Tác giả: Bạch Vân Tử Y
===o0o===
Không thể không nói kết quả này vừa công bố liền gây ra oanh động trên tinh võng, nhiều điều đó không gây ảnh hưởng gì tới Trịnh Bân.
Nói đến cũng trùng hợp, câu hỏi cuối cùng trong đề thi vừa hay liên quan đến lý luận trí tuệ nhân tạo cảm biến của robot, một trong những lý luận quan trọng làm nên bản thiết kế của AJ4. Nếu như bình thường Trịnh Bân sẽ lập tức đưa ra đáp án rồi nộp bài, nhưng rồi lại quyết định viết ra một đáp án khác, đầy đủ và trọng điểm hơn. Trịnh Bân có thể chắc chắn nếu giảm khảo nhìn thấy kết quả này của mình sẽ hứng phấn ra sao, và đó cũng là kết quả cậu muốn. Ngay tiếp đây Trịnh Bân sẽ phải chuyển sang khu vực khác làm bài thi thực hành, mà cậu định dùng bản thiết kế của AJ4 làm bài thi. Một bản thiết kế về robot thông minh đến những thiết kế sư cao cấp cũng không thể nghiên cứu ra mà một tân sinh như Trịnh Bân lại có thể làm được, khỏi phải nói có biết bao nhiêu người nghi vấn về nguồn gốc của bản thiết kế này. Vì thế Trịnh Bân liền nghĩ, nếu giám khảo nhìn thấy đáp án này của mình, ít nhiều cũng sẽ hiểu cậu có thành tựu nhất định trong lĩnh vực này và không còn nhiều hoài nghi khi cậu nộp bản thiết kế lên.
Quan trong nhất với kết quả này Trịnh Bân có thể nắm chắc tấm vé tiến vào Viện Quân Giáo Liên Bang, cũng như có thể chọc tức những kẻ ghét cậu một hồi. Cũng bởi căn bệnh tâm lí nên Trịnh Bân rất nhạy cảm với ánh mắt của người khác. Đừng cho là cậu không nhìn thấy ánh mắt đỏ au như muốn giết người của Ninh Duật cùng sự không cam lòng của Trịnh Hâm.
Ngươi trước là đáng ghét thật sự, từ thói kiêu ngạo không coi ai ra gì cùng với ác cảm đến từ thâm tâm của cơ thể này. Ninh Duật thực sự là một thiên tài, nhưng cậu ta bị vinh quang và yêu đương chấp nhất làm mờ mắt, dần quên đi mong ước thật sự ban đầu của mình. Thiếu niên từng khao khát có một cuộc sống bình thường với gia đình mình, không muốn bản thân thành kẻ vô dụng như mọi người vẫn nói. Cậu quả thực đã làm được, nhưng thời gian trôi đi, cùng với sự hô ủng của mọi người, sự khao khát đơn thuần trong người thiếu niên đã sớm biến mất, ở lại chỉ còn tham vọng khống chế hết thảy trong lòng bàn tay. Ninh Duật có thể không từ thủ đoạn để có được thứ mình muốn, nhưng lần này cậu ta lại quá khinh địch. Cậu ta không ngẫm lại bản thân cũng từng là một phế vật bị người người khinh bỉ, sau đó nghịch tập thành thiên tài, một người làm được thì người khác cũng có thể làm được. Bài thi cậu ta làm rất tốt nhưng kết quả chỉ đạt được 99 điểm, xếp thứ hai trên bảng kết quả công bố. Ninh Duật có cảm tưởng con số hai kia như là minh chứng khẳng định mình là một tên ngu không bằng phế vật vậy. Không thể nào, Ninh Duật có thể chắc chắn mình chọn tất cả các đáp án đều đúng, nhưng tại sao chỉ được có 99 điểm, thậm chí cậu ta còn hoàn thành bài thi xong đầu tiên nữa chứ, trong khi tên phế vật kia lại là người rời đi sau cùng. Nhưng kết quả đưa ra không thể thay đổi, thêm đó sự xuất hiện của Trần Sương trong ban giám khảo lần này càng khẳng định sự công tâm và sang suốt nhất, sẽ không có chuyện kết quả công bố đưa ra là sai sót, Ninh Duật dẫu bất bình cũng không thể đưa ra lời chất vấn. Đổi lại Ninh Duật lúc này cảm thấy càng nhiều là bất an với phần thi sau hơn. Tuyệt đối không thể để Trịnh Thành Hi đạt hạng nhất. Nếu cậu đạt hạng nhất, coi như lời thách thức trước kia trở thành người chiến thắng, như vậy cậu có thể danh chính ngôn thuận ở bên Tần Liệt, Ninh Duật không đời nào cho phép chuyện đó xảy ra. Cậu ta tự tin với bản thiết kế của mình, nhưng không còn tự tin với bản thiết kế của Trịnh Thành Hi, xem ra cần phải dùng chút thủ đoạn khiến tên phế vật này không thể hoàn thành bài thi.
Bên Trịnh Hâm tâm trạng cũng không khá hơn bao nhiêu. Tuy trước nay luôn bị Trịnh Thành Hi trong tối ngoài sang hãm hại đủ kiểu, nhưng trong thâm tâm cô vẫn luôn không để người này vào trong mắt. Chỉ là từ những biểu hiện thay đổi gần của đối phương như giáng một cái tát vào mặt cô. Trịnh Thành Hi trước kia thực sự chỉ là một cái vỏ bọc thôi sao, còn đây mới là con người thật của cậu ta. Làm sao có thể? Tuy không phải lúc nào Trịnh Hâm cũng nhìn chằm chằm vào Trịnh Thành Hi, nhưng Hình Sinh là người thay cô làm điều đó, từ những gì báo cáo lại, cô không hiểu cậu lấy thời gian nào để học tập kiến thức cơ giới. Còn nữa, nếu trước kia đều là giả bộ, tại sao cuối cùng lại thay đổi, là điều gì làm thay đổi quyết định của Trịnh Thành Hi?
Lần đầu trong đời Trịnh Hâm cảm giác được nguy cơ chưa từng có. Cô lập tức đưa mắt nhìn về phía Tần Liệt, lại cay đắng phát hiện đối phương thế mà luôn nhìn anh trai mình. Khi bạn yêu một người đến một mức nhất định, bạn thậm chí có thể nhìn ra được một chút tâm tư của người đó, đặc biệt là về mặt tình cảm. Trịnh Hâm lúc này thấy được một Tần Liệt khác so với người mà cô đã từng biết, núi băng kia không biết từ lúc nào đã chậm rãi hòa tan, vừa đủ để đặt thêm một người vào trong lòng, chỉ tiếc rằng người đó không phải là cô. Nhiều lúc Trịnh Hâm luôn tự hỏi sao mình lại đặt tâm quá nhiều cho một người đàn ông không hiểu phong tình như thế, cứ theo đuổi trong vô vọng như vậy chẳng lẽ bản thân không thấy mệt mỏi? Nhưng cô không từ bỏ được. Cô sớm đã quá yêu thích nam nhân này, kể từ khi nhìn thấy hắn lần đầu tiên, ánh mắt của Trịnh Hâm không thể rời đi chỗ khác. Mọi người luôn nghĩ Trinh Hâm là một đóa tuyết liên xinh đẹp và tốt bụng, nhưng không ai biết rằng sâu trong trái tim này có một góc đen mang tên đố kị và tự ti. Tự ti vì khi sinh ra chỉ là con ngoài giá thú, đố kị vì bản thân không có tư cách thừa kế gia chủ Trịnh gia, mà tất cả sự đố kị và tự ti này được xuất phát từ lúc cô hiểu chuyện và nhìn thấy Trịnh Thành Hi. Cậu là phế vật nhưng vẫn là đại thiếu gia của Trịnh gia, mà Trịnh Hâm cô dù tài giỏi đến mấy cũng chỉ có thể nhận mệnh tương lai bị gả đi. Được rồi, số mệnh nễu không thế trái thì Trịnh Hâm cũng chấp nhận, đặc biệt là khi nghĩ mình được gả cho Tần Liệt thì đó còn là chuyện tốt. Nhưng Trịnh Thành Hi lại nhảy ra phá hỏng mọi thứ, thậm chí bây giờ được Tần Liệt chú ý đến, sự đố kị và tự ti kia lại lần nữa bùng lên lấn át hết tất cả, thậm chí khiến Trịnh Hâm nảy lên sát tâm giết người. Cũng may sau cùng lí trí ngăn cô lại trước khi bản thân làm điều ngu xuẩn đó, khiến cô dần bình tĩnh trở lại.