuối cùng mà mẹ dành cho mình,nhưng y có thể đoán được.
Đó phải là ánh mắt bi thương còn hơn cả khi chồng bà qua đời chừng mười mấy năm trước.
Ngày thành hôn đấy.
Lâm Tụ tìm một nơi nghỉ chân, nhắm mắt hồi tưởng lại.
Tam Áp Đường đón y vào cửa bằng buổi lễ long trọng nhất, đi qua cả thảy là ba cửa lớn, là người nọ nắm lấy tay y cùng mở ra.
Một cửa, vĩnh kết đồng tâm.
Hai cửa, đầu bạc không phân.
Đến cửa thứ ba, Phòng Tắc nhìn y cất lời: "Kể từ hôm nay trở đi, Tiểu Lâm Tụ huynh chính là người của Phòng gia ta, vĩnh viễn sẽ là người của Tam Áp Đường này."
Phòng Tắc cho y xem muôn vàn vẻ mặt, thế nhưng lại chẳng diễn đến cùng.
Khi ấy người trong vòng ba mươi dặm quanh đây đều chê cười rằng Phòng Tắc cưới nam thê, Lâm Tụ thì lại gả cho đàn ông.
Phòng Tắc ôm y vào lòng, thì thầm bên gối dỗ dành, "Ta không sợ những thứ lời đồn đãi kia, ta cưới huynh, ta sẽ thương huynh cả đời."
Lâm Tụ cắn môi, một thứ đồ nóng hổi lớn không tả nổi đang đi vào nơi đó, y thỏ thẻ bằng chất giọng mềm nhũn mang theo tiếng nấc nghẹn ngào, "Ta đau, đau lắm... Ngươi đừng làm đau ta nữa..."
Phòng Tắc trao cho y một trận hôn thật sâu, không ngừng dịu dàng dỗ ngọt, sau đó lại trêu chọc y, kích thích đến độ phía trước của y cũng run rẩy mà tiết ra dịch trắng.
Phòng Tắc sẽ chẳng thương y cả đời.
Những lời thì thầm ngon ngọt trên giường kia nói ra cũng chỉ là nói miệng mà thôi, có trách thì trách người nghe lại mang lòng ghi nhớ cả một đời.
Càng nhớ tim lại càng đau đớn.
Lâm Tụ bèn thôi không nghĩ đến nữa.
Y tìm một chỗ dừng chân ngồi xuống, cứ lang thang như thế này mèo của y sẽ chết đói cho xem.
Ai.
Y chỉ lo cho con mèo này thôi.
Nói đúng hơn nếu không được chỗ trú thì kẻ bị đói đến chết không phải là mèo mà là y.
Là người vẫn luôn hoài niệm về tình xưa.
Lâm Tụ chỉ biết đi theo trái tim mách bảo, thế rồi bất tri bất giác mà đi vào một trong những thanh lâu nổi tiếng nhất năm nào. Bảng hiệu vẫn là bảng hiệu của trước kia, nhưng trải qua bao đợt sơn đắp lớp mới, bấy giờ lại khiến người xưa trông lạ mắt.
Người đứng chào khách trước tiệm không nhận ra y, thấy y một thân quần áo lượt là vội vàng chân chó ra tiếp đón, "Ôi, công, công tử lần đầu đến đây đúng không? Mời vào xem thử, hôm nay có hồng bài đầu bảng ra tiếp đãi khách quan đấy ạ."
Lâm Tụ ngẩn người, sau đó nở nụ cười ôn hòa mang theo ý chối từ, hỏi ngược lại gã, "Công tử Tố Lâm có còn ở đây không?"
Gã chào khách thấy y không có ý định vào nên không có hứng thú nữa, chỉ nói qua loa đuổi y đi, "Không biết, lúc ta tới đã nghe nói hắn ta đi từ hồi mấy năm trước rồi."
Ánh mắt Lâm Tụ dần lộ ra vẻ cô đơn, y nhỏ giọng nói: "Ra là vậy... Cảm ơn ngươi."
Lâm Tụ ra khỏi thanh lâu tiếp tục hành trình.
Mười năm phồn hoa hóa công dã tràng, Lâm Tụ biết khi ngay cả hồng bài đầu bảng đều bị lấy ra để chào khách thì đó là dấu hiệu thanh lâu đã xuống dốc.
Y đành đi tiếp, xong lại như nghe thấy đâu đó tiếng vọng xưa cũ. Khi ấy y đang còn trong độ của thiếu niên phong hoa rực rỡ vừa lấy được vị trí đầu bảng, bỏ lại Tố Lâm ở tít phía xa.
Một tay ôm đàn tỳ bà, một tay vẽ tranh viết chữ, toàn bộ đều qua tay y.
Lúc đó thanh lâu không gọi là thanh lâu. Giống với cái tên là một quán tửu lâu hoàn toàn trong sáng, ai cũng gọi nơi đây là Phong Nhã lâu.
Có tiếng mới có danh.
Không tiếng thì kêu gì mà chẳng được.
Y và Tố Lâm chính là hai chiêu bài hàng đầu của Phong Nhã lâu.
Tố Lâm giỏi múa giỏi mê hoặc lòng người, vòng eo đàn ông còn cong hơn cung, cặp mắt cuốn hút long lanh ánh nước, thế nên mẹ muốn gọi hắn là Tố Lâm.
Thanh nhã lại độc đáo.
Lâm Tụ thì lại thiên về thơ ca và thư pháp, một thân văn thư nhã nhặn, giọng nói dịu dàng dụ người mê say, thế nên mẹ mới muốn gọi y là Lâm Tụ.
Vừa yểu điệu lại vừa phong lưu.
Ai.
Kẻ thiếu nợ tất phải cúi đầu, mà kẻ dựa dẫm vào chủ thì càng phải cúi thấp hơn.
Mệnh của Lâm Tụ là do trời ban, y từng chứng kiến mẹ sắp chết đói nhưng vẫn nhường miếng ăn cho mình, thế nên cũng sẽ kính cẩn nghiêng mình mà kêu lên ba tiếng "Lão ma ma".
Cũng may Phong Nhã lâu này đích thực là phong nhã lâu.
Danh tiếng đồn xa, ca nương nơi đây tâm cao khí ngạo không nhận tiếp khách, khách khứa đến chơi cũng đều ưng bụng theo.
Tố Lâm và Lâm Tụ có quyền chấp nhận tiếp khách hoặc không.
Tố Lâm trời sinh tính tình phóng đãng, tiếp được rất nhiều khách. Đặc biệt là thời điểm tuyển chọn đầu bảng, vì để kéo phiếu cho mình mà không ngại áo rách quần manh thường xuyên ra ra vào vào khách phòng.
Lâm Tụ từng lén nhìn xem, thấy được hai quả thù du phía trước của hắn lúc nào cũng đỏ thẫm, thậm chí lớn hơn so với đàn ông bình thường đôi chút, lại còn khoác áo lụa đỏ trong suốt, trông quyến rũ đến vô cùng.
Nhưng Tố Lâm sai rồi.
Thứ hành vi dâm đãng này suy cho cùng cũng chỉ giữ được thân xác đàn ông.
Chính vì bản thân bỗng nhiên có hứng thú, thế nên ngược lại những người đó lại ham thích chiêu bài vừa thanh nhã lại vừa tiếp khách không tốt như Lâm Tụ.
Tố Lâm từng khen kỹ xảo của y cao.
Vì tiếp khách cho y nên Tố Lâm mới được đầu phiếu.
Mà Lâm Tụ lại có thể không cần tiếp khách, chỉ tiếp khách bình thường mà đã được đầu phiếu.
Nếu hiện tại Lâm Tụ nhìn thấy Tố Lâm, nhất định phải cùng hắn nói cho ra ngô ra khoai.
Y nào có kỹ xảo cao gì.
Còn bị người ta rắp tâm lừa dối.
Mười năm, khiến y cam tâm tình nguyện.
Phong Nhã lâu cũng là nơi Lâm Tụ gặp được Phòng Tắc.
Vị công tử lần đầu tiên đến kỹ quán thế này cái gì cũng lạ lẫm, hắn nghe thấy tiếng cười đùa tràn đầy sức sống vọng ra từ lầu trên.
Nom vừa sảng khoái lại vừa phóng túng.
Ma ma nào dám lơ là vị đại thiếu gia giàu có nhất nhì kinh thành này, bèn cung kính mời hắn lên lầu, hỏi hắn chẳng hay muốn chọn Lâm Tụ hay là Tố Lâm.
Gương mặt vị thiếu gia nọ lộ rõ nét vui mừng, nói: "Lâm Tụ đi, ta thích lẳng lơ."
Nếu là thường ngày Lâm Tụ sẽ nhịn. Nhưng chỉ duy nhất lần này y lại không kìm lòng được mà ra mở cửa, khéo léo từ chối hắn: "Công tử, ta là Lâm Tụ, ta không biết vẫy khách càng không hiểu thứ ngôn ngữ tục tĩu ở phường chợ búa kia."
Hai mắt Phòng Tắc sáng rực cả lên.
Lâm Tụ Lâm Tụ, thanh thanh tú tú.
Vừa gặp y, hắn càng hiểu rõ hơn thế nào là đồi xa núi xanh, mây nước uốn quanh, người thanh niên chưa quen ấy, gương mặt thanh tú như ngọc.
Búi tóc được một cây trâm nâng đỡ xiêu vẹo, nửa còn lại buông xõa như thác nước. Đường nét tinh xảo như châu như báu, khí chất thoát tục.
Chỉ người đủ trang nhã mới có thể khiến nhành trúc trên vạt áo sống động như thật.
Phòng Tắc nhìn thẳng vào Lâm Tụ, nói với y rằng: "Ta không thích lẳng lơ, ta thích ngươi."
Lâm Tụ nhíu mày toan mở lời thì chợt trông thấy ánh mắt van xin của ma ma.
Lâm Tụ biết, đây hẳn lại là một vị khách mà Phong Nhã lâu chẳng dám trêu vào.
Y xoay người mở rộng cửa phòng, nói: "Mời công tử vào."
Phòng Tắc bước vào, rồi quay người khép cửa lại.
Thế rồi chỉ chốc lát sau, Lâm Tụ đã cởi áo ngoài ra.
Y làm theo từng bước như lời dậy của ma ma thuở mới vào quán, dụ người đến bên giường rồi mới lột bỏ từng mảnh áo.
Phòng Tắc sững sờ.
Mỹ mỹ mỹ mỹ mỹ mỹ mỹ nhân thanh nhã này thẳng thừng như vậy luôn à?
"Đến đi." Lâm Tụ đã cởi sạch sành sanh, cả người nằm thẳng băng trên giường, ngay cả thứ đó cũng ngoan ngoan nằm im lìm chờ người đến ngắm.
Phòng Tắc mới tới đây lần đầu, thế nên lúc bắt đầu có phần bối rối.
Rồi hắn nhận ra cho dù mình có khiêu khích Lâm Tụ cỡ nào đi chăng nữa thì người nọ cũng chưa từng phản ứng.
Thậm chí còn chẳng cảm xúc hay là âm thanh nào.
Ngươi bảo y xoay người y lập tức xoay, bảo y nhấc chân lên y cũng nhấc ngay tức thì.
Ấy thế nhưng dù Phòng Tắc có nhiệt tình đến đâu, cả chỗ phía dưới đều căng đến phát đâu thì hắn cũng không có hứng thú chơi với một xác chết như này.
Cuối cùng hắn đành bỏ cuộc, để Lâm Tụ mặc quần áo vào, bọn họ ngồi tâm sự như quân tử thôi cũng đủ rồi.
Lâm Tụ có hơi ngạc nhiên.
Vị khách lớn nào mà ma ma không giải quyết được nói chung thì sẽ không đẩy qua cho Tố Lâm mà là Lâm Tụ.
Tố Lâm là nhân vật quan trọng đảm đương địa vị của Phong Nhã lâu, là kim bài hàng đầu, y chỉ là bình phong giúp Tố Lâm xử lý hết thảy những người có khả năng chuộc thân cho hắn.
Vì y bị bất lực.
Dù cho vào bằng cửa sau cũng không hề có cảm giác gì.
Vậy nên đâu người thường nào muốn chuộc y ra. Song cũng không để y đi dễ dàng được.
Biết rõ y không có cảm giác.
Nên muốn chơi thế nào thì chơi thế đó.
Có điều chỉ chơi một hai lần là đã mất sạch hứng thú.
Phòng Tắc là người đầu tiên chọn không làm gì cả.
"Chỗ đó của ngươi..." Lâm Tụ khoác thêm áo vào, nhìn vào nơi đột ngột nhô lên dưới lớp áo.
"Không gì đâu." Thiếu niên Phòng Tắc tuổi trẻ hưng thịnh, hắn vô cùng muốn giải quyết nhưng vẫn ráng kìm lại.
"Ngươi tấu cho ta một khúc, hát cũng được, ta rửa tai tịnh tâm, một lát nó sẽ xuống thôi." Phòng Tắc nắm chặt tay nói với y.
Lâm Tụ nghe vậy bèn lấy đàn tỳ bà ra ngân một khúc dịu tâm.
Tấu xong một khúc, Phòng Tắc đã ổn hơn nhiều, hắn nở một nụ cười tươi rói nhìn Lâm Tụ mà nói: "Danh khúc《Vãn Hà》nổi tiếng khắp tiền triều dạo trước, ta từng đến Giang Nam ba lần chỉ để tìm phần đầu còn thiếu của đoạn này, hôm nay thế mà lại nghe được ở nơi ngươi."
Lâm Tụ ôm đàn tỳ bà trong tay, sắc mặt bình thản, "Là của gia mẫu truyền lại, trong ba phần của 《 Vãn hà 》ta cũng chỉ biết mỗi phần này mà thôi."
"Ai, Tụ Cơ này, ta có vài vấn đề về đàn tỳ bà muốn thỉnh giáo..."
"Gọi ta Lâm Tụ là được." Lâm Tụ buông đàn tỳ bà xuống, ngồi nghiêm chỉnh lại, "Xin công tử cứ hỏi."
"Vậy ngươi cũng gọi ta Phòng Tắc là được."
...
Lúc trước người luôn lãnh đạm với mọi thứ, người luôn duy trì khoảng cách đúng mực sẽ không thể nào bị tổn thương được, thế nhưng từ bao giờ đã bắt đầu có tình cảm, từ bao giờ cảm xúc lại lên xuống thất thường như vậy?
Có lẽ đây cũng như tựa như cách thức nấu ăn mà mẹ đã dạy cho y.
Đổ nước ấm trực tiếp vào nồi chỉ có thể nấu chính phần da ngoài. Chỉ khi đun trên lửa nhỏ lâu dần mới có thể chín rục từ trong ra ngoài.
Chẳng biết có phải thiếu niên Phòng Tắc va phải một ánh mắt đã động tâm tới dài lâu hay là bởi những lời dịu dàng đượm tình của Lâm Tụ dành cho Phòng Tắc đã hun đúc thành tình sâu đậm.
Bây giờ có ngẫm nghĩ cũng chẳng còn ý nghĩa gì.
Những tưởng mười năm không về nhà sẽ không tài nào nhớ được nhà mình ở nơi nào. Nhưng Lâm Tụ vẫn ôm mèo vô thức đi về chốn này.
Cái bàn cũ kỹ mà mẹ làm cho y vẫn còn đó.
Lũy tre mẹ vun trồng vẫn còn đó.
Nhưng y không có mẹ.
Kể từ khi xuất giá đến nay cũng đã mười năm, y chưa từng gặp lại mẹ mình lần nào, vậy nên y không có mẹ.
Y không muốn nghe đủ loại nguyên nhân khiến năm đó Phòng Tắc nói dối để giấu tin mẹ y đã chết.
Ngay cả khi nếu biết mình quay về thế nào cũng sẽ bị dân làng dùng gậy gỗ đánh chết, y cũng phải quỳ gối trước mộ mẹ mình mà dập đầu mấy lạy vì "thằng con bất hiếu" này.
Lúc đó y nổi giận với Phòng Tắc.
Y không cho Phòng Tắc chung giường suốt ba tháng, dẫu cho Phòng Tắc có giải thích bất cứ điều chi cũng không nghe.
Người không còn mẹ là y.
Phòng Tắc có nói gãy lưỡi đi chăng nữa cũng đâu thể nào cảm nhận được nỗi đau của y.
Hai người giận dỗi lẫn nhau, không phải là chuyện ai tha thứ cho người kia trước, mà là người nào có lỗi trước sẽ không được tha thứ lần nào nữa.
Nói đi cũng phải nói lại, Phòng Tắc cùng lắm cũng chỉ là thiếu niên mười mấy tuổi. Nhỏ hơn Lâm Tụ rất nhiều, ở độ niên thiếu đã phải kế thừa sự nghiệp của cha mình, trên thương nghiệp phát triển không thua một ai, nhưng đụng phải chuyện tình cảm thì vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi.
Do muốn chọc tức Lâm Tụ mà hắn đi ôm một nam thiếp vào phủ.
Ba cánh cổng kia đến cùng không chỉ mỗi y mà còn có thiếp thất bước qua.
Có lẽ trước đó chỉ yêu chiều mỗi Lâm Tụ mà bỏ lỡ quá nhiều cuộc vui, thế rồi sau khi nạp thêm thê thiếp vào Phòng Tắc mới chợt tỉnh ngộ.
Có lẽ là lòng tự trọng của thiếu niên Phòng Tắc không cho phép hắn nhận sai mà cúi đầu.
Để rồi ba cánh cổng lớn ấy được rước thêm càng nhiều nam thiếp.
Nhiều đến nỗi chẳng còn ai nhớ đến ý nghĩa của ba cổng kia là gì nữa, chỉ biết vội vàng bước qua.
Nhưng Lâm Tụ vẫn nhớ rất rõ.
Một cửa, vĩnh kết đồng tâm.
Hai cửa, đầu bạc không phân.
Ba cửa, từ nay trở đi y sẽ vĩnh viễn là người của Tam Áp Đường.
Phòng của chính thất còn thê lương hơn cả thiếp thất.
Người trong phủ cũng nhanh chóng chuyển dời sự chú ý, bọn họ vội quay sang nâng đỡ người mới được gia chủ sủng ái.
Cưng chiều đến mức khiến họ kiêu căng ngạo mạn, cưng chiều đến mức quên luôn bổn phận của mình.
Thế rồi nâng lên cao bao nhiêu thì lúc rơi xuống lại thảm thiết bấy nhiêu.
Sau đó cứ từng phòng từng phòng được đưa vào.
Sự sủng ái của Phòng Tắc chẳng ai có thể độc chiếm mãi mãi.
Có đôi khi Lâm Tụ nghĩ, liệu y cũng chỉ là một trong số đó chăng.
Có điều vận khí y tốt hơn một chút, y là người đầu tiên, cũng là người nhìn rõ sớm nhất.
Song thấy thì rõ đó, mà đau thì vẫn đau.
Căn nhà này khang trang hơn rất nhiều so với lúc y và mẹ còn ở, hai bên cửa dán câu đối đỏ mới tinh, trong phòng còn loáng thoáng tiếng khóc con nít cùng với âm thanh dỗ dành của cha mẹ.
Lâm Tụ không đứng lại lâu.
Nếu y không tìm được chỗ đặt chân.
Con mèo trong tay sẽ chết đói mất.
Tam Áp Đường.
Phòng Tắc bước ra từ phòng Thuận nhi - nam thiếp được sủng ái nhất hiện giờ, tâm trạng bực bội không tả xiết.
Tên kia gọi là Thuận gì đó mà hắn không nhớ rõ, tuy mặt mũi có giống y nhưng lại chẳng phải y.
Hắn cũng đã gần ba mươi, thế nhưng nhìn lại mười năm qua, hắn dần cảm thấy hắn sai rồi.
Hắn dùng cái cớ qua loa bao biện cho bản thân, hắn nói Lâm Tụ không hề tức giận khi nhìn hắn sủng hạnh nam thiếp, đây chắc chắn là không yêu hắn rồi.
Nhưng tuổi càng lớn hắn lại càng thích quay đầu nhìn lại chuyện xưa.
Cơ mà chuyện xưa ấy nghĩ lại mà hoảng.
Một khi nhìn lại hắn mới có thể nhớ ra hắn bỏ lỡ Lâm Tụ nhiều bao nhiêu, mới có thể nhớ ra hắn thích Lâm Tụ đến nhường nào, mới có thể nhớ tới tân nương của hắn trong ngày đại hôn ấy xinh đẹp đến động lòng người, hắn đã hứa là sẽ đối xử tốt với y cả đời này.
Hắn cảm thấy tình nhân của mình trước đây thật đáng phạt, dám xúi giục hắn viết hưu thư hòng xem thử phản ứng của Lâm Tụ.
Nhưng Lâm Tụ lại chẳng có động thái gì.
Y cứ như vậy mà bỏ đi.
Ôm con mèo y nhặt được mấy năm trước.
Cái con mèo đáng ghét đó.
Lâm Tụ còn coi trọng con mèo kia hơn cả hắn.
Phòng Tắc thở dài.
Hắn sai rồi.
Lần này phải đi tìm dỗ Lâm Tụ về thôi.
Bọn họ còn phải cùng nhau giữ Tam Áp Đường thêm mười năm nữa.
Viện trạch cũ của Lâm Tụ bỗng vang đến tiếng ồn ào huyên náo, hắn ngỡ Lâm Tụ đã quay về vì thế lòng tràn đầy vui mừng mà chạy tới xem.
Kết quả chỉ thấy một đám gia đinh đang đuổi bắt một con mèo.
Gia đinh thấy hắn đến vội chắp tay hành lễ, bẩm báo: "Lão gia. Con mèo này quậy phá vô cùng, nó đạp nát hết đồ đạc trong phòng rồi ạ."
Phòng Tắc sững người, hắn nhìn về phía con mèo trên xà nhà kia thì thấy con mèo đó cũng đang nhìn hắn thật lâu.
Phòng Tắc chìa tay ra với nó, con mèo kia lập tức nhảy xuống chỗ hắn, quen cửa quen nẻo mà phóng vào ngực hắn.
Phòng Tắc vuốt bộ lông dính đầy bùn đất đến chẳng còn bóng mượt của nó, giọng run rẩy không thành tiếng, "Huynh ấy... Huynh ấy đâu...?"
Con mèo ngẩng đầu nhìn hắn một cái, sau đó nhảy ra khỏi lòng ngực hắn lao thẳng ra ngoài.
Phòng Tắc sững người rồi lập tức bất chấp đuổi theo con mèo kia.
Một đám gia đinh phía sau cũng đuổi theo gọi "Lão gia".
Con mèo dừng lại trước cửa Tam Áp Đường, quay đầu nhìn thoáng qua.
Ngừng chẳng được bao lâu, nó lại chạy đi mất.
Phòng Tắc cứ như vậy mà chạy theo nó suốt một đường.
Con mèo chạy một mạch rồi lại dừng trước cửa Phong Nhã lâu, nó phe phẩy cái đuôi kêu lên mấy tiếng meo meo lười biếng với gã chào khách.
Chào khách thấy mèo ngồi đó thì xua tay đuổi nó đi.
Vì thế mèo lại chạy đi tiếp.
Phòng Tắc vẫn luôn đuổi theo.
Dọc đường con mèo này sẽ dừng lại bất kỳ nơi nào đó để đánh một giấc hoặc đơn giản là chỉ ở lại chốc lát thôi.
Phòng Tắc cứ đi theo chứng kiến nó làm đủ trò.
Hắn đi theo mèo đến một ngôi miếu đổ nát ở phía Tây Khuê thành.
Hắn đi theo mèo, đi hai ngày hai đêm, sau lưng vẫn luôn có gia đinh bám sát đưa cho hắn đồ ăn nước uống.
Quãng đường đi bộ từ Tam Áp Đường đến phía Tây Khuê thành cũng phải gần năm trăm dặm, đó là con đường mà Lâm Tụ của hắn đã không còn đi trong mười năm nay.
Cỏ dại ngoài miếu mọc um tùm, gạch vỡ nham nhở.
Trên bãi cỏ khô héo lót cạnh tường miếu có một xác chết khô đang ngồi đó.
Thi thể bốc mùi tanh tưởi, vết thi đốm hồng tím đày đặc đọng lại khắp chân.
Nhưng Phòng Tắc vẫn nhận ra, đó là Lâm Tụ.
Giòi bọ bám đầy gương mặt trang nhã một thời của Phong Nhã lâu, hương thơm y luôn mang theo đã bị mùi hôi thối của xác chết thay thế.
Phòng Tắc đứng ngẩn ra tại chỗ, thật lâu sau hắn bất thình lình phun ra một ngụm máu tươi. Trông thấy vệt máu kia, hắn mới không kìm được sự run rẩy, hắn quỳ trên đất hướng về phía Lâm Tụ, nam nhi thân cao chín thước ấy cuộn mình trên nền đất tựa như đứa nhỏ không tìm thấy nhà. Bờ vai của hắn run lên bần bật, tiếng khóc hệt như tiếng gào thét giận dữ.
Con mèo kia vẫn luôn đứng bên cạnh nhìn hắn.
Một luồng gió thổi mạnh vào cánh cửa miếu mà Phòng Tắc vừa mở ra.
Con mèo kêu lên vài tiếng Phòng Tắc mới chậm chạp ngẩng đầu nhìn.
Hắn thấy một tờ hưu thư rơi ra từ trong lòng ngực của Lâm Tụ.
Y không ném đi.
Sao y có thể ném được kia chứ.
Đó là món đồ cuối cùng mà Phòng Tắc đưa cho y.
- HOÀN -
Editor: Một pha chơi ngu đi vào lòng đất của tra công thâm niên =)))