Huyền Hệ Liệt

Chương 47:




Sở Hoàn một tay tóm lấy Yến Dương vừa vào cửa đã nhào lên sô pha, lệnh nói: "Đi tắm thay đồ, bẩn chết."
Yến Dương cắn một cái lên mặt Sở Hoàn, "Yes, sir!"
Sở Hoàn lau nước bọt cố ý dính lên, đối Yến Dương sôi nổi lao vào phòng tắm nói một câu: "Tắm cho sạch!"
"Biết rồi! Anh Sở, khiết phích của anh càng ngày càng nghiêm trọng." Yến Dương quay đầu làm mặt quỷ.
Sở Hoàn lộ ra một nụ cười có dụng ý khác, chỉ tiếc Yến Dương vào phòng tắm không thấy được.
Như Yến Dương hy vọng, Sở Hoàn làm gà nấu riềng, mừng đến cậu không ngừng ló đầu vào bếp, cách mười lăm phút lại hỏi một câu: "Xong chưa? Có thể ăn chưa?"
Không chịu được phiền anh cuối cùng dùng đòn sát thủ (uy hiếp không cho Yến Dương ăn), mới khiến cậu an tĩnh lại.
Nhìn cả bàn thức ăn phong phú, Yến Dương ngón trỏ đại động, rất nhanh bốc một con tôm chiên nhét vào miệng, hạnh phúc nheo mắt.
Yến Dương nhét đầy miệng, hàm hồ nói: "Anh Sở, anh cưới tôi được không? Tặng kèm chí ít 100 vạn tiền biếu và một ngôi nhà ba phòng ngủ hai phòng khách, còn có một chiếc xe thể thao Porsche."
Đối mặt tuyên ngôn "ép cưới" trắng ra của Yến Dương, Sở Hoàn suýt nữa phun canh, thật vất vả nuốt vào, lại bị sặc đến ho khan.
Yến Dương mút ngón tay đầy mỡ, cười ha hả nói: "Anh Sở, đừng kích động, sao, lo lắng cưới tôi đi, rất có lời, bảo kiếm không bồi."
Sở Hoàn cổ quái liếc Yến Dương vài lần, lời "kinh người" như vậy phỏng chừng chỉ có mèo lười này dám nói, da mặt dày quá!
Sở Hoàn múc cho Yến Dương một chén canh, "Ăn canh đi, vừa nãy không phải vẫn la hét đòi ăn sao?"
Yến Dương không nghi ngờ, nhận chén rầm rầm uống sạch, uống xong, cậu lau miệng, tính tiếp tục du thuyết Sở Hoàn cưới mình, lại phát hiện tay chân không thể động.
Sở Hoàn cười dài rút đi chén trong tay cậu, ôm đến sô pha ngồi.
Cảnh như đã từng quen khiến Yến Dương sửng sốt, ngây ngốc hỏi: "Anh Sở, anh làm chi lại kê đơn?"
Sở Hoàn vỗ mặt cậu, "Cậu ăn no, tôi chưa có, tôi muốn làm nhân thể yến."
"Nhân, nhân thể yến?" Yến Dương lắp bắp.
"Đúng vậy, nghe qua sao."
Sở Hoàn chậm rãi mà cởi quần áo Yến Dương, chỉ chừa quần lót.
Hoảng loạn qua đi, Yến Dương trấn tĩnh, dù sao Sở Hoàn sẽ không thương tổn cậu, vậy không có gì đáng lo, bất quá cung cấp thân thể để anh ăn bữa cơm, nói không chừng ngày sau có thể dùng lý do này quấn quít Sở Hoàn.
Vừa nghĩ thế, Yến Dương càng thêm an lòng, hiếu kỳ hỏi: "Tôi thấy đều là cởi-sạch, không cởi quần lót sao?"
Sở Hoàn trượt chân, "Cậu rất muốn cởi-sạch?"
Yến Dương không sao nói: "Dù sao anh đã thấy hết, không kém tí này. Sợ có hại, chờ khi anh tắm, tôi phá cửa vào xem là được, ha ha!"
Sở Hoàn đầu đầy hắc tuyến.
"Không phải làm nhân thể yến sao? Sao anh Sở không động thủ?" Yến Dương không giải thích được hỏi.
Nhìn Yến Dương còn tích cực hơn mình, Sở Hoàn triệt để vô lực.
"Mau lên, anh Sở ăn xong, tôi phải ăn tiếp, tôi chưa no, xét thấy tay chân không thể động, cho nên làm phiền anh Sở đút tôi, không xong, tôi muốn đi tiểu."
Sở Hoàn tan vỡ, anh quả thật là tự chuốc lấy khổ!
Sở Hoàn vô tình hầu hạ tiểu tổ tông đi WC, ôm cậu về mặc quần áo.
Yến Dương không hiểu: "Anh Sở không làm nữa?"
Vốn rất hăng hái, thế nhưng đều bị cậu bắn chìm đến đáy biển. Sở Hoàn phiền muộn.
Dính phải con mèo này, anh tự nhận xui xẻo!
"Không muốn làm, làm xong còn phải giúp cậu tắm, phiền." Sở Hoàn tùy tiện tìm cớ.
"Anh Sở sớm nói cho tôi, tôi sẽ hợp tác, vậy không cần lãng phí thuốc tê." Yến Dương oán giận.
Sở Hoàn trợn trắng, không lời nào để nói, sao anh biết Yến Dương có phản ứng như vậy.
"Tôi còn đói, đút tôi ăn cơm đi, tôi muốn ăn cá sốt ngũ liễu, thịt ram, còn có--"
Sở Hoàn đen mặt gắp một khối cá sốt ngũ liễu nhét vào miệng Yến Dương, "Chỉ biết ăn, no chết cậu!"
Yến Dương nuốt cá, đắc ý cười nói: "No không chết!"
"Được rồi, bốn La Hán cậu trộm có gì đặc biệt? Vì sao người cũng ra giá cao như vậy?" Sở Hoàn vừa đút Yến Dương ăn, vừa hỏi.
"Tôi cũng muốn biết. Theo ý tôi, La Hán đó căn bản không đáng giá, bất quá, tôi nghĩ hẳn là có tác dụng khác, bằng không lấy tiền tài quyền thế của Nam Cung gia không cần khẩn trương vậy, tới giờ vẫn truy bắt tôi, nếu không phải có địa đồ, nói không chừng lần trước đã bị người của Nam Cung gia bắt được."
Sở Hoàn trừng cậu, "Bắt cho rồi, xem cậu còn dám làm trộm không? Không phải mỗi lần đều may mắn thế."
"Tôi biết rồi, lần sau không dám nữa." Yến Dương ngoan ngoãn nhận sai.
"Cậu tốt nhất làm được. Cậu trộm xong La Hán, làm sao giao cho cố chủ? Có thấy bộ dáng kẻ đó không?"
"Kẻ đó chờ ở ngoài Nam Cung gia, tuy đã hóa trang, bất quá hẳn là phụ nữ."
Sở Hoàn trầm ngâm, "Cậu nói địa đồ là cố chủ cung cấp, vậy kẻ đó hẳn rất quen thuộc địa hình Nam Cung gia, có thể là nội gian không? Lại nói tiếp, Nam Cung gia có địa vị gì?"
"Anh Sở hẳn nghe nói Nam Cung Thiên, ông ta là hiện nhậm đại gia trưởng của Nam Cung gia."
"Cậu nói Thái Sơn Bắc Đầu của giới y học -- Nam Cung Thiên?"
"Chính là ông ta."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.