Huyền Lục

Chương 151: Thẩm Lăng Chính




Ra khỏi Phong Phiên Cốc, Ngô Hùng liền hít vào một ngụm thanh khí rồi than thở mà nói ra:
“Đáng tiếc, không khí bên ngoài thật sự không tốt bằng”.
Khương Hy mỉm cười nói ra:
“Nếu Ngô đạo hữu muốn không khí tốt hơn thì ta có một cao kiến, ngươi có muốn nghe không?”.
Nghe vậy, Ngô Hùng cười hào sảng nói ra:
“Công tử cứ nói”.
Khương Hy cười đáp:
“Ngô đạo hữu có hứng thú với việc tu tiên chứ?”.
“Tu tiên? Ý công tử là thế nào?”, Ngô Hùng ngờ vực hỏi.
Khương Hy mỉm cười, một tay đưa ra, ánh mắt liền xuất hiện lên một tia quang mang, đoàn Dục Hỏa ngay lập tức liền hiển hóa lên trong lòng bàn tay.
Thấy vậy, Ngô Hùng liền giật mình mà lui lại một bước. Khương Hy nói ra:
“Là như những gì mà đạo hữu vừa nhìn thấy”.
Ngô Hùng cau mày lại, hắn nhìn Khương Hy một chút rồi nói ra:
“Nói như vậy... Công tử là tiên nhân sao?”.
Khương Hy bật cười, thu lại đoàn Dục Hỏa trong tay rồi đáp lại:
“Ta bất quá chỉ là tiểu tu sĩ thôi, trên đời này không có mấy người xứng được hai chữ đó đâu”.
Ngô Hùng nghe vậy liền nghĩ nghĩ một chút rồi nói ra:
“Ngô mỗ nghe nói phải cần tiên duyên thì mới có thể tu tiên được”.
Khương Hy hiểu ý hắn, vậy nên cười nhẹ đáp lại:
“Tiên duyên trong miệng ngươi chính là linh căn, còn linh căn thì... bản thân ngươi vốn đã có rồi”.
Ngô Hùng mở to mắt ra mà ngạc nhiên nhìn Khương Hy, khóe miệng có hơi giật giật một hồi rồi định hình lại suy nghĩ một chút. Bản thân hắn không quá thân quen Khương Hy nên không chắc những lời đó có đáng tin được không.
Nhưng sau khi chứng kiến đoàn Dục Hỏa kia thì Ngô Hùng lại nghĩ thử một chút cũng không sao, sau đó mới hít vào một hơi mà nói ra:
“Khương công tử, công tử có thể giảng cho Ngô mỗ một chút về tu tiên được không?”.
“Được”, Khương Hy đáp.
Tiếp theo, Khương Hy cùng Ngô Hùng rời núi, vừa đi trên đường, Khương Hy tận tình giảng giải về tu chân giới cho Ngô Hùng nghe.
Bản thân Khương Hy vốn lười đi quản những việc này nhưng Ngô Hùng cho hắn một hảo cảm vô cùng lớn, hơn nữa Ngô Hùng lại có tứ tạp linh căn ở trong người nhưng chưa gặp được thời.
May mắn mà Khương Hy phát hiện ra được hắn, nếu không một đời này Ngô Hùng cũng chỉ có thể quanh quẩn qua lại ở bên trong võ lâm mà thôi.
Ngô Hùng năm nay mới hơn ba mươi, tuổi đời cũng chưa tính là quá lớn nhưng đối với tu tiên thì đã qua giai đoạn hoàng kim. Bất quá Ngô Hùng lại là kỳ tài võ học, ngần này tuổi đã ngộ ra đao thế, đạt cảnh giới nhân khí hợp nhất, trở thành một đời võ lâm cao nhân.
Lấy ngộ tính của hắn, chỉ cần chăm chỉ tu hành thì đến năm năm mươi tuổi đột phá Trúc Cơ cảnh cũng không có gì ngạc nhiên.
...
Giảng giải một hồi rất lâu sau đó, Ngô Hùng mới gật đầu mà tiêu hóa hết số thông tin vừa tiếp nhận. Khương Hy cũng không đi làm phiền hắn vì lượng thông tin tiếp thu đúng thật là rất nhiều.
Đột nhiên, đôi tai Khương Hy khẽ động, hắn quay đầu nhìn sang một hướng khác mà khẽ cười nhẹ. Tiểu Hoàng từ đâu xuất hiện đáp lên vai hắn mà cọ cọ cái đầu nhỏ.
Khương Hy đưa tay lên xoa xoa cái đầu nhỏ của nó thì phát hiện ra phía trên hai chân trước có dính một chút máu, hắn nhẹ giọng nói ra:
“Tiểu Hoàng, ngươi lại đi ăn vụng rồi”.
Nghe vậy, đôi ta nhỏ của nó cụp xuống, một lần nữa lại đưa cái đầu nhỏ mà cọ cọ như muốn làm nũng. Khương Hy liền bật cười, một ngón tay đưa lên mà phóng một tia linh lực ra cọ rửa đi số máu kia.
Cũng vừa vặn lúc này, Ngô Hùng đột nhiên nói ra:
“Khương công tử, Ngô mỗ đa tạ”.
Khương Hy quay sang cười nói ra:
“Ngô đạo hữu quyết định rồi?”.
Ngô Hùng nắm chặt đao trong tay, ánh mắt hiện lên một tia quang mang hùng hậu, hắn mỉm cười nói ra:
“Nếu Ngô mỗ đã có linh căn, vậy thì con đường này Ngô mỗ cũng muốn đi một lần”.
Khương Hy gật đầu đáp lại:
“Nếu Ngô đạo hữu đã quyết, vậy ta sẽ giúp một tay”.
Vừa dứt lời, từ trong giới chỉ, Khương Hy rút ra một tấm địa đồ. Tấm địa đồ này không lớn nhưng địa danh ở trên nó thì rộng lớn vô cùng. Đây là tấm địa đồ của toàn bộ Huyền Đô Đại Lục.
Sau đó, Hắc Trúc Bút xuất hiện trên tay, Khương Hy hạ xuống đánh dấu một điểm ở phía nam Đại Lục rồi đưa cho Ngô Hùng. Hắn nói ra:
“Ngô đạo hữu tìm đến nơi này, cơ hội có được hay không liền tùy vào bản thân rồi”.
Ngô Hùng tiếp nhận tấm địa đồ xong liền xem qua một chút, ánh mắt hắn có chút hơi thắc mắc mà nói ra:
“Thiên Đao Môn?”.
Khương Hy gật đầu đáp lại:
“Đúng vậy, Thiên Đao Môn”.
Ngô Hùng nghĩ nghĩ một chút rồi đáp lại một câu ngắn ngủn: “Tên hay”.
Sau đó thì hắn chính thức chia tay Khương Hy mà rời đi. Trước khi đi, đồng dạng như Phong Phiên Cốc cùng Hương Vân Đường, Khương Hy cũng đưa cho hắn một tấm Thiên Âm Vọng Phù cùng chút ít lộ phí.
Ngô Hùng ban đầu không dám nhận nhưng nài nỉ một hồi hắn cũng phải tiếp nhận, từ đó, vô duyên vô cớ Khương Hy nhận được một nhân tình từ Ngô Hùng.
Bất quá chuyện này đối với Khương Hy có lợi, hắn không có lý do gì không nhận cả.
Mặt khác, Khương Hy chọn Thiên Đao Môn cho Ngô Hùng vì đó là nơi duy nhất phù hợp với hắn. Tại Huyền Đô Đại Lục, Thiên Đao Môn có lịch sử gần vạn năm, tuy ngắn hơn so với Cửu Tiêu Tông, Hạo Nhiên Thư Viện nhưng bản thân nó cũng nằm trong Thập Đại Chính Phái.
Trong số các môn phái tu tiên hiện tại trên Đại Lục, luận về đao đạo, Thiên Đao Môn là đệ nhất. Ngô Hùng từ sớm đã ngộ ra đao thế, hơn nữa còn là một đao trảm thiên.
Về lý mà nói, khuynh hướng của Ngô Hùng rất đồng điệu với Thiên Đao Môn. Nhưng hắn có được nhận hay không thì do bản sự thôi, Khương Hy không giúp xa đến thế được.
Chia tay với Ngô Hùng xong, sự kiện Sơn Hương Lâm đến đây về cơ bản đã xử lý xong, Khương Hy khẽ vươn vai một cái rồi bế tiểu Hoàng lên trước ngực mà nói ra:
“Tiểu Hoàng, chúng ta về thôi”.
Tiểu Hoàng meo một tiếng đáp ứng. Tiếp theo, hắn liền vận Bách Dặm Thuấn Phù cùng Đạp Vân Bộ lên mà trở về.
...
...
Cùng thời điểm đó tại Nguyệt Hải Thành.
Tại một nơi nào đó ở trong Thẩm phủ, Thẩm Hạo ngồi xếp bằng trên bồ đoàn mà đả tọa tu hành, từng đoàn thiên địa linh khí xung quanh lão như ẩn như hiện mà tiến nhập cơ thể.
Đột nhiên, lông mày lão có hơi nhếch lên, lão thở ra một ngụm trọc khí rồi mở mắt nói ra:
“Vào đi”.
Một tiếng kẽo kẹt vang lên, cánh cửa kéo ra, một lão nhân khác tiến vào. Lão nhân này so với Thẩm Hạo còn muốn trẻ hơn một chút, làn da vẫn còn căng bóng, mái tóc cũng chỉ điểm hoa râm là cùng nhưng râu thì đã bạc trắng hết rồi.
Lão ôm quyền khom người mà nói ra:
“Phụ thân”.
Thẩm Hạo nhìn qua lão nhân kia một chút, trong con mắt liền xuất hiện một ý cười mà nói ra:
“Chính nhi, Kết Đan thành công rồi?”.
Nghe vậy, lão nhân kia liền khụ khụ vài tiếng, sắc mặt có hơi đỏ lên mà đáp lại:
“Phụ thân, ta dù sao cũng già rồi, người một tiếng Chính nhi, hai tiếng Chính nhi sao ta chịu nổi đây”.
Thẩm Hạo cười vang một tiếng dài rồi lắc đầu nói ra:
“Thôi được rồi, vậy từ sau gọi... Lăng Chính đi”.
Lão nhân gật nhẹ đầu mỉm cười, tựa như đồng ý với quyết định của Thẩm Hạo. Lão nhân này tại Thẩm gia có địa vị phi thường cao, tên gọi là Thẩm Lăng Chính.
Thẩm Lăng Chính là thế hệ thứ hai của Thẩm gia, là đứa con duy nhất còn sống của Thẩm Hạo. Hơn nữa còn là niềm kiêu hãnh nhất của Thẩm Hạo đương thời.
Thẩm Lăng Chính nói tiếp:
“Đúng như phụ thân nói, ta đã thành công Kết Đan, bất quá cần phải ổn định thêm vài tháng”.
Thẩm Hạo gật nhẹ đầu, một tay phất lên, sau lưng Thẩm Lăng Chính liền xuất hiện một cái bồ đoàn. Thấy vậy, Thẩm Lăng Chính liền không do dự mà thoải mái ngồi xuống.
An vị xong, Thẩm Hạo từ tốn nói:
“Kết Đan thành công là tốt rồi, con đợi thêm một đoạn thời gian nữa rồi lẻn ra ngoài thành độ kiếp, thành tựu Kim Đan chân chính”.
Nghe vậy, Thẩm Lăng Chính gật đầu đáp lại:
“Ta cũng đang dự tính vậy. Thời điểm Mặc Thành chủ độ kiếp có lẽ là cơ hội tốt nhất hiện giờ”.
Thẩm Hạo có chút ngạc nhiên nói ra:
“Con không quan sát sao?”.
Thẩm Lăng Chính lắc đầu đáp lại:
“Tư chất của ta yếu kém, có thể đi đến Kết Đan là may mắn, độ kiếp thành công vào Kim Đan đã là vạn hạnh. Cánh cửa Nguyên Anh cảnh đối với ta mà nói... quá xa”.
Thẩm Hạo thở dài nhưng cũng không nói gì thêm. Thẩm Lăng Chính năm nay đã gần hai trăm năm mươi tuổi, đại nạn còn có hai mươi năm, may mắn mấy ngày trước thành công Kết Đan, thọ nguyên nhiều thêm ba mươi năm.
Tư chất của Thẩm Lăng Chính nói kém thì không kém nhưng cũng không phải quá tốt. Thẩm Lăng Chính giống với Phong Phiên Khánh, là tam tạp linh căn kiêm trời sinh Ngũ Hành bất cân lệch hành Kim.
Nhưng Thẩm Lăng Chính may mắn hơn vì phụ thân hắn là cường giả Hóa Nguyên cảnh, trong tay nắm giữ Trúc Cơ công pháp không ít. Bất quá con ruột dù sao cũng là con ruột, công pháp mà Thẩm Lăng Chính tu luyện chính là trấn gia công pháp Liên Hoa Kim Kiếm.
Kim Đan công pháp hàng thật giá thật Liên Hoa Kim Kiếm.
Dẫu vậy, tư chất của Thẩm Lăng Chính vẫn là có giới hạn. Đời này liệu có đạt lên đến Kim Đan hậu kỳ được hay không còn không chắc chứ đừng nói là Hóa Nguyên cảnh.
Người duy nhất hiện tại ở Thẩm gia có tư cách bước vào cảnh giới Nguyên Anh chỉ có một mình Thẩm Hạo. Mặc dù cảnh giới của lão chưa đến đỉnh phong nhưng thọ nguyên của lão còn đến hai trăm năm.
Ngần ấy thời gian cũng đủ cho lão tham ngộ đột phá rồi. Chưa kể lần này Thẩm Hạo lại gặp may vì lão có thể chứng kiến được một người khác đột phá lên Nguyên Anh cảnh.
Chỉ cần chứng kiến được thì ít nhiều cũng sẽ có tham ngộ riêng. Cho nên toàn bộ Nguyệt Hải Thành bây giờ ngoại trừ nhìn Mặc Hiên Thành chủ thì cũng nhìn thêm Thẩm Hạo nữa.
Vô luận Mặc Hiên đột phá thành công hay thất bại thì người được lợi nhất trong chuyện này chính là lão.
...
Sau đó, hai lão nhân nói chuyện phiếm qua lại thêm một chút nữa thì đột nhiên một tiếng gõ cửa vang lên, theo đó, Thẩm Lăng Chính liền mỉm cười mà phất tay nói ra:
“Triết nhi phải không?”.
Nghe vậy, nội tâm Thẩm Hạo liền có chút khinh bỉ con trai mình. Ngươi không cho ta gọi ‘nhi’ thì thôi, vậy còn bày đặt đi gọi con trai ngươi là ‘nhi’.
Nhưng lão cũng không biểu hiện ra ngoài làm gì, loại xưng hô này hẳn... là do huyết mạch cả đi.
Thẩm gia chủ là Thẩm Triết ở bên ngoài nghe vậy liền có chút đỏ mặt không thôi nhưng lão không dám phản bác lại phụ thân như Thẩm Lăng Chính được.
Lão thở dài đáp lại:
“Gia gia, phụ thân, là ta”.
Noi xong, lão liền mở cửa đi vào rồi hành lễ một chút. Thẩm Hạo thấy vậy liền có chút cảm khái không thôi. Ba thế hệ của Thẩm gia vậy mà có ngày lại tụ tập lại được một chỗ.
Thực ra bình thường nếu Thẩm Hạo muốn thì lão có thể cho triệu tập toàn tộc cũng được, muốn thấy bao nhiêu thế hệ liền thấy bấy nhiêu. Nhưng chung quy lại thì lão vẫn để cho tộc nhân tự do a.
Dù sao Thẩm gia cũng là tu chân thế gia, tu hành làm đầu, còn các vấn đề còn lại đã có người lo liệu rồi, không cần phải quan tâm làm gì.
Thẩm Hạo đưa tay lên vuốt nhẹ chòm râu của mình rồi nói ra:
“Có chuyện gì sao?”.
Thẩm Triết gật đầu cung kính đáp lại:
“Vâng, ám tử bên Tô gia báo tin”.
Nghe vậy, ánh mắt Thẩm Hạo liền sáng lên mà nói ra:
“Tô gia thế nào rồi?”.
Thẩm Triết đáp lại:
“Bẩm gia gia, đúng như người dự liệu, nội bộ Tô gia bắt đầu lục đục rồi”.
Thẩm Hạo gật đầu hài lòng, một lúc sau lão lại cười vang lên rất thoải mái. Thẩm Lăng Chính cũng cười, tựa chừng rất hài lòng với tin tức này. Thẩm Lăng Chính nói ra:
“Cho bọn hắn một cái danh ngạch cũng không phí”.
Từ sau khi Hạo Nhiên chiêu sinh kết thúc, Tô gia trầy trật hết ba năm mới ổn định lại được như cũ, bất quá lượng tu sĩ ở Luyện Khí cảnh trong nhất thời vẫn chưa thể bù đắp lại được.
Nguyên nhân của việc này không phải nói cũng biết, bất quá người đó hiện đang ngao du Sơn Hương Lâm rồi. Tô gia dù có thông thiên đến mấy cũng không thể nào tra ra được.
Kinh tế Tô gia khôi phục, tưởng chừng một nhà có thể thở phào nhẹ nhõm thì một cơn bão khác bất ngờ lại ập đến.
Cơn bão mang tên nội loạn, mà bắt nguồn cũng chính là từ cái danh ngạch ngày trước của Hiên Minh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.