Huyền Giới Chi Môn

Chương 1118: Bình Định (2)




Phương Sách tự biết mình vì quá tức giận mà lỡ miệng nói ra lời không nên nói, lúc này hắn muốn thay lời biện bạch cũng không thể được nữa rồi.
- Phải thì đã sao? Tử Tinh Ma Ngưu Nhất Tộc chúng ta từ lâu đã suy tàn như vậy, nếu như vẫn tiếp tục cùng tam đại huang tộc đối kháng Thiên Đình thì đó chính là con đường chết. Các người nhìn mà xem Cổ Man Tộc năm xưa chọn đi theo Thiên Đình, bây giờ đã hùng mạnh đến cỡ nào?
- Các người lại nhìn xem Di Thiên Cự Viên Tộc hùng mạnh một thời, đến giờ còn có bao nhiêu người nhớ đến bọn họ? Ta chẳng qua chỉ là thay tộc chúng lựa chọn một con đường đúng đắn mà thôi. Nếu như các người đi theo ta, ngày sau….
- Câm miệng!
Lời của Phương Sách vẫn chưa nói hết đã bị một âm thanh quát lớn ngắt lời.
Phương Đạt sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm Phương Sách, nghiến răng nói:
- Nếu không phải vì Thiên Đình, Tử Tinh Ma Ngưu Tộc chúng ta sao có thể rơi vào hoàn cảnh này? Huyết hải thâm thù của tộc ngươi không báo thì thôi lại còn hại chết tổ phụ, đầu hàng cam tâm làm chó săn cho Thiên Đình. Loại người ngươi quên mất nguồn cội, phản bội đồng tộc, là thứ cặn bã.
Phương Đạt nói xong, Phương Sách nghe đến thất thần một trận, các vị trưởng lão xung quanh cũng ngẩn người ra.
Đứng một bên Đạt Thản thần tướng, trên người hào quang bỗng nhiên sáng rực, thân hình nhanh chóng thu nhỏ lại, rất nhanh đã biến thành hình dáng như người bình thường.
Đạt Thản hạ xuống đứng trên tế đàn, trên người một tầng thủy mạc chầm chậm rút xuống, xương cốt cũng bắt đầu biến hóa, khôi phục lại diện mạo ban đầu.
- Thạch Mục, sao lại là ngươi?
Phương Sách ngay lập tức vô cùng kinh ngạc, gọi thất thanh.
Người trước mắt hắn lúc này, dáng vẻ tráng kiệt cao lớn, gương mặt cương nghị, trong hai mắt sáng lên kim quang nhàn nhạt. Đây chính là Thạch Mục.
- Hừm! Nếu ta không giả trang thành thần tướng của Cổ Man Tộc mà ngươi đã cấu kết trước đó thì sao có thể khiến ngươi chính miệng thừa nhận tội nghiệt mà ngươi đã phạm phải chứ?
Thạch Mục cười lạnh nói.
- Các ngươi lại dám lừa gạt ta, ta giết ngươi!
Phương Sách lúc này như điên như dại, hoàn toàn đã mất đi lí trí, trong miệng phẫn nộ hét lên, xông thẳng về phía Thạch Mục.
Quanh người hắn hào quang tử sắc sáng lạn, phía sau xuất hiện ra một cái đầu “tử ngưu hư ảnh” rất lớn, mang theo một luồng khí tức mộc mạc mênh mông tấn công tới Thạch Mục.
- Thạch Mục cẩn thận, trên người hắn có Đại Lực Ngưu Ma Lệnh.
Phương Đạt kinh hô một tiếng.
Thạch Mục ánh mắt ngưng lại, mợt chân lùi ra sau nửa bước tạo thế, tay phải nắm lại bên người, chỉ đợi Phương Sách dũng mãnh lao tới liền hung hãn đấm hắn một quyền.
Vừa giơ nắm đấm ra liền đột ngột mở rộng bàn tay, miệng “hô” một tiếng, bao bọc lên một tầng “xích hồng sắc hỏa diễm” rực cháy.
Trong hỏa diễm có rất nhiều tinh tia kim sắc sáng rực, từ trong truyền ra trận trận âm thanh của chim Phượng hót.
Đây là Thất Chuyển Huyền Công sau khi hỏa lực nguyên bản dung hòa với kết tinh của Thiên Phượng Thánh Viêm, là hỏa diễm khốc liệt nhất trên thế gian.
“Ầm ầm” một tiếng cực lớn vang lên.
Hỏa chưởng cực mạnh hung hãn nện lên trên “tử ngưu hư ảnh”.
Bên trên hư ảnh rung động một trận, tiếp sau liền từng chút từng chút tiêu tán ra.
- Không……
Phương Sách đứng ngoài hư ảnh cảm nhận được hỏa lực khó mà chống đỡ được, trong miệng tuyệt vọng kêu gào.
Chốc lát sau, hư ảnh của Phương Sách liền bị nhấn chìm trong hỏa diễm, hóa thành tro bụi.
“Leng keng” vang lên, một tấm lệnh bài màu đen có hình đầu trâu từ trong hỏa quang rơi xuống mặt đất.
Ánh mắt Thạch Mục quét qua, liền nhìn thấy bên trên tấm lệnh bài khắc mấy chữ “Đại Lực Ngưu Ma Lệnh”.
Vào ngay lúc này, Thạch Mục trong lòng bất chợt có cảm giác gì đó, quay đầu nhìn về hướng lối vào cốc liền thấy một đạo “ngân sắc nhân ảnh” mơ hồ từ trên không trung ở lối vào cốc lóe sáng lên. Chớp mắt đã biến mất tiêu rồi, tốc độ cực kỳ nhanh, lúc này kịp phản ứng rồi muốn đuổi theo cũng không thể nữa rồi.
Thạch Mục thôi nhìn, âm thầm trở nên trầm tư.
Sau khi Phương Sách chết, trên tế đàn liền lâm vào một màn trầm mặc, ngay cả xung quanh quảng trường cũng yên tĩnh mấy phần.
Lúc này, Tử Tinh Ma Ngưu Tộc chỉ còn lại một vị trưởng lão Thần Cảnh Phương Hối kia cất bước đi lên phía trước, cúi người nhặt lên “Đại Lực Ma Ngưu Lệnh” đi đến trước Phương Đạt, hai tay dâng lên đưa tới.
- Cung thỉnh thiếu chủ tiếp nhận vị trí tộc trưởng.
Phương Hối thần sắc cung kính, trầm giọng nói.
Phương Đạt nhất thời sửng sốt liền nhìn thấy trên tế đàn mấy chục vị trưởng lão tất cả đang cúi người hành lễ, trong miệng đồng loạt nói:
- Cung thỉnh thiếu chủ tiếp nhận vị trí tộc trưởng.
Trong chốc lát, trên quảng trường vang lên tiếng như núi thở biển động.
Phương Đạt ánh mắt sáng ngời, nhìn Thạch Mục một cái xong mới đưa tay ra nhận lấy lệnh bài.
Thạch Mục thấy vậy cũng chỉ khẽ cười.
Chuyện tiếp theo hắn cũng không tiện can dự vào, vậy nên gọi về phân thân của chính mình rồi rời khỏi Nghênh Lôi Cốc, đi lên trước hội hợp cùng với An Hoa và Thái Nhi.
Vào lúc chập tối của ngày thứ hai.
Bên cạnh miệng núi ngoài Nghênh Lôi Cốc, Thạch Mục ba người đưungs đối diện nhau.
- Lần này bản tộc có thể bình định được hỗn loạn, diệt trừ được tên phản nghịch Phương Sách, đại ân của công tử, Phương Đạt suốt đời không quên. Ngày sau nếu công tử có gì cần đến, Phương Đạt cho dù nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng quyết không từ chối.
Phương Đạt hướng sang Thạch Mục, cúi người hành lễ, từ tận đáy lòng nói ra.
Thạch Mục thấy vậy vội vàng đỡ Phương Đạt đứng dậy, dang tay vỗ vỗ vai của Phương Đạt nói:
- Ngươi nay đã là tộc trưởng rồi, sau này không cần đa lễ như vậy. Thiên Đình vẫn chưa từ bỏ ý muốn tiêu diệt chúng ta, ngươi bây giờ thân là tộc trưởng, trên vai gánh vác hưng vong của cả tộc, con đường sau này liền trở nên khó khăn hơn nhiều.
- Đa tạ lời chỉ bảo của công tử!
Phương Đạt chân thành nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.