Không nói đến tu chân thế gia, chỉ nội trong một gia tộc bình thường ở nhân gian thôi, nội loạn đã là một dạng tin phi thường xấu rồi. Thậm chí trong trường hợp tệ nhất, nội loạn cũng sẽ thành đảo chính.
Bất quá tình thế hiện tại của Tô gia cũng không đến nỗi gọi là đảo chính. Bởi Tô gia vẫn còn Tô Thanh.
Sự kiện này đúng như Thẩm Lăng Chính nói, chính là vì một cái danh ngạch của Hạo Nhiên Thư Viện. Ngày trước, Hiên Minh làm loạn kỹ viện, Tô gia đòi một cái danh ngạch làm bồi thường, Thẩm gia lúc đó không do dự liền trực tiếp đưa.
Đương nhiên loại hành động này thực chất lại là âm mưu đã dự trước của Thẩm Hạo. Ban đầu, lão muốn để Hiên Minh đi Man Sơn tu luyện nên danh ngạch đâm ra vô dụng.
Dù sao thế hệ hiện tại ở dòng chính cũng không có người nào khác có linh căn cả, chi bằng dùng cái danh ngạch này bày một hồi mưu kế.
Tại sao Tứ đại thế gia Nguyệt Hải Thành chỉ có ba danh ngạch mỗi nhà?
Vì ba là con số tốt nhất đối với sự cân bằng giữa dòng chính và chi thứ. Hai cái cho dòng chính, một cái cho chi thứ.
Dòng chính nhiều hơn thì không được, ít hơn lại càng không được, đồng dạng cho chi thứ cũng vậy.
Thẩm Hạo đưa cho Tô gia một cái danh ngạch đồng nghĩa với đưa cho Tô gia một bài toán. Tô gia đời này trừ bỏ Tô Chiến đã bỏ mình ra thì dòng chính chỉ có Tô Thái Lâm, Tô Uyên cùng Tô Trường Minh là có thể tu luyện.
Nếu dựa trên thuyết pháp ban đầu là hai danh ngạch cho dòng chính thì Tô Trường Minh sẽ không được đi Hạo Nhiên Thư Viện. Nhưng hắn năm nay chỉ mới mười tuổi, đợi thêm mười năm nữa thì vẫn có cơ hội đi thôi.
Bất quá Tô gia không đợi được, hơn nữa Thẩm Hạo lại rất hiểu Tô Thanh. Lão thái bà này rất tham, không dễ gì mà có chuyện từ bỏ đâu.
Cái danh ngạch kia Tô gia chắc chắn sẽ không đưa cho chi thứ vì như vậy vây cánh của chi thứ sẽ mạnh lên trong tương lai, tăng thêm một phần uy hiếp đối với dòng chính.
Còn trực tiếp dùng cho dòng chính thì sẽ gây ra phẫn nộ cho chi thứ. Dĩ nhiên Tô gia có thể nhìn ra được chuyện này, chỉ có điều bọn họ dám đánh cược mà thôi.
Kết quả, Tô gia có ba danh ngạch cho dòng chính, một danh ngạch cho chi thứ.
Điều này đã gây ra trong nội bộ Tô gia có chút lục đục nhỏ nhưng lấy tài trí của Tô Thiến Thiến thì nàng đã sớm dẹp yên rồi.
Bất quá Tô Thiến Thiến lại tính thiếu một nước, nàng lo lắng lục đục trong nội tộc với nhau thì lại quên mất lục đục của bốn đứa trẻ đi Hạo Nhiên Thư Viện.
Tô gia đi bốn người, trong đó có ba người đến từ dòng chính, tự nhiên người còn lại sẽ cảm thấy bị lẻ loi. Hơn nữa, Thẩm Hạo trước đó còn âm thầm lệnh cho Thẩm Phong cùng Thẩm Tiêu đi quấy rối quan hệ nữa nên cuối cùng vị đệ tử chi thứ của Tô gia chịu không nổi cảnh lẻ loi này mà bắt đầu đi kể khổ với người trong tộc.
Kết quả liền như Thẩm Triết mới nói xong.
Tô gia loạn rồi.
...
Thẩm Triết nói ra:
“Loạn thì loạn nhưng lấy năng lực của Tô gia chủ thì sớm muộn gì cũng sẽ dẹp yên thôi”.
Thẩm Lăng Chính gật đầu đáp lại:
“Quả thật đúng vậy, nha đầu Thiến Thiến kia rất có tố chất, lấy thiên tư của nàng, tương lai bước vào Kim Đan cảnh cũng không phải không thể. Bất quá trong tình huống này... chúng ta vẫn có thể thêm dầu vào lửa”.
Thẩm Hạo nghe vậy liền có chút suy nghĩ rồi nói ra:
“Tình thế hiện tại của Nguyệt Hải Thành có chút đặc thù nên chúng ta tạm thời cứ để yên đó đi. Dù sao nội loạn cũng không phải ngày một ngày hai là kết thúc”.
Vừa dứt lời, Thẩm Triết liền cảm khái không thôi. Nội loạn bản thân Thẩm gia cũng đã từng trải qua, cơ hồ liền mất sạch cả một thế hệ Luyện Khí cảnh.
Nhớ lại năm đó, Thẩm Hạo vẫn còn bế quan đột phá lên Hóa Nguyên cảnh nên không thể nhúng tay vào. Còn Thẩm Lăng Chính thì một mực tham ngộ cánh cửa Kết Đan, ngoại giới xảy ra chuyện gì lão cũng không quản.
Thành ra cuối cùng mọi sự đều phải dựa vào một mình Thẩm Triết chèo chống. May mắn sau hai năm cuối cùng cũng dẹp yên được mà phát triển đến bây giờ.
Dáng vẻ già nua hiện tại của Thẩm Triết về cơ bản là do năm đó quá lao lực mà tạo thành, nếu không lão hẳn phải trẻ hơn bây giờ rất nhiều.
Thẩm Lăng Chính nghe vậy liền có chút suy nghĩ, một tia tinh quang đột nhiên lướt qua mà nói ra:
“Phụ thân, nói mới nhớ, thời điểm ta Kết Đan thành công tựa hồ như có ánh mắt của người nào đó đang nhìn chằm chằm vào vậy. Người có biết được là ai không?”.
Thẩm Hạo không có chút bất ngờ với câu hỏi này, lão gật nhẹ đầu rồi thở dài đáp lại:
“Lăng Chính, con không cần để tâm đến ánh mắt ấy đâu, bởi đó là ánh mắt của... Chương Hồng Lôi”.
“Chương Hồng Lôi? Vị đại quan quản thành tạm thời sao?”, Thẩm Lăng Chính đáp.
Thẩm Hạo gật đầu nói ra:
“Đúng vậy, Chương Hồng Lôi thân làm cường giả Nguyên Anh cảnh, mọi sự biến hóa trong thiên địa lão tự nhiên sẽ cảm nhận được hết. Huống hồ con Kết Đan ngay tại Nguyệt Hải Thành này, lão không phát hiện mới là lạ”.
Thẩm Lăng Chính đưa tay lên vuốt râu một chút rồi thở dài ra một hơi, lão đáp lại:
“Nguyên Anh cảnh thật sự mạnh đến vậy?”.
Thẩm Hạo cười đáp:
“Tu sĩ Nguyên Anh cảnh đã không phải là con người nữa rồi, bất quá chuyện ở cảnh giới này con chưa nên biết thì hơn”.
Thẩm Lăng Chính gật đầu đáp ứng, một đời này lão có thể khó đạt được tu vi như phụ thân nên cánh cửa Nguyên Anh kia lão biết cũng được, không biết cũng không sao. Lão không có nhiều nhu cầu đối với thông tin ở cảnh giới này.
Sau đó, Thẩm Triết lại rút ra trong tay áo hai phong thư mà nói ra:
“Bẩm gia gia, còn một chuyện nữa, Phong nhi cùng Minh nhi có gửi thư về”.
Nghe vậy, ánh mắt Thẩm Hạo liền lướt qua ý cười, lão đưa tay ra ngoắc một cái, hai phong thư lập tức xuất hiện trong tay. Lão mở ra đọc phong thư đầu tiên của Thẩm Phong.
Một lúc sau, lão mỉm cười nói ra:
“Phong nhi không tệ, tu luyện tại Hạo Nhiên Thư Viện đã đến cảnh giới Luyện Khí cảnh tầng chín hậu kỳ rồi”.
Thẩm Lăng Chính có chút hứng thú mà nói ra:
“Không hổ là song linh căn, tốc độ tu hành quả nhiên đáng kinh ngạc. Nhưng Phong nhi hẳn sẽ không nói mỗi từng đó đi?”.
Thẩm Hạo gật đầu rồi nói tiếp:
“Đồng dạng với Phong nhi, mấy tên tiểu tử của Tưởng gia, Lý gia cùng Tô gia cũng đều là Luyện Khí cảnh tầng chín. Riêng nha đầu Mặc Hinh Nhi cùng Minh nhi... thì đã đột phá Luyện Khí cảnh đỉnh phong rồi”.
Thẩm Lăng Chính cùng Thẩm Triết nghe xong liền giật mình. Hai người bọn hắn biết rõ tu vi của Mặc Hinh Nhi, từ lúc Hạo Nhiên Thư Viện đến đây chiêu sinh thì nàng đã thành công đột phá Luyện Khí cảnh tầng bảy rồi.
Ba năm trôi qua, cảnh giới của nàng trở thành Luyện Khí cảnh đỉnh phong cũng không có gì ngoài dự liệu. Nhưng Hiên Minh thì khác, lúc đi, cảnh giới của hắn còn thấp hơn cả Thẩm Phong, sao nay lại viễn siêu rồi.
Thẩm Lăng Chính nhịn không được mà nói ra:
“Phụ thân, Minh nhi sao lại tu luyện nhanh đến như vậy? Hắn sẽ không phục dụng đan dược chứ?”.
Thẩm Triết cũng như lão, đều lo là như vậy. Tu hành khó thoát ly khỏi đan dược, đó là chuyện hiển nhiên nhưng nếu đột phá cảnh giới nhờ đan dược thì hậu họa khôn lường.
Nếu đại nạn gần kề thì không nói đi nhưng hiện tại Hiên Minh vẫn còn trẻ, tiềm lực vẫn đủ lớn, tại sao lại phục dụng đan dược được. Loại tri thức này cũng đâu phải chưa được Thẩm gia dạy qua đâu.
Nghe vậy, Thẩm Hạo liền mỉm cười nói ra:
“Không có gì kỳ lạ cả, lấy đầu óc của Minh nhi, hắn chắc chắn sẽ không phục dụng đan dược đâu. Hơn nữa, Đại Địa chi thể đã toàn vẹn mở ra rồi, tốc độ tu luyện của Minh nhi chắc chắn không thua nha đầu Mặc Hinh Nhi, thậm chí là còn hơn”.
Thẩm Lăng Chính đương nhiên biết thể chất của Hiên Minh nhưng lão lại không hiểu quá nhiều về thể chất đó, lão nghĩ nghĩ một chút rồi nói ra:
“Phụ thân, Đại Địa chi thể thật sự mạnh đến thế?”.
Thẩm Hạo mỉm cười gật đầu nói ra:
“Rất mạnh, bất quá bản thân ta lại không rõ quá nhiều. Thằng ranh kia cũng không nói quá nhiều cho ta biết, nhưng các ngươi yên tâm, Minh nhi tự thân hiểu rõ”.
Thẩm Triết thở ra một hơi mà cười khổ, lão biết ‘thằng ranh’ trong miệng Thẩm Hạo là ai nhưng Thẩm Lăng Chính thì không.
Thẩm Lăng Chính bế quan đã gần bốn mươi năm mới xuất thế trở lại, đến mặt cháu ruột của mình còn không nhớ mấy thì làm sao biết được chuyện của chắt đây.
Thẩm Lăng Chính ngờ vực nói ra:
“Phụ thân, nếu người muốn biết thì chẳng phải chỉ cần bắt ‘thằng ranh’ trong miệng người khai ra là được sao?”.
Thẩm Hạo hừ một tiếng nói ra:
“Nếu dễ như thế thì ta đã không bực rồi”.
Thẩm Lăng Chính nhíu mày nói ra:
“Vậy rốt cuộc chuyện là thế nào?”.
Thẩm Hạo không đáp, lão chỉ tiện tay đưa tấm phong thư còn lại cho Thẩm Lăng Chính thôi. Thẩm Lăng Chính hiểu ý của phụ thân lão nên cũng đọc qua một lần. Trong đó đương nhiên có nhắc chuyện đột phá Luyện Khí cảnh đỉnh phong cùng hỏi han sức khỏe người trong tộc.
Ngoài ra thì còn có hỏi thêm vài chuyện khác nữa nhưng Thẩm Lăng Chính vẫn không thấy có chỗ nào khác thường cả, lão nói ra:
“Phụ thân, ta không thấy có chuyện gì bất thường cả”.
Thẩm Hạo khẽ nhếch mép lên, bộ râu dài của lão có chút run nhẹ mà nói ra:
“Con không thấy nội dung Minh nhi viết có điểm gì bất thường sao?”.
Thẩm Lăng Chính nhìn qua một lần nữa rồi lại lắc đầu nói ra:
“Ta vẫn không thấy bất thường”.
Nghe vậy, Thẩm Hạo hừ một tiếng rồi hơi gằn giọng mà nói ra:
“Con xem thư Minh nhi viết, mười câu thì phân nửa trong số đó đã liên quan đến thằng ranh kia rồi. Con nói xem, hắn hỏi han ta thì chỉ có một câu, còn thằng ranh kia thì bao nhiêu?”.
“Tám câu”, Thẩm Lăng Chính nhìn lại bức thư một chút rồi đáp.
Thẩm Hạo trừng mắt quát nhẹ:
“Ta đâu có hỏi... Rốt cuộc Minh nhi xem Thẩm gia là nhà hay Điền y quán là nhà nửa không biết”.
Thẩm Lăng Chính tựa hồ hiểu ra cái gì đó, lão âm thầm truyền âm cho Thẩm Triết mà nói ra:
“Triết nhi, cái tên ‘Hy’ trong thư của Minh nhi không phải là người của tộc ta sao?”.
Thẩm Triết liếc ánh mắt nhìn Thẩm Hạo một chút rồi truyền âm đáp lại Thẩm Lăng Chính:
“Phụ thân, không phải người tộc ta, là thế này...”
Sau đó, Thẩm Triết liền giải thích tường tận những gì lão biết về Khương Hy cho Thẩm Lăng Chính nghe. Ban đầu còn bình ổn mà nghe nhưng nghe đến đoạn quá khứ hào hùng kia của Hiên Minh thì Thẩm Lăng Chính cũng không nhịn được mà khen một câu.
Mẹ nó, thật biết chơi.
Là thật biết chơi, chơi luôn cả nam nhân, hơn nữa về sau còn bị người ta giết ngược lại nhưng vẫn cứ hòa bình mà qua lại. Thẩm Lăng Chính thân là tu sĩ Kết Đan vậy mà cũng khó kiểm soát nổi được biểu cảm của mình nữa.
Lão không nghĩ đến bản thân mình lại có một hậu bối... thú vị đến thế này, thậm chí còn làm ra được cả hành động điên rồ đến mức mà cả thiên hạ không mấy ai dám làm đi.
Thẩm Triết kể cho Thẩm Lăng Chính xong liền hướng qua Thẩm Hạo mà nói ra:
“Bẩm gia gia, luận về lý, Thẩm gia có đủ trách nhiệm bồi dưỡng Minh nhi nhưng về tình thì chúng ta lại để mặc hắn quá lâu. Nếu ta nhìn không lầm thì Thẩm gia trong mắt Minh nhi... có lẽ chỉ có người cùng lão tam là cùng.
Thời gian Minh nhi ở Điền y quán không nhiều nhưng hắn rõ ràng ưa thích không khí ở đó hơn. Cho nên Minh nhi có thiên hướng về Điền y quán nhiều hơn cũng là chuyện không khó hiểu”.
Thẩm Hạo nghe xong liền thở dài ra một hơi, sau đó lão hướng Thẩm Lăng Chính nói ra:
“Con nghe rồi đấy, nếu ta trực tiếp bắt thằng ranh kia thì Minh nhi sẽ nhìn ta bằng ánh mắt gì đây? Tương lai về sau của Thẩm gia sẽ như thế nào đây?”.
Thẩm Lăng Chính nghiêm túc gật đầu rồi đáp lại:
“Phụ thân, ta thụ giáo”.
Sau đó, Thẩm Hạo lại nói tiếp:
“Mặt khác, thằng ranh kia cũng không phải người thường, về sau Thẩm gia cứ một mực giao hảo với hắn là được”.
Thẩm Lăng Chính cùng Thẩm Triết nhìn nhau, hai lão nhân này không hiểu ý của Thẩm Hạo là như thế nào nhưng cụm ‘không phải người thường’ xuất phát từ miệng lão tất có huyền cơ.
Thẩm Triết cách xa một bối phận tự nhiên không tiện hỏi nhưng Thẩm Lăng Chính thì khác. Tại Thẩm gia này ai dám ngang nhiên nói chuyện với Thẩm Hạo nhất thì chỉ có duy nhất con trai hắn là Thẩm Lăng Chính mà thôi.
Thẩm Lăng Chính nói ra:
“Phụ thân, thân phận của hắn có vấn đề sao?”.
Nội tâm Thẩm Hạo có chút phiền muộn, con trai lão cái gì cũng tốt, duy chỉ có việc nhiều chuyện là lão thật chịu không được.
Bất quá Thẩm Lăng Chính dù sao hiện nay cũng là Thẩm gia đệ nhị nhân, là trụ cột tương lai của Thẩm gia, chuyện này có lẽ cũng không nên giấu.
Sau đó, ánh mắt lão chuyển sang Thẩm Triết nhìn một chút mà nói ra:
“Triết nhi, con muốn nghe luôn không?”.
Nghe vậy, trong lòng Thẩm Triết liền lộp độp vài tiếng. Bản thân lão mặc dù có tò mò thân phận của Khương Hy nhưng Thẩm Hạo một khi đã không nói thì lão cũng không dám hỏi.
Nhưng dù sao lão cũng là gia chủ của Thẩm gia, một chút phong thái ít ra cũng phải có. Lão nhìn biểu hiện của Thẩm Hạo một chút rồi nói ra:
“Gia gia, ta muốn nghe”.
Thẩm Hạo gật đầu, sau đó lão trầm giọng nói ra:
“Thằng ranh kia có xuất thân rất cao, là đệ tử thân truyền của Cửu Tiêu Tông”.
Vừa dứt lời, sắc mặt của hai lão nhân liền biến hóa mà ngạc nhiên. Cửu Tiêu Tông bọn hắn đương nhiên biết nhưng khái niệm đệ tử thân truyền không phải muốn nói bừa là được.
Cái chức danh này có chút phiền phức a.