Màn đêm buông xuống, minh nguyệt giương cao, tinh hải chiếu rọi.
Cách Nguyệt Hải Thành một trăm dặm về phía Đông Bắc.
Đây là một bãi biển bên cạnh thảo nguyên rộng lớn, so với Linh Vân Trấn thì nơi đây còn muốn sát biên cảnh với Đại Tinh Hoàng Triều hơn.
Chỉ cần một mực tiến về phía Bắc thêm năm dặm là đã đặt chân vào Bắc Nguyên rồi.
Lại nói bãi biển này phi thường kỳ lạ, bởi nó không hề có cát, ngược lại giống một cái hồ nước mặn khổng lồ hơn. Bất quá nơi đây lại là một cái eo biển vừa dài vừa rộng, nhìn không biết nơi nào mới thực sự là điểm cuối.
Dọc bên bờ biển là một dãy cây anh đào dại mọc lộn xộn, tại thời điểm này, hoa cũng đã sớm nở mà nhuộm sắc xuân cho nơi này.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, cánh hoa liền tung bay trên không trung rồi rơi xuống mặt biển.
Một bóng đen từ đâu bỗng dưng xuất hiện, dưới ánh trăng sáng đêm xuân, bóng đen này dần lộ ra hình dáng của một trung niên nhân lực lưỡng, trên thân mang phục trang lục y, tay nắm trường thương.
Cây trường thương này được chạm trổ phi thường tinh xảo, từng đường vân khắc họa trên nó cứ như là long vân tụ hội. Đầu thương phi thường nhọn và dài, độ dài của nó phải bằng một phần ba chiều dài thân.
Trên đó ẩn ẩn có sự ba động của thiên địa linh khí. Không nghi ngờ gì nữa, cây trường thương này là một kiện pháp khí, chỉ có điều không biết là phẩm chất nào mà thôi.
Người ngoài nhìn vào cũng nhận ra được người này rất có tiền, nhưng không hiểu sao lại xuất hiện ở nơi hẻo lánh này.
Lại một cơn gió nữa thổi qua, trên hàng cây anh đào kia liền xuất hiện một bóng người.
Trung niên nhân dường như cảm nhận được sự hiện diện của người đó, hắn nhíu mày lại mà nhìn lên hàng anh đào, ánh mắt liền híp lại mà nói ra:
“Ngươi là ai?”.
Bóng người kia không đáp, chỉ thấy hắn lấy ra một tấm ngọc bài rồi nhìn qua một lát. Không bao lâu sau, hắn nói ra:
“Diêu Thương Phong, bốn mươi tám tuổi, trưởng nam của Diêu gia, tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, có con trai là Diêu Thương Hải, vài năm trước đã vào ngoại viện của Thư Viện”.
Vừa nói, bóng người kia liền bước ra phía trước, mỗi bước đi của hắn phi thường huyền diệu, phi thường nhẹ nhàng. Chân trước đạp cánh hoa, chân sau đạp không trung rồi dần dần lăng không mà hạ xuống.
Diêu Thương Phong thấy vậy liền ngưng trọng lại, một tay nắm chặt trường thương, ánh mắt lóe lên tinh quang mà nhìn thẳng về phía bóng người kia.
Nếu ánh mắt có thể giết người, bóng người kia đã sớm bị khoét hai cái lỗ sâu rồi.
Bước ra khỏi bóng cây, bóng người liền hiện rõ dưới ánh trăng. Thân mang hắc bào, mặt đeo Thiết Diện, phía trên có số hiệu nhị thập bát.
Thấy vậy, Diêu Thương Phong chống thương dưới đất mà cười vang lên nói ra:
“Ha ha ha, Dạ Ma hết người rồi hay sao mà lại cử ngươi đến đây?”.
Khương Hy nhìn qua hắn một chút rồi nói ra:
“Sao ngươi không tự hỏi thực lực của ngươi có đáng để Ngân Diện ra tay không?”.
Nghe vậy, ánh mắt Diêu Thương Phong liền lóe lên sát ý, đầu tóc y phục đột nhiên lay động trong không khí. Hắn bước lên một bước mà đâm một thương về phía trước.
Một thương này sát na vào không khí, tốc độ phi thường nhanh mà đâm xuyên qua đầu Khương Hy.
Diêu Thương Phong khẽ nhếch miệng, định mở miệng miệt thị gì đó nhưng ánh mắt hắn đột nhiên ngưng lại.
Từ vị trí bị đâm xuyên, thân hình Khương Hy liền dần dần nứt vỡ ra như gương rồi hóa thành quang vụ mà tan biến đi.
“Ngươi vội vàng đến vậy?”.
Giọng lạnh nhạt bất ngờ vang ra sau lưng, Diêu Thương Phong lạnh cả người mà nhanh chóng quay lại, Khương Hy không biết đã đứng ở nơi đó từ bao giờ.
Diêu Thương Phong rút thương lại, hắn hừ lạnh nói ra:
“Đã xem thường ngươi rồi”.
Khương Hy đáp lại:
“Quá khen”.
Sau đó, hắn liền di chuyển, hai bắp chân sáng lên, Bách Dặm Thuấn Phù liền thôi động mà lướt đi trên thảo nguyên. Trong chớp mắt hắn đã tiếp cận đến Diêu Thương Phong.
Diêu Thương Phong híp mắt lại, hắn hừ một tiếng, một thân tu vi Trúc Cơ cảnh liền bùng phát ra, linh lực như sóng triều lập tức ép về phía Khương Hy.
Một chân bước ra, Diêu Thương Phong nắm chặt trường thương mà quật ngang về phía Khương Hy.
Thấy vậy, hai chân hắn liền khuỵu xuống, một thân liền lướt dài trên mặt thảo nguyên mà vòng ra sau lưng Diêu Thương Phong.
Tay nắm thành quyền, Khương Hy xuất thủ.
“Lưu Thủy Quyền Pháp - Thủy Lưu”.
Một luồng nhu kình xuất hiện, xen lẫn trong đó là như có như không từng đợt quang mang đỏ hồng. Nhu kình đánh thẳng về phía Diêu Thương Phong, hắn liền mất thế mà đổ người về phía trước.
Phần y phục sau lưng dưới công kích của Khương Hy liền nát ra từng mảnh mà phấp phới trong gió, để lộ ra một mảng ánh kim ở bên trong.
Nguyên lai, trung niên nhân cũng không phải lực lưỡng, lực lưỡng chính là lớp áo giáp pháp khí kia.
Diêu Thương Phong không loạn, hai chân dưới làm trụ, một thương quét ngược về phía sau, mũi thương nhanh chóng liền tiếp cận lấy yết hầu Khương Hy.
Mũi chân Khương Hy khẽ động, Bách Dặm Thuấn Phù lại vận lên mà di chuyển theo hướng của mũi thương. Hắc Trúc Bút xuất hiện trong tay, Khương Hy vội vàng họa lên một đạo phù cản trở lại.
Va chạm xảy ra, thân hình hắn liền bắn ra phía sau mà lướt nhẹ trên mặt thảo nguyên. Cánh tay cầm Hắc Trúc Bút liền run rẩy lên một chút.
Diêu Thương Phong nhìn đạo phù kia tan biến rồi nhíu mày nói ra:
“Hư không họa phù?”.
Khương Hy không đáp, Hắc Trúc Bút một lần nữa lại động, như nước chảy mây trôi, chỉ trong một hơi thở, hàng chục đạo Thủy Lao Phù xuất hiện giữa không trung mà nhắm thẳng về phía Diêu Thương Phong.
Diêu Thương Phong hừ lạnh, một chân đạp mạnh mà phi thẳng lên trên không. Khương Hy đưa tay ra, Cách Không Khiển Vật liền thi triển.
Thuỷ lao lập tức đổi hướng mà phóng thẳng lên trên nhắm vào Diêu Thương Phong.
Diêu Thương Phong nhanh chóng xuất ra một chưởng, bàng bạc linh lực liền ập ra mà ép nát đám thuỷ lao của Khương Hy.
Hai chân đạp trường thương, hắn liền ngự khí phi hành, ánh mắt mang theo ngạo nghễ nhìn xuống Khương Hy ở bên dưới mà nói ra:
“Luyện Khí cảnh chung quy vẫn là Luyện Khí cảnh, chân chính quyết chiến ở Trúc Cơ cảnh chính là trên bầu trời này”.
Nghe vậy, khoé miệng Khương Hy liền cong lên, cánh tay di động, Hắc Trúc Bút một lần nữa lại họa ra hàng chục đạo Thủy lao mà phóng về phía Diêu Thương Phong.
Tâm tình của Diêu Thương Phong bây giờ thật sự có chút không xong, hắn cứ có cảm giác như bị coi thường vậy, loại cảm giác này khiến nộ hỏa trong lòng hắn mỗi một lúc một tăng lên.
Thủy lao vừa phóng đến, Diêu Thương Phong liền quát lên một tiếng dài, nhất chưởng xuất ra.
Cương phong gào thét mà đánh nát hàng chục đạo thủy lao kia mà đánh về phía Khương Hy. Đối ứng một chiêu này, Khương Hy cũng xuất ra một quyền.
Ba đạo hư ảnh nhu kình, hạo hãn cùng tĩnh lặng đồng thời xuất hiện rồi xoắn vào nhau mà cản phá cương phong, thậm chí cương phong còn yếu hơn một bậc mà bị xoắn nát.
Thấy vậy, sắc mặt Diêu Thương Phong liền có chút khó hiểu nhưng hắn cũng không kịp làm ra động tác gì vì thủy lao một lần nữa lại đến rồi.
Khoảng cách này quá gần, Diêu Thương Phong chỉ có thể vận linh lực hộ thân lên để chống đỡ mà thôi.
Thủy lao đâm trúng nhưng không thể xuyên qua được lớp linh lực kia. Khương Hy một lần nữa lại biến chiêu.
Thủy Lao Phù trong chớp mắt biến thành Băng Vụ Phù.
Thủy lao liền tán thành hơi nước, hơi nước giảm nhiệt độ liền biến thành băng vụ.
Ngòi bút lại khẽ di động, Băng Vụ Phù hóa thành Băng Bạo Phù.
Trong đám băng vụ, từng đợt lóe sáng tinh quang thoáng qua, con ngươi Diêu Thương Phong liền ngưng lại mà quát một tiếng.
Một tiếng nổ như sóng gầm liền vang lên, cơn gió lạnh lấy vị trí của Diêu Thương Phong làm trung tâm liền tản ra xung quanh mà phả vào người Khương Hy.
Mặt thảo nguyên hứng chịu cơn gió lạnh này liền bất giác mà phủ lên một tầng sương.
Diêu Thương Phong liền rơi từ trên trời xuống, hắn chật vật đứng dậy, y phục bên ngoài đã sớm rách nát nhưng nhờ vào lớp giáp pháp khí kia nên đại khái lông tóc không có chút hao tổn nào cả.
Ánh mắt Diêu Thương Phong nổi lên nộ ý cùng sát ý, hắn quát lên một tiếng dài. Trường thương liền xuất hiện trong tay, hắn lao người về phía trước xoay một vòng trên không trung mà đâm về phía trước một thương.
Bàng bạc linh lực liền phát ra mà hóa thành hư ảnh một đầu rồng uốn lượn, xung quanh nó như ẩn như hiện một màn sương mờ ảo.
“Đằng Long Vân Vũ”.
Thương chiêu xé rách không khí mà sát na một tiếng phi thường chói tai. Một chiêu này từ mấy năm trước đã được con trai hắn là Diêu Thương Hải thi triển.
Nhưng so với uy thế bây giờ, Diêu Thương Hải ngày trước không thể tạo ra được hư ảnh đầu rồng và lực công kích không có mạnh như một chiêu mà Diêu Thương Phong đang dùng được.
Khương Hy cũng không như Hiên Minh ngày trước mà dùng hay tay đi đáp trả. Khóe miệng hắn khẽ cong lên, đoàn dục hỏa quang mang liền xuất hiện trong mắt hắn.
Sắc Dục Thiên triệt để được mở ra.
Trong không khí liền xuất hiện từng đoàn Sắc Dục Khí lượn lờ như từng đầu tiểu xà.
Diêu Thương Phong đương nhiên không sợ một chiêu này của Khương Hy, hắn có niềm tin với Đằng Long Vân Vũ.
Nhưng không hiểu sao, uy thế của Đằng Long Vân Vũ mỗi một lúc lại giảm đi, hơn nữa lại còn giảm rất nhanh.
Ánh mắt hắn nhìn về phía Khương Hy liền có chút hơi dại ra, thân ảnh Khương Hy trong bất giác liền hóa thành một thân hình nóng bóng của thê thiếp hắn.
Ánh mắt Diêu Thương Phong bất giác đã ngập tràn trong mê muội, hắn vội vàng xoay ngược người lại, thu lại một chiêu Đằng Long Vân Vụ.
Thân hình nóng bỏng kia liền lướt trên thảo nguyên bước tới trước mặt hắn mà khẽ chạm vào một bên má, nụ cười có chút khiêu gợi liền xuất hiện.
Diêu Thương Phong liền đưa tay lên chạm vào bàn tay ấy, trên người liền ngứa ngáy khó chịu không thôi, ánh mắt hắn chuyển từ mê dại thành dục ý tràn đầy.
Đột nhiên, ánh mắt hắn bỗng dưng ngửa lên nhìn bầu trời, toàn thân hình liền bay lên trên không trung rồi rơi xuống đất mà thổ huyết.
Va chạm mạnh diễn ra, đầu óc hắn bây giờ mới tỉnh táo trở lại mà hoảng sợ nhìn về phía Khương Hy, phía dưới cằm đã đầm đìa máu tươi mà run nhẹ.
Đối diện hắn, Khương Hy mỉm cười, hai tay đưa lên vạch áo ra hai bên rồi trượt xuống, để lộ nửa thân trần giữa thiên địa. Hư ảnh vị thê thiếp kia một lần nữa lại hiện ra.
Nhưng đồng dạng với hắn, nửa thân trên của nàng cũng không mảnh vải che thân.
Từng đoàn quang mang đỏ hồng dụ hoặc như có như không lan tỏa đến xung quanh Diêu Thương Hải mà phá vỡ lớp linh lực hộ thân.
Ánh mắt Diêu Thương Phong lại rơi vào trầm mê nhưng lần này, khóe miệng hắn đột nhiên kéo dài một đường máu, hắn cắn răng nói ra:
“Đáng chết”.
Ra là tự cắn lưỡi mình để tỉnh táo.
Khương Hy lại thúc đẩy Sắc Dục Thiên mạnh hơn, Sắc Dục Khí trong không trung liền nhiều đến không thể tin được, một vùng không gian nhỏ trong nháy mắt đã nhuốm một màu đỏ hồng đầy dụ hoặc.
Thân hình Diêu Thương Phong liền có chút mềm nhũn mà ngã nhào ra đất, từng đoàn Sắc Dục Khí liền xuyên qua linh lực hộ thân mà tiến vào cơ thể hắn, Sắc Dục Khí vào càng nhiều, làn da hắn ngày càng đỏ, ánh mắt lại càng mê dại đến điên cuồng.
Trường thương trong tay liền buông lỏng ra mà rơi xuống đất. Trạng thái phòng thủ của Diêu Thương Phong lúc này triệt để trở về con số không.
Hai tay của hư ảnh mỹ nhân kia liền vươn ra chạm vào mặt Diêu Thương Phong mà khẽ cười một tiếng khúc khích.
Từng đoàn Dục Hỏa liền xuất hiện trong không khí mà tấn công Diêu Thương Phong. Bất quá hắn bây giờ đã không thể cảm nhận được chút nguy hiểm này, cứ như thịt cá ở trên thớt vậy.
Dục Hỏa nổi lên, toàn thân Diêu Thương Phong liền chìm trong biển lửa nhưng ánh mắt của hắn vẫn rất mê dại, khóe miệng không tự chủ mà cười lên một tiếng rất mãn nguyện.
Dục Hỏa qua đi, Diêu Thương Phong chỉ còn là nắm tro tàn.
Khương Hy liền thở nhẹ ra một hơi, toàn bộ Sắc Dục Khí liền quay trở lại cơ thể hắn, trạng thái dụ hoặc kia liền biến mất không còn tăm hơi.
Khương Hy không vội hành động, hắn đứng yên một chút để cảm nhận sự thay đổi của bản thân.
Hắn từng ngủ với một cao thủ mị công, là một vị võ lâm cao nhân. Mị thế của nàng phi thường kinh người, một lần đó nếu không có Sắc Dục Thiên gia trì, hắn hẳn sẽ rơi vào cái trạng thái như Diêu Thương Phong vừa rồi.
Mị thế vừa ra, nam nhân trong thiên hạ liền xiêu lòng.
Khương Hy không ngộ ra được mị thế như nàng nhưng ngủ cùng nàng, Sắc Dục Khí của hắn lại càng tinh thâm. Hắn không có mị thế nhưng hắn có thể dùng Sắc Dục Khí để tạo thành một không gian như mị thế.
Một chiêu này hắn chưa biết nên đặt tên như thế nào bởi vì nó vẫn chưa hoàn chỉnh. Nhưng hiệu quả tạm thời của nó làm hắn hài lòng không thôi.
Khương Hy nhìn qua đám tro tàn kia một chút rồi lấy bút mà họa ra dòng Dạ Ma độc ký kia xuống mặt thảo nguyên.
Người bình thường nếu trúng chiêu này thì có thể có cơ may thoát ra nhưng nếu gặp phải người đã nếm qua trái cấm thì đối diện với bọn hắn chính là một mảnh đất của hoan ái sắc dục.
Hoan ái cho đến chết.
...
Xử lý tàn dư xong xuôi, Khương Hy liền thu lại cây trường thương cùng giới chỉ của Diêu Thương Phong lại, dù sao những chiến lợi phẩm này Dạ Ma cũng chẳng bao giờ nhìn, hắn liền không do dự mà lấy đi.
Nhất là cây trường thương kia. Một cú quật của Diêu Thương Phong không đơn thuần chỉ là sức mạnh cơ bắp hay linh lực gia trì.
Tính công kích này rất mạnh, cánh tay của Khương Hy vẫn còn ghi nhớ được sức mạnh của nó.
Không nghi ngờ gì nữa, cây trường thương này... là một kiện trung phẩm pháp khí, bất quá là đê giai trung phẩm pháp khí nên Hắc Trúc Bút của hắn mới chịu đựng được.
Giới chỉ của Diêu Thương Phong thì hắn không biết được, dù sao cũng chưa luyện hóa nhưng chuyện đó để về Điền y quán rồi tính sau.
Còn kiện áo giáp pháp khí kia thì hắn sẽ để lại, thứ này quá cồng kềnh, hắn dùng không được, sẽ ảnh hưởng đến tính cơ động của hắn.
Kế tiếp, Khương Hy rút ra một cái mặt gỗ có hình dạng bát giác, trên mặt có khắc họa đồ án trận văn. Hắn khẽ động niệm, trận văn liền sáng lên.
Khu vực xung quanh hắn liền có chút rung động mà nổi gió, từng cánh hoa đào liền tung bay trên không trung.
Từng đạo phù văn trên trời liền hiện ra mà kết lại với nhau, sau đó liền đồng loạt lấy cái mặt gỗ bát giác kia làm trung tâm mà thu nhỏ lại.
Cho đến đến khi thu lại vào trung tâm mặt gỗ thì ánh quang mới ảm đảm đi mà biến mất.
“Bộp... Bộp... Bộp”.
Ba tiếng vỗ tay không biết từ đầu vang lên, Khương Hy giật mình nhìn quanh thì phát hiện ra một thân ảnh từ phương xa bước đến.
Một bước của người này bước ra trong chốc lát liền bước ra một đoạn đường dài gấp mười lần bước chân. Bước vài ba bước, thân ảnh kia liền xuất hiện trước mặt Khương Hy rồi.
Hắn khẽ động yết hầu mà nuốt xuống một ngụm nước bọt.
Hai bên thái dương đột nhiên xuất hiện một giọt mồ hôi.