Huyền Hệ Liệt

Chương 51:




"Đã chết?" Nguyệt Vũ và Huyền Huyễn ngây ngẩn, rất khiếp sợ.
Một lát sau, Huyền Huyễn hỏi: "Chết thế nào?"
"Bị kéo đâm chết." Dừng một chút, Thượng Quan Hiên nói: "Ngón tay ông ta bị tàn nhẫn cắt xuống."
Tiêu Xuân Thu nhịn không được rên rỉ, "Trịnh gia này quả thật càng ngày càng biến thái, nói thế, người làm vườn không phải hung thủ?"
Thượng Quan Hiên bấm số, "Không biết."
Nguyệt Vũ phục hồi tinh thần, "Tôi muốn đi Trịnh gia xem."
Thượng Quan Hiên nhìn anh, "Tôi đang có ý này, cùng đi."
Tiêu Xuân Thu vội nhấc tay, "Tôi cũng đi."
Huyền Huyễn không tỏ thái độ, như không liên quan đến mình đùa tiểu hồ ly và sóc chuột đã ăn no.
Nhận thấy ánh mắt của ba người, cậu ngẩng đầu, không hiểu ra sao hỏi: "Mấy người nhìn tôi làm chi?"
Nguyệt Vũ quan sát thần sắc Huyền Huyễn, bình thản như thường.
"Tiểu Nguyệt không đi sao?"
"Tôi chưa nói không đi."
Tiêu Xuân Thu hôn mê, "Huyền đại sư, cậu làm ơn lên tiếng một cái, hại tôi lo lắng không thôi."
Huyền Huyễn nâng sóc chuột, buộc nó hôn tiểu hồ ly rồi nói: "Tôi đi hay không ảnh hưởng không lớn."
"Sao sẽ? Cậu đi vạn nhất có chuyện cậu chống đỡ." Tiêu Xuân Thu bật thốt lên nói.
Huyền Huyễn nguy hiểm nheo mắt, "Anh coi tôi là tấm mộc?"
Tiêu Xuân Thu tát miệng một cái, khô cười: "Tôi luôn cảm thấy Trịnh gia quỷ khí um tùm, cậu không đi, cứ nghĩ không bảo đảm."
Huyền Huyễn hừ một tiếng, "Muốn đi, vậy đi thôi, đã 10 giờ, đừng lãng phí thời gian ngủ của tôi."
"Đi đi, lập tức đi, đại sư!" Tiêu Xuân Thu khoa trương nói, "Ai, thật không hổ danh "đại" sư! Đại bài thiên sư!"
"Tiểu hồ ly ở nhà tôi nửa năm." Huyền Huyễn bỗng nhiên nói.
Tiêu Xuân Thu kinh ngạc, "Vì sao?! Nửa năm quá dài."
"Tôi thích, anh có ý kiến?"
Thấy Huyền Huyễn nhướng mày, Tiêu Xuân Thu không có gan kháng nghị.
Huyền Huyễn sờ đầu tiểu hồ ly, cười tủm tỉm nói: "Nửa năm sau này có thể mỗi ngày đánh nhau với Tiểu Hắc, vui không?"
Lời này rất lạnh, ngoại trừ Nguyệt Vũ (vô luận Huyền Huyễn làm gì, anh đều cảm thấy cậu đáng yêu), người và động vật ở đây đều chảy xuống ba đạo hắc tuyến, lạnh quá!
...
Nhìn đầy đất "xác sâu" và người làm vườn ghé vào đó cả người vết máu, Lưu Phỉ cảm thấy dạ dày đang thừa nhận khảo nghiệm trước nay chưa từng có, anh rất muốn ói, ói bữa tối đêm nay không còn một mảnh.
Thuộc hạ của anh sắc mặt trắng như quỷ, tuyệt đối không tốt đi đâu.
Lưu Phỉ xoa thái dương, nghĩ mệt chết, thể xác và tinh thần đều uể oải.
Anh nhìn đồng hồ, gọi về: "A Dịch, tôi đêm nay về trễ, cậu ngủ trước đi."
"Anh ở đâu?" Đỗ Dịch vừa ngáp dài, vừa hỏi.
"Trịnh gia, lại có người chết."
Đỗ Dịch sửng sốt, một lúc lâu mới nói: "Anh có cần lo lắng từ chức không, tôi không muốn anh có gì."
"Đừng lo, không sao cả, huống hồ A Hiên đang tới, càng không thể có sao." Lưu Phỉ an ủi nói.
Đỗ Dịch nửa ngày không đáp, cuối cùng, thở dài một hơi, "Vậy được, anh nhớ cẩn thận."
"Ừ, đừng chờ tôi, ngủ trước đi."
"Biết rồi."
...
Đại sảnh, ngọn đèn sáng sủa.
Người hầu theo thường lệ bị Trương Nhàn đuổi đi lúc chạng vạng.
Cả đại sảnh chỉ có Trương Nhàn và Bùi Hiểu Nhã.
Mặc áo ngủ Bùi Hiểu Nhã ngồi trước quầy bar nhỏ, một ly lại một ly uống rượu, cứ như rượu mạnh là nước lã.
Trương Nhàn mặc một chiếc quần dài màu thủy lam, tóc xõa tung, cái trán trơn bóng bị tóc mái buông xuống che khuất.
Trương Nhàn lẳng lặng ngồi, ánh mắt oán độc dữ tợn.
Bùi Hiểu Nhã cầm một cái ly, rót rượu đỏ.
Cô tới trước mặt Trương Nhàn, giơ lên.
Trương Nhàn nâng mắt nhìn cô, không vươn tay tiếp, cũng không nói gì.
Bùi Hiểu Nhã nhún vai, một hơi uống sạch, liếm môi, thì thào nói: "Nhân sinh đắc ý tu tẫn hoan, ngày lành đã sắp kết thúc."
Cô nghiêng đầu nhìn trán Trương Nhàn, đột nhiên khanh khách nở nụ cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.