Tình huống tựa hồ có chút hơi vi diệu, Khương Hy cảm thấy hình như hắn vừa động phải chỗ nhạy cảm của đám người này rồi.
Hắn liền vội vàng đưa tay lên khụ khụ vài tiếng rồi nói ra:
“Ta không có quá nhiều hiểu biết với tộc các ngươi, hơn nữa văn hóa hai tộc khác nhau, ta cũng chỉ hiếu kỳ đôi chút thôi. Không cần nhìn ta với ánh mắt như vậy”.
Nghe vậy, nam tử Tuyết soái híp mắt nhìn hắn một chút rồi mới nhắm lại quay đi chỗ khác, khí tức lạnh lẽo của hắn theo đó cũng thu lại.
Đồng dạng những người khác cũng không tiếp tục nhìn hắn mà quay trở lại việc của mình.
Trong lòng Khương Hy liền thở ra một hơi nhẹ nhõm, tên Tuyết tướng kia nghĩ nghĩ một chút rồi nói ra:
“Không phải chúng ta chưa đọc mà là chúng ta không được đọc”.
Khương Hy nói ra:
“Giải thích thế nào?”.
Tuyết tướng ngẫm nghĩ một đoạn thời gian ngắn rồi đáp:
“Tại Tuyết Quốc, tri thức càng phức tạp thì chỉ có văn tướng mới được tiếp nhận, chúng ta là võ tướng, tự nhiên chỉ được tiếp xúc với công pháp. Bệ hạ muốn toàn bộ thần tử tinh nghiên một đường, tự nhiên chúng ta cũng không có cơ hội tiếp xúc với các loại tri thức khác”.
Khương Hy gật nhẹ đầu, ra vậy, Tuyết Vương đây chính là chia để trị. Văn tướng có tri thức nhưng không có vũ lực, võ tướng có vũ lực nhưng lại ít tri thức, vô luận là bên nào thì đều thiếu khuyết một nửa.
Tri thức cùng vũ lực không tề tụ lại một chỗ thì người đó sẽ không đủ tư cách ngồi vào ngôi vương.
Thay vì cho thần tử tự kiềm chế với nhau thì Tuyết Vương chọn cách cắt luôn con đường cướp ngôi của thần tử, còn về phần các thần tử muốn làm gì thì cũng không quản.
Khương Hy suy nghĩ một chút rồi nhìn Tuyết tướng mà nhép miệng, truyền âm thẳng vào đầu hắn:
“Ngươi muốn học mấy loại tri thức này chứ?”.
Nghe vậy, Tuyết tướng liền híp mắt lại, ánh mắt hắn di chuyển sang nhìn những người khác một chút, xác nhận không ai để ý bên này thì mới nhép nhép khẩu hình đáp lại:
“Ngươi đang tính toán gì?”.
Khương Hy mỉm cười truyền âm lại:
“Không tính toán gì, ta chỉ vì bản thân mình mà thôi. Ngươi muốn biết tri thức nào, ta đều sẽ dạy ngươi hết, ngược lại, ngươi dạy ta phù đạo của các ngươi”.
Tuyết tướng nghe vậy liền có chút suy nghĩ rồi nhép khẩu hình nói ra:
“Làm sao ta tin những tri thức của ngươi được?”.
“Ta không đáng tin?”.
“Có quỷ mới tin”.
Khương Hy có chút phiền muộn, lẽ nào hắn không đáng tin đến thế?
Trầm mặc một hồi, hắn truyền âm đáp lại:
“Ta sẽ dạy ngươi một loại tri thức tùy ý, lúc đó ngươi tự phán xét đúng sai”.
Tuyết tướng mỉm cười gật đầu, sau đó hai người bọn hắn cố tính tiến vào một giá sách khác che khuất đi tầm nhìn của bảy người còn lại.
Tuyết tướng nhép khẩu hình nói ra:
“Ngươi biết toán mệnh thiên cơ không?”.
Khương Hy nhíu mày truyền âm lại:
“Ngươi tính dùng công phu sư tử ngoạm?”.
Tuyết tướng nhếch mép đáp lại:
“Ngươi không biết thì có thể từ chối”.
Khương Hy hừ nhỏ một tiếng rồi truyền âm:
“Không cần khích tướng, toán mệnh thiên cơ còn nhìn vào thiên phú, coi như ta dạy ngươi thì chưa chắc ngươi đã dùng được”.
“Chưa thử làm sao biết được?”, Tuyết tướng nhàn nhạt đáp.
Thấy vậy, Khương Hy liền thở dài ra một hơi rồi cẩn thận truyền âm từng lời một:
“Thả lỏng tinh thần của ngươi ra, ta sẽ trợ giúp ngươi trải nghiệm một chút cái gì gọi là toán mệnh thiên cơ. Yên tâm, ta sẽ không hại ngươi”.
Tuyết tướng có chút ngờ ngợ, loại yêu cầu này hắn không thể tùy tiện đáp ứng được, nhỡ như không hại mà lại gieo xuống thứ gì đó ở trong đầu thì hắn xem như xong.
Lam Thiên Tuyết Tộc không sử dụng được linh thức cho nên bọn hắn rất yếu trước các loại thủ đoạn liên quan đến linh hồn.
Mà theo kinh nghiệm của Tuyết tướng, linh thức của Khương Hy rất mạnh cho nên thủ đoạn về linh hồn hẳn phải rất cao.
Hắn cần phải cẩn thận suy nghĩ một chút.
Đương nhiên Khương Hy cũng không vội thúc ép Tuyết tướng làm gì, nếu hắn đáp ứng liền thì quá uổng một thân tu vi cao tuyệt kia.
Câu hỏi chính là liệu Khương Hy có thật sự truyền thụ tri thức cho Tuyết tướng không?
Thành thật mà nói, câu trả lời là có. Bởi Khương Hy đang rất muốn học phù đạo của Lam Thiên Tuyết Tộc.
Hắn đã nghiên cứu được khoảng sáu thành loại phù văn dùng để trói buộc trên tay hắn rồi, loại phù văn này tính ra thì hắn đã thấy ba lần.
Lần đầu là khi đấu với Tuyết tướng, đạo phù văn này lúc đó đã bao bọc lấy chân của hắn mà đánh gãy mấy cái xương sườn của Khương Hy.
Lần thứ hai chính là nữ tử Phù sư Tuyết tướng kia sử dụng để phá tấm bình chướng. Còn lần thứ ba chính là cái chuỗi phù văn trói buộc hai tay hắn đây.
Loại phù đạo này rất thú vị, vừa ít nét, họa lại nhanh, uy lực cũng không tệ mà quan trọng nhất chính là nó đa dụng.
Tại Huyền Đô Đại Lục, phù văn được dựng nên từ ngôn ngữ phổ thông của nhân loại, mỗi loại phù văn tự sẽ có công dụng riêng của mình không lẫn vào đâu được.
Loại phù văn này giống như câu chuyện chìa khóa và ổ khóa vậy, đúng chìa đúng ổ thì mới tra vào được.
Trong khi phù văn dựng nên từ ngôn ngữ của Lam Thiên Tuyết Tộc lại giống như một cái chìa đa năng, ổ nào cũng có thể tra vào.
Loại phù văn mà Khương Hy đang nghiên cứu đây dùng để gia trì sức mạnh cũng được, dùng trực tiếp để công phá cũng được, mà dùng làm trói buộc cũng được.
Mặc dù hiện tại chưa hiểu được tại sao lại có thể đa dụng được như thế nhưng đó không phải là lý do để hắn cần tìm một người để dạy sao.
Vừa vặn, hắn nắm thóp được cái tộc này. Nếu tri thức phức tạp cao giai bọn hắn nắm không được thì hắn đến dạy, trao đổi công bằng qua lại với nhau cũng không phải ý tồi.
Suy đi tính lại, Khương Hy lựa chọn Tuyết tướng để dạy thay vì nam tử Tuyết soái kia vì tên Tuyết soái đó tựa hồ rất trung thành với Tuyết Vương.
Thực ra thì toàn bộ Tuyết tướng cùng Tuyết soái đều sẽ trung thành với Tuyết Vương thôi nhưng ở góc độ của Khương Hy, nam tử Tuyết soái không có ý định tạo phản.
Còn tên Tuyết tướng này... có lẽ có.
Khương Hy cũng không nắm chắc lắm liệu rằng hắn có thực sự phản không nhưng sâu trong ánh mắt của hắn, Khương Hy có thể cảm nhận được rằng, hắn không thích nơi này, hắn muốn rời khỏi Bắc Nguyên Vạn Dặm.
Khương Hy tu dục đạo, cho nên hắn khá mẫn cảm với ham muốn của mọi người, nhất là sắc dục và thực dục, còn các loại dục vọng khác thì tùy vào mức độ mà hắn có thể cảm nhận được.
Tuyết tướng khao khát được rời khỏi đây mạnh mẽ đến mức mà Khương Hy phải thấy rùng mình không thôi, loại dục vọng này cực kỳ mạnh, nó mạnh đến mức ngang ngửa với Khương Hy cảm thụ sắc dục vậy.
Cho nên Khương Hy liền ném cho Tuyết tướng một sợi dây này, việc còn lại là hắn có chịu nắm hay không thôi.
...
...
Tuyết tướng suy nghĩ một hồi tương đối lâu, sau đó hắn liền hướng Khương Hy nhép miệng nói ra:
“Làm đi”.
Khương Hy từ tốn truyền âm đáp:
“Không suy nghĩ lại?”.
“Đã nghĩ kỹ”.
Khương Hy gật đầu, sau đó linh thức của hắn ngay lập tức liền ly thể mà thâm nhập vào trong não hải của Tuyết tướng. Tuyết tướng đúng thật là đã buông lỏng tinh thần ra nên không có bài xích hắn làm gì.
Quả nhiên dục vọng rời đi của Tuyết tướng rất lớn, đến chuyện nguy hiểm như thế này cũng muốn đánh đổi.
Linh thức của Khương Hy sau khi thâm nhập vào bên trong liền hóa thành các đạo tơ nhỏ khác sau rồi cuốn lấy não hải Tuyết tướng theo một quy luật nhất định.
Kế tiếp, hai mắt Khương Hy liền hóa thành trắng dã, tròng đen biến mất đi đâu không thấy tung tích. Đồng dạng, dưới sự khống chế linh thức của hắn, hai mắt Tuyết tướng cũng hóa thành trắng dã.
Một cỗ khí thế vô hình bất ngờ bao bọc lấy bọn hắn rồi cuốn vào bên trong.
Linh hồn của bọn hắn trong chốc lát cứ như bị cái gì dẫn dắt mà tiến về phía trước, hàng loạt hình ảnh bất đồng bất ngờ hiện ra trước mặt rồi lấy tốc độ nhanh nhất mà ghim thẳng vào bên trong não hải bọn hắn.
Đồng thời, sinh mệnh lực của bọn hắn cũng theo đó mà trôi dần đi.
Đây chính là cái gọi là đánh đổi thọ nguyên, bất quá lượng sinh mệnh lực bị trôi đi này chỉ rơi vào tầm một năm tuổi thọ mà thôi.
Sau đó, linh hồn của bọn hắn liền bị cưỡng ép ly khai trở về lại thân thể, cặp mắt Khương Hy rốt cuộc cũng lấy lại hắc bạch phân minh, còn Tuyết tướng thì đã lấy lại được ánh hoàng kim.
Khương Hy liền vội vàng thu linh thức của mình về mà thở ra một hơi nặng nhọc, hai bên thái dương đã thấm đẫm mồ hôi không biết từ lúc nào.
Đồng dạng Tuyết tướng cũng vậy, chỉ có điều đây là lần đầu hắn trải nghiệm toán mệnh thiên cơ cùng đánh đổi thọ nguyên nên tình huống có chút ‘nặng’ hơn Khương Hy một chút.
Nhưng cũng không diễn ra bao lâu, Tuyết tướng liền vận hàn khí lên thổi bay số mồ hôi kia rồi hướng hắn nhép khẩu hình nói:
“Vừa rồi chúng ta thấy là gì?”.
Khương Hy hít vào một hơi rồi truyền âm đáp lại:
“Là tương lai của ta và ngươi sau bốn mươi bảy canh giờ nữa”.
“Sao ta lại không thấy được rõ ràng?”.
“Không thấy được rõ ràng là do ta và ngươi đều sẽ đối đầu với lựa chọn, chọn đúng thì cát, chọn sai thì hung”.
Nghe vậy, Tuyết tướng liền rơi vào trầm mặc một hồi rồi nhép khẩu hình nói ra:
“Thấy được tương lai đồng nghĩa còn sống?”.
Khương Hy lắc đầu.
“Thiên cơ không liên quan đến sinh tử, đã bước chân vào con đường tu hành, sinh tử đã nằm ngoài chưởng khống của tự nhiên rồi”.
Tuyết tướng hài lòng mỉm cười, sau đó hắn hướng Khương Hy nói ra:
“Một canh giờ sau ta sẽ cho ngươi câu trả lời”.
Khương Hy gật đầu, toán mệnh thiên cơ tương đối huyền bí, Tuyết tướng cần thời gian để tiêu hóa cũng là chuyện bình thường.
Mặt khác, nội tâm Khương Hy cũng thở phào ra một hơi nhẹ nhõm. Cũng còn may là hắn thành công cho tên kia xem thấu được thiên cơ.
Bình thường, người muốn học toán mệnh thiên cơ phải nắm bắt được quy luật của sáu mươi bốn quẻ trong thiên địa nhưng cách học chính tông như vậy lại quá mất thời gian.
Trong vẻn vẹn hai mươi mấy canh giờ này đảm bảo sẽ không đủ để cho Tuyết tướng tiếp cận được chút da lông nữa chứ đừng nói là nắm được toàn vẹn sáu mươi bốn quẻ.
Cho nên Khương Hy liền chọn hạ sách, sử dụng Đồng Tâm Thuật để cùng Tuyết tướng câu thông đến thiên cơ.
Đây cũng là lần đầu Khương Hy sử dụng Đồng Tâm Thuật theo cách này nên hắn cũng có đôi chút hồi hộp. May mắn cũng thành công rồi.
Sau đó, cả hai người liền trở lại ra bên ngoài mà tiếp tục tìm kiếm văn thư, bên ngoài vẫn bình đạm như cũ, không có dấu hiệu gì cho thấy bọn hắn lén lút cả.
Tìm tòi một hồi, Khương Hy liền bước đến khu vực nội vi mà tìm sách, kết quả đúng là có tìm thấy sách thật, chỉ có điều hiện thực lại để hắn thất vọng rồi.
Những cuốn sách này đúng là có chứa bí văn, bất quá những loại bí văn này Khương Hy đã sớm biết nên hắn cũng không muốn xem làm gì.
Nhưng tên Tuyết tướng kia lại muốn xem thử một chút, chỗ nào không hiểu thì hỏi, Khương Hy liền thay hắn mà giải đáp một hai.
Đương nhiên, hành động này của bọn hắn cũng không công khai ra bên ngoài, cơ bản chính là một mặt lén lút mà làm.
Cá nhân ai mà lại không muốn tàng tư một chút bí mật của mình, Tuyết tướng nếu đã có dục vọng muốn rời khỏi đây thì những tri thức hắn học được sẽ không đi chia sẻ cho kẻ khác.
Ai biết được kẻ đó có kín miệng hay không?
Trên đời này, người kín miệng nhất chính là người chết mà người an toàn nhất chính là người không biết gì cả.
Có một điều Khương Hy phải thật tâm công nhận tên Tuyết tướng này, đó chính là khả năng diễn xuất của hắn quả thực rất tài tình.
Lúc hắn xuất hiện trước mặt đồng tộc cùng lúc nói chuyện riêng với Khương Hy cơ hồ là hai con người hoàn toàn khác nhau.
Trước mặt Lam Thiên Tuyết Tộc, hắn rất lãnh đạm, bộ dáng khinh đạm phong vân lúc nào cũng thể hiện ra bên ngoài, làm người khác có cảm giác không có việc gì có thể làm khó hắn.
Nhưng khi nói chuyện với Khương Hy thì thi thoảng lại có chút nổi nóng, có lúc không người để ý thì còn âm thầm mắng hắn một vài câu.
Nói chung thì so với bộ dáng khinh đạm phong vân kia thì Khương Hy lại thích cái bộ dáng lúc nói chuyện với hắn hơn.
Chân thật như vậy mới dễ nói chuyện, chưa kể song phương còn có thể thoải mái với nhau được.
Khương Hy hiểu trong tương lai vài canh giờ tới, bọn hắn sẽ trở thành đối thủ một mất một còn trên chiến trường cho nên khoảng thời gian này chính là thời điểm để bọn hắn hiểu đối thủ của mình.
Hiểu để có thể giết, hoặc hiểu để có thể tránh.