Huyền Lục

Chương 164: Tĩnh chi ý cảnh, Thiên Địa Vô Thanh




Con hạc giấy này Khương Hy không có gì lạ cả, là phi hạc truyền thư, hơn nữa nhờ vào con dấu ở trên đó mà hắn biết được là do ai gửi đến.
Giải khai thuật pháp trên phi hạc ra, Khương Hy đọc qua phong thư một lần rồi nhẹ nhàng gật đầu hài lòng.
Mặc dù có chút hơi nhanh so với dự kiến nhưng Trương Thường Linh cuối cùng cũng viên mãn dẫn khí thuật rồi.
Lấy tư chất của hắn, đáng lý ra phải hơn một năm mới có thể viên mãn dẫn khí thuật mà chuẩn bị bước vào Luyện Khí cảnh tầng một mới đúng nhưng có lẽ đằng sau đó có thủ bút của Trương Khánh Văn.
Trương Khánh Văn chỉ cần một lòng cung ứng linh thạch cho Trương Thường Linh dẫn khí thì tốc độ nhanh cũng là chuyện không có gì bàn cãi.
Sau đó, Khương Hy liền từ trong giới chỉ lấy ra một quyển sách rồi bắt đầu bố trí phù trận ở trên đó. Tiếp theo hắn lại lấy ra một cái khăn tay màu trắng, trên đó có điểm xuyết một vết đen đã sớm khô.
Vết đen này chính là máu của Trương Thường Linh, hắn lấy được từ khi còn ở Thanh Hà Trấn, cốt là để phục vụ cho mục đích lần này.
Phù trận bố trí xong, Khương Hy liền kết ấn mà dùng vết máu khô kia làm vật dẫn rồi tạo ra một loại đồ án tựa như ổ khóa thông thường.
Muốn giải khai phù trận này, Trương Thường Linh chỉ việc nhỏ máu vào là được. Đây cũng là biện pháp để phòng tránh người ngoài dòm ngó đến, đồng thời cũng một phần củng cố địa vị ‘tiên nhân’ của hắn ở trong lòng Trương phủ.
Kế tiếp, hắn lại rút ra một phong thư rồi họa lên trên đó một cái trận hình, rồi đặt quyển sách kia lên. Trong nháy mắt, một đoàn bạch quang xuất hiện rồi kéo quyển sách vào bên trong mặt giấy.
Khương Hy mỉm cười gật đầu rồi xếp phong thư lại thành phi hạc rồi cho nó bay về phương xa.
Sau đó, hắn lại cầm cây bút lên mà bắt đầu ghi chép tiếp.
...
Tiến bộ của Trương Thường Linh đối với kế hoạch lâu dài của Khương Hy mà nói thì không đáng kể nhưng cũng giúp cho hắn bước đầu lấy được nhân mạch rộng lớn.
Mặt khác, trong những ngày này, hệ thống nhãn tuyến của Khương Hy cũng đã bắt đầu hoạt động rồi. Hắn tương đối hài lòng với hiệu suất, nhất ở Sơn Hương Lâm.
Cách đây vài ngày, Kiều Sở Sở đã thông tri cho hắn rằng có một đạo kim quang lướt qua Sơn Hương Lâm rồi tiến về phương Bắc thì ngay sau đó nửa canh giờ, một tu sĩ Kim Đan từ Nguyệt Lâm Thành đến đưa lễ cho Mặc Hiên.
Đáng tiếc đời này Kiều Sở Sở không thể tu hành, nếu không hắn sẽ tận lực bồi dưỡng nàng rồi.
Còn những thông tin liên quan đến tu chân giới thì hiện nay chấn động nhất vẫn là tin Mặc Hiên đột phá Nguyên Anh cảnh. Hắn vốn ở trong nội thành nên đã sớm biết.
Nhưng đôi vợ chồng Phong Chính thì không, bất quá thông tin bọn hắn đem lại cũng có nhiều cái rất thú vị
Ví dụ như vào tháng trước, ba môn phái võ lâm liên hợp lại với nhau hủy diệt một sơn môn tu tiên ở phía tây Nguyệt Lâm Thành hay tin tức khuê nữ của chưởng môn Vân Đan Sơn tuyển rể ở phương nam chẳng hạn.
Bình thường, những loại thông tin tạp toái này thật giả khó phân, chuyên dùng để buôn chuyện là chính chứ không phải dùng để làm tình báo.
Bất quá trong khoảng thời gian rảnh rỗi này, nghe những chuyện bát quái của tu chân giới cũng có chút... giết thời gian.
...
...
Khoảng thời gian này cũng đã đến cuối năm, tuyết ngoài trời cũng đã bắt đầu rơi. Đường phố khắp nơi liền ngập trong một màu trắng tinh.
Tại thời điểm này, tiểu Hoàng phi thường thù ghét thời tiết, bởi nó không thích lạnh một chút nào, cứ luôn tìm thời điểm mà chui vào trong người Khương Hy tìm hơi ấm.
Mà thực chất, mèo vốn đã không thích lạnh rồi.
Một ngày này, Khương Hy ngồi trên bộ bàn đá ở hậu viện mà suy nghĩ. Tuyết trên trời thì vẫn cứ rơi, mặc nhiên xuống đầu hắn mà để lại từng lớp lấm tấm tuyết vụ màu trắng.
Thân mang một bộ Bạch Nguyệt Huy, bên ngoài khoác thêm một lớp áo bông dày, hắn cũng xem như không phải chịu lạnh.
Kỳ thưc đây chỉ mang tính chất hình thức mà thôi.
Khương Hy có linh lực hộ thể, chưa kể còn có cả Dục Hỏa hỗ trợ, đời nào hắn có thể bị lạnh được, nhất là cái lạnh ở nhân gian này.
Khương Hy ngồi ở đấy vốn dĩ cũng không phải để xem thử cái lạnh này có làm gì được hắn hay không mà là do hắn... tương đối rảnh.
Trên thực tế, dân chúng vào mùa đông thường rất dễ nhiễm bệnh nhưng dân chúng Bắc Thành vốn đã sống quen với cái lạnh. Thành ra thời tiết này không khác gì sân nhà của họ, muốn bị bệnh cũng không dễ.
Mặt khác, Khương Hy tu hành đến tận bây giờ về cơ bản đã chạm đến bình cảnh. Tốc độ tu luyện linh lực đã chậm lại rất nhiều, sắp tới hắn cần phải tiếp nhận thêm nhiệm vụ của Dạ Ma để ma luyện một phen.
Đạp Vân Bộ cùng Lưu Thủy Quyền Pháp đã cộng đồng đạt đến một độ sâu không thể nào sâu hơn được nữa rồi. Dù cho hắn có siêng năng luyện thêm đi chăng nữa thì cũng không đem lại sự thay đổi gì cả.
Sắc Dục Thiên thì khỏi phải nói, hắn vẫn chưa tìm ra được người nào khác tu luyện mị công hay dục công cả nên tốc độ tăng tiến không nên bàn đến.
Ngồi được một thời gian, Khương Hy liền thở dài ra một hơi, ánh mắt hắn có chút hoài niệm mà nhìn hết cảnh vật của Điền y quán.
Từ ngọn cây, ngọn cỏ, cho đến từng gian phòng cùng vật dụng.
Thật không nghĩ đến một nơi rộng lớn như thế này đã từng có đến bốn người cùng chung sống. Nhưng giờ đây chỉ còn lại một mình hắn mà thôi.
Khương Hy chợt nghĩ đến quãng đời của Điền đại phu trước khi gặp phải hắn, lão từng có đến tận năm mươi năm đơn chăn gối chiếc, một người lui qua lui lại chỉ độc trong một căn nhà này.
Thật thương tâm.
Một đời này của lão thật sự rất cô đơn.
Bất giác, hắn mở miệng thở ra một hơi, một làn khói trắng liền hòa vào trong thiên địa, hắn dựa theo trí nhớ của mình mà bắt đầu ngâm.
Ngâm một khúc nhạc cổ, là khúc mà Điền đại phu hay ngâm.
Khúc nhạc du dương vang vọng khắp toàn ngóc ngách của Điền y quán.
Một khúc ngâm này, tim của Khương Hy như muốn quặn lại.
Trước đây hắn thật sự không hiểu được tâm tình của Điền đại phu là thế nào.
Nhưng giờ hắn mới biết, lão thật sự cô đơn.
Không phải vì thiếu hơi người mà là cô đơn từ tận cõi lòng.
Một đời này của lão như lục bình không rễ, sinh ra từ trong một sơn thôn nghèo, lớn thêm một chút thì ra ngoài xông pha, kết quả tao ngộ phải địch nhân mà mất tích suốt mười năm.
Khi trở lại thì cảnh còn người mất, một thân lang thang khắp nơi trên thảo nguyên rộng lớn.
Quê hương đã không còn, bản thân thì lại bơ vơ không chốn về.
Về sau lão đến Nguyệt Hải Thành làm Thần Y một thế, danh vọng vang xa.
Một đời này... lão sống viên mãn.
Nhưng cũng một đời này, lão cô đơn đến phút cuối cùng.
Hốc mắt Khương Hy bỗng dưng có chút nóng lên, hắn bất giác nhớ lại chính mình. Từ nhỏ sinh ra không biết mình là ai, lang thang khắp nơi thì lại bị lừa đi bán.
Mấy năm trời làm nô lệ khổ sai cuối cùng tưởng chừng sẽ được giải thoát, nào ngờ lại tao ngộ cảnh lầu xanh. Không được bao nhiêu thời gian thì vô tình đắc tội phải Thẩm Minh mà thân thể liền bị người người chà đạp, một thế này sống với cái danh kỹ nam.
Về sau bước vào con đường tu hành cũng là độc hành đi đến tận bây giờ.
Bên cạnh có nhãn tuyến, có tiểu Hoàng, có nhiều người sùng bái.
Cũng từng có Lân, có Hiên Minh làm bạn, có Điền đại phu làm chỗ dựa, có Chiêu Hồng Nan luôn một mực giúp đỡ.
Nhưng không hiểu tại sao, con tim hắn vẫn luôn trống rỗng như vậy, hắn không biết rằng bản thân mình có phải đang thực sự truy cầu trường sinh không nữa.
Liệu rằng đạt được trường sinh, hắn có thể lấp đầy được sự trống rỗng ấy không, hắn cũng không biết nữa.
Hay là sự trống rỗng kia... vẫn sẽ một mực kéo dài?
Trong vô thức, Khương Hy mới vỡ lẽ ra được một điều mà không ai ngờ.
Nguyên lai, hắn cũng rất cô đơn.
Hốc mắt nóng lên, khóe mắt nhạt nhòa lại, một giọt nước mắt liền lăn dài trên má.
Thiên địa bất ngờ sinh biến.
Thế giới trước mắt Khương Hy liền biến thành một màu đen trắng. Tuyết trắng bay đầy trời liền hóa thành hắc vụ, màn đêm liền hóa thành bạch quang.
Đôi mắt hắc bạch phân minh kia của hắn cũng đổi chỗ cho nhau, gió vẫn cứ thổi, cây lá vẫn cứ dao động nhưng không một thanh âm nào có thể phát ra cả.
Thiên địa trong nháy mắt liền rơi vào tĩnh lặng.
Khương Hy vô thức đứng dậy mà bước ra một bước, Đạp Vân Bộ liền tự động thi triển mà hư hóa cơ thể, một mực hòa mình vào với thiên địa tĩnh mịch này.
Lớp áo khoác bông đột nhiên rơi xuống mặt tuyết đen, Bạch Nguyệt Huy bất ngờ mà rời khỏi cơ thể mà trượt xuống mặt tuyết, đây buộc tóc theo gió mà tung bay.
Tại giây phút này, Khương Hy đã biến mất khỏi Điền y quán, biến mất khỏi tầm mắt của người đời.
Và cũng tại giây phút này, Đạp Vân Bộ chính thức bước vào viên mãn chi cảnh.
Thần thông Thiên Địa Vô Thanh chính thức hiện thế.
Không đến mấy hơi thở sau, toàn thân hình Khương Hy đột nhiên thực hóa trở lại, không gian trắng đen liền trở lại đa sắc như trước.
Trên người Khương Hy giờ đây không có lấy một mảnh vải, một thân trắng như bạch ngọc cứ vậy mà phô ra giữa thiên địa.
Mái tóc dài của hắn tung bay trong gió tuyết, ánh mắt tĩnh lặng mà ngắm nhìn lên trời cao. Một tay hắn bất giác đưa lên trên, xòe tay năm ngón rõ ràng như muốn tóm lấy cái gì đó.
Không bao lâu sau, năm ngón tay khép lại thành quyền, thiên địa tĩnh mịch liền biến mất không vết tích, thanh âm rốt cuộc cũng có thể nghe lại.
Khương Hy ngắm nhìn lấy nắm tay của mình rồi cảm thán nói ra:
“Không nghĩ đến... con đường cảm ngộ của ta vậy mà phải đau khổ như thế này sao?”.
Cánh cửa viên mãn chi cảnh cứ nghĩ ở thật xa, không ngờ nó lại ở gần Khương Hy đến như vậy. Một lần bước vào viên mãn này, Khương Hy không chỉ ngộ ra thần thông Ẩn Thân mà hắn còn thành công ngộ ra ý cảnh ẩn đằng sau Đạp Vân Bộ.
Hắn ngộ ra Tĩnh chi ý cảnh - Thiên Địa Vô Thanh.
Thực tế mà nói, ý cảnh thật sự của Đạp Vân Bộ đáng lý ra là vân chi ý cảnh, nhưng Khương Hy cảm ngộ nhờ vào tâm tình, thành ra hắn lại ngộ ra được một nhánh khác của Đạp Vân Bộ.
Bất quá, để ngộ ra ý cảnh này mà hắn đã phải trải qua một cảm giác đau lòng như giày xéo đến tột cùng.
Nội tâm hắn thật không hiểu nổi, làm sao năm xưa Phu Tử có thể vượt qua được những đau khổ thế này để thành tựu một thế Nho đạo chân nhân đây.
Ánh mắt hắn còn hơi nhòe vì nước mắt, nhưng những giọt nước mắt này lại là chảy vì chính hắn, cho nên hắn không muốn lau đi.
Bởi như thế là chối bỏ sự thật, rằng hắn thật cô đơn.
...
...
“Không tồi”.
Một giọng nói bất chợt vang bên tai, Khương Hy giật mình tỉnh người mà phóng linh thức ra xung quanh nhưng lại không thể phát hiện ra được ai cả.
“Ồ, linh thức lại còn mạnh như vậy?”.
Giọng nói đó lại tiếp tục vang lên, lần này Khương Hy liền ngưng trọng lại, hắn nói ra:
“Tiền bối... Người ngay thẳng không che giấu hành vi”.
Một tiếng cười vang liền văng vẳng bên tai hắn, không biết là xa hay gần, nhưng một tiếng cười thật sự làm tâm tình của hắn không xong.
Lúc này, giọng nói đó một lần nữa lại vang lên:
“Mang y phục vào trước đi, rồi chúng ta nói chuyện”.
Nghe vậy, Khương Hy mới nhìn xuống người mình, hai mang tai có hơi chút đỏ lên, hắn vội vàng mang y phục Bạch Nguyệt Huy vào người, không quản đầu tóc bây giờ đang tung bay trong gió như thế nào.
Xong xuôi, hắn cẩn thận nói ra:
“Tiền bối, chúng ta có thể nói chuyện được chưa?”.
“Được rồi”.
Giọng nói đó bất chợt vang lên sau lưng, tóc gáy Khương Hy liền dựng đứng cả lên mà lập tức quay lại. Hai mắt liền mở to ngạc nhiên.
Người vừa mới nói nguyên lai là một trung niên nhân, thân hình rất cao, có thể ăn thua đủ với Mặc Chính Doanh, mày kiếm sắc bén, râu đen dài phất phơ trong gió.
Đặc biết nhất là hai mắt hắn phi thường bình thản, lộ ra rất tiếu dung.
Nhìn chung, phong phạm rất thoải mái nhưng Khương Hy chưa bao giờ nhìn thấy người này bao giờ. Nhưng trong lòng lại có suy đoán một chút bởi tu vi của người này tuyệt đối phải rất cao.
Bởi những đợt tuyết rơi kia gần như không thể chạm vào người trung niên nhân kia. Điểm đáng sợ là hắn lại không nhìn thấy được bất cứ một cái màn chắn nào cả, người này cứ như cùng thiên địa là một thể vậy.
Yết hầu Khương Hy khẽ động, hắn nuốt vào một ngụm mà ôm quyền nói ra:
“Vãn bối gọi Khương Hy, không biết tính danh tiền bối như thế nào?.
Trung niên nhân kia nhìn Khương Hy một lát, ánh mắt đảo lên đảo xuống như muốn đánh giá rồi mỉm cười nói ra:
“Lão phu là Mặc Hiên”.
Không cần che dấu, không cần khoa trương, chỉ đơn thuần xưng tên, Khương Hy liền như bị dính định thân thuật mà chôn chân tại chỗ.
Trăm nghe không bằng một thấy.
Nguyệt Hải Thành chủ Mặc Hiên vậy mà lại xuất hiện ở đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.