- Chúc mừng, huynh khổ luyện lần này lại có thể có được cơ duyên, một bước đột phá lên Thần Cảnh. Quả là ông trời phù hộ cho Viêm Hổ Nhất Tộc.
Thạch Mục bay đến trước An Hoa, vui mừng nói.
- Tôi cũng không ngờ, khí Hoang Nguyệt này lại có tác dụng lớn như vậy, đã kích phát sức mạnh của huyết mạch ở trong người. Làm cho tôi cảm ứng được Thần Cảnh cảm ngộ mà các đời tộc trưởng đã lưu lại trong Hổ Vương Tỉ Ấn. Nhờ vậy nên mới đột phá được lên Thần Cảnh.
An Hoa vừa cười vừa nói.
- Đại ấn đó còn có tác dụng như vậy, An Hoa, có thể cho ta mượn dùng ấn đó hai ngày để ta cảm ngộ được không?
Thái Nhi ánh mắt lóe sáng dính lấy Hổ Vương Tỉ Ấn trong tay An Hoa không rời, nói.
- Đừng nhảm nhí, đó là tín vật tộc trưởng của Viêm Hổ Nhất Tộc, sao có thể tùy tiện đua cho ngươi mượn dùng.
Thạch Mục khẽ gõ Thái Nhi một chút, nói.
- Muốn cảm ngộ Hổ Vương Tỉ Ấn này bắt buộc phải có huyết mạch của Viêm Hổ Nhất Tộc tôi mới được, Thái Nhi e rằng ngươi không thể cảm ngộ được.
An Hoa nói.
- Ta cũng chỉ thuận miệng hỏi thôi.
Thái Nhi nhỏ tiếng lầm bầm một câu.
- Hiện giờ cách thời hạn ba mươi ngày chỉ còn có một hai ngày, vẫn có thế tranh thủ thời gian tu luyện một chút.
Thạch Mục nói rồi ngồi xuống khoanh chân lại.
An Hoa cũng gật đầu rồi ngồi xuống khoanh chân.
An Hoa hiện tại đã đột phá lên Thần Cảnh, có điều cảnh giới vẫn chưa ổn định, cần phải cũng cố lại mới được.
Thời gian hai ngày nhanh chóng trôi qua.
Ngày hôm nay, phù văn trên mặt đất dưới đáy của Hoang Nguyệt Cổ Tỉnh bỗng nhiên sáng rực, cũng từ trong đó hiện ra một màn ngân quang đẹp mắt, bao bọc lấy Thạch Mục bọn họ.
Mấy người bọn Thạch Mục chỉ cảm thấy trước mắt bạch quang lóe sáng, đang lúc cố nhìn rõ thì phát hiện bản thân mình đã ở bên ngoài trong hẻm cốc.
Lúc này đã là nửa đêm, bầu trời trong sáng, khắp trời đều là ánh sao sáng chiếu, chỉ là không có ánh trăng.
Bên dưới “hoàng sắc hà quang” chấn động một trận, từ từ thu nhỏ lại rồi nhanh chóng biến thành chỉ còn bằng một nửa trước đó. Nhìn lên giống như ngưng tụ thành một dạng vật chất, vô cùng kiên cố.
- Phong Ấn Cấm Chế đã được khởi động, lần sau muốn vào thì phải đợi mười năm nữa rồi.
An Hoa thấy vậy, ánh mắt lóe lên, thở dài nói.
- Thật đáng tiếc.
Thái Nhi đứng trên vai Thạch Mục cũng than thở nói.
Thạch Mục cười nhẹ, nhìn lên bầu trời đầy sao, tâm tình vui vẻ.
Chuyến vào trong Hoang Nguyệt Cổ Tỉnh lần này, hắn thu hoạch được rất lớn, công lực dường như đã tăng lên thêm một tầng.
An Hoa đột phá lên Thần Cảnh, tâm tình tự nhiên cũng cực kỳ vui sướng.
Hai người phải một lúc lâu sau mới bình phục lại được niềm vui sướng trong lòng.
- An Hoa huynh giờ đã đột phá lên được Thần Cảnh, việc này có tác dụng rất lớn trong việc giúp huynh quản lý Viêm Hổ Nhất Tộc. Tuy nhiên cũng không nên lơi là, không loại trừ khả năng Thiên Đình sẽ có âm mưu xâm chiếm Viêm Hổ Nhất Tộc lần nữa.
Thạch Mục nhìn sang An Hoa nói.
Thạch huynh yên tâm, ta sẽ chú ý.
An Hoa gật đầu nói.
Thạch Mục hơi trầm ngâm, xoay tay lấy ra một pháp bảo Hỏa Như Ý, đưa cho An Hoa nói:
- Huynh hiện tại không có pháp bảo nào tốt để phòng thân, vật này ta tặng cho huynh.
- Không, không…Viêm Hổ Nhất Tộc tôi đã nhận đại ân của Thạch Mục huynh, tôi sao có thể nhận tiếp bảo vật của huynh nữa.
An Hoa sắc mặt liền thay đổi, vội vàng từ chối.
- Vật này để ở chỗ ta cũng không có tác dụng gì. Nhiệm vụ đầu tiên của ta và huynh hiện tại là phải làm sao đối kháng lại với Thiên Đình, công lực của huynh càng cao cường thì đó mới là sự giúp đỡ lớn nhất đối với ta.
- Hơn nữa, ta cho huynh pháp bảo này cũng không phải là cho không đâu, sau này tu luyện nếu ta có cần sự trợ giúp của Hoang Nguyệt Cổ Tỉnh. Pháp bảo này coi như là ta đặt cọc trước chút phí để cảm ơn huynh nhé.
Thạch Mục mỉm cưới nói.
Hoang Nguyệt Cổ Tỉnh thần diệu như vậy, sau này khi tu luyện đến Cửu Chuyển, e là vẫn phải cần dùng đến khí Hoang Nguyệt này.
- Thạch huynh nói đi đâu vậy, huynh có đại ân với tộc ta, đâu phải chỉ vài lần sử dụng Hoang Nguyệt Cổ Tỉnh là có thể báo đáp hết.
An Hoa nghe vậy do dự một lát rồi nhận lấy pháp bảo Hỏa Như Ý, trong miệng nói.
- Được rồi, ta cũng đến lúc phải đi rồi.
Thạch Mục nói.
- Thạch huynh chi bằng hãy ở lại trong tộc thêm ít ngày nữa, để ta làm tròn trách nhiệm của chủ nhà.
An Hoa nghe Thạch Mục nói vậy, vội vàng nói.
- Điều này thì không cần đâu, ta có chút lo lắng về tình hình trong tộc nên đành cáo từ ở đây thôi.
Thạch Mục xua tay nói.
Cảnh ngộ của Viêm Hổ Nhất Tộc gặp phải làm hắn có chút lo lắng đến tình hình gần đây của Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc. Thêm vào đó hắn đã ở trong Hoang Nguyệt Cổ Tỉnh tu luyện mất một tháng, hiện giờ không thể tiếp tục trì hoãn hơn nữa.
An Hoa hơi ngẩn ra một chút, theo đó trong lòng cũng cảm thấy có chút áy náy.
Là hắn đã kéo Thạch Mục đến Viêm Hổ Nhất Tộc nên thời gian mới trì hoãn lâu như vậy. Nếu như Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc bởi vậy mà chịu bất cứ tổn thất gì, không biết hắn sẽ áy náy, khổ tâm thế nào.
- Thạch Mục huynh có việc quan trọng, tôi cũng không tiện giữ lại nữa. Thạch Mục huynh yên tâm, sau này hai tộc chúng ta sẽ hỗ trợ bảo vệ lẫn nhau, cùng nhau đối kháng lại Thiên Đình.
An Hoa trịnh trọng nói.
Thạch Mục gật đầu, phất tay biến ra Long Vũ Phi Xa, người bay lên đứng trên phi xa.
- Sau này gặp lại.
Thạch Mục nhìn An Hoa chào từ biệt rồi phất tay đánh ra một đạo pháp quyết.
Phi xa hóa thành một đạo hào quang, bay thẳng lên rồi nhanh chóng biến mất nơi xa chân trời.
Một tháng sau.
Trên Linh Lam Tinh, phía trên không trung của một cánh rừng rậm nguyên thủy, một dải hào quang xán lạn lướt qua bay về phía trước.
Trong dải hào quang là một hình ảnh của một nam thanh niên người mặc áo choàng màu đen đang lái một chiếc phi xa có cánh, tốc độ cực nhanh bay lên phía trước.
Người này có vóc dáng khôi khô, ngũ quan sáng sủa sắc sảo, gương mặt thoạt nhìn qua có một loại cảm giác rất kiên định.
Một người một chim này, không phải ai khác. Chính là Thạch Mục và Thái Nhi.
- Thạch đầu, bên dưới có người!
Trong lúc đang bay thì Thái Nhi bỗng nhiên cất lời nói.