Huyết Chi Dụ Hoặc

Chương 17.1: Ngã xuống (1)




Tìm kiếm bốn phía xung quanh vẫn không thể cảm thấy mùi vị của Thiết Hy Nhĩ, Hàn Dương vò đầu có chút lo lắng, sau đó quay sang La Phương sĩ nói: “Hắn rốt cuộc đã đi đâu?”
La Phương sĩ híp hai mắt chăm chú nhìn cậu, hồi lâu sau mới chậm rãi mở miệng: “Nếu ta đoán không lầm, hắn hẳn là đã bị mười vị trưởng lão mang về Anh quốc rồi. Hắn ở trước mặt các trưởng lão giết chết đồng loại ma cà rồng của mình, chiếu theo quy định của Huyết tộc, sát hại đồng loại phải chịu cực hình, bị nhổ răng nanh sau đó vây dưới ánh mặt trời…”
La Phương sĩ còn chưa nói xong, Hàn Dương đã giống như một cơn gió biến mất trước mặt ông.
Người của viện trưởng lão sau khi mang Thiết Hy Nhĩ về vẫn chưa phán xử tội của hắn, mà giam giữ hắn trong một mật thất hoàn toàn cắt đứt với bên ngoài, khiến cho mùi vị của hắn không thể thoát ra
Đại trưởng lão đứng trong đại sảnh yên lặng thở dài, những vị khác đều không có mặt, chỉ có một mình lão ở chỗ này thở dài bi thương. 
Sức mạnh của Thiết Hy Nhĩ lão làm sao có thể không rõ? Hơn nữa chuyện lần này, chắc chắn là không đơn giản như vậy.
Trong đêm tối tinh vân dày đặc, một đàn dơi ẩn náu phía trên viện trưởng lão, thỉnh thoảng có một cơn gió thổi tới, bọn chúng đều cảnh giác dang cánh ra, nhưng không tùy tiện xuất động.
Không biết qua bao lâu, một trận gió lạnh lẽo u ám quét qua, từng chiếc lá trong đám cây cối xung quanh viện trưởng lão đều bị cuốn lên, trong đêm tối cuồn cuộn, cảm giác vô cùng quỷ mỵ.
Đám dơi nhỏ kia rốt cục cũng bị kinh động, tất cả đều vỗ cánh bay lên. Mà thập đại trưởng lão cũng bị trận kình phong này thu hút, tất cả tụ họp lại nhìn ra ngoài.
Đại trưởng lão nắm chặt pháp trượng trong tay, cùng với các vị trưởng lão khác từ trong đại sảnh đi ra đình viện, râu tóc trắng phơ của lão bị gió thổi tung bay, tản mát ra một loại cảm giác giống như một vị thần tiên hạ phàm.
Sức mạnh này vô cùng dị thường, các trưởng lão tuy là đã sống mấy nghìn năm, nhưng đều có chút kinh hồn khiếp đảm. Mọi người liếc mắt nhìn nhau, tăng cường cảnh giác đề phòng.
Hồi lâu sau, trận gió cuồn cuộn này mới dừng lại, trong màn đêm đen kịt một thiếu niên tóc trắng nhẹ nhàng đáp xuống, nét mặt lộ ý cười, không hề có một tia lạnh lẽo thấu xương nào.
Đệ nhất trưởng lão híp mắt nhìn vị thiếu niên này, không nói lời nào. Nhưng những trưởng lão phía sau đều mở to hai mắt, lời nói phát ra đều tràn ngập sự ngạc nhiên không thể tin được.
“Nhị điện hạ?”
“Thế nào lại là y, y không phải là đã chết rồi sao?”
“Đúng vậy, lúc đó y đã bị chúng ta kéo linh hồn ra, chính Thiết Hy Nhĩ điện hạ tự mình ra tay —— chẳng lẽ…”
Câu nói của ngũ trưởng lão trong nháy mắt khiến mọi người bừng tỉnh, đại trưởng lão càng mất tự nhiên nhíu chặt lông mày.
Cửu Vận cười ha hả rồi ngồi xuống một tảng đá lớn, nắm trong tay một lọn tóc trắng mà tùy ý vuốt vuốt, những sợi tóc mềm mượt trong đêm tối giống như tản ra một thứ ánh sáng bạc lạnh lẽo đáng sợ.
Mười vị trưởng lão rất muốn hỏi y rốt cuộc trong hơn hai trăm năm qua đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng lời nói đã tới cổ họng lại không ai có can đảm hỏi lên.
Nhìn những lão già tóc trắng cứ trừng trừng nhìn mình, Cửu Vận có chút không kiên nhẫn hừ một tiếng, cuối cùng ý cười biến mất, lạnh lùng nói: “Thiết Hy Nhĩ đã chết chưa?”
Trong đám người có tiếng thở mạnh.
“Ta hỏi các ngươi Thiết Hy Nhĩ đã chết chưa?! ” Cửu Vận đột nhiên phát lực rống lên, con ngươi xinh đẹp bỗng trở nên huyết hồng, sức mạnh không bị khống chế từ trong thân thể bộc phát ra, trong nháy mắt biến mọi thứ xung quanh trở thành tro bụi.
Đại trưởng lão đem pháp trượng chắn trước người để tránh khỏi sự tàn phá của thứ sức mạnh đáng sợ này, lập tức hợp sức với các trưởng lão khác để chống trả, nhịn không được quát lớn: “Cửu Vận, tại sao ngươi vẫn còn sống? Vậy là lúc đó Thiết Hy Nhĩ điện hạ đã cố tình thả ngươi?”
Thiết Hy Nhĩ?
Cửu Vận nghe lão nói Thiết Hy Nhĩ cố tình thả mình, liền không khỏi cười phá lên: “Ngài đang kể chuyện cười a, tên kia vô tình vô nghĩa, ngay cả đứa em trai ruột thịt cũng có thể ra tay sát hại, làm sao có chuyện hắn thả ta? Ta hôm nay tới nơi này chính là muốn nhìn xem hắn đã chết chưa, nếu như chưa chết, có lẽ ta phải đích thân tiễn hắn một đoạn đường —— nghe nói, ma cà rồng không giống con người, chết chính là chết, không thể đầu thai.”
Các trưởng lão không rõ ý tứ của y, thấy y đứng dậy hướng đại sảnh đi tới, liền bất chấp tất cả, mọi người vây thành một vòng tròn, nhốt y ở bên trong.
Nhưng Cửu Vận lại giống như không có chuyện gì tiếp tục đi về phía trước, đến khi đệ ngũ trưởng lão nhảy lên dùng pháp trượng bổ xuống y, y mới dùng đôi con ngươi đỏ như máu nhìn lão.
Sau một khắc, ngũ trưởng lão từ trong hư không rơi xuống, ánh sáng từ pháp trượng lụi tàn, trong miệng cũng đã tuôn ra mấy ngụm máu tươi.
Màn khiêu chiến như vậy cuối cùng đã khiến các vị trưởng lão vô cùng phẫn nộ, rốt cục, các trưởng lão không thể nhịn được nữa, tất cả đều dùng pháp trượng của mình bổ về phía thiếu niên tóc trắng.
Nhưng mà, y không hề đánh trả.
Bởi vì thay y tiếp đón những lão già đáng ghét kia, chính là Hàn Dương.
Các trưởng lão bị đánh lui kinh ngạc nhìn nam nhân trẻ tuổi đang đứng bên cạnh Cửu Vận, không khỏi thắc mắc: “Ngươi là ai?”
Tuy là hỏi như vậy, thế nhưng trên người cậu ta lại toả ra một thứ khí tức hoàn toàn giống với thiếu niên tóc trắng kia khiến tất cả mọi người phải cảnh giác cao độ.
Hơn nữa, trên người cậu ta còn có mùi vị của Thiết Hy Nhĩ điện hạ.
Người thanh niên này, so với Cửu Vận còn đáng sợ hơn rất nhiều.
Hàn Dương đứng bên cạnh y nhìn những lão nhân ngoại quốc đó, hướng Cửu Vận hỏi: “Hắn ở nơi nào?”
Cửu Vận cười cười: “Dưới mặt đất.”
“Cái gì?! ” Hàn Dương tưởng ý của y chính là Thiết Hy Nhĩ đã bị giết, trong nháy mắt bi thương vạn phần, lồng ngực chợt phập phồng, tâm tình của cậu bị chấn động vô cùng rõ ràng.
Dù chính cậu không nhận ra, nhưng mà người ngoài nhìn vào thấy rất rõ ràng, nhất là Cửu Vận.
Vốn là một chàng trai trắng nõn xinh đẹp, vậy mà lúc này đây đôi con ngươi màu trà đặc trưng của người Trung Quốc lại đang cấp tốc biến thành màu đỏ như máu, trong đêm tối tản ra ánh sáng đỏ rực. Ngón tay thon dài cũng dần mọc ra móng tay sắc nhọn, răng nanh ẩn hiện.
Thiết Hy Nhĩ đang bị giam ở nơi nào đó mạnh mẽ mở to hai mắt, hai tay hắn bị khóa sắt gắt gao khóa lại, cảm giác khó thở lại lần nữa dâng lên.
Cửu Vận vuốt ve khuôn mặt cậu, cười nói: “Tốt, chính là như vậy! Đi giết những lão già đó đi, chính bọn họ đã đem Thiết Hy Nhĩ của ngươi  …”
Không đợi y nói hết, Hàn Dương đã vọt đến bên cạnh những trưởng lão kia, tiếng gào thét vang lên, sát khí dần bùng phát. Cửu Vận ở một bên nhìn cậu và những lão già kia dây dưa, trên mặt tỏ ra vô cùng thích thú.
Sức mạnh của Hàn Dương mặc dù vô cùng mạnh mẽ, nhưng đối thủ của cậu chính là thập đại trưởng lão liên thủ, vả lại sức mạnh của cậu bộc phát quá nhanh, ngay cả chính bản thân cậu cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, dù sự phẫn nộ trong lòng cứ dâng lên, nhưng vẫn là không cách nào khống chế cục diện, vì vậy không bao lâu, cậu liền bại trận.
“Ai, anh bảo bọc cậu ta kỹ như vậy, cuối cùng cậu ta lại không tiếc tính mạng của mình? ” Cửu Vận đưa tay dùng sức, chỉ một chiêu liền đánh lui những trưởng lão đang muốn tiêu diệt Hàn Dương, đôi chân dài từ từ đi tới trước, cuối cùng ngồi xổm xuống bên cạnh Hàn Dương, vươn ngón trỏ lau đi vết máu ở khóe miệng cậu, cười đến thập phần điên loạn. 
Tia sáng trong mắt Hàn Dương từ từ biến mất, dần khôi phục lại bình thường, thân thể bị trọng thương, vì đau đớn mà không ngừng run rẩy.
Cửu Vận đặt lòng bàn tay lên trán cậu, một luồng ánh sáng trắng bạc trong phút chốc dần hiện ra, bao phủ lấy trán cậu.
Y còn muốn đem cỗ sức mạnh này tiến vào trong ý thức của Hàn Dương, đột nhiên trong một khắc, y đã bị một cỗ sức mạnh sắc bén bất ngờ tấn công, ngực cũng bị đả thương.
Thiết Hy Nhĩ từ bên trong xông ra, cũng bởi vì cố thoát khỏi kết giới của các trưởng lão mà bị thương rất nặng, khuôn mặt vốn tái nhợt lúc này càng tái nhợt dị thường.
Nhìn nam nhân đang mỉm cười ở trước mắt, Hàn Dương thấy mũi mình cay cay, đột nhiên lao vào trong ngực của hắn, không kìm được cảm xúc mà khóc lên.
Nhìn hai người tha thiết ôm nhau, Cửu Vận vô cùng chướng mắt, bởi vì tức giận, móng tay đột nhiên dài ra, con ngươi không biết từ lúc nào đã hóa thành kim sắc.
Các trưởng lão cũng chú ý tới sự biến hóa của y, cẩn thận đánh giá khí tức tương đối giống nhau của ba người, nhất thời khó có thể lựa chọn, cuối cùng tỏa sát khí hướng tới hai người không phòng bị kia.
Mười vị trưởng lão bắt đầu làm phép, pháp trượng được nâng cao lên tỏa ra ánh sáng u ám, cuối cùng tụ thành một khối, từ từ biến thành một thanh kiếm màu vàng chói mắt.
Đại trưởng lão từ từ nhắm hai mắt lại phát động thần chú, lúc lâu sau bỗng nhiên mở hai mắt ra, xoay người bay lên không, cả người rơi vào trên chuôi kiếm, tiếp đó dùng lực, đã đem trường kiếm áp xuống.
Lập tức đánh về phía hai người đang ôm chặt nhau kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.