Một tiếng gọi này rất nhẹ nhàng, tựa như gọi một bằng hữu lâu năm vậy, nghe rất gần gũi mà xác thực đúng là gần gũi thật.
Dạ dày của người đó cũng đang nằm trong dạ dày nàng còn gì.
Lão nhân kia cũng nghe thấy một câu này, thần sắc của lão cũng có chút cứng ngắc lại, kiếm thế mỗi lúc một yếu đi, tử vong ngay lập tức ập đến.
Thân thể của lão trong vài hơi thở liền bị nhuộm đen, sinh mệnh cấp tốc trôi đi, hai con mắt lão mỗi lúc một lờ đờ, mọi quang cảnh trước mặt liền mờ dần đi.
Trước khi bóng tối hoàn toàn ập đến, lão chỉ có thể nhìn thấy được một bóng đen mờ ảo, dù không biết đó là ai nhưng khóe miệng lão khẽ cong lên nhép vài chữ.
... Đa tạ!
Sau đó, Tử Ám Hắc Vụ nuốt chửng hoàn toàn lão, cường giả Kết Đan cảnh chính thức vẫn lạc.
Khương Hy từ tốn xuất hiện từ hư không, ánh mắt có chút phức tạp nhìn về phía chỗ lão nhân vẫn lạc một hồi rồi quay sang hướng Quỳ Liên nói ra:
“Đã lâu không gặp”.
Quỳ Liên phất tay lên, Tử Ám Hắc Vụ nhanh chóng tán đi rồi biến mất, thần sắc của nàng ngưng trọng lại một chút rồi đáp lại:
“Bốn năm không gặp, công phu ẩn thân của ngươi lại càng đáng sợ hơn, nếu không phải lão già kia để lộ sơ hở thì ta chưa chắc đã đoán được ngươi lại muốn làm ngư ông đâu”.
Khương Hy chắp tay sau lưng, cước bộ từ tốn đi tới nói tiếp:
“Ta nhớ là che giấu rất khéo, rốt cuộc lão đã lộ sơ hở thế nào?”.
Quỳ Liên híp mắt lại nhìn hắn một chút rồi khẽ mỉm cười đáp lại:
“Ngoại giới biết ta sở hữu bốn thần thông nhưng không ai biết sức mạnh của từng cái như thế nào, lão già kia mới gặp ta lần đầu, làm sao nắm được quỹ đạo cùng tốc độ di chuyển của Tử Ám Hắc Vụ trong một thời gian ngắn được.
Định lực của lão không tồi, hẳn đã xuất gia thành đạo sĩ nhưng ánh mắt vẫn không lanh lẹ đến thế. Chung quy lại, lão đã già.
Như vậy thì chỉ còn mỗi ngươi âm thầm đứng đằng sau truyền âm chỉ dẫn cho lão mà thôi. Bất quá làm sao ngươi biết được công pháp lão tu luyện là gì?”.
Nói đến đây, khóe miệng của nàng khẽ cong lên đầy ý vị, ngụ ý đại khái là chỉ hắn thuộc Cửu Tiêu Tông, chỉ những người cùng tông mới biết được lão nhân này tu luyện gì.
Khương Hy bật cười lên một tiếng không đáp, cũng không biểu thị đồng tình hay từ chối ý kiến. Ánh mắt của nàng không sai, nhìn vào đó thôi là có thể đoán ra được một chút lai lịch của hắn.
Khương Hy đến đây từ lúc lão nhân xuất kiếm lần đầu đánh với nàng, nhìn qua một chút chiêu thức là hắn biết lão đang sử dụng Đại Hà Kiếm Quyết rồi.
Bất quá kiếm chiêu của lão quá nghèo nàn, tuy nắm giữ Đại Hà Kiếm Quyết rất sâu, bản thân cũng bước vào được viên mãn chi cảnh nhưng cách sử dụng kiếm vẫn tương đối cứng ngắc.
Đại Hà dùng đại thể tổng hợp của một con sông lớn càn quét để tấn công, lão tấn công không sai nhưng thiếu đi độ linh hoạt.
Giả sử như Quỳ Liên bổ đôi con sông đó thì tiếp theo lão định làm gì?
Dưới góc nhìn của Khương Hy, lão chắc chắn sẽ ra một chiêu khác thay vì tận dụng một chiêu cũ, cho nên hắn đã giả giọng truyền âm để lão biến chiêu giam cầm Quỳ Liền lại.
Lão cũng không phải đèn dầu đã cạn, còn biết tận dụng được Ngũ Hành đại trận để giam cầm nàng lại chờ đợi người trong tông đến. Đáng tiếc nàng lại có Huyết Phù áp trận.
Sau đó, Khương Hy tiếp tục truyền âm hỗ trợ lão cách tận dụng Đại Hà Kiếm Quyết tốt nhất với thực lực hiện có của lão.
Khương Hy không có thiên phú về kiếm đạo nhưng điều đó không có nghĩa là hắn không nắm được yếu quyết của kiếm đạo.
Nếu không làm sao trong mấy trăm năm kia hắn dám sửa chữa, điều chỉnh công pháp trong Cửu Tiểu Tông được.
Khương Hy biết lão nhân này sẽ không sống nổi khi đấu với Quỳ Liên, bởi từ trong bóng tối, hắn đã cảm nhận được một cỗ uy hiếp vô cùng khủng khiếp từ phía nàng.
Những người khác không thấy nhưng có lẽ vì nàng từng ăn dạ dày của hắn một lần rồi nên trực giác của hắn mẫn cảm với sự uy hiếp của nàng hơn.
Lão nhân này chắc chắn sẽ chết, cho nên trước khi chết, Khương Hy muốn để lão tận hứng đánh một trận, xem thử bản thân lão có thể bộc phát được chiến lực cao đến đâu.
Một tiếng cảm tạ kia Khương Hy đã nhận được.
Đồng dạng nhiệm vụ của lão cũng đã xong.
Khương Hy hướng Quỳ Liên mỉm cười nói ra:
“Văn Đồng cô nương, ta nghĩ ngươi nên rời khỏi nơi đây thì hơn, Cửu Tiêu Tông không dễ chọc”.
Quỳ Liên uyển chuyển thân người một chút rồi cười đáp:
“Ngươi sợ đồng môn nhận ra sao?”.
Khương Hy cười cười không đáp, hắn lại tiếp tục không biểu lộ gì nữa làm nàng khó đoán nổi một lời kia của nàng là đúng hay sai. Cái cảm giác này rất mông lung nhưng đồng thời cũng khiến nàng tò mò không ít.
Nàng nói tiếp:
“Bốn năm trốn tránh, lần này tại sao ngươi lại xuất hiện?”.
Khương Hy nhún nhẹ vai đáp lại:
“Không phải ngươi đang chờ đợi ta sao? Hay là tự ta đa tình rồi?”.
Lần này, Quỳ Liên cười cười không đáp, song phương đột nhiên rơi vào tình huống có chút quỷ dị. Sau đó, cả hai im lặng lại rồi quan sát nhau thật kỹ.
Khương Hy còn đỡ, chí ít Quỳ Liên không che chắn biểu cảm gương mặt nên hắn vẫn có thể đọc được đôi chút tình huống nhưng nàng thì thiệt thòi rồi.
Khương Hy kín mít từ trên xuống dưới, nàng muốn đọc được hắn cũng phải tốn hàng đống công phu, nói thẳng ra, có tốn hết sức cũng đọc không được, hơn nữa, càng nhìn vào hắn, thân ảnh của hắn lại càng có chút lập lòe.
Nàng liền biết trên người hắn có Ảo Thuật phòng hộ, bất quá... tại sao lần này nàng lại bị ảnh hưởng?
Thậm chí, lần này nàng cũng không thể nhìn thấy được tu vi của hắn nữa, bốn năm trước, nàng xác định hắn là Trúc Cơ cảnh trung kỳ Hợp Lục Kiều, còn bây giờ thì nàng lại không nắm chắc lắm.
Bất quá lấy tình huống của một thiên kiêu ngang nàng so sánh thì hẳn bây giờ đã đạp chân vào Trúc Cơ cảnh hậu kỳ Hợp Bát Kiều rồi, trong trường hợp tệ hơn có khi đã bước vào đỉnh phong Hợp Bát Kiều.
Trận chiến ban nãy đã làm nàng hao đi không ít sức lực, cho nên bây giờ nếu không xuất ra chân chính bản sự thì rất khó để đánh với hắn.
Song phương nhìn nhau gần năm phút đồng hồ, một cơn gió nhẹ bất ngờ thổi qua, một chiếc lá đột nhiên rời khỏi cành rồi nhẹ nhàng rơi xuống.
Lá vừa chạm đất, thân ảnh của Khương Hy lập tức xuất hiện trước người Quỳ Liên, Song Hùng Nhai lập tức đánh đến.
Quỳ Liên đã sớm biết tốc độ của hắn sẽ nhanh hơn lần trước rồi nên tâm thần đã chuẩn bị sẵn, hai tay nàng cấp tốc nắm chặt trường tiên đưa lên đón đỡ.
Một tia lửa ma sát liền tóe ra.
Sau đó, Khương Hy nhanh chóng lộn người ra sau, một cước ngay lập tức xuất thủ.
Ký ức ùa về, Quỳ Liên vội vàng né tránh ra thật xa.
Một cước đá ra, cương phong nội liễm như phong nhận kéo dài trên mặt đất tạo thành một cái rãnh cực kỳ sâu, đồng thời cũng kéo dài ra gần trăm mét, vạn vật trên đường đi của nó liền bị đánh đến không còn hình dạng.
Nội tâm của Quỳ Liên kinh hãi không ngừng, lấy sức công phá này, nàng sao không nhận ra được Thiên Nguyệt Thoái Phá là chiến kỹ cấp Kim Đan cảnh được chứ.
Khương Hy chưa sinh ra ý cảnh, thoái pháp cũng chưa đạt đến trình độ tùy tâm sở dục nhưng đã có thể tạo ra mức sát thương kinh khủng như vậy rồi, cho nên Quỳ Liên đoán ra cũng không phải chuyện lạ.
Nhân lúc hắn còn chưa định thân lại, nàng nhanh chóng quật một chiêu trường tiên về phía hắn, huyết vụ xuất hiện ở xung quanh.
Oanh!
Khương Hy trúng chiêu, toàn thân hắn văng ra phía sau, lớp áo ngoài phía trước ngực bị rách toác ra nhưng trên người hắn lại không nhận lấy một vết thương.
Đại Địa Thủ Hộ hiện lên được một chút rồi ảm đạm đi, vừa vặn chặn được đòn tấn công của nàng.
Bạch Dương sơn mạch không có tuyết, đất đai ở đây cũng xem như một phương linh thổ, Địa Khí tự nhiên dồi dào, Khương Hy sẽ không cần tiết kiệm Đại Địa Thủ Hộ.
Tiếp theo, Song Hùng Nhai khẽ xoay trên tay, Khương Hy nhanh chóng chém ra hai đường ngang, thiên địa linh khí cùng nhân tức lập tức điều động rồi hóa thành một đạo phù đánh về phía trước.
“Nhị Tự Phù”.
Uy thế so với lần trước còn muốn mạnh hơn không ít, Quỳ Liên khẽ nhếch miệng, sát chi ý cảnh hóa thành huyết quang bao bọc lấy trường tiên, một chiêu bổ dọc ngay lập tức đánh đến.
Rầm!
Nhị Tự Phù bị bổ thành hai, xung lực của một chiêu bổ dọc của trường tiên ngay lập tức tạo thành sóng chấn ép ngược về phía Khương Hy.
Hắn nhanh chóng bước ra một bước, thân ảnh bất ngờ xuất hiện ở một trăm mét cách đó không xa.
Hai tay nắm lại thành quyền rồi xuất ra chín quyền.
“Lưu Thủy Quyền Pháp - Đại Hà”.
Chín con sông khổng lồ bất ngờ xuất hiện rồi công phá về phía Quỳ Liên, uy thế dọa người, không khí rung động liên hồi không ngừng, một phiến rừng rộng lớn ngay lập tức bị san thành bình địa.
Quỳ Liên ngưng trọng lại, cây trường tiên nhanh chóng dắt sau lưng, hai tay nâng mười ngón, đồng loạt cả mười ngón tay đều hóa thành màu đen rồi phóng ra mười tia hắc chỉ.
“Ma Thiên Chỉ Pháp - Đoạt Mệnh”.
Thấy vậy, Khương Hy có chút cau mày, hắn cảm ứng được một cỗ khí tức tử vong từ một chiêu này, bất quá không phải là tử vong của hắn.
Loại tử vong này là của tử vong ý cảnh. Thần thông Tử Ám Hắc Vụ chắc chắn thoát thai từ môn Ma Thiên Chỉ Pháp này.
Linh thức của hắn nhanh chóng điều động, phù Văn chữ ‘thủy’ trên tay hắn đột nhiên sáng lên, chín con sông kia được thủy chi ý cảnh gia trì mãnh liệt rồi bỗng dưng xoắn lại thành từng cơn thủy lốc.
Thủy lốc trôi qua, một tiếng long ngâm dài liền vang lên.
“Thủy Long Phù”.
Toàn bộ chín con sông vô tri đã trực tiếp hóa thành cửu long rồi gầm thét lên oanh sát.
Oanh!
Va chạm diễn ra, cửu long đấu thập chỉ, xung lực tản xung quanh, không khí chấn động không ngừng, thiên địa linh khí hỗn loạn khắp nơi, mặt đất bị cày phá đến nát bấy, khói bụi bay lên mịt mù.
Song phương triệu hồi linh thức của bản thân ra để dò xét lấy thân ảnh của nhau, tốc độ của bọn hắn đồng thời bạo phát rồi di chuyển qua chiến trường khác để đánh.
Không bao lâu sau đó, từng tiếng động va chạm như sóng gầm núi lở diễn ra, khắp nơi trên Bạch Dương sơn mạch trở thành chiến trường cho bọn hắn đấu pháp.
...
Tại một nơi nào đó ở trên bầu trời cao.
Bạch lão nhân hay còn gọi là Bạch Dạ Ma Tôn lăng không quan sát trận chiến ở bên dưới, ánh mắt lão híp lại rồi nhìn chằm chằm vào Khương Hy.
Giữa lúc này, đột nhiên một đợt nhiễu loạn diễn ra, thị giác của Bạch Dạ Ma Tôn bị ngăn trở, lão liền hừ một tiếng.
Chân nguyên bùng nổ ra ổn định lại vạn vật, lão quay đầu nhìn về một vùng hư không rồi nói ra:
“Quỷ Mâu, ra đi!”.
Lời vừa ra, không gian trước mặt lão liền xoắn lại một tràng rồi hiện ra thân ảnh của một lão nhân bịt mắt, thân mang y phục trắng đã ngả màu.
Kỳ lạ là Quỷ Mâu trưởng lão không hề đeo bất cứ một tấm Ngọc Diện nào cả, hay nói đúng hơn, trên đời này không tồn tại ‘Ngọc Diện’, Ngọc Diện chỉ là danh xưng thôi.
Bước vào Nguyên Anh cảnh, Đạo lộ của mỗi người đều đã thành, cho nên không cần phải che che giấu giấu làm gì, một khi xuất thủ thì ai cũng sẽ biết thôi.
Cho nên một ngày bước vào Ngọc Diện, Dạ Ma mới chính thức chơi bài ngửa với ngoại giới.
Quỷ Mâu trưởng lão nhàn nhạt nói ra:
“Bạch Dạ Ma Tôn, tiểu bối đánh nhau, không nên can dự”.
Bạch Dạ Ma Tôn híp mắt lại, vết sẹo nơi con mắt trái đột nhiên nhăn lại một cách dữ dằn, khí tức u ám bắt đầu tràn ra bên ngoài, lão đáp:
“Vậy thông tin tình báo của ngươi không được tính là can dự?”.
Quỷ Mâu trưởng lão nhàn nhạt nói ra:
“Tình báo chỉ là thông tin, thông tin là vật chết, thực lực mới là sống. Coi như phế vật cầm tình báo này thì cũng chẳng đánh nổi Văn Đồng Quỳ Liên”.
Bạch Dạ Ma Tôn hừ lạnh một tiếng, khí thế trên người tựa hồ vẫn chưa có ý định thu về.
Giữa lúc này, một giọng nói bất ngờ vang lên bên tai cả hai:
“Bạch Dạ Ma Tôn, Quỷ Mâu Ngọc Diện, hai ngươi xem Bạch Dương sơn mạch của bản tông là sân chơi rồi?”.