Giải xong chuyện của Hùng Quân cũng đồng nghĩa với sự kiện Sơn Hương Lâm đợt này cũng chính thức đi đến hồi kết. Khương Hy rốt cuộc cũng có thể nghỉ ngơi vài ngày.
Riêng sự kiện của Hắc Hùng Trại thì Trương Khánh Văn bắt buộc phải báo cáo lại cho Nguyệt Lâm Thành. Bất quá hắn làm rất vừa ý Khương Hy, mọi chi tiết liên quan đến Khương Hy hay chuyện thờ bái hắn không hé lộ đến nửa chữ.
Thậm chí lúc tuyên truyền thờ bái ở trong trấn, Trương Khánh Văn còn cho người nói nhỏ với từng dân chúng một rằng không được để người ngoài biết chuyện này.
Bởi một khi người bên ngoài biết, họ cũng sẽ đi thờ bái tiên nhân, dẫn đến ngài sẽ không còn nhìn vào một mình Thanh Hà Trấn nữa.
Bản chất của nhân loại là sự ích kỷ, muốn mọi thứ tốt ở lại trong tay mình.
Riêng điểm này, Trương Khánh Văn đã lợi dùng rất triệt để và dân chúng cũng rất tín nhiệm hắn. Thành ra Khương Hy thành công qua mắt được Nguyệt Lâm Thành.
Bên cạnh đó, đoàn người của Khương Hy cũng không vội rời đi Thanh Hà Trấn bởi Điền đại phu vẫn còn rất nhiều thứ cần phải dạy cho đám y sư tại nơi đây. Bình thường lão sẽ không biểu hiện ra như vậy nhưng ai bảo thời gian của lão không còn nhiều đây.
Điền đại phu không gấp nhưng y bát một đời của lão thật sự rất gấp. Ngoại trừ Khương Hy ra, những y sư này có thể xem là may mắn bởi bọn hắn chính là nhận được chân truyền từ lão.
Nói theo ngôn ngữ của tu chân thì bọn hắn nhận được Hoa Đà Y Thư cùng Hồng Nghĩa Giác Tư Y Thư bản tàn quyền.
Nước đi này của Điền đại phu khiến Khương Hy có chút không hiểu nhưng nhìn thái độ của Trương Khánh Văn cùng dân chúng nơi đây thì rốt cuộc hắn cũng hiểu rồi.
Điền đại phu đây là muốn cho cả trấn này vào trong túi hắn a.
Lão không hiểu tu tiên, cũng không hiểu tín ngưỡng lực nhưng ánh mắt cùng lực quan sát của lão phi thường đáng sợ. Thân làm Thần Y, lão để ý các chi tiết vô cùng cẩn thận cùng tỉ mỉ.
Cho nên lão phát hiện ra ở khắp các nơi trên toàn trấn này đang dần thờ bái thêm một người khác. Mặt dù nghe qua cái tên rất lạ nhưng dân chúng nơi đây đã tụng xưng tiên nhân thì lão lập tức nghĩ đến Khương Hy.
Suy nghĩ nửa ngày trời, Điền đại phu mới làm ra quyết định đẩy lùi hành trình của mình lại thêm vài này nữa, cốt để thành toàn cho hắn.
Đối với hành động này của lão, Khương Hy thật... không biết nên nói sao nữa.
Cảm động không? - Cảm động chứ!
Nhưng đáng không? - Theo hắn có lẽ là không.
Điền đại phu không còn nhìn thời gian của mình nữa nhưng Khương Hy lại nhìn, hắn biết lão sẽ sớm ra đi nên hắn muốn lão ra đi mà không phải bận tâm chuyện gì cả.
Đây mới là điểm mà hắn cảm thấy áy náy.
Bất quá Điền đại phu đã quyết định rồi thì Khương Hy phải tuân thủ theo ý lão thôi.
...
Vào một ngày nọ, Khương Hy cùng tiểu Hoàng nằm trên mái đình viện mà phơi nắng. Đương nhiên, thời tiết hôm nay cũng không gắt như mọi ngày, nắng hôm nay vẫn xem như dễ chịu.
Giữa lúc này, đằng sau mang tai của hắn khẽ sáng lên, trên đó bất giác mà hiện lên một đạo phù văn. Theo đạo phù văn này hiển quang, một giọng nói có chút từ tính phát ra:
“Ây da, Khương công tử, đã lâu rồi không gặp”.
Nghe vậy, khóe miệng Khương Hy khẽ cong lên mà nói ra:
“Kiều Đường chủ, mới không đến một tuần thôi”.
Chủ nhân của thanh âm từ tính đó không ai khác ngoài Hương Vân Đường chủ Kiều Sở Sở. Nàng lúc này đang ngồi ở tại gian phòng mình trong Hương Vân Điếm mà nói chuyện với hắn thông qua tấm phù lục kia.
Nàng mỉm cười khúc khích đáp lại:
“Khương công tử, ngày hôm đó người bỏ đi thật sớm, thiếp thân tỉnh dậy thật là đơn chăn gối chiếc nha”.
Khương Hy có chút bật cười, hắn nói tiếp:
“Đùa đủ rồi, nói chuyện chính đi”.
Ở đầu bên kia, Kiều Sở Sở mỉm cười, ánh mắt đầy vũ mị nhìn lấy tấm phù lục mà nói ra:
“Đầu tiên, đa tạ công tử đã thành toàn cho thiếp thân, nội lực của thiếp thân cuối cùng cũng cô đọng lại được rồi, chỉ cần bế quan vài tháng là có thể bước một chân vào cảnh giới tiên thiên”.
Khương Hy gật đầu không đáp. Nội lực của nàng quá tạp, Khương Hy phải dùng linh lực của mình để tẩy rửa tạp lực trong cơ thể nàng thì mới đạt được thành quả như hôm nay.
Nhưng đổi lại, con đường của nàng về sau sẽ hơi khó đi bởi nàng không thể hoan ái bừa bãi như trước đây được nữa. Bởi như thế thì nội lực vừa mới cô đọng của nàng một lần nữa sẽ lại tạp.
Bất quá để cai quản Sơn Hương Lâm thì võ công đạt đến cảnh giới tiên thiên cũng đủ rồi.
Kiều Sở Sở nói tiếp:
“Thứ hai, vừa mới nãy Phiên Cốc chủ có ghé sang Hương Vân Đường một chuyến. Chuyện của Phong Phiên Cốc thiếp thân cũng đã biết, công tử quả thật tài trí vô song. Thiếp thân bái phục”.
“Thứ ba, Hương Vân Đường đang dần tiếp quản Sơn Hương Lâm nhưng nội địa của Phong Phiên Cốc thì thiếp thân không được đi vào. Đây cũng là điều kiện của hai vị cốc chủ”.
“Thứ tư, thời gian đến thiếp thân sẽ bế quan một đoạn thời gian, còn mọi thông tin thiếp thân vẫn sẽ thông tri lại cho công tử như bình thường”.
“Cuối cùng...”.
Khương Hy nhíu mày lại, nhiều chuyện đến thế?
“... Từ bây giờ, công tử đã là chủ nhân của Sơn Hương Lâm rồi. Hương Vân Đường, Phong Phiên Cốc hay Hắc Hùng Trại trên thực tế đã không còn nữa, công tử cũng không cần phải gọi thiếp thân là Kiều Đường chủ. Ngài chỉ cần gọi hai tiếng Sở Sở là được rồi”.
Nghe vậy, Khương Hy khẽ bật cười lên mà đáp lại:
“Được rồi, thông tin cơ bản ta cũng nắm được, về sau nếu gặp chuyện khó khăn, trước mắt ngươi cứ thông tri đến Hùng Quân ở Thanh Hà Trấn là được, hắn sẽ giúp ngươi”.
Kiều Sở Sở chấn kinh mà nói ra:
“Công tử, Hùng Quân còn sống?”.
Khóe miệng Khương Hy khẽ cong lên mà đáp lại:
“Hắn còn sống khỏe mạnh, từ nay về sau hai ngươi là đồng sự nên cố gắng hòa hợp một chút”.
Ở đầu dây bên kia, khóe miệng Kiều Sở Sở có hơi giật giật một chút nhưng một lát sau thì cười khổ không thôi. Tại Sơn Hương Lâm, Phong Phiên Cốc quá cường đại nên đối thủ của nàng cũng chỉ có Hắc Hùng Trại mà cụ thể là Hùng Quân.
Vạn lần không nghĩ đến là lão đối thủ này vẫn còn sống, hơn nữa lại còn đứng chung chiến tuyến với nàng. Về sau nếu gặp mặt hẳn sẽ ngượng ngùng lắm đây.
Trầm mặc một hồi, Kiều Sở Sở nói ra:
“Thiếp thân đã biết, từ nay về sau thiếp thân sẽ cố hòa thuận với hắn”.
Hai chữ ‘hòa thuận’ này nàng nhấn rất mạnh, xem chừng quan hệ trước đây của hai bên cũng đầy mùi binh đao khói lửa đây.
Khương Hy cường vang một tiếng, tiểu Hoàng nghe được liền ngẩng cái đầu nhỏ lên nhìn một chút rồi lại quay trở lại mà phơi nắng tiếp.
Không bao lâu sau, đạo phù văn ở mang tai hắn dần nhạt đi rồi biến mất. Khương Hy đưa tay lên xoa xoa cái đầu nhỏ của tiểu Hoàng một chút rồi nhắm mắt lại mà tu luyện linh thức.
...
...
Thời gian chớp mắt qua đi.
Năm tháng sau.
Tiếng xe ngựa lộc cộc lộc cộc chạy trên con đường đất ở thảo nguyên, tiết trời vô cùng mát mẻ, cái nóng của mùa hè cũng đã sớm qua, nhường chỗ lại cho một mùa thu tươi mát.
Từ sau khi rời khỏi Thanh Hà Trấn đến giờ, đoàn người của Khương Hy đã di chuyển đến rất nhiều nơi ở Đại Nguyệt Hoàng Triều.
Mà ban đầu phải kể đến một trong Ngũ Đại Thương Thành - Nguyệt Lâm Thành.
Không đi thì thôi, đi rồi Khương Hy mới thấy được cái gì gọi là tuế nguyệt trôi qua, vật đổi sao dời, thời gian bốn trăm năm không đi lại trên Đại Lục quả thật đã khiến nhiều thứ thay đổi.
Mà đơn cử nhất là sự khủng bố mà Nguyệt Lâm Thành đem lại. Nguyệt Hải Thành tuyệt đối không có cửa so với tòa Thương Thành này.
Đầu tiên, Nguyệt Lâm Thành không hạn chế tu sĩ phi hành ở trong thành, chỉ cần có thể phi hành, vậy thì cứ phi thành. Ở đây, câu nói thường dùng nhất của phàm nhân chính là tiên nhân bay đầy trời.
Thứ hai, linh mạch của Nguyệt Lâm Thành rất nồng đậm, phải nồng đậm hơn ba phần so với Nguyệt Hải Thành. Bất quá nơi đây có rất nhiều cường giả ở cấp độ Kim Đan cảnh nên Khương Hy vẫn cảm thấy có chút ngột ngạt.
Nguyệt Hải Thành tuy không nhiều tu sĩ Kim Đan cảnh nhưng bù lại mỗi người được hấp thụ thiên địa linh khí nhiều hơn, tu hành cũng không phải kiểu tranh đua linh khí từng chút một như Nguyệt Lâm Thành.
Mặt khác, Nguyệt Lâm Thành không phân khu vực phàm nhân cùng khu vực tu sĩ như Nguyệt Hải Thành. Ở đây, tất cả mọi người sống cùng nhau, tu sĩ cùng phàm nhân xen lẫn với nhau mà sinh hoạt.
Dĩ nhiên, người không cùng đường tất sẽ có mâu thuẫn, nơi đây nhiều tệ nạn lắm.
Cuối cùng, là uy áp của Phủ Thành chủ. Khương Hy từng là Nguyên Anh đại lão nên hắn có thể nhanh chóng nhận diện được nơi nào đang có tu sĩ Nguyên Anh cảnh tọa trấn.
Đoàn người Khương Hy chỉ vừa mới qua cổng thành thôi mà hắn đã cảm ứng được một đạo uy áp vô hình rồi.
Đạo uy áp này có tên của riêng nó, gọi là Nguyên Anh Uy.
Hóa Nguyên cảnh cùng Nguyên Anh cảnh đều tu luyện chân nguyên nhưng Nguyên Anh cùng Hóa Nguyên lại cách xa vạn dặm như trời và đất.
Bởi Nguyên Anh cảnh có Nguyên Anh Uy.
Dưới đạo uy áp vô hình này, nhất là đối với người có linh thức mạnh cùng mẫn cảm như Khương Hy, thì hắn gần như không thể tự do hoạt động được. Những ngày ở Nguyệt Lâm Thành hắn cứ như là người bệnh vậy.
Đương nhiên tu sĩ Nguyên Anh cảnh có thể thu lại Uy của mình, bất quá Nguyệt Lâm Thành là một trong Ngũ Đại Thương Thành của Đại Nguyệt Hoàng Triều. Cái gì có thể thu nhưng cảnh giới thì tuyệt không bao giờ.
Từ đó, Khương Hy liền ghi nhớ kỹ một điều ở trong đầu.
Không vào Trúc Cơ, không đi Thương Thành.
Chứng kiến bộ dạng của hắn, Điền đại phu cũng cảm thấy có chút đau lòng nên bọn hắn cũng chỉ dừng chân tại Nguyệt Lâm Thành hai ngày rồi rời đi.
Sau Nguyệt Lâm Thành thì bọn hắn chuyển hướng đến các sơn thôn ở vùng núi, rồi lại xuôi ngược lại về hướng biển mà đi ngang qua các làng chài.
Tiếp theo là ghé thăm các tòa thành nhỏ hơn, chỉ có tu sĩ Kim Đan cảnh tọa trấn. Mặc dù linh mạch có hơi yếu nhưng bù lại dân chúng ở những tòa thành nhỏ này lại rất hiếu khách.
Khương Hy chơi ở đây rất vui, Điền đại phu ở đây cũng dạy ra được một đám học trò khác.
Vòng đi vòng lại cuối cùng đoàn người của hắn cũng trở lại với thảo nguyên. Bước vào thảo nguyên cũng đồng nghĩa với bước vào địa phận của Nguyệt Hải Thành rồi.
Chuyến du ngoạn lần này cũng đang dần đi đến hồi kết. Khương Hy cũng muốn đi tiếp lắm chứ nhưng tình thế lại không cho phép, bởi Điền đại phu đã yếu lắm rồi.
“Khục... khục... khục”.
Ở trong xe, Điền đại phu nửa ngồi nửa nằm dựa vào người Khương Hy, liên tục dùng khăn che miệng lại mà ho khan, sắc mặt của lão tái nhợt đi rất nhiều. Cái khăn trắng kia không biết từ lúc nào đã thấm đẫm máu tươi, lão thở dài yếu ớt nói ra:
“Ài... Thân già này thật không kiên trì nổi nữa rồi”.
Nghe vậy, Khương Hy cũng thở dài theo, hắn nhẹ giọng nói với trung niên nhân mặt sẹo ở phía trước:
“Thúc thúc, đêm nay chúng ta ở đây thôi”.
Trung niên nhân mặt sẹo có chút buồn bã, hắn quay người lại nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy gần đất xa trời kia của Điền đại phu mà nói ra:
“Ngài đã phải đi rồi sao?”.
Điền đại phu thở hắt ra một hơi, cơn ho ban nãy làm lão hô hấp có chút không thông, lão yếu ớt đáp lại:
“Người chung quy cũng phải đi... Dừng xe lại thôi, lão phu không thể trở lại Nguyệt Hải Thành được rồi”.
Thấy vậy, trung niên nhân mặt sẹo lắc đầu, nắm giữ cương ngựa thật chặt mà kéo lùi lại một chút, hai con ngựa liền co hai chân nhảy lên mà dừng xe.
Bên ngoài trời cũng đã dần chập tối lại, trung niên nhân mặt sẹo liền tháo cương ra mà cho ngựa đi ăn. Về phần Khương Hy thì hắn ôm Điền đại phu đi xuống xe, lấy tạm tấm chăn mà quấn quanh lão.
Sau đó liền gom củi mà nổi lửa lên nướng thịt.
Nhìn vào ánh lửa hồng trước mặt, nghe từng tiếng tí tách của mỡ cháy, Điền đại phu cảm thán mà nói ra:
“Đáng tiếc, trước khi đi vẫn không thể ăn một bữa cuối với Tứ nương”.
Khương Hy nhẹ giọng đáp lại:
“Đúng vậy, thật đáng tiếc”.
Hắn vốn dĩ có thể vận linh lực mà chạy thẳng về Nguyệt Hải Thành rồi đem nàng đến đây nấu cho lão một bữa nhưng hắn hiểu rõ tình trạng của lão.
Điền đại phu hiện nay nhìn vậy thôi chứ thực chất đã như ngọn nến trước gió rồi, tùy thời là có thể ra đi mãi mãi.
Khương Hy không chắc nếu hắn quay lưng đi một phút thì liệu lúc quay lại có thể nói chuyện với lão được không nữa.
Thịt nướng xong hết, tiểu Hoàng liền lấy phần mình mà cắm cúi ăn. Khương Hy cũng ăn một miếng, đồng dạng trung niên nhân mặt sẹo cũng vậy.
Thật nhạt.
Khương Hy nhìn sang Điền đại phu, lão vẫn như bình thường mà ăn, bất quá không thể ăn miếng to, chỉ có thể xé nhỏ ra rồi ăn mà thôi.
Lão gật gù mỉm cười nói ra:
“Ăn ngon, trù nghệ của đại nhãn tử cũng có chút tiến bộ rồi”.
Khương Hy cười cười tiếp nhận, sau đó lại nghĩ nghĩ một chút rồi từ trong giới chỉ lấy ra một bình rượu ủ. Bình rượu này vừa xuất hiện, ánh mắt của Điền đại phu liền sáng lên, lão cười ha hả mà nói ra:
“Nguyên lai đại nhãn tử ngươi vẫn luôn mang Huyết Tinh Tửu bên người... khục... khục”.
Lão lại ho thêm vài cái nữa. Sau đó Khương Hy rót ra ba chén rượu rồi phân liệt mỗi người một chén. Bữa tối này Điền đại phu rất thỏa mãn.
Có thịt, có rượu, có người bồi tiếp.
Như lão nói, nhân sinh này đã viên mãn rồi.
...
...
Tối đến, màn đêm thống trị trên thiên không, ánh trăng sáng tỏ như ban ngày, ngự trị giữa tinh hải bao la.
Điền đại phu nằm ngửa người, kê đầu vào đùi Khương Hy, mặt hướng lên trên trời mà cảm khái nói ra:
“Nhìn lên trời mới biết trời cao... Sớm biết vậy đã nhìn nhiều hơn rồi”.
Khương Hy đáp:
“Lão bá, bây giờ ngài nhìn cũng không muộn, nhìn nhiều một chút”.
Điền đại phu ‘ừ’ nhẹ một tiếng, rồi lại ho khan thêm vài tiếng nữa, lão phun ra một ngụm máu trên bãi cỏ rồi có chút uể oải mà lấy từ trong ngực áo ra ba vật.
Lão yếu ớt nói ra:
“Đại nhãn tử, một đời này lão phu không con không cái, số tài sản kia của lão phu về sau thuộc về ngươi. Điền y quán từ bây giờ sẽ do ngươi tiếp quản”.
Lão nâng lên một miếng ngọc bội màu trắng mà nói ra:
“Thứ này là ngọc bội tùy thân của lão phu, cũng là tín vật xác nhận tài sản của lão phu. Ngươi đem thứ này đến Phủ Thành chủ, bọn họ sẽ chuyển lại hết tất cả cho ngươi”.
“Khục... khục”.
Kế tiếp, lão nâng lên một bức thư đưa cho hắn rồi nói tiếp:
“Đại nhãn tử, bức thư này ngươi nhớ gửi tận tay cho Mặc Chính Doanh công tử của Phủ Thành chủ. Đọc xong hắn sẽ hiểu cần phải làm gì”.
Cuối cùng, lão yếu ớt đưa lên một tấm địa đồ da dê mà nói ra:
“Còn thứ này... là vị trí của sơn động năm xưa mà lão phu rơi vào. Về sau nếu ngươi có hứng thú thì có thể ghé xem một hai”.
Tiếp nhận ba vật mà Điền đại phu bàn giao lại, nội tâm Khương Hy liền phức tạp không thôi. Ba vật này mặc dù phân liệt nhưng thực chất tất cả đều là vì hắn cả.
Đối với chuyện này, Khương Hy phi thường cảm động, bản thân hắn cũng rất buồn bã nhưng không biết nên nói gì đây nữa.
Hắn là một người đã trải nghiệm sinh tử, cái chết thực ra không đáng sợ mấy nhưng hắn vẫn cứ một mực sợ chết. Vì hắn còn rất nhiều chuyện chưa thể làm.
Nhưng Điền đại phu thì khác, bàn giao ba vật đó xong, ánh mắt lão liền trở nên sáng long lanh như những đứa trẻ hiếu kỳ không chút tạp niệm.
Ánh mắt này... Khương Hy rất sợ.
Bởi lão đã không còn vương vấn điều gì nữa rồi.
Ánh mắt lão hướng lên bầu trời kia mà nhìn sao, nhìn trăng. Đột nhiên, cánh tay khô gầy của lão khẽ run nhẹ mà chỉ lên bầu trời, lão nói ra:
“Đại nhãn tử, sao băng đến rồi, mau ước thôi”.
Nghe vậy, Khương Hy khẽ ngẩng đầu lên mà nhìn về phía bầu trời. Một tia lưu tinh từ phương xa cắt ngang qua giữa bầu trời đêm, để lại một đạo kim quang kéo dài như vô tận.
Khương Hy khẽ nhắm mắt lại là thầm ước ở trong lòng. Sau đó hắn có chút hiếu kỳ mà nói ra:
“Lão bá, người ước gì vậy?”.
Một mảnh im lặng tĩnh mịch, Điền đại phu không trả lời.
Ánh mắt Khương Hy hơi nhảy lên, con ngươi lay động không tự chủ, hắn có chút run giọng mà nói tiếp:
“Lão bá... người... ước gì vậy?”.
Vẫn là một mảnh tĩnh mịch đáp lại hắn.
Hắn ngậm chặt miêng, ánh mắt có chút hơi run mà nhìn xuống dưới.
Điền đại phu mỉm cười nhìn hắn, ánh mắt sáng long lanh như một bờ biển rộng phản chiếu toàn bộ tinh hải ở bên trong.
Một ngọn gió thổi nhẹ qua, chòm râu lão có chút động đậy rồi ngừng lại.
Tựa như hô hấp của lão vậy.
Mùa thu đêm hôm ấy.
Lưu tinh ngang qua, Thần Y tạ thế.
Điền đại phu qua đời.
...
...
PS: Hôm nay 2 chương.