Long tộc là một chủng tộc phi thường cường đại của yêu tộc nhưng chủng tộc này từ hàng vạn năm nay đã tuyệt tích rồi. Về cơ bản, chủng tộc hiện nay có huyết mạch gần nhất với Long tộc cổ xưa là Thâm Hải Giao Long tộc.
Bất quá Thâm Hải Giao Long cũng không thể phát ra long ngâm như Khương Hy vừa nghe được.
Khương Hy nhìn lên bầu trời, mi tâm có chút hơi nhíu lại mà nhìn thẳng về phía điểm xoáy ở trên kia.
Từ nơi đó, đạo Tử Lôi cuối cùng đã hiển hóa thành một đầu rồng mà ngâm một tiếng chấn động tứ phương.
Sắc mặt Vạn Chương trắng bệch lại, hắn run giọng nói ra:
“Đó... Đó là cái gì vậy?”.
Hoắc Hồng Liên đưa tay che miệng ho khụ khụ vài tiếng, một búng máu liền xuất hiện. Nàng có chút chịu không nổi nữa rồi.
Tu sĩ Hóa Nguyên cảnh độ Nguyên Anh kiếp quả nhiên không phải là hiện tượng mà nhóm người bọn hắn có thể xem.
Mà cũng vì hiểu được loại uy áp kinh khủng này mà nàng lại càng khâm phục Khương Hy hơn. Tu vi của hắn không bằng nàng cùng Vạn Chương, vậy mà lại là người có sức chèo chống mạnh nhất ở đây.
Về phần Lân thì nàng trực tiếp bỏ qua, thiên phú của Lân về kiếm đạo thì nàng không bàn, thiên phú đó của hắn không giúp ích được gì trong trường hợp này cả.
Chưa kể bây giờ hắn còn đang nằm chết ngất ở kia rồi.
Tiểu Hoàng nằm trong người Khương Hy liền run rẩy cả lên, đôi tai nhỏ của nó cụp lại mà hoảng sợ nhìn lên phía bầu trời.
Tiểu Hoàng là yêu thú, đầu lôi long ở trên bầu trời kia là thiên khiển nhưng đạo thiên kiếp cuối cùng lại mang khí tức hủy diệt của long tộc.
Long tộc lại càng là vạn yêu chi tổ, vậy nên tiểu Hoàng run sợ trước khí tức này cũng không có chuyện gì lạ.
Đột nhiên, một bàn tay bất ngờ che trước mặt nó, nó ngẩng đầu nhìn lên trên, Khương Hy mỉm cười nói ra:
“Đừng lo lắng, còn có ta ở đây”.
Sau đó, Khương Hy đẩy nhẹ tay về sau, ép tiểu Hoàng lại sát người hắn rồi dùng linh lực của mình bảo hộ cho nó.
Thấy vậy, tiểu Hoàng liền meo một tiếng rồi cọ cọ cái đầu nhỏ vào bụng Khương Hy. Hắn mỉm cười nhẹ rồi đưa tay vuốt đầu nó một chút.
“Ầm!!!”
“Ầm!!!”
“Ầm!!!”
Hàng loạt tiếng động kinh thiên vang lên từ phía bầu trời, đạo lôi long bất ngờ hóa ra hai long trảo khổng lồ rồi bắt đầu xé rách bầu trời mà ngâm một tiếng dài.
Mặt biển dao động kịch liệt, sóng triều một lần nữa lại dâng cao lên, tựa như đại hồng thủy quét về phía hải cảng Đông Thành.
Giữa lúc này, một lớp màn chắn khổng lồ bất ngờ xuất hiện mà cản cơn đại hồng thủy kia lại. Tiếng va chạm kịch liệt vang lên.
Không đến mấy hơi thở sau, đại hồng thủy rút đi, lớp màn chắn vô hình kia cũng hóa thành quang vụ mà tán vào trong không khí.
Một bóng người bất chợt mà xuất hiện ở trên bầu trời, bóng người này lăng không mà đứng.
Khương Hy rất nhanh phát hiện ra đối phương, hắn liền biết thủ bút vừa rồi là của ai.
Thân mang Nguyệt bào, đầu đội mũ quan, không phải Chương Hồng Lôi thì là ai.
Bất quá hiện tại hắn không để tâm đến lão, tránh một chút phiền phức. Hắn quan tâm bây giờ là liệu Mặc Hiên có thể sống sót qua đạo Tử Lôi cuối cùng này không thôi.
Trên bầu trời, lôi long xé nát kiếp vân rồi hiện thế mà giáng xuống phía dưới. Nó há cái miệng khổng lồ kia ra như muốn đớp chết con mồi, từng đạo lôi uy theo đó mà tản ra tàn phá xung quanh.
Lúc này, khối quang cầu phù văn kia một lần nữa lại hiện ra, đồng thời bao phủ bên ngoài nó là một khối lập phương phi thường cứng rắn.
Lôi long khép miệng lại, như muốn cắn nát hai lớp phòng thủ này của Mặc Hiên. Toàn thân nó như có linh tính mà uốn lượn đẩy về phía trước.
Mặc Hiên theo hai lớp phòng thủ đó mà dần dần bị ép lùi ra phía sau.
Lôi long đến đâu, hủy diệt đến đó.
Mười phút trôi qua, lôi long tiếp nhận lôi lực từ kiếp vân mà càng ngày càng cường đại. Khối lập phương bao phủ bên ngoài đã có dấu hiệu nứt vỡ đến nơi.
Giữa lúc này, một tiếng quát động nộ vang lên. Theo đó là một tiếng kiếm minh trong suốt văng vẳng giữa thiên địa.
Kiếm khí xuất hiện đầy trời mà hiển hóa thành từng đóa bồ công anh. Bồ công anh lay động trước cuồng phong mà tản ra xung quanh, vô tận kiếm quang liền sát na hướng lôi long mà oanh kích.
Tiếng long ngâm lại phát ra, bồ công anh cứ qua một giây lại nhiều hơn một đóa, kiếm quang mỗi một lúc một nhiều.
Từng giây, từng phút một trôi qua, lôi uy càng lúc càng giảm dần. Nhưng khối lập phương bây giờ cũng đã bị long hàm cắn vỡ, khối quang cầu bên trong liền nhận lấy chấn động, phù văn bay lượn xung quanh càng ngày càng có chút ảm đạm.
Một tiếng quát dài đầy sát ý kêu lên:
“Trấn!”.
Bồ công anh một lần nữa lại hiện nhưng lần này là một đóa bồ công anh khổng lồ, to bằng cái đầu của lôi long.
Bồ công anh tán ra, hùng hồn kiếm khí tản ra mà quy tụ lại tạo một cột kiếm quang xung thiên.
Ở xa xa, lồng ngực Khương Hy khẽ run lên, tấm hắc lệnh không tự chủ mà phát sáng lên mãnh liệt.
Đạo kiếm quang khổng lồ kia hình thành, uy áp kinh khủng từ trong khối quang cầu liền bùng nổ ra xung quanh.
Kiếm quang chém xuống, lôi long liền gào thét mà chống đỡ, sau đó lôi thể liền có chút rã ra như gương vỡ mà dần tan biến trong thiên địa.
Kiếm quang hạ xuống, mặt biển liền chia thành hai, dư uy tạo thành cuồng phong mà quét ngược trở lại Đông Thành.
Tấm màn chắn vô hình một lần nữa lại xuất hiện mà cản phá.
Sau đó, thiên địa lại trở về tĩnh mịch, kiếp vân trên bầu trời dần dần tản ra mà trả lại bầu trời trong xanh kia.
Trông thấy quang cảnh này, Vạn Chương có chút chấn động mà nói ra:
“Mặc tiền bối thành công rồi?”.
Khương Hy lắc đầu, nhanh chóng thu lại linh lực hộ thể, một tay ôm tiểu Hoàng vào lòng rồi nói ra:
“Đúng hơn là thành công một nửa rồi”.
Hoắc Hồng Liên có chút gian nan mà nói ra:
“Ý của Khương sư huynh là sao?”.
Ánh mắt Khương Hy đột ngột lướt qua tinh quang, hắn vội vàng quay lại nói ra:
“Các ngươi nhanh chóng thu lại linh lực đi. Tâm ma kiếp giáng thế rồi”.
Nghe vậy, Vạn Chương cùng Hoắc Hồng Liên cũng đồng thời cảm nhận được thiên địa linh khí có dị động, liền không suy nghĩ mà nhanh chóng thu lại linh lực của mình.
Linh lực vừa thu, thiên địa linh khí liền như vặn vẹo mà hỗn loạn. Từng đoàn quang mang nhiều màu sắc dần dần xuất hiện trên không trung mà pha tạp với nhau.
Đạo này lẫn đạo kia không có một chút phân biệt nào cả, xen giữa vào nó thi thoảng như có như không từng đạo ám quang.
Hai người Vạn Chương cùng Hoắc Hồng Liên chứng kiến cảnh này liền hoảng sợ không thôi. May mắn mà Khương Hy kịp thời nhắc nhở, nếu không bọn hắn đã tẩu hỏa nhập ma rồi.
Bọn hắn liền nhìn Khương Hy bằng ánh mắt cảm kích cùng bội phục không thôi.
Vô luận là tầm mắt hay thực lực. Mặc dù tu vi không bằng nhưng bọn hắn dù sao cũng là đệ tử đại phái, bọn hắn nhìn ra được Khương Hy bất phàm, ở cái tuổi này mà đã Luyện Khí cảnh đỉnh phong rồi thì không có người nào đơn giản cả.
Nhưng Khương Hy lại cho bọn hắn cái cảm giác phi thường kiêng kỵ, bọn hắn tự hỏi trong lòng rằng nếu ban nãy động thủ ở Điền y quán thì không biết ai sẽ thắng đây.
Vạn Chương nhìn Khương Hy với ánh mắt có chút phức tạp. Đột nhiên, hắn nhớ đến cái gì đó mà nói ra:
“Khương sư huynh, vừa rồi ngươi nói tâm ma kiếp là như thế nào?”.
Khương Hy ôm tiểu Hoàng đứng dậy rồi quay lưng ngạc nhiên nói ra:
“Các ngươi chưa từng tìm hiểu qua vậy mà đã đi xem tu sĩ Hóa Nguyên cảnh độ kiếp rồi?”.
Nghe vậy, sắc mặt Vạn Chương cùng Hoắc Hồng Liên không nhịn được mà đỏ lên. Biết sao được, lúc nhận được tin bọn hắn còn đang ở bên ngoài Kiếm Tông, làm sao có thời gian mà chạy về xem thư tịch cơ chứ.
Vạn Chương liền đưa tay lên giả vờ khụ khụ vài tiếng rồi đáp lại:
“Để sư huynh chê cười rồi, bọn ta là... có chút gấp nên không kịp tìm hiểu. Mong sư huynh lý giải cho”.
Khương Hy mỉm cười, nghĩ nghĩ một chút rồi nói ra:
“Trước khi nói đến tâm ma kiếp, các ngươi biết gì về đạo lôi kiếp vừa rồi?”.
Nghe xong, Hoắc Hồng Liên liền bước ra một bước, sắc mặt có hơi ửng đó lên mà ngượng ngùng nói ra:
“Khương sư huynh, bọn ta... không biết nhiều lắm về Nguyên Anh kiếp”.
Khương Hy nhẹ gật đầu, tựa hồ cũng không quá ngạc nhiên lắm với câu trả lời này, hắn từ tốn nói tiếp:
“Tu sĩ Hóa Nguyên cảnh muốn đột phá thành đại năng Nguyên Anh cảnh thì phải trải qua chín đạo lôi kiếp như các ngươi vừa thấy. Nhưng đạo lôi kiếp cuối cùng kia có chút quỷ dị, các ngươi có đoán được vì sao không?”.
Vạn Chương trầm mặc một hồi rồi nói ra:
“Trong thư tịch tông môn có viết tu hành cần trải qua Tam tai Cửu nạn, chín đạo lôi kiếp kia hẳn là có liên quan đến Cửu nạn đi?”.
Khương Hy cười đáp lại:
“Không sai, chín đạo lôi kiếp đích xác ứng với Cửu nạn. Tu sĩ muốn độ kiếp an toàn thì tốt nhất nên độ thành công Cửu nạn. Nạn nào không qua được thì khi độ kiếp, các ngươi sẽ gặp đạo lôi long như vừa rồi”.
Nghe vậy, Vạn Chương liền giật mình nói ra:
“Vậy ý của sư huynh là...”.
Khương Hy mỉm cười nói ra:
“Đúng vậy, Mặc thành chủ chỉ mới độ qua Bát nạn, nạn cuối cùng thành chủ vẫn chưa độ qua. Cho nên lôi long kia chính là hiển hóa của kiếp nạn thứ chín.
Bất quá kể cả có độ kiếp thành công thì nhất nạn đó vẫn chưa được hóa giải, Mặc thành chủ vẫn phải tự mình đi giải quyết thôi.
Cửu nạn cùng thiên kiếp có quan hệ với nhau nhưng cũng không đồng nghĩa thay thế cho nhau”.
Vạn Chương cùng Hoắc Hồng Liên gật đầu, ôm quyền cảm tạ Khương Hy đã giải khai thắc mắc. Sau đó bọn hắn lại nói tiếp:
“Vậy còn tâm ma kiếp là thế nào?”.
Khương Hy nhìn bọn hắn một chút rồi đi lại một tảng đá tương đối lớn rồi ngồi xuống. Vạn Chương cùng Hoắc Hồng Hoa cũng phân liệt tìm một tảng đá gần đó rồi ngồi xuống chắm chú lắng nghe.
Khương Hy nói ra:
“Các ngươi đã từng nghe qua cái gì gọi là Đạo lộ chưa?”.
Hoắc Hồng Liên gật đầu đáp lại:
“Đã nghe qua, nôm na mà nói là con đường tu hành của tu sĩ, mỗi một người đều sẽ có một Đạo lộ khác nhau”.
Khương Hy nói tiếp:
“Vậy các ngươi đã tìm ra được Đạo lộ của mình chưa?”.
Nghe vậy, cả hai người nhìn nhau một chút rồi đồng loạt lắc đầu.
Khương Hy gật đầu, một tay đưa lên vuốt ve tiểu Hoàng một chút rồi nói ra:
“Đạo lộ giống như một con đường vô hình vậy, một con đường chỉ có duy nhất một hướng đi và chỉ có thể đi mãi mà thôi.
Trước cảnh giới Nguyên Anh, các ngươi muốn đi bao nhiêu đạo cũng được, kiếm đạo cũng tốt mà phù đạo cũng tốt, nếu có thể, đi đan đạo cùng khí đạo cũng không sao.
Nhưng theo tu vi tăng trưởng, tất cả con đường các ngươi từng đi đều sẽ quy về một mối. Tại nơi đó có một lớp bình chướng hắc ám ngăn cản các ngươi đi tiếp.
Bình chướng hắc ám đó gọi là tâm ma.
Thành công độ qua thiên kiếp, các ngươi bắt buộc phải phá đạo bình chướng kia, từ đó liền phải độ tâm ma kiếp.
Độ thành công, Đạo lộ của các ngươi liền hiển lộ. Từ đó mới chân chính trở thành đại năng Nguyên Anh cảnh”.
Nghe xong, ánh mắt Vạn Chương liền lóe sáng lên như tinh quang, khí tức có chút dao động mà tăng tiến. Biến hóa này phi thường nhỏ, có thể nói là không đáng kể.
Nhưng rốt cuộc Vạn Chương vẫn là có thu hoạch.
Đồng dạng với hắn là Hoắc Hồng Liên cũng vậy. Thậm chí nàng tăng tiến còn muốn nhiều hơn Vạn Chương một bước.
Ánh mắt Khương Hy liền lướt qua dị quang rồi âm thầm gật đầu khen ngợi.
Không hổ danh là đệ tử Kiếm Tông, đạo tâm trực chỉ như kiếm phi thiên.
Loại thông tin liên quan đến độ kiếp Nguyên Anh cảnh này bình thường Khương Hy sẽ không đi giải thích cho người khác.
Bởi người nào có đạo tâm không kiên một chút thôi là sẽ gặp phải trùng kích ngay, còn người nào vững chãi đạo tâm của mình thì kết quả sẽ như hai đệ tử Kiếm Tông này.
Khương Hy bảo bọn hắn không tìm hiểu trước khi đến thực chất chỉ là một câu thăm dò mà thôi.
Loại tri thức liên quan đến Nguyên Anh cảnh này chỉ có đệ tử thân truyền mới được biết đến, đệ tử nội môn như Vạn Chương cùng Hoắc Hồng Liên về cơ bản nếu không có đại công thì còn lâu mới được nghe đến.
Khương Hy nói với bọn hắn thực ra cũng không có ý muốn hại, mặc dù tâm cảnh hiện tại của hắn đã triệt để về ngang với cảnh giới hiện tại rồi nhưng ánh mắt của hắn vẫn còn đó.
Khương Hy nhìn ra đạo tâm của hai người bọn hắn rất vững, lúc nói chuyện với hắn về sau mặc dù giọng điệu có chút hơi khác nhưng thực chất lại không có chút ảnh hưởng nào đến đạo tâm của bọn hắn cả.
Khương Hy đây là muốn đặt xuống một cọc nhân quả, về sau bọn hắn nếu bước đến được Nguyên Anh thì buộc phải đi trả cái nhân quả này.
Nói xong, Khương Hy liền giảng giải một vài thứ liên quan đến Tam tai Cửu nạn cùng Nguyên Anh kiếp vân thêm một đoạn thời gian nữa.
Thấm thoát trôi qua, màn đêm cũng dần kéo đến, Khương Hy thả hai chân xuống đất rồi phủi phủi một chút bụi trên người rồi nói ra:
“Chúng ta về thôi”.
Vạn Chương nhìn về phía ngoài khơi một hồi rồi nói ra:
“Không ở lại quan sát sao?”.
Khương Hy lắc đầu đáp lại:
“Muốn độ tâm ma kiếp, nhanh cũng phải mấy ngày, lâu thì vài tháng đến vài năm. Hơn nữa lấy tu vi hiện giờ, ta cùng các ngươi cũng không nhìn ra được huyền cơ gì ở trong đâu”.
Trầm mặc một hồi, Vạn Chương liền gật đầu rồi bước lại chỗ Lân đang nằm ngất mà xách hắn lên trên vai.
Đoàn người liền thẳng tiến mà ở trở về.
Ở trên trời, linh khí hỗn loạn giao lưu mà hiện ra ánh quang, tựa như dãy cực quang phương Bắc mà chiếu sáng thiên hà.
...
...
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay nhớ cho tác 10 sao nha! Tác cảm ơn!