Huyết Chi Dụ Hoặc

Chương 1: Đột biến




Chạng vạng tối một trận mưa lớn trút xuống, thành phố nóng bức liền trở nên mát mẻ hơn, đến khi màn đêm buông xuống mưa mới dần tạnh.
Lúc này ở Bắc kinh là đúng tám giờ tối.
Bận rộn từ sáng đến tối, người bán hàng rong đem tiền lẻ trong đĩa toàn bộ cất kỹ, hoan hoan hỉ hỉ đẩy xe về nhà.
Chiếc xe đẩy đựng chén dĩa kẽo kẹt quẹo vào một con hẻm nhỏ vắng vẻ trong khu phố sầm uất, mặt đường bị nước mưa thấm xuống càng trở nên lầy lội, nước bẩn bám vào bánh xe, mặt đường bấp bênh đến nỗi chiếc hộp cơm để ở trên cũng phải rung lên dữ dội theo nhịp đi của chiếc xe đẩy.
Người bán hàng rong kia vẫn còn rất trẻ, cậu ta vừa đi vừa ngâm nga điệu hát dân gian, thân hình gầy gò, có thể thấy rõ huyết quản trên cổ cậu ta, còn có thể lờ mờ thấy được dòng máu đang lưu thông dưới làn da đó.
Nam nhân ngồi ở trên mái nhà nhìn chằm chằm vào người bán hàng rong trong con hẻm nhỏ phía dưới, đôi con ngươi màu vàng tỏa ra tia sáng trong sắc hoàng hôn tĩnh mịch, hai chân nhàn nhã đong đưa biểu hiện rõ ràng tâm trạng của hắn bây giờ.
Ánh mắt luôn dõi theo người bán hàng rong, vài giây sau, cánh môi mỏng khẽ cong lên, hắn vui vẻ há miệng, liền lộ ra hai răng nanh sắc bén dữ tợn.
Trong tay hắn chẳng biết từ lúc nào xuất hiện nhiều hòn đá nhỏ, nhẹ nhàng ước lượng, nam nhân mị hoặc cười, sau đó lật tay ném chúng xuống phía dưới.
Cảm giác đỉnh đầu bị vật gì đó đập vào, người bán hàng rong dừng bước, đưa tay xoa đầu mình vô thức ngẩng lên, tâm trạng vui vẻ bỗng chốc bị đánh tan, trong lòng nghi hoặc đích thị là có người nào giở trò trêu chọc, cậu ta lập tức ngẩng đầu, chuẩn bị chửi ầm lên một trận.
Trong lúc đang ngẩng đầu lên, đột nhiên một đôi con ngươi màu vàng thu gọn vào trong tầm mắt.
Sau đó.
Cổ bỗng nhiên mát lạnh, một trận đau nhức trong nháy mắt kéo tới.
Trời vẫn còn chưa tối hẳn, trong vũng nước đục ngầu phản chiếu bóng hình hai người đang kề sát nhau.
Trong đó có một người đang liều chết giãy dụa.
††††††††††
“Răng rắc —— “
“Chết tiệt!!!”
Nhìn một nửa thanh kim loại trong tay, rồi nhìn lướt qua “chiếc chìa khóa” còn dính bên trong ổ khóa, Hàn Dương cảm giác có chút khó tin, liền không nhịn được khẽ nguyền rủa một tiếng, sau đó không chút nghĩ ngợi ném miếng sắt vụn trong tay xuống đất, tung một cước vào cái cửa phòng đã tróc sơn kia.
Tiếng cửa gỗ cũ bị đạp gãy vang lên, cửa phòng được mở ra.
Tức giận ném ba lô lên trên ghế sa lon, Hàn Dương cầm điều khiển mở TV, xem qua mấy phút của trận thi đấu, cậu cảm thấy sự buồn bực vẫn chưa thể giải tỏa được, liền chạy tới phòng tắm mà tắm nước lạnh.
Tắm rửa xong trở về phòng, một cái đệm, một cái chăn, một cái gối, chiếc giường cứng rắn và đơn độc như vậy là nơi cậu nghỉ ngơi.
Thế nhưng, ngủ không được a!
Cậu cứ trằn trọc xoay qua xoay lại mãi vẫn không buồn ngủ mà ngược lại cảm thấy kích động.
Chết tiệt, cũng đã thất nghiệp rồi ! Còn chuyện gì nữa không ?!
Lấy tay gối lên đầu nghẹn trong chốc lát, Hàn Dương bỗng muốn làm một chuyện mà nếu không làm sẽ rất có lỗi với bản thân, liền đứng lên đẩy cửa sổ hướng về phía khu dân cư rống lớn một tiếng.
Tiếng gào thét của cậu vang xuống dưới, khu dân cư liền đồng loạt sáng đèn, theo sau là từng đợt tiếng chửi bậy.
Nhanh chóng đóng cửa sổ lại, cậu thở phào một cái, sự nặng nề đã tiêu tan bớt, trong lòng cảm thấy rất dễ chịu ~
Nguyên nhân là từ ngày hôm qua cậu đã mất việc ở tòa soạn báo, vậy là từ nay có thể dễ dàng ngủ nướng không cần đi làm nữa.
Tối hôm qua sau khi gào thét xong liền quay vào phòng khách đơn sơ bắt đầu xem AV, thế cho nên trong lúc ngủ mơ có hơn phân nửa thời gian là nghĩ đến chuyện ấy.
Trở mình chậc lưỡi, hai tay vô thức đưa vào quần lót bắt đầu vuốt ve, hai mắt nhắm nghiền, thụy thái an tường.
Ngay lúc gần lên cao trào, chiếc điện thoại dưới gối bỗng rung lên một tiếng, ngay lập tức ham muốn của cậu bỗng chốc tiêu tan, chấn động đến hồn phi phách tán, phân thân cũng đành e thẹn cúi đầu.
“Chậc!”
Tức giận mắng một tiếng, Hàn Dương sờ tay xuống dưới gối, đến liếc cũng không thèm mà cúp điện thoại, sau đó tiếp tục hưng phấn.
Lão tử đã mất việc rồi, không cần đi làm nữa, ai mà nhàm chán như vậy chứ, mới sáng sớm đã quấy nhiễu mộng đẹp của ta!
Thật là, tâm tình bị phá hư, giống như đang cùng nữ nhân tình cảm thì bị người ta phá đám vậy, muốn lần nữa tìm lại cảm giác thật khó.
Hàn Dương ở trần ngồi dậy, vốn định nói bậy lần nữa thì điện thoại di động lại vang lên.
Để xem là tên chết tiệt không biết tốt xấu nào…
Ô?
“Lý Tử? ” thì ra là hảo huynh đệ của mình gọi tới, Hàn Dương nở nụ cười, ấn phím nghe : “Ê, hai ngày nay cậu chết ở đâu  thế, sao di động không mở máy? Cậu biết không, tôi ngày hôm qua bị sa thải rồi, ông chủ tòa soạn báo ông ta …”
“Tôi muốn gặp cậu.”
Chỉ một câu nói đơn giản nhưng trong nháy mắt liền khiến cậu yên tĩnh trở lại. Mới vừa rồi cậu tâm tình không tốt còn rít gào lên, bây giờ cậu không hỏi gì khác, chỉ đáp một tiếng “Được”.
Hàn Dương vội vàng rửa mặt, cũng chẳng quan tâm dạ dày đang sôi lên vì đói, lập tức đến nhà Lý Tử.
Lý Tử là bạn cùng lớp của cậu hồi cao trung, một người sau khi tốt nghiệp được nhận vào ba trường đại học lớn của thành phố, còn một người thì bắt đầu việc làm ăn nhỏ, mãi đến năm ngoái Hàn Dương sau khi tốt nghiệp đại học liền vào một tòa soạn báo làm việc, còn Lý Tử thì bắt đầu chuyển sang bán đồ ăn vặt.
Đẩy cánh cửa phòng bị tróc sơn giống như nhà mình ra, một mùi thuốc lá nồng đậm liền bay vào mặt khiến Hàn Dương sặc đến chảy nước mắt.
“Cậu đang hút thuốc hả? Thế quái nào lại thành ra như vậy”
Hai người đều cố gắng để được ăn no mặc ấm, mỗi tháng đều phải trả tiền điện nước, tiền thuê nhà, ngoài ra còn nhiều khoản chi tiêu khác, cho nên có thể để bản thân không bị đói cũng đã rất tốt rồi. Nhưng mà khi cúi đầu nhìn những mẩu thuốc lá vứt lung tung trên sàn nhà, Hàn Dương biết ngay là cậu ta đã tiêu hết sinh hoạt phí cho một tuần, liền nhịn không được mà cất tiếng gào thét.
Lý Tử hai mắt đầy tơ máu, cả khuôn mặt đều tiều tụy bất kham, trên cằm cũng bắt đầu mọc râu.
Cậu ta gẩy tàn thuốc, nhìn lướt qua bốn phía thấy một đống hỗn độn, sau đó cười khổ nhìn cậu nói: “Khiến cậu chê cười rồi.”
Khiến cái đầu cậu a!
Nhịn xuống cái ý nghĩ tiến lên bóp chết cậu ta, Hàn Dương ngồi xuống bên cạnh, dùng bàn tay vẫy vẫy cho bay bớt khói thuốc rồi hỏi: “Hai ngày nay cậu rốt cuộc ở chỗ nào a, điện thoại di động thì không mở máy, nhà cũng không quay về, tôi còn tưởng cậu bị bắt cóc rồi đó! ” dừng lại, cậu thở dài, hoàn toàn không phát hiện ra người bên cạnh sau khi nghe thấy câu sau liền run rẩy một chút, cậu tiếp tục nói, “Hôm qua tôi bị đuổi việc, vốn định gọi cậu đi ra ngoài uống một trận, kết quả là tìm không thấy cậu —— ê nè tôi nói tên tiểu tử cậu có đang nghe không đó?”
Lý Tử che mặt, im lặng không nói, cả người uể oải bất kham.
Nhìn thấy tinh thần Lý Tử không tốt, Hàn Dương sững sờ chốc lát, sau đó nhích đến cạnh cậu ta, vỗ vỗ bả vai của đối phương an ủi: “Cậu không sao chứ?”
Thân thể Lý Tử hơi run rẩy, một lúc sau mới lắc đầu, cũng không nói được lời nào.
Hàn Dương thở dài, đứng dậy bưng đĩa trái cây trên bàn vào phòng bếp, một lát sau mang hai quả táo đỏ mọng đi ra, ngồi bên cạnh cậu ta vừa gọt vỏ vừa nói: “Để tôi đoán, cái quầy hàng nhỏ của cậu bị trật tự đô thị hốt, còn cậu phải vào đồn ngồi hai ngày, đúng không?”
Nếu không phải vậy thì cậu ta đi đâu suốt hai ngày nay chứ?
Hơn nữa, tình huống như vậy cũng đã từng xảy ra một hai lần rồi. Tuy nói là quầy hàng của Lý Tử chỉ là một quán nhỏ ven đường nhưng buôn bán rất tốt, hơn nữa con người cậu ta cũng rất khéo ăn nói, vì thế nên có được rất nhiều khách hàng quen.
Trước đây Hàn Dương sau khi tan sở về thường xuyên chạy tới giúp đỡ Lý Tử, thỉnh thoảng mấy đại ca bên trật tự đô thị rảnh rỗi đi tuần phố nhìn thấy bọn họ thì vừa mắng vừa đuổi, sau đó đánh nhau một trận.
Có vài lần, hai người bọn họ vì tội ấu đả với nhân viên chấp pháp mà bị mời về đồn, bị giam ở đó mười ngày nửa tháng nhưng chẳng ảnh hưởng gì đến tinh thần của họ cả.
Nghĩ đến món mì của Lý Tử, Hàn Dương tự nhiên có chút thèm ăn, mì do cậu ta nấu cực kỳ ngon, ngon đến nỗi ăn ba bát vẫn còn thèm.
Cậu thèm ăn như vậy nhưng vì hai ngày nay không tìm được Lý Tử nên đau khổ không ngớt.
Cậu tính kêu hảo huynh đệ của mình đến tâm sự một chút, hôm nay lời nói đã tới bên mép, vậy mà không có dũng khí nói ra.
Hơn nữa …
Ngay lúc cậu đang do dự, đột nhiên một mùi hương nhàn nhạt yếu ớt bay vào trong mũi của cậu.
Mê hoặc đến cực điểm.
Đôi con ngươi uể oải đầy tơ máu kia bỗng nhiên mở to, đồng thời bắt đầu lột xác biến thành màu vàng. Mười ngón tay cong lại, móng tay như cỏ dại gặp gió xuân mà điên cuồng phát triển, cánh môi hé ra, hai chiếc răng nanh thình lình lộ ra ngoài.
“Shit!” Hàn Dương ném hoa quả và con dao trong tay xuống, vội bịt lại ngón tay lúc nãy bị cắt trúng rồi nhìn xung quanh tìm xem có thứ gì có thể cầm máu không, sau đó lại nhìn đến Lý Tử đang ở trên người mình.
“Để tôi tìm …”
Cậu nói nửa chừng thì không nói được nữa, bởi vì Lý Tử cậu ta, đang dùng cặp mắt màu vàng sắc bén kia khao khát nhìn đầu ngón tay đang bị thương của cậu, đầu lưỡi đảo qua răng nanh, khuôn mặt hết sức dữ tợn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.