Mặc Hiên từ trăm năm trước đã sớm là thành chủ của Nguyệt Hải Thành, bất quá những người có thể gặp được mặt cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Điền đại phu từng bảo với Khương Hy rằng, lão đã từng gặp Mặc Hiên. Lão bảo thành chủ tuy lớn tuổi hơn lão nhiều nhưng lại trẻ trung không ít.
Mặc Hiên đột phá Nguyên Anh cảnh, vẻ ngoài của hắn đương nhiên không đổi nhưng một đời này đã không thể tiến lên thêm nữa nên từ sớm đã chấp nhận tuổi già.
Mặc Hiên xưng một tiếng lão phu cũng đã cho thấy thái độ của hắn... à không, của lão rồi.
...
Khương Hy chấn kinh nhìn lấy Mặc Hiên một hồi rồi nhanh chóng điều chỉnh lại sắc mặt mà ôm quyền nói ra:
“Vãn bối gặp qua thành chủ đại nhân”.
Mặc Hiên mỉm cười gật đầu, một tay đưa nhẹ lên, phong tuyết liền biến mất. Một đạo bình chường bất ngờ được dựng lên xung quanh Điền y quán.
Lão nói ra:
“Ngươi hẳn là đứa trẻ được lão Điền nhận nuôi đi?”.
Khương Hy đáp lại:
“Vâng, là vãn bối”.
Mặc Hiên nhìn Khương Hy một lần nữa mà nói ra:
“Không tồi. Ngươi ngồi đi”.
Một chữ ‘không tồi’ này của Mặc Hiên chính là đang khen, Khương Hy đương nhiên nghe ra ý của câu đó, bất quá cũng là chuyện bình thường.
Mặc dù hắn không dám vỗ ngực tự xưng ngang ngửa phong thái Thương Nguyên cùng Vệ Khắc Nguyên năm đó nhưng tư chất của hắn cũng xem như nhất đẳng rồi. Mặc Hiên một đời khó mà thấy được người nào tốt hơn hắn được.
Sau đó, Khương Hy từ tốn ngồi xuống ghế đá, tiểu Hoàng từ đâu liền chạy đến mà rúc ở trong lòng hắn, ánh mắt to tròn kia dường như rất kiêng dè mà nhìn về phía Mặc Hiên.
Mặc Hiên thấy vậy liền mỉm cười nói ra:
“Con mèo này là linh thú của ngươi đi?”.
Nội tâm Khương Hy liền lộp độp vài tiếng, Nguyệt Hải Thành nghiêm cấm yêu thú xuất hiện nội thành hắn đương nhiên biết. Nay lại bị thành chủ đích thân bắt được thì hắn đã hết đường chối cãi.
Hắn vội vàng nói ra:
“Bẩm thành chủ đại nhân, tiểu Hoàng đúng là của vãn bối, bất quá... nó cũng không đi hại người”.
Mặc Hiên bật cười lên, lão đưa tay ra vuốt nhẹ chòm râu rồi nói ra:
“Không sao, lão phu cũng không đi bắt chẹt phận vãn bối làm gì. Chỉ cần ngươi đừng để quan binh trong phủ bắt được thì lão phu cũng không quản”.
Nghe vậy, ánh mắt Khương Hy liền lướt qua một tia tinh quang, hắn liền ôm quyền đáp lại:
“Đa tạ đại nhân khai ân”.
Sau đó, đôi bên liền im lặng lại, không ai nói gì thêm. Khương Hy mặc dù ở trong lòng còn có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng luận bối phận hiện nay, hắn không có tư cách lên tiếng.
Nên đành phải chờ đợi vào Mặc Hiên thôi.
Mặc Hiên đưa tay vuốt nhẹ chòm râu đen của mình một hồi rất lâu rồi nhìn Khương Hy một chút. Trong lòng lão bây giờ đã rất kinh ngạc rồi, bởi lão chưa bao giờ gặp phải một đứa trẻ nào như thế này cả.
Qua hết mùa đông này, Khương Hy sẽ chính thức bước qua hai mươi tuổi nhưng ngoại hình của hắn vẫn y nguyên là một thiếu niên nhân mười lăm, mười sáu. Nhưng đó không phải là điểm Mặc Hiên cảm thấy ngạc nhiên.
Lão bất ngờ nhất là ở thái độ cũng như tâm tính của hắn. Khương Hy rất bình thản, nội tâm cứ như một mặt hồ tĩnh lặng lại, Mặc Hiên kể cả lúc chưa đột phá Nguyên Anh cảnh thì bất kể ai đứng trước lão cũng khó mà giữ được một tâm thế bình tĩnh như thế này.
Mặc dù không phải là nguyên nhân chính khiến lão phải lên tiếng như vừa rồi nhưng giờ đây lão đích thật rất thưởng thức hắn.
Lão nói ra:
“Ngươi tu hành được bao lâu rồi?”.
Nghe vậy, Khương Hy liền suy nghĩ một lát rồi nói ra:
“Bẩm đại nhân, mùa xuân tới là vừa tròn năm năm”.
Bàn tay đang vuốt râu của Mặc Hiên có hơi dừng lại một chút rồi lại tiếp tục di động lên xuống, lão gật đầu nói ra:
“Năm năm... cũng không sai. Sư thừa của ngươi là ở đâu?”.
Ánh mắt Khương Hy có hơi ngưng lại, hắn sao không nhận ra được Mặc Hiên đang muốn tra xét đây bất quá đây cũng là chuyện bình thường.
Hắn chậm rãi nói ra:
“Bẩm đại nhân, sư thừa của vãn bối đến từ Bắc Nguyên Bạch Dương Đỉnh”.
Lúc này, ánh mắt của Mặc Hiên ngưng lại, bàn tay vuốt râu kia cũng ngừng mà đặt xuống bàn, lão nói ra:
“Cửu Tiêu Tông đang có ý đồ gì?”.
Nghe vậy, Khương Hy ngồi thẳng người dậy, mái tóc khẽ lay động, hắn mỉm cười nói ra:
“Bẩm thành chủ, bản tông không có ý đồ gì, vãn bối chỉ đang hồng trần lịch luyện mà thôi”.
Nghe đến cụm ‘hồng trần lịch luyện’ này, Mặc Hiên liền có hơi chút suy nghĩ. Tu chân đại phái vốn dĩ khác với Hoàng Triều.
Tông phái ẩn thế cách biệt nhân gian, Hoàng Triều dấn thân nhiễm hồng trần.
Nếu tu sĩ xuất thân từ Hoàng Triều, vậy thì không cần phải hồng trần lịch luyện bởi bình thường đã sinh hoạt giữa nhân gian rồi.
Vậy nên Khương Hy vốn từ đại môn phái tu tiên xuất hiện ở đây với cái danh hồng trần lịch luyện cũng không phải là khó chấp nhận.
Chỉ có điều Mặc Hiên không dễ tin người, kể cả đối phương có gọi ra được hai chữ ‘Bạch Dương’.
Lão nói ra:
“Thân thế của ngươi lão phu đã có nghe qua. Tính toán thời gian hẳn là cũng trùng hợp, bất quá sư phụ của ngươi xuất hiện tại Nguyệt Hải Thành tại sao lại không thông báo cho lão phu?”.
Đến rồi.
Khương Hy thầm nghĩ.
Về nguyên tắc, tu sĩ nào nhập địa phận của thế lực nào thì phải có thông hành, hay gọi đúng hơn là thông tri trước cho bên quản lý. Nhất là với những tu sĩ từ Kim Đan cảnh trở lên.
Đương nhiên, loại nguyên tắc này khó mà áp dụng được trên người mấy đại lão Nguyên Anh cảnh. Tu sĩ Nguyên Anh cảnh vốn đã là chiến lực đỉnh tiêm của Huyền Đô Đại Lục, những người này đi đâu ai dám quản.
Nhưng bọn họ cũng sẽ không đem chuyện này đi nói thẳng mặt ra bên ngoài, cứ xem hiểu ý nhau đi là được.
Đáng tiếc là... Mặc Hiên xé cái tầng giấy mỏng này ra thật rồi.
Thú thật, Khương Hy cũng không biết nên trả lời thế nào ngoài việc bày ra một bộ dạng lúng túng. Trong con mắt người ngoài, tâm tính của Khương Hy đúng thật là rất vững vàng nhưng dù sao hắn cũng chỉ mới có ngần ấy tuổi.
Tâm tính có vững thì cũng chỉ ở một tầng cấp nhất định mà thôi, nếu ở cái vấn đề động chạm mặt mũi các đại lão với nhau mà vẫn trơ cái bộ mặt điềm tĩnh ấy ra thật thì có khi người thiệt lại là hắn cũng nên.
Không ngoài dự đoán, Mặc Hiên quan sát bộ dáng này của Khương Hy thì mới có chút yên lòng, đồng thời lão cũng đã cảm nhận được sự dao động trong cái mặt hồ kia rồi.
Lão mỉm cười nói ra:
“Sư phụ của ngươi ở cảnh giới nào rồi?”.
Nghe vậy, Khương Hy liền suy nghĩ một hồi lâu rồi nói ra:
“Bẩm đại nhân, là... Định Thần cảnh”.
Ánh mắt Mặc Hiên liền lướt qua một tia dị quang, lão hơi chồm người về phía trước rồi quan sát Khương Hy thật cẩn thận rõ ràng hơn. Lão nhìn thật sâu vào đôi mắt to của thiếu niên nhân trước mặt này một đoạn thời gian.
Mặc dù đang là mùa đông nhưng hai bên thái dương Khương Hy không biết từ bao giờ đã đổ ra một giọt mồ hôi. Hắn đây là đang bị áp lực a.
Một lát sau, lão mỉm cười nói ra:
“Ra vậy, là Định Thần sao, chuyển lời lão phu lại cho sư phụ ngươi”.
Khương Hy vội vàng ôm quyền đáp lại:
“Vâng, đại nhân cứ nói”.
Mặc Hiên tỏa ra một chút uy thế, không gian xung quanh lão như muốn co ép lại. Sắc mặt Khương Hy liền trắng bệch ra, một tiếng lôi âm văng vẳng mà phát ra:
“Không có lần sau”.
Nội tâm Khương Hy liền chấn động.
Thật bá đạo, Mặc Hiên này thật bá đạo.
Nếu không phải hắn đã sớm biết Đạo lộ của lão bị đoạn đi, có khi hắn sẽ sợ lão trực tiếp động thủ với mình rồi.
Bây giờ hắn đã hiểu tại sao Đại Nguyệt Hoàng Triều lại để Mặc Hiên làm một trong những cao thủ trấn giữ biên cảnh rồi. Bởi vì lão không sợ người khác.
Nên nhớ, là không sợ chứ không phải là không kiêng nể.
Không kiêng nể đồng nghĩa với có thể đánh, cũng có thể không.
Nhưng không sợ lại đồng nghĩa với... tử chiến đến cùng.
Loại người này đi trấn giữ biên cảnh thì mấy ai dám độc hành mà lấn áp Đại Nguyệt đây.
Sau đó, Khương Hy vội ôm quyền nói ra:
“Vãn bối sẽ chuyển lại lời”.
Vừa dứt lời, áp lực liền biến mất, không khí một lần nữa lại rơi vào tĩnh lặng.
Phải đến vài phút sau, Mặc Hiên mới mỉm cười mà nói tiếp:
“Có biết tại sao lão phu lại gọi ngươi không?”.
Nghe vậy, Khương Hy liền nghĩ nghĩ một chút rồi nói ra:
“Vãn bối không dám nói bừa”.
Mặc Hiên bật cười, ánh mắt lộ ra tiếu dung bình thản rồi nói:
“Lão phu cùng lão Điền cũng xem như một phương bằng hữu. Lão Điền qua đời, lão phu đương nhiên sẽ đến thắp một nén nhang.
Kỳ thực tại Nguyệt Hải Thành này, lão Điền mới thực sự là người có uy vọng nhất, lão phu muốn so cũng so không nổi. Hơn nửa thế kỷ qua, ngươi cứ xem như lão phu chiếm tiện nghi của lão Điền đi.
Vốn dĩ lão phu dự định bí mật thắp nhang rồi đi nhưng không nghĩ đến lại gặp được ngươi đang ngộ ý cảnh”.
Khương Hy im lặng, chú tâm lắng nghe. Mặc Hiên thấy vậy liền mỉm cười gật đầu tiếp tục nói:
“Ở cái tuổi này mà đã có thể ngộ ý cảnh thì cũng chứng minh được thiên tư của ngươi hơn người. Nói cho lão phu biết, ngươi vừa ngộ là loại ý cảnh nào vậy?”.
Khương Hy đáp lại:
“Vâng, vãn bối vừa ngộ là tĩnh chi ý cảnh”.
Mặc Hiên nói tiếp:
“Thi triển lại một chút, để lão phu xem”.
Nghe vậy, Khương Hy liền có chút do dự, hắn nhìn bộ Bạch Nguyệt Huy trên người mình một lát rồi thở dài ra.
Đặt tiểu Hoàng sang một bên, hắn đứng dậy bước ra ngoài một bước, ánh mắt tĩnh lặng như mặt hồ, nội tâm cô quạnh mà tĩnh mịch.
Một luồng đại thế như có như không mà buông xuống, bán kính năm mét xung quanh Khương Hy trong chớp mắt liền yên tĩnh tuyệt đối, đến tiếng thở cũng không thể nghe thấy được.
Mái tóc dài tung bay nhẹ rồi dần hóa thành trong suốt, Bạch Nguyệt Huy một lần nữa lại trượt xuống đất, Khương Hy biến mất.
Một lát sau, cơ thể hắn lại thực hóa mà trở lại bình thường, tiếng thở nhẹ đều cũng đã nghe được trở lại.
Khương Hy có thể cảm nhận được một luồng năng lượng tinh thần vượt qua linh thức đang soi xét cơ thể mình. Hai mang tai hắn không nhịn được mà đỏ ửng cả lên.
Thế là hắn vội vàng mang Bạch Nguyệt Huy vào trở lại, bất quá lần này áo khoác mỏng bên ngoài thì hắn không mang. Nhỡ đâu một lát nữa lại phải thi triển thì đỡ phải mang lại.
Tiếp theo, hắn liền ngồi xuống, cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng, chờ đợi ý kiến của Mặc Hiên thế nào.
Không bao lâu sau, Mặc Hiên mỉm cười rồi gật đầu nói ra:
“Đi kèm với tĩnh chi ý cảnh, ngươi hẳn cũng đã ngộ ra được một môn thần thông. Trong phạm vi thần thông này, những người chưa bao giờ ngộ ý cảnh đúng là sẽ khó mà nhận ra được sự hiện diện của ngươi”.
Khương Hy nghe vậy liền ôm quyền, người hơi khom về phía trước đáp lại:
“Đa tạ thành chủ đại nhân đã khen”.
Mặc Hiên khích lệ nói ra:
“Đều là bản sự của ngươi cả. Bất quá ngươi chỉ mới ngộ ra ý cảnh, nhiều lắm thì được xem là nhập môn. Về sau chăm chỉ khổ luyện, đưa tĩnh chi ý cảnh lên đến viên mãn”.
Nghe xong, Khương Hy liền ôm quyền cảm tạ.
Đúng như Mặc Hiên nói, hắn đã ngộ ra tĩnh chi ý cảnh nhưng chỉ mới ở bậc nhập môn. Mà loại ý cảnh này ở đời trước hắn cũng chưa từng ngộ bao giờ nên sẽ hơi khó đi một chút.
Nhưng cũng may, trong ký ức của hắn vẫn còn tồn đọng lại rất nhiều kinh nghiệm liên quan đến cảm ngộ ý cảnh, nên cũng không đến nỗi là bí bách.
Mặt khác, nội tâm của Khương Hy bây giờ cũng đã nới lỏng đi nhiều lần rồi. Trước khi đột phá Trúc Cơ, rốt cuộc hắn cũng đã ngộ ra được ý cảnh của Đạp Vân Bộ.
Lần trước mặc dù thất bại trong việc bước vào viên mãn Lưu Thủy Quyền Pháp nhưng hắn cũng không phải không có thu hoạch, tin tưởng trong một đoạn thời gian nữa sẽ có thể chạm đến viên mãn.
Trong lúc Khương Hy đang tận hưởng thành quả ở trong lòng mình, Mặc Hiên đột ngột nói ra:
“Linh thức của ngươi rất mạnh, đồng giai hẳn đã không có mấy người địch lại được rồi... n, tạo nghệ phù văn cũng rất tốt”.
Khương Hy nghe vậy mới để ý ánh mắt của lão đang nhìn quanh toàn bộ hậu viện Điền y quán này, đồng thời như có như không mà nhìn chằm chằm lấy hắn.
Hắn vốn định mở lời cảm tạ một tiếng, nào ngờ lão lại cắt ngang mà nói ra:
“Tô Chiến của Tô gia cùng Lý Viễn Trình của Lý gia hẳn là do ngươi giết đi?”.
Lời vừa ra, mặt hồ tĩnh lặng kia liền chấn động, tựa như một cánh hoa rơi chạm lên đó vậy. Nhưng rất nhanh, gợn sóng kia cũng biến mất, mặt hồ một lần nữa lại yên tĩnh.
Khương Hy nhẹ giọng nói ra:
“Tha thứ cho vãn bối nghe không hiểu ý của thành chủ đại nhân là gì”.
Mặc Hiên híp mắt lại nhìn hắn, cỗ áp lực kia một lần nữa lại buông xuống, tựa như đại sơn từ trên rời mà rơi xuống phía dưới vậy.
Tim Khương Hy liền đập mạnh một cái, yết hầu khẽ động nhẹ.
Không bao lâu sau, áp lực mới biến mất, Mặc Hiên nói ra:
“Ngươi không hiểu, lão phu cũng không hiểu”.
Khương Hy có đôi chút bất ngờ nhưng cũng sẽ không nghĩ nhiều. Ai rồi cũng sẽ có tính toàn của riêng mình.
Đột nhiên, Mặc Hiên đưa tay ra mà ngoắc một cái, tấm hắc lệnh trong y phục hắn liền bay ra mà rời trên tay lão. Lão vuốt râu nói ra:
“Vẫn còn vài lần sao...”
Vừa nói xong, lão đưa một tay lên gõ nhẹ một cái, toàn bộ Kim Qua Kiếm Khí ở trong tấm hắc lệnh liền tản đi mà biến mất.
Tiếp sau đó, lão làm ra một hành động mà Khương Hy không thể nào hiểu nổi.
Một tay đưa ra, đóa bồ công anh tỏa ánh kim quang liền xuất hiện. Khương Hy nhớ lấy đóa bồ công anh này, kiếm khí của nó rất bức nhân, ngày hôm đó Mặc Hiên đã dùng nó mà chém lấy đạo lôi long kia.
Uy lực tuyệt đối đã không kém một chiêu của tu sĩ Nguyên Anh cảnh rồi.
Kế đó, đóa bồ công anh liền tản ra mà hóa thành các đạo kiếm quang dung nhập vào bên trong tấm hắc lệnh.
Tấm hắc lệnh run lên một hồi rồi trở lại như cũ, Mặc Hiên liền nhìn qua nó một chút rồi ném trở lại cho Khương Hy mà nói ra:
“Bên trong tấm hắc lệnh này là một kích toàn lực của Nguyên Anh cảnh. Bất quá để kích hoạt nó, trừ khi ngươi lâm vào tình thế thập tử vô sinh, còn không thì phải đạt đến Ngưng Dịch cảnh thì may ra có thể sử dụng”.
Tiếp nhận tấm lệnh bài lại, Khương Hy có hơi mím môi mà suy nghĩ rồi khom người ôm quyền nói ra:
“Đa tạ đại nhân đã chiếu cố”.
Nghe vậy, Mặc Hiên phất tay rồi đứng dậy mà nói ra:
“Lão phu không quản ngươi làm cái gì nhưng đã là con dân của Nguyệt Hải Thành thì đừng làm chuyện gì ảnh hưởng đến lợi ích của nó”.
Nói xong, không đợi Khương Hy trả lời, Mặc Hiên đã lắc người mà biến mất rồi. Tấm bình chướng xung quanh Điền y quán theo Mặc Hiên rời đi cũng vô thanh vô tức mà tản đi.
Phong tuyết một lần nữa lại buông xuống, mái tóc hắn nhẹ lay động trong không khí mà nói ra:
“Cung tiễn thành chủ”.