Bạc Nhất Tâm nhìn về phía Chiếm Nam Huyền hầu như không động đũa.
“Sao khẩu vị của anh còn kém hơn của em
thế?” Cả tối chỉ không ngừng xem điện thoại, dáng vẻ bất ổn không yên
khó thấy, cô gắp một miếng gạc nai, không chút để ý nói:”Gọi một cuộc
điện thoại thôi mà khó như vậy sao? Muốn em giúp anh không?”
Anh khẽ thở dài:”Em ăn từ từ, anh đi hút điếu thuốc.”
“Để điện thoại lại, muốn gọi thì gọi
trước mặt em, đừng không nhịn được sau lưng em.” Bạc Nhất Tâm thản nhiên cười,”Em khó khăn lắm mới ác độc giữ anh lại được, nếu không nghe được
tí gì, thế thì còn ý nghĩa gì nữa?”
Chiếm Nam Huyền cong miệng, nghe lời để di động lại, chỉ đi một mình ra ngoài.
Không đi vào chỗ hút thuốc, anh cất bước ra khỏi câu lạc bộ, bước thong thả đến dưới tàng cây Quế.
Bức màn đêm treo một mảnh trăng mới lên
cao, ánh trăng như nước, mơ hồ có thể thấy được ám tối bên trong vòng
tròn, trước đây trong sách nói đó là nguyệt quế của Ngô Cương, anh ta
mỗi ngày cố chấp không ngừng nghỉ chặt cây, nhưng nguyệt quế mặc chém
lại liền, khi rìu hạ xuống chém đứt thấy khung, búa đao cùng tạo vết
thương.
Nếu trái tim con người cũng có thể tự
trị thương như thế này thì tốt rồi? Như vậy hai người yêu nhau, cho dù
đối phương đã nói gì làm gì, cho dù đau lòng hay tổn thương, trong lòng
cũng sẽ chỉ nổi lên gợn sóng ngắn ngủi, trong nháy mắt trôi đi vô tung,
giống như chưa có gì xảy ra, tất cả khôi phục lại như hồi mới yêu.
Hai tay theo thói quen đút vào túi quần, tay phải lạc lõng không sờ thấy điện thoại, trong lòng chợt xẹt qua cảm giác khó có thể nói thành lời, mà tay trái cách hộp thuốc chạm vào kim
loại lạnh lẽo, đó là chùm chìa khóa anh nhặt được.
Ngón tay co lại, thuận tay lấy hộp thuốc ra, dưới tàng cây che phủ bởi lá Quế có một ánh lửa đỏ.
Cũng là một đêm trăng như vậy, bao nhiêu lần ở nhà anh và dưới nhà cô, hai người đầu trên đầu dưới, anh luyến
tiếc đưa cô về, cô luyến tiếc nhìn anh rời đi, tình yêu nhộn nhạo trong
ngực dai dẳng ngấm vào xương tủy, chỉ hận không thể dung nhập đối phương vào mình hợp hai thành một, từ nay về sau không chia lìa một giây.
Quá khứ rất đẹp, đẹp đến mức anh hoàn
toàn không thể thích ứng với cuộc sống không có cô, dường như cho dù đã
cắn răng một mình sống qua mười năm, vẫn không thể giải quyết sự trống
rỗng cô đơn cho tới hôm nay vẫn kìm nén sâu trong lòng.
Còn có….nỗi nhớ mãnh liệt.
Hận cô ư? Vì cô làm nhiều điều như vậy,
phát triển Thiển Vũ thành quy mô như ngày hôm nay, khống chế các công ty khác, toàn bộ chẳng qua chỉ là bước đệm, mỗi một chuyện anh làm, không
phải vì làm ăn, không phải vì mấy triệu, không phải vì bất cứ thứ gì
khác, tất cả đều không phải, mà chỉ là vì muốn cô quay về vòng tay anh.
Dường như đã sớm có tóc bạc, để chờ cô về, hao hết mọi tâm tư, để cô một lần nữa trở lại bên anh.
Chỉ là hận ư? Từng vỡ vụn như vậy, bảo mình nên xây dựng lại lòng tin với cô như thế nào đây.
Chỉ biết là một người đã trải qua nỗi đau như anh sẽ không có lần thứ hai.
Lúc đầu khi cô mới lên tầng 66, mỗi ngày nhìn thấy cô lại bất giác sợ hãi, sợ giây tiếp theo cô bỗng nhiên xoay
người bỏ đi, sợ ngày hôm sau cô bỗng nhiên biến mất không tìm thấy, sợ
như thế, sợ đến mức chỉ cần cô có một biến động nhỏ, cả người anh sẽ lo
âu bất an.
Phải làm thế nào mới giữ được cô lâu
dài? Phải làm thế nào để chắc chắn cô sẽ không bao giờ không nói một
tiếng bỏ đi? Chỉ có một cách duy nhất, nếu cô yêu anh, vậy thì hãy yêu
theo cách anh muốn.
Anh trước nay tận dụng cơ hội, khi phát
hiện dưới vẻ ngoài bình tĩnh tính cách cô vẫn cố chấp như trước, khi cảm giác cô kiềm chế tình cảm đối với anh, hết lần này đến lần khác do dự
không quyết, vì thế anh tự cho mình một lí do làm tất cả mọi việc.
Từ đầu đến cuối, anh rõ ràng biết mình
đang cố ý vô tình gây tổn thương cho cô, anh biết mình đang tra tấn cô,
từng tấc từng tấc tàn phá trái tim, cùng ngạo khí và tự tôn của cô.
Nhưng anh chưa từng lạnh lùng bình tĩnh
lí trí hơn bất cứ thứ gì khi làm những điều đó, thậm chí còn cẩn thận
hơn cả những vụ làm ăn từ trước đến nay, cẩn thận giống như đang bước đi trên một lớp băng mỏng, anh so với ai khác đều rõ ràng đắn đo độ lớn
nhỏ của vết thương, mới có thể khiến cô không thể yêu anh, cũng không
thể hận anh, muốn quyến luyến anh nhưng không dám, muốn rời khỏi anh lại không dứt bỏ được, vừa hiểu được ý anh, cũng biết rõ sự kiên trì của
anh, trái tim rối ren muốn ngừng mà khó khăn.
Nếu cô là cành mai kiêu ngạo bên cầu, nếu vậy, anh sẽ bẽ gãy cô.
Anh muốn khắc sâu vào kí ức của cô, từ nay về sau không được nghĩ rời khỏi anh nửa bước.
Khi mẩu thuốc tắt trong ngón tay, rốt cục, anh không nhịn được tự hỏi chính mình.
Còn muốn tiếp tục sao? Anh chưa từng làm việc mà bỏ dở giữa chừng, huống chi kế hoạch tỉ mỉ này đâu chỉ mất có
vài năm, nếu buông tha lúc này, liệu có thể sắp thành lại bại không?
Nhưng còn muốn tiếp tục sao? Cô vẫn lưỡng lự chưa quyết, nhưng, anh còn
muốn tiếp tục ư? Nhìn thấy cặp mắt xinh đẹp kia của cô trong thang máy,
cặp mắt trước nay hàm chứa sự tự trách và khoan dung vô hạn, giây phút
đó cuối cùng cũng hiện lên sự ẩn dật sự đau thương rộng lớn, khoảnh khắc cuối cùng thang máy khép lại lọt vào đôi đồng tử của anh, một cảm giác
đau thương rực cháy từ đáy mắt lan truyền vào tim.
Về đứa bé, anh đã hỏi rõ ràng Châu Thế
Vi, chắc chắn đó là lời bậy bạ của Ôn Nhu, anh vẫn khắc chế chính mình,
mỗi một lần đều cẩn thận chọn vào ngày an toàn của cô, anh sẽ không để
cô mang thai đứa con của hai người trong tình huống này.
Nhưng mà ngay cả khi anh nắm chắc, cũng vẫn không thể chắc chắn 100% .
Tám chín phần có khả năng cô đã nghe thấy cuộc nói chuyện bông đùa giữa anh và Nhất Tâm.
Ngực bỗng tràn đến sự buồn bực không có
lí do, một loại trực giác, một loại trực giác nhạy bén tâm liền tâm của
anh và cô, luôn cảm giấy có chuyện gì sẽ xảy ra, anh hiểu cô không ít
hơn cô, anh dường như có thể chắc chắn một số việc cô có thể làm, nhốt
mình trong phòng không ra khỏi cửa, thu dọn đồ đạc bỏ đi trong chuyến du lịch không biết sẽ đến nơi nào, hoặc là đi tìm Chu Lâm Lộ—-cảm giác
hoang mang buổi chiều lại một lần nữa kéo đến trong ngực anh.
Tay trái vói vào túi quần, chùm chìa khóa nhà trộn lẫn trong túi còn có một chiếc chìa khóa xe.
Rất nhiều năm sau khi áp chế, có vài lời anh không biết mình còn có thể suôn sẻ nói ra không? Anh không biết,
lần thứ hai giao cả trái tim cho cùng một người, một ngày nào đó liệu
anh có phải nhận lại kết quả đáng sợ như năm đó không? Chỉ biết là bản
thân không thể chịu đựng việc không biết khi nào cô lần thứ hai sẽ bỏ
anh đi.
Trong mười năm này, mỗi khi hồi tưởng lại tên người ấy, ngực đều âm ỉ nhói đau.
Thật lâu sau, khi điếu thuốc thứ ba phụt tắt trong bóng tối, anh tự nói với chính mình, đây là lần cuối cùng.
Đây là lần cuối cùng anh khuất phục tính cách quật cường tra tấn người đến chết của cô.
Thở dài một hơi, anh đi về phía xe.
Cứ như vậy đi.
Nếu nửa đời sau của anh không giữ được cô, vậy coi như anh dùng nửa cái mạng năm đó còn sót lại, từ nay về sau chết hết vì cô.
Trong nhà hàng, khi di động của Chiếm Nam Huyền kêu hơn ba lần anh vẫn chưa trở về.
Tiếng chuông liên tục kêu lên ba lần
giống như ba chiếc kim bài đoạt mệnh, không biết đối phương có phải thật sự có chuyện gấp hay không, Bạc Nhất Tâm đành phải cầm lấy di động đặt
trên mặt bàn của anh, vừa thấy người gọi là Cao Phóng, cô nhấn nút
nhận:”Cao phóng? Nam Huyền đi rồi.”
Cao Phóng hình như có chút hoang mang khó hiểu vừa có chút vội vàng:”Khi nào cậu ấy về?”
“Anh chờ một lát, tôi gọi người tìm anh ấy.”
“Được, phiền cô bảo cậu anh gọi lại nhanh cho tôi.”
Bạc Nhất Tâm phất tay gọi người đến.
Nhưng mà tất cả bồi bàn trong nhà hàng không có ai tìm được Chiếm Nam Huyền.
Lúc này anh đang đứng ngoài cửa nhà Ôn
Noãn, gõ cửa mười mấy lần cũng không thấy bên trong vọng ra một tiếng
động nào, lòng dần chùng xuống, sắc mặt anh bắt đầu khẽ biến, có chút sợ hãi, có chút căng thẳng, còn có chút hoảng hốt.
Lại đợi mười phút, vẫn không có động tĩnh gì, anh lập tức xuống lầu.
Nhìn thấy xe cô lẳng lặng để tại vị trí đỗ xe, lòng tức thời trầm một nửa.
Anh dường như dùng tốt độ nhanh nhất
điên cuồng quay lại câu lạc bộ tư nhân, khi thấy phục vụ nói Nhất Tâm
nhờ chuyển lời đến anh, cô đã về trước rồi.
Cảm giác hoảng sợ nỗ lực áp chế kia dần
dần khuếch trương thành nỗi sợ hãi nặng trịch, cảm giác nào đó đang dâng cao trong ngực níu gộp lại thành một đường sắc bén, càng ngày càng cảm
thấy trong bóng đêm như có một cái lưới cực lớn đang đổ ập xuống đầu,
anh có một dự cảm cực xấu.
Chạy như bay tới đường Lạc Nham, tiếng
phanh chói tai còn chưa hoàn toàn dứt người đã nhảy ra khỏi xe, anh xông lên bậc thang trước thềm hét to:”Nhất Tâm!”
Một bàn tay mở cửa đưa di động cho anh,”Cao Phóng tìm anh….”
Điện thoại bị chộp lấy, vẻ mặt kinh loạn của anh dọa Bạc Nhất Tâm nhảy dựng:”Anh làm sao thế? Có chuyện gì mà gấp đến độ này?”
Anh làm như không nghe thấy, chỉ nói với điện thoại:”Cao Phóng?!”
“Bên kia nói Ôn Noãn đã ra sân bay trước rồi, hỏi có cần đi theo không, rốt cuộc sao lại thế?”
Chiếm Nam Huyền sắc mặt đại biến:”Lúc nào?”
“Bốn mươi phút trước, chuyến bay cô ấy
đặt đi Anh đúng ra là mười hai giờ đêm, nhưng bọn họ phát hiện cô ấy đi
trước, đi cùng Chu Lâm Lộ ra sân bay, Chu Lâm Lộ đặt chín giờ năm mươi
phút đi Florida, máy bay còn nửa giờ nữa sẽ cất cánh.”
Cao Phóng dừng một chút:”Nam Huyền, cô
ấy dùng hộ chiếu nước Anh, lúc nào cũng có thể xuất cảnh, cho nên…..”
Bàn tay Chiếm Nam Huyền nắm chiếc điện thoại màu bạch ngọc nổi lên mạch
máu xanh nhạt, gằn mạnh đến nỗi như muốn bóp nát cả chiếc điện thoại, dự cảm như ác mộng trở thành hiện thực, người con gái từng bỏ anh đi lại
một lần nữa chọn rời xa anh, Florida, ngày đó Chu Lâm Lộ cố ý mời anh
đến Florida dự lễ.
Cô thế nhưng, lại thật sự, đi Florida với người đàn ông khác.
Sau khi anh đã đợi cô mười năm.
Bạc Nhất Tâm nhìn thấy trăm luồng cảm
xúc khó có thể miêu tả như thủy triều từ từ thối lui trên mặt anh, anh
nâng một bàn tay lên, nhẹ nhàng khoát lên đầu vai cô, giống như đang ôm
lấy cô, lại giống như mượn bờ vai cô cho mình một chút sức lực mỏng manh chống đỡ.
Trong thần sắc thê thương của anh có một sự bình tĩnh đến kì dị:” Đêm nay anh ở đây.”
Mười năm, anh rốt cuộc chạy đến mức ngay cả chính mình cũng cảm thấy trống vắng mệt mỏi, không muốn tiếp tục chạy nữa.
Trên chiếc bàn làm việc gỗ màu ám hồng đặt một phong kiện chuyển phát nhanh từ Florida.
Chiếm Nam Huyền mở ra, xem xong, im lặng ngồi trên ghế dựa thật lâu.
Cho đến khi hoàng hôn buông xuống.
Anh đứng dậy, đứng trước lớp kính thủy
tinh sát đất, ngước nhìn bầu trời đêm của thành phố rực rỡ đèn mới lên,
trong không gian rộng lớn như vậy chỉ thấy một thân ảnh tuấn tú tĩnh
lặng như một pho tượng, đôi mắt u ám xuyên qua thủy tinh, trong phòng
ngoài phòng như một thế giới nối liền, mà trong cái thế giới trống trải
yên tĩnh này chỉ còn lại một mình anh.
Đến bây giờ vẫn không thể hiểu được, tại sao khi còn trẻ ấy lại có thứ tình cảm điên cuồng như vậy.
Liệu có phải ngay trong khoảnh khắc gặp
gỡ, đáy lòng đã bắt đầu chủ định? Ngậm trong miệng sợ tan, nâng trong
tay sợ nát, ngay cả khi lúc nào cũng đặt trong ngực, cũng lo sợ sự
chuyên tình của mình liệu có thể dọa đến cô hay không.
Rất nhiều khi biết rõ ràng là cô trẻ
người non dạ, biết rõ là cô không thể hiểu được lòng anh, biết là cô ngỗ nghịch quá đáng, nhưng chỉ cần cái miệng nhỏ nhắn của cô chu lên hốc
mắt đỏ ửng, lòng anh lại mềm nhũn đến mức không dậy nổi, cho dù cô có
làm sai đến đâu, yêu cầu thái quá đến đâu, anh vẫn sẽ chiều theo ý cô,
bởi vì anh không nỡ làm cô không vui.
Khi đó không biết có bao nhiêu sợ hãi,
sợ ngày anh cô tách biệt anh sẽ lập tức chết, ai biết càng lo lắng đề
phòng, chuyện càng phát sinh ngoài dự đoán, anh trở tay không kịp, không chấp nhận nổi, người suýt nữa điên loạn.
Khoảng thời gian đó, anh cảm thấy mình thực sự đang chết dần chết mòn.
Sau đó liên tiếp xảy ra những chuyện khác, giống như một con sóng lớn không ngừng đánh úp tới không cho người tạm nghỉ.
Rất nhiều năm, khi nhớ lại anh luôn
nghĩ, nếu lúc trước tính cách anh không cố chấp như thế, phản ứng không
kịch liệt như thế, nếu anh không oán hận tại sao anh có thể hoàn toàn
chung thủy với cô mà cô không thể yêu anh nhiều hơn một chút, nếu anh
không để ý cô có thể vì chị mình mà hi sinh hoàn toàn như vậy, lại không thể có đủ lòng tin với anh.
Nếu lúc ấy anh kiên nhẫn hơn một chút,
bình tĩnh hơn một chút, kết quả cuối cùng liệu có thay đổi không? Đáng
tiếc chuyện đời không có nếu, cũng không thể quay lại, cho nên cuối cùng anh cũng không có đáp án.
Chỉ biết là nếu sự ra đi không quay lại
của cô là tự trừng phạt chính mình và cũng để trừng phạt anh, vậy thì
anh cũng sẽ im lặng gánh vách trách nhiệm mình nên gánh vác.
Bảy năm dài đằng đẵng trôi qua.
Bảy năm, anh tưởng rằng tình yêu đối với cô trong sự chờ đợi bể khổ khôn cùng đã phai nhạt, anh tưởng rằng mình
đã chấp nhận vận mệnh cô sẽ không bao giờ trở về nữa, nhưng một đêm tịch mịch không người giống như hôm nay, cũng là đứng cùng một chỗ, nhìn
xuống khoảng không chỉ cần một ý nghĩ một cái chớp mắt là có thể thả
người bay xuống, tâm trạng bị kìm nén quá mức cuối cùng cũng xé mở một
cái khe, thì ra, cho dù là thời gian cũng không thể đánh lại nỗi nhớ đã
sớm thấm sâu vào xương tủy.
Thì ra, khát vọng của anh đối với cô sau bảy năm mảy may không hề thay đổi.
Thì ra, trong cái thế giới chỉ để lại mình anh cô độc này, anh vẫn đang chờ cô về.
Một giây kia chỉ cảm thấy kì quái, tại sao mình lại không khóc.
Yêu cô? Hay là hận cô? Một trái tim không hoàn chỉnh đã bị thời gian dài ăn mòn đến loang lổ rỉ sét.
Khi đêm cuối cùng chờ đợi bị ban ngày thay thế, cuối cùng anh quyết định buông tha chính mình.
Nếu hình phạt của cô chủ định không hẹn ngày tháng, anh sao có thể tiếp tục đau khổ tuân theo? Anh quyết định đính hôn.
Quyết định cắt đứt với nửa đời trước, hay là tử chiến đến cùng trong tiềm thức? Anh bất ngờ tự hỏi.
Trái tim trong bảy năm bị tra tấn thành
sợ hãi và tuyệt vọng, tuyệt vọng đến mức anh cố ý lựa chọn quên đi, khi
cô dường như biến mất cả đời lại xuất hiện trước mắt anh, anh không chịu thừa nhận dưới tận đáy lòng mọi cảm xúc mãnh liệt hiện lên, bản thân
lại lén lút khẽ thở ra.
Hiểu rõ cô dùng thân phận bạn gái Chu
Lâm Lộ xuất hiện là vì vẫn chưa chuẩn bị tốt để đối mặt với anh, trở về
sau bao năm xa cách, hiển nhiên cô cần một khoảng thời gian để thích ứng người cũ chuyện xưa, bởi vì anh không muốn ép cô, anh tôn trọng ý của
cô, thậm chí anh còn làm được việc không đi tiếp cận cô.
Ba năm trôi qua.
Thậm chí anh đã xây xong tòa nhà xa xỉ
trong giấc mơ hồi trước của cô, còn cô vẫn giữ nguyên cái tôi ngày ấy,
cho dù sau khi lên tầng 66 Thiển Vũ làm việc bên cạnh anh cũng vẫn lảng
tránh anh như thế, khách khí lễ phép cũng chỉ coi anh là sếp, giống như
chưa từng có gì xảy ra.
Mỗi lần ngồi trong văn phòng lẳng lặng
nhìn bóng dáng xinh đẹp ngoài kia, anh đều tự dằn lòng không thể đi qua
trực tiếp bóp chết cô, anh tự nói với mình, anh là đàn ông, anh nên rộng lương, nên khoan dung.
Trong năm tháng cô bất lực nhất, là Chu
Lâm Lộ thay anh ở bên cô, anh biết cô coi trọng và cảm kích người đàn
ông đó, do vậy anh ngầm đồng ý sự quyến luyến của cô với anh ta, mặc dù
trong lòng có chút chú ý nhưng cũng không can thiệp chuyện cô hơi không
vừa ý là đi tìm một nơi nương tựa đi tìm một chỗ an toàn, chẳng phải cô
nợ người đàn ông đó một món nợ ân tình sao? Anh trả giúp cô, vì vậy anh
thành toàn tâm nguyện phá đổ Đại Trung của Chu Lâm Lộ.
Nhưng mà, anh chờ đợi lâu như vậy, cuối
cùng đối lại được cái gì? Là lớp phòng ngự càng ngày càng dày của cô, là sự bảo vệ đối với Chu Lâm Lộ và sự oán hận đối với anh, là chính mắt
anh nhìn thấy cô khóc lóc đầy mặt trên đường nhào vào lòng một người đàn ông khác, là chính tai anh nghe thấy cô đùa cợt nói với người đàn ông
khác lời thế chân thành tha thiết của anh năm ấy.
Anh không đi hỏi cô thực sự cho rằng anh không để tâm, hay là cố ý vô tình muốn kích thích anh.
Anh căn bản là không hỏi, không muốn hỏi, cũng sẽ không hỏi.
Tới trưa hôm ấy, sau khi xem xong tennis ở nhà cô ngủ đến trưa hôm sau, khi cô lại vì một người ngoài mà chỉ
trích anh, anh dùng một phương thức xử lý rất đàn ông, trực tiếp đuổi
cô rời khỏi anh.
Sau đó cô cãi nhau với anh.
Biết rõ hành vi như vậy vô cùng ngây
thơ, nhưng anh lại không khống chế nổi mình cùng ngây thơ với cô, có lẽ, đáy lòng ít nhiều vẫn hận cô, sau bảy năm lại là ba năm, hận cô sao có
thể vùi đầu mình trong cát ngày này qua ngày khác, mà thủy chung không
mở miệng, không giải thích, cũng không nhắc tới.
Ngay cả như vậy, từ trước tới nay anh vẫn dùng chân tình hòa giải với cô.
Cho đến khi—–cô trả con dấu lại cho anh.
Dứt khoát như vậy, làm anh tăng thêm sợ hãi dưới sự phẫn nộ.
Bình sinh lần đầu tiên, anh sử dụng thủ
đoạn buôn mưu bán lược với cô, lợi dụng truyền thông phát tán ảnh chụp
của hai người khi còn trẻ cho cô một kích vào tim.
Nhưng tấm ảnh kia quả thực đã nằm trong ví anh mười năm.
Sau đó đến đêm ấy, đêm đầu tiên sau mười năm cô chủ động đến tìm anh.
Khi nhìn thấy xe cô đỗ trước cánh cổng
lớn màu bạc trên màn hình, anh vĩnh viễn sẽ không quên giây phút đó trái tim mình kinh hoàng đến thế nào, dường như nhảy ra khỏi lồng ngực, dữ
dội đến mức anh phải ngừng thở, nắm chặt điện thoại trong lòng bàn tay
không dám cử động, anh sợ, sợ giây tiếp theo cô sẽ quay đầu bỏ đi.
Cảm giác chờ mong thật lớn đan xen với
sợ hãi khiến toàn thân anh buộc chặt, dùng hết toàn lực mới ngăn được
mình không bay ra ngoài ôm cô tiến vào.
Anh vĩnh viễn sẽ không nói cho cô biết, giây phút này anh đã đợi bao nhiêu năm.
Thế mà, thế mà cô lại do dự như vậy.
Bình tĩnh nhìn chiếc xe vẫn không nhúc
nhích trên màn hình, cùng với bóng dáng vẫn đặt tay lên vô lăng không
động đậy trong khoang lái, mỗi giây đều dài như một năm.
Cảm xúc mãnh liệt của anh như đao chém
vào sự chờ đợi từ từ bình tĩnh, từ từ chôn dấu nỗi thất vọng và chua xót nửa đời không thể ngăn cản sinh sôi, dữ dội thổi quét hết bầu trời
giống như trái tim bị người gỡ xuống tung lên không trung, cao hứng phấn chấn bay một chuyến, nhưng cuối cùng vẫn rơi bụp xuống đất.
Ba mươi phút, cô ở ngoài cửa do dự, khó có thể quyết đoán, suốt ba mươi phút.
Động đất Kobe, bão nam Thái Lan, thế giới bị hủy diệt chẳng qua cũng chỉ ngắn ngủi trong năm ba giây.
Phá hủy lớp phòng vệ mười năm của anh, cô mất ba mươi phút.
Tình yêu tràn đầy kịch liệt của anh bị
mỗi phút của cô lăng trì từng tấc, cho đến khi cô hạ quyết tâm lái xe
vào, khát vọng của anh đối với cô gần như đã không còn sót lại chút gì,
trực giác đóng cổng điện tử lại không cho cô đường lui, đến lúc đó anh
mới nhận ra trong lòng hai bàn tay mình đều là mồ hôi, mà cảm giác chờ
đợi kia đã biến mất trở thành niềm vui hoang vắng, bị cảm xúc xót xa
rộng lớn bao phủ hoàn toàn.
Anh không hiểu. Tại sao? Tại sao lần nào cũng là anh yêu cô nhiều hơn?! Tại sao anh có thể không chút cố kỵ
không hề lo lắng, mà cô lại cẩn thận cân nhắc đến mức sau khi mất đi rồi mới có thể quyết định trả nợ hay không?
Sự bước vào của cô, sự lựa chọn sau khi
nội tâm mẫu thuẫn kịch liệt tâm không cam lòng không muốn của cô, đối
với anh là hồi báo hay là bố thí?
Cô coi anh, rốt cuộc cô coi tình cảm mười năm toàn tâm toàn ý của anh là cái gì? Nỗi đau trong lòng khó có thể hình dung.
Đêm hôm đó anh chờ ngoài cửa, giống như phát cuồng muốn cô.
Anh cần phát tiết, dù cho trời đất im
lặng, anh cần một vài nhân chứng, anh phải để cho cô biết những năm gần
đây anh vì cô mà nhận hết dày vò, anh rất muốn hỏi nhưng lại tuyệt vọng
không thể nói ra, mấy năm nay cô có nhớ tới anh không? Rốt cuộc cô có
nhớ tới anh không? Ích kỉ như cô những năm gần đây có nhớ tới anh không? Cô có không?
Sau đêm đó anh thay đổi 360 độ với cô, anh từ chối gặp cô.
Là trừng phạt, cũng là thử thách.
Tình yêu không thể thử thách ư? Nhưng Chiếm Nam Huyền anh muốn thử.
Bởi vì anh hận, thực sự rất hận.
Anh hận cô khi anh không chút do dự mở
cửa trái tim nghênh đón cô, cô lại tàn nhẫn bày rõ sự chần chừ của mình
trước mặt anh, thiêu đốt bao nhiêu ngày tháng đằng đẵng và đêm tối vô
biên, sau mười năm, cái anh chờ được lại là sự băn khoăn cùng do dự
không quyết của cô.
Nhân cơ hội đi Mĩ, anh bỏ cô lại để cô tự sinh tự diệt.
Chờ đợi quá lâu đã khiến nhẫn nại của
anh cạn sạch, lần này anh muốn biết, tình yêu của cô đối với anh rốt
cuộc ở mức độ nào, cô có sợ sẽ mất đi như anh không, cô rốt cuộc có thể
đạt tới khát vọng bảo lưu như anh hay không……Còn về trái tim dao động
không quyết tâm kia của cô, anh không muốn tiếp tục dung túng nữa, lần
này, anh cần một đáp án tuyệt đối chính xác.
Như anh mong muốn, cuối cùng cô cũng tỏ thái độ.
Nhưng mà nghĩ đến là phát cáu anh dùng
cách này dồn ép cô, bản tính nóng nảy ẩn dấu của cô rốt cuộc bị anh khơi dậy, ngày nào cũng lái xe đến Thiển Vũ hoặc ở trước nhà anh chẳng quản
ngày đêm chờ đợi, anh một ngày không chịu gặp cô? Cô sẽ để anh lo lắng
một ngày.
Anh đành phải đầu hàng, thậm chí không chờ được ngày kí hợp đồng, gấp gáp trở về.
Không phải không bực chuyện cô lấy an
nguy của bản thân giận dỗi với anh, anh vừa qua Cao Phóng nói cho cô
biết, vừa để Bạc Nhất Tâm sắp xếp buổi họp báo, anh biết dựa vào tính
cách cô nhất định sẽ đến, anh vốn nghĩ, nếu lần này cô không hề trốn
tránh mà có thể kiên trì đến cùng, như vậy tất cả sẽ theo ý cô.
Anh đoán trước được cô sẽ đến, nhưng khi đến lại cắt mái tóc dài, hơn nữa cô không chờ anh nói hết lời đã sớm
lùi về góc cửa, lùi từng bước từng bước về phía cửa như trốn tránh, cơn
giận đã đóng băng của anh tại giây phút đó rốt cục bị khiêu khích thật
sự.
Tôn nghiêm và vẻ vang của đàn ông nhiều
năm trước đã bị cô giẫm đạp hoàn toàn, anh tuyệt đối không cho phép mình thất bại lần thứ hai trong cùng một chuyện.
Anh mười năm sau đã đủ mạnh, sống trong
thương giới cũng sớm khiến trái tim anh cứng rắn và dứt khoát, buổi họp
báo vốn dĩ tuyên bố với giới truyền thông anh và Bạc Nhất Tâm duyên phận đã hết hai người bằng lòng hòa bình chia tay, bị anh không thương tiếc
biến thành tiết mục đả kích cô.
Anh phải cho cô biết, anh đã không còn
là cậu thiếu niên mười năm trước không biết giữ lại nửa cái mạng của
mình trong tình yêu, sự nuông chiều của anh đối với cô không phải là
không có giới hạn, anh chưa chắc còn có thể ngồi đây đợi, nếu cô vẫn
không thể bỏ xuống chuyện cũ và đạt tới tình yêu sâu đậm như vực sâu
giống anh, vậy thì đừng vọng tưởng anh sẽ lại trao trái tim chân thành
của mình ra.
Chỉ không ngờ tới lại khiến cô ngất ngay tại chỗ, đó thực sự không phải điều anh muốn.
Đau lòng cùng hối hận từ giây phút đó bắt đầu lan tràn trong tim.
Bệnh tình của cô chuyển biến nặng nằm
ngoài dự đoán của anh, mấy đêm canh giữ ngoài phòng cô trái tim hối hận
rối loạn, nghe những lời mê man trong mộng thỉnh thoảng gọi tên anh,
trong lòng chua xót không chịu nổi, không muốn gặp cô ư? Vậy tại sao
hàng đêm phải canh giữ ngoài cửa. Muốn gặp cô ư? Vậy tại sao vẫn không
chịu đẩy cửa đi vào.
Đối với tình cảm của cô cũng đã sinh ra chút mệt mỏi trong sự tra tấn lẫn nhau.
Hỏi chính mình, thật sự là anh quá cố
chấp, quá so đo sao? Nhưng anh đã sai một lần, sai ở khi đó yêu cô đến
mức không cần hồi báo.
Hậu quả quá tàn khốc, khiến anh trọn đời khó quên.
Anh quay đầu, nhìn về phía phong thư
chuyển phát nhanh lẳng lặng nằm trên bàn, bật lửa trong tay “tách” một
tiếng, châm điếu thuốc trên môi, hít thật sâu, kẹp điếu thuộc vào giữa
hai ngón tay, thở một hơi thật dài, dưới bầu trời đêm rộng lớn vô ngần
thủy tinh phản chiếu gương mặt lúc sáng lúc tối của anh, bên môi giống
như loáng thoáng mang theo ý cười nhạt.
Cô gái chết tiệt này, cô thật sự lại dám, lại dám, đối xử với anh như thế.
Ôn Noãn gả cho Chu Lâm Lộ.
Sau khi hai người chính thức đăng kí
liền đi Lisbon, Munich, Strasbourg và Iberia, lựa chọn địa điểm cũng
không có ý gì đặc biệt, chẳng qua chỉ là tùy tay chỉ trên bản đồ, cứ như vậy bất tri bất giác chơi hơn nửa tháng.
Mà đi càng nhiều nơi, cô càng nhớ một câu.
Thế gian rộng lớn bao nhiêu, vực tối trong lòng sâu thế đó.
Có một ngày, khi đang đi bộ trên đại lộ
Kloveniersburgwal ở Amsterdam, Chu Lâm Lộ có điện thoại, Ôn Noãn ngồi
trong một quán cà phê lộ thiên dễ chịu, nhìn mặt đường bị nước từ điểm
giữa chảy ra tách làm đôi, con kênh Klovenier Burgwal Canal nước xanh
sâu thẳm, sương khói mỏng manh gợn lên con sóng lăn tăn, cảnh sắc trí mĩ tới cực điểm.
Khi giương mắt lơ đãng thấy một bóng màu trắng đối diện, người đó tựa sậy non trắng xóa như nước một phương.
Biết rõ không thể là anh, trong lòng vẫn hơi chấn động.
Giống như cảm ứng được ánh nhìn chăm chú của cô, người đó quay đầu lại, khuôn mặt Bắc Âu anh tuấn lộ ra một nụ
cười thân thiện, chắc chắn là người xa lạ chỉ đi chung đường, khoảnh
khắc đó cô chợt nhận ra, cho dù cảnh có đẹp tới mức sương trắng chưa tan cũng không thể thay đổi người đứng hai bên bờ sông chỉ có thể ngóng
vọng sang.
Ai ở bên bờ nước, ai ở bên vệ sông, cho dù có bơi ngược dòng sang, cũng không thể ở bên người ai.
Chờ Chu Lâm Lộ nói chuyện điện thoại xong, cô nói:”Chúng ta về đi.”
Anh nhếch miệng cười vô cùng vui vẻ:”Ừ, nên về rồi.”
Cô duỗi cái thắt lưng đau nhức:”Có chuyện gì mà đắc ý thế?”
“Anh quên không nói với em—–“ Anh cố ý tạm dừng,”Anh gửi bản gốc giấy chứng nhận kết hôn của em cho Chiếm Nam Huyền.”
Cô nhìn anh, bưng chiếc ly đang đặt dưới bàn lên.
“Còn có một bức thư nữa, anh nói, về mặt thông tin—“ Chu Lâm Lộ xấu xa nhếch cao hai khóe miệng, cười trông cực
kì kiêu ngạo ti tiện, “Lời nói của hắn không bằng của anh, anh có thể
khẳng định đó là sự thật, em chẳng khác gì xử nữ cả.”
Một dòng chất lỏng nâu nâu phụt lên mặt
bàn, Ôn Noãn luống cuống tay chân lấy giấy lau mặt, vô cùng hậm hực:”Xem ra không chỉ có anh, ngay cả cà phê cũng chê em chưa đủ xấu.”
Mắt Chu Lâm Lộ lộ vẻ không hiểu:”Có
chuyện này phải nói cho em, hôm nay các tòa báo ở thanh phố Thân đều
đăng tải một tin tức, hôn lễ của Chiếm Nam Huyền cử hành trước dự định
vào ngày mùng tám tháng tám tuần sau.”
Vẻ mặt cô vẫn như cũ:”Chuyện đấy có liên quan gì đến anh hay em?”
“Chỉ là anh thấy buồn cười, chiêu này
của cậu ta mười lần chẳng sai, ba năm trước dùng đính hôn bức em về, bây giờ lại định dùng kết hôn.”
Im lặng, cô lắc đầu:”Lần này anh nhầm
rồi, anh ấy thực sự sẽ kết hôn.” Giống như bọn họ đã bước vào hôn nhân
trước, cô tin Chiếm Nam Huyền cũng sẽ cưới Bạc Nhất Tâm.
Chuyện anh đã quyết định chưa bao giờ thay đổi.
Chu Lâm Lộ lười biếng nói:”Hắn ta có làm thật hay không cũng chẳng sao, quan trọng là đi lâu như vậy rồi em đã
hết giận chưa?” Bỗng nhiên nghiêng người về phía trước, mặt đối diện với mặt cô, đôi mắt nhìn chằm chằm vào mắt cô:”Bây giờ anh mới biết, Ôn
Noãn, thì ra em vẫn luôn là một con nhóc.”
Đôi mi dài của cô nháy một cái, lộ ra nụ cười cực kì quyến rũ:”Đương nhiên, lúc nào em mà chả 18.”
Anh bật cười, ánh sáng chói mắt lại hiện lên trong đồng tử:”Ngay cả khi Ôn Nhu có Lăng Chấp Ẩn em cũng phải khó
chịu vài ngày, Chiếm Nam Huyền từ trước đến nay luôn ngoan ngoãn phục
tùng em, bây giờ lại một bước không nhường, mọi thứ đều đối chọi gay gắt với em, có phải thiếu chút nữa khiến em tức điên không?”
Cô nghiêng đầu về phía sau, liếc mắt nhìn anh:”So với nhà phân tích tâm lý, anh thích hợp đi làm biên kịch hơn.”
Anh cười đểu:”Thế nào, có muốn gặp hắn
ta trước khi hắn kết hôn không?” Thu mình lại, nhàn nhã ngồi vào ghế
mềm:”Cho dù em không muốn cũng không có cách, anh đã đặt vé máy bay
rồi.”
Cô ngẩn ra:”Sao gấp thế?”
“Gần đây Thiển Vũ không tiếc vốn gốc thu mua cổ phần, Lệnh Hồng đã không thể chống đỡ được nữa, mấy ngày nay chú hai cứ quấn lấy bố anh không chịu buông, không phải biểu lộ vẻ mặt để
kéo sự chú ý thì là lấy nước mắt rửa mặt khóc lóc ỉ ôi, sống chết muốn
anh về nước thu dọn tàn cục, nói gì mà đừng để Đại Trung sa sút đến mức
lọt vào tay người ngoài.”
Để bức bọn họ trở về, người nào đó cũng tiến hành thật đồng bộ.
Nếu không về nhà một chuyến chấm dứt
chuyện này, anh nhất định sẽ bị ông bố lương thiện đến ngu ngốc lải nhải cho đến khi lỗ tai dài vổng ra mà chết.
“Bây giờ anh định thế nào?” Ôn Noãn hỏi.
“Chẳng thế nào cả, trở về đối phó một
chút cuồng oanh lam tạc, rồi đưa em lên làm phú bà, sau đó vỗ mông chạy
lấy người, aizz, từ nay về sau bị nhấn chìm trong gia tộc lụi bại con
cháu bất tài, cuộc đời thảm hại, aizz, làm không tốt ngày nào đó đổi
nghề đi ăn xin.”
Ôn Noãn lấy ví tiền ra, dưới ánh mắt khó hiểu của anh đưa cho phục vụ thanh toán, sau đó trấn an vỗ vỗ vai
anh:”Yên tâm, em nuôi anh.”
Anh cười rộ lên.
Mấy giờ sau, khi máy bay tăng tốc đẩy cô lùi vào ghế dựa, bay trên mây cách mặt đất ba mươi nghìn feet, trong
đầu chợt hiện lên hai câu ca.
Muốn bay đi đâu. Có thể bay đi đâu.
Chợp mắt nghỉ ngơi, bên trong mơ hồ như đi vào giấc mộng lại như không phải mộng, người lúc tỉnh lúc mơ.
Khi cảm thấy mệt mỏi không thể tiếp tục được cuộc hành trình, máy bay cuối cùng cũng hạ cánh.
Sau khi ra ngoài Ôn Noãn không đi cùng Chu Lâm Lộ, cô đến thẳng chỗ Ôn Nhu.
Lấy bộ trà bằng bạc nguyên chất từ trong vali ra, nói:”Đi mấy nơi khó khăn lắm mới chọn được một bộ, không đúng ý chị thì cũng đừng nói cho em biết.”
Ôn Nhu bĩu môi:”Mày thật đúng là giống
hệt bố, ra khỏi nhà nhất định phải mang quà về—-“ Cô ngẩng đầu nhìn về
phía Ôn Nhu, Ôn Nhu cũng đang nhìn cô, nhất thời cả hai người đều không
nói gì.
Cô kéo tay Ôn Nhu, đẩy chiếc vòng tay hoa văn kì lạ ra, khẽ vuốt vết sẹo màu hồng trên cổ tay chị.
Nếu thời gian có thể quay lại.
“Khi nào chị đi Singapore?” Cô hỏi.
Ôn Nhu chần chừ một lúc, Lăng Chấp Ẩn đã hạ tối hậu thư cho chị:”Lần này nếu lại đi….có thể tao sẽ không quay về nữa.”
Ôn Noãn thở dài:”Xin chị đi nhanh được bao nhiêu thì đi nhanh bấy nhiêu đi, đừng ở đây nữa.”
“Gì chứ?” Ôn Nhu phản ứng lại.
Cô mỉm cười:”Ôn đại tiểu thư, rốt cuộc em có thể bỏ gánh nặng này xuống được rồi.”
Ôn Nhu ngây người, sau đó thét chói tai, cầm lấy gối mềm liều mạng đánh cô, gào thét liên tục:”Tao là gánh
nặng?! Uổng công mấy năm nay tao làm trâu làm ngựa cho mày! Mày coi tao
là gánh nặng?! Đồ không có lương tâm, hận tao không thể chạy nhanh sang
bên người khác hả?!” Đang mắng cô bỗng nhiên nước mắt chị chảy xuống.
Ôn Noãn chăm chú nhìn chị, khuôn mặt này tương tự cô ba phần, mười phần huyết thống.
Cô nhẹ nhàng nắm lấy tay chị:”Em thực sự rất yêu chị, trước đây là vậy, bây giờ cũng vậy.” Tương lai, có lẽ sẽ
không còn phần của chị nữa.
Ôn Nhu thất thanh nghẹn ngào,”Nếu tối hôm đó tao không uống rượu—“
“Chị đừng trách mình nữa.” Thế gian này
không ai có thể thay đổi quá khứ, nhưng cô đã dần hiểu được, không nhớ
là ai đã từng nói, nên chung sống hòa bình với con đường cuộc đời chưa
qua, “Ôn Nhu, em không muốn làm gánh nặng của chị, vì vậy chị cũng hãy
buông tha chính mình đi.”
Để trái tim hai người đều thực sự tự do.
Ôn Nhu kinh ngạc nhìn cô, có chút buồn
bã mất mác:”Không ngờ nháy mắt mày đã lấy chồng rồi.” Mở miệng nhưng
cuối cùng vẫn đặt cái tên Chiếm Nam Huyền vào kẽ răng, không hỏi tiếp.
Ôn Noãn cúi đầu thu dọn vali, “Khi nào
đi không cần nói cho em biết, có lẽ em không thể tiễn chị được.” Tư thái ngôn ngữ thái độ khác thường như vậy, tựa như cả người đang trôi dạt
trong một trò chơi may rủi ngoài cõi trần, nhớ ra báo nói vài ngày nữa
Chiếm Nam Huyền cũng sẽ kết hôn, Ôn Nhu không nhịn được hơi hoang
mang:”Gần đây mày có làm sao không? Tại sao không tiễn tao được?”
Ôn Noãn đi tới cửa quay đầu lại:”Giấy
báo trúng tuyển của học viện kinh doanh Cranfield chắc là sẽ tới trong
vòng hai ngày nữa, có thể em còn đi sớm hơn chị.”