Huyết Chi Dụ Hoặc

Chương 14: Nổi gió




Một vài tên tân sinh ma cà rồng bị Thiết Hy Nhĩ bắt được, móng tay sắc nhọn của hắn đặt trên lồng ngực một tên, chỉ cần nhẹ nhàng dùng lực, có thể chọc thủng da thịt gã.
Cảm nhận được Huyết tộc điện hạ đang tức giận, tên tù nhân vì sợ hãi mà biến trở về hình dáng con người lúc ban đầu, liên tục đảo mắt nhìn xung quanh, ý đồ chạy trốn.
Những Giemsa còn lại bởi vì sợ hãi Thiết Hy Nhĩ nên cố duy trì khoảng cách, và cũng giống như cái tên bị hắn bắt kia, ánh mắt luôn quét nhìn bốn phía, giống như đang mong đợi điều gì.
Mà bên kia, Hàn Dương vẫn đang lái xe từ trong rừng đi ra, lúc qua khúc cua đột nhiên không thể phanh lại được, trong tình thế cấp bách cậu ra sức bẻ tay lái, kết quả xe cậu đâm sầm vào một cây đại thụ.
Cửu Vận từ trên ngọn cây nhảy xuống, đáp xuống ngay gần cửa xe trước, liếc nhìn người trong xe đang không ngừng giãy dụa, vô cùng thất vọng chậc lưỡi.
Gỡ cửa xe đem Hàn Dương từ bên trong ném ra, thấy trên mặt cậu đầy máu, dục vọng từ đáy lòng nhất thời lộ ra.
Đầu bị va đập, có vẻ xương sườn cũng bị tổn thương, rất đau.
Hàn Dương lắc lắc cái đầu để qua đi cơn choáng, một hồi lâu sau mới nhìn rõ người đang giữ chặt mình là ai.
Đôi kim sắc con ngươi kia giống như đang muốn khóc ra máu vậy, Hàn Dương từ đáy lòng dâng lên một cảm giác vô cùng sợ hãi, vùng vẫy một hồi, cậu vẫn không thể thoát.
Ngón tay Cửu Vận vuốt nhẹ khuôn mặt thanh tú kia, thần sắc cực kỳ phức tạp.
“Hắn có thể thích cái loại này sao? ” giống như y đang lẩm bẩm một mình, “Lớn lên xấu như vậy…”
Hàn Dương bị câu nói của y chọc giận, sợ hãi gì cũng quên mẹ nó đi, phản bác: “Đồ khốn, lão tử lớn lên anh tuấn như vậy, ngươi lông trắng súc, xem lại thử mình có đẹp mắt không?”
Lời vừa nói ra khỏi miệng cậu liền thấy hối hận, bởi vì ngay cả cậu cũng thấy mấy lời đó thật vô lễ…, không biết cái tên máu lạnh này nghe xong sẽ có phản ứng như thế nào.
Nhưng kỳ quái là, Cửu Vận lại không có bất kỳ sự tức giận nào, hai mắt nhìn chằm chằm huyết quản trên cổ cậu, nhìn đến xuất thần.
Chẳng nghe thấy y nói tiếng nào, Hàn Dương sợ sệt đứng lên, liếc nhìn cái cửa xe BMW bị y ném đi đằng kia, ngực không khỏi có chút đau lòng.
—— dù sao cũng là quà của Thiết Hy Nhĩ tặng cậu a, hơn nữa còn là hàng mới T T
Thế nhưng những cái này bây giờ đã không còn quan trọng nữa, quan trọng là … làm sao để bảo toàn mạng sống đây.
Toàn bộ thành phố chìm trong hoảng loạn, hôm nay tận mắt chứng kiến một sự kiện lớn như vậy, những người không bao giờ tin là có loài sinh vật như ma cà rồng tồn tại trong lúc nhất thời cũng khó có thể tiếp nhận.
Không chấp nhận được việc thân nhân của mình bị ma cà rồng giết hại, hay là không chấp nhận được sự thật rằng ma cà rồng thật sự tồn tại, chính là không thể nào biết được.
Cảnh sát vẫn đang cố gắng duy trì an ninh trật tự, lúc này lại có người nói, trong số những người hút máu đó có một số người đã từng bị mất tích mấy ngày trước
Lời vừa nói ra, tình hình mới vừa dịu đi một chút đã lại trở nên hỗn loạn, loáng thoáng còn nghe thấy tiếng khóc nức nở của ai đó.
Vậy là có khả năng những người sống đó đã bị biến đổi thành loài sinh vật máu lạnh kia!
La Phương sĩ nắm chặt nắm tay đứng ngoài đám người kia, bùa chú trong túi quần như ẩn như hiện.
Lúc đầu truy tìm những tên Giemsa tới vùng ngoại thành, lại phát hiện có một cỗ sức mạnh cường đại hơn nữa đang bắt đầu tiến đến trung tâm thành phố, không chính không tà, tuyệt đối không được khinh thường.
Thế nhưng, lúc này lại an tĩnh một cách kỳ lạ…
Thiết Hy Nhĩ hẳn là cũng cảm thấy cỗ sức mạnh này đang đến, hai tay chậm rãi buông tên Giemsa của Cửu Vận ra, xoay người một cái, liền nhìn thấy y đi tới.
“Em đã làm gì với cậu ấy?”
Thấy Hàn Dương đầu chảy đầy máu, Thiết Hy Nhĩ nhíu chặt lông mày nặng nề hỏi Cửu Vận.
Cửu Vận bóp chặt lấy cổ cậu, hướng anh trai của mình nói: “Nếu như, em đem người anh thích biến thành hài tử của em, anh sẽ như thế nào?”
Thiết Hy Nhĩ trừng mắt nhìn y, sự tức giận chớp mắt bộc phát ra: “Nếu em dám động đến cậu ấy dù chỉ một chút, anh nhất định sẽ giết em!”
Đáp án dĩ nhiên nằm trong dự liệu, Cửu Vận mỉm cười nhìn huynh trưởng của mình
Thế nhưng tim, lại đau đớn đến cực hạn.
Cả thành phố bị bao trùm trong không khí ảm đạm, Thiết Hy Nhĩ trong lòng rất khó chịu, nhìn khuôn mặt đầy máu của Hàn Dương, phía sau cậu còn có đứa trẻ kia, không biết nên làm thế nào.
Hắn phải làm sao để giải thích cho Cửu Vận hiểu mối quan hệ giữa y và Hàn Dương?
Hắn một mực muốn bảo vệ Hàn Dương, nhưng Cửu Vận cũng đang hiểu lầm, lúc này đây, hắn phải giải thích với y thế nào?
Mỗi khi muốn mở miệng, lại phát hiện sao lại khó khăn đến vậy.
Không phải vì điều gì khác, mà là bởi vì Cửu Vận hận hắn.
Bởi vì hận, cho nên mới phải đem hết toàn lực trả thù hắn!
Chẳng biết từ lúc nào, những Giemsa chung quanh đều đồng loạt đứng lên, nhìn người đang bị chủ nhân của mình nắm trong tay, lập tức tâm linh cảm ứng giống nhau đều nhất tề hướng về phía Thiết Hy Nhĩ đi tới, khuôn mặt từng tên đều vô cùng sợ hãi, nhưng lại không thể không đi tới.
Thiết Hy Nhĩ không hề liếc nhìn những tên đang đi tới phía mình, chỉ thẳng hướng Cửu Vận đi đến.
Anh trai, anh cuối cùng cũng chủ động đi về phía em rồi?
Mặc dù không phải là vì em.
Cửu Vận khóe môi cong lên, lộ ra một nụ cười sáng lạn, răng nanh trắng noãn hiện ra, không chút do dự nhắm thẳng mạch máu ở cổ Hàn Dương mà cắn xuống.
“Không được —— “
“A —— “
Bên tai vang lên chính là tiếng Thiết Hy Nhĩ kinh hô, cùng với người kia vì đau nhức mà kêu lên.
Y cứ tưởng, chỉ cần đem răng nanh của mình cắm vào thân thể người này, cậu sẽ không thuộc về anh trai nữa.
Nhưng mà, lúc răng nanh vừa chạm vào phía trên mạch máu của cậu, Cửu Vận toàn thân sững sờ.
Trong đầu bỗng dưng dần hiện ra khung cảnh tuyết trắng bi ai kia, bàn tay lạnh lẽo vô tình, đôi mắt dứt khoát đoạn tuyệt…
Rõ ràng chỉ là chọc thủng da, không hề có cảm giác máu bị hút đi, thế nhưng Hàn Dương lại vô lực ngã trên mặt đất, trong đầu trống rỗng.
Thiết Hy Nhĩ kinh ngạc nhìn Cửu Vận đang ôm đầu vô cùng thống khổ và Hàn Dương té trên mặt đất, hai mắt hắn chậm rãi khép lại. Sau một khắc, những tên ma cà rồng đang vây quanh ở bốn phía đều bị một cỗ sức mạnh vô hình ném đi xa, máu tươi lạnh lẽo nhất thời nồng nặc trong không khí.
Chuyện lo lắng nhất, cuối cùng đã xảy ra rồi sao?
Hắn đã rất cố gắng không để cho Cửu Vận có thể động tới Hàn Dương, thật không ngờ…
Cửu Vận bụm mặt cái gì cũng không nói, một lát sau bỗng nhiên phá lên cười, nhìn người ngã xuống đất kia, y châm chọc nói: “Thật buồn cười làm sao, hóa ra ngươi cũng chỉ là thế thân của ta mà thôi, thảo nào anh trai lại thích ngươi như vậy, nguyên nhân cũng chỉ là vì ta —— anh trai, ” chợt ngẩng đầu hướng Thiết Hy Nhĩ đi đến, “Nếu anh quan tâm em như vậy, tại sao lúc đó anh có thể ra tay tàn nhẫn với em như thế?”
Thiết Hy Nhĩ sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường, dưới đáy lòng nặng nề khẽ thở phào một cái.
Xem ra, vừa rồi y vẫn chưa khám phá ra thân phận thật sự của Hàn Dương.
Thiết Hy Nhĩ mở miệng định nói, nhưng đột nhiên trong không khí bỗng xuất hiện một cỗ khí tức vô cùng sắc bén, khiến hắn phải đẩy hai người đứng trước mắt ra xa.
“Anh nợ em anh sẽ trả, nhưng bây giờ, em hãy mang Hàn Dương lập tức rời khỏi đây, hơn nữa hãy bảo vệ cậu ấy thật tốt —— cả hai người đều là những người ta quan tâm nhất, ta không muốn bất kỳ ai trong hai người bị tổn thương!”
Vì muốn Cửu Vận nhanh chóng mang Hàn Dương rời đi, Thiết Hy Nhĩ mới nói thêm câu cuối cùng, mà hắn cũng biết, lời này vừa nói ra, Cửu Vận sẽ ngoan ngoãn mà mang cậu ấy đi.
Đây là đang lừa dối sao?
Không, không phải, bởi vì hai người bọn họ… vốn chính là một người.
Nhưng nếu như không phải, tại sao hắn đối Cửu Vận lãnh đạm như vậy, còn đối với Hàn Dương thì lại dùng mọi cách để che chở yêu thương?
Rõ ràng lúc đó, Hàn Dương mới là thứ mà hắn muốn tiêu diệt, không phải sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.