Huyết Chi Dụ Hoặc

Chương 2: Yêu nghiệt




Hảo huynh đệ đột nhiên biến hóa khiến cậu bị dọa đến sững người, Hàn Dương buông tay không bịt vết thương nữa, khẽ dịch thân người, hô hấp dần trở nên khó khăn.
Đại não bị mùi máu kích thích, Lý Tử nuốt một ngụm nước bọt, cơ bụng vì đói mà bắt đầu thúc giục, ý thức cũng dần mơ hồ. Răng nanh cắn chặt môi dưới, thân thể cậu ta run lên nhè nhẹ.
Hai ngày trước lúc chạng vạng, Lý Tử bị ma cà rồng cắn, sau đó cậu ta bị tên kia nhốt lại trong một căn phòng nhỏ tối tăm trong suốt hai ngày. Cảm giác sợ hãi cứ dần dâng lên, sóng sau cao hơn sóng trước, chẳng thể cảm thấy bình yên. Mùi máu tươi nồng đậm dâng lên ào ạt cứ kích thích thần kinh khiến Lý Tử thống khổ khôn cùng.
Vất vả lắm mới có thể thừa dịp tên ma cà rồng kia không có mà trốn thoát, Lý Tử cho rằng không có tên ác ma kia ở bên cạnh thì mình sẽ thoát khỏi dục vọng của máu, nhưng cậu ta lại không biết…
Hàn Dương không ngừng lui về phía sau, máu từ ngón tay cậu không ngừng chảy khiến mùi máu trong không khí ngày càng nồng hơn.
Mùi máu mê hoặc đầy cám dỗ, Lý Tử không thể chịu đựng cái thứ chất lỏng màu đỏ ấy thêm nữa, đôi mắt vàng híp lại, thân thể nhanh như gió nhào về phía trước túm lấy Hàn Dương.
Thân thể Huyết tộc có năng lực đặc biệt chế trụ đối phương, móng tay bén nhọn cùng con ngươi màu vàng không chút chần chừ hướng đến cần cổ trắng nõn, Lý Tử nhìn chăm chăm vào huyết quản xinh đẹp kia mà không khỏi rung động.
Cánh tay chống đỡ thân thể bỗng lạnh run, cảm giác tuyệt vọng dâng lên trong lòng, Hàn Dương đầu óc ngưng trệ, quên cả việc la lên.
Cảm giác cổ của mình bị móng tay sắc nhọn vuốt một cái, tinh thần cậu cuối cùng cũng phục hồi trong chớp mắt, phản ứng đầu tiên là đẩy Lý Tử ra.
Thế nhưng khí lực của ma cà rồng hoàn toàn vượt xa cậu. Dù cậu đã cố sức đẩy nhưng đối phương vẫn không chút sứt mẻ nào, ngược lại hai chiếc răng nanh đang từ từ tiến gần cổ cậu.
Hơi thở lạnh lùng dần dần bao phủ khiến cậu hít thở không thông.
Chờ chết sao?
Chờ chết…
Còn lâu!!!
“Lý Tử, trật tự đô thị tới kìa!!!!”
“…”
Con ngươi màu vàng u ám dần rồi chớp mắt một cái, Lý Tử thần trí nhất thời khôi phục, sững sờ nhìn người trước mắt, răng nanh ngậm môi dưới, đôi tay nhẹ run buông cậu ra, quay đầu hướng sang bên, thống khổ nói: “Đi mau.”
Hàn Dương trưng vẻ mặt không thể tin được ra rồi lui về phía sau, tùy tiện mút sạch máu trên tay nuốt hết xuống bụng, sau đó vội vàng hướng thẳng cửa mà vọt tới.
Ôi mẹ ơi, cũng chỉ mới hai ngày thôi mà, thất nghiệp thì thôi, cậu ta tự nhiên lại biến thành ma cà rồng!
Có phải đã tưởng tượng quá lố rồi không? Chuyện quái gì đang diễn ra vậy!!!!
Run run cầm tay nắm cửa, chỉ cần mở ra là có thể bảo toàn mạng sống rồi.
Hơn nữa ma cà rồng thì sợ ánh sáng, hắc hắc hắc…
Thế nhưng… Nghĩ đến ‘người kia’ kia vốn là người anh em gắn bó với cậu đã sáu bảy năm, tim cậu liền không nhịn được mà dâng lên cảm giác đau xót.
Nhưng bất kể là gì, đầu tiên phải chạy trước cái đã, đợi sau khi ra được rồi liền khóa cửa lại, sau đó mời đạo sĩ chuyên nghiệp đến giải quyết vậy!
Nhưng mà người tính không bằng trời tính, ngay lúc cậu sắp mở được cửa thì trong nháy mắt, một sức mạnh to lớn từ phía sau kéo tới, Hàn Dương còn chưa nhận thức được chuyện gì thì thân thể đã bị ném đi thật xa, lưng cậu đập mạnh vào sàn nhà khiến cậu rên lên đau đớn.
Ma cà rồng khi dạ dày quá đói sẽ không thể chịu đựng được mà tấn công con người để hút máu. Lý Tử vốn không muốn làm tổn thương người anh em của mình, nhưng vì hai ngày trước cậu ta vẫn chưa hút được giọt máu nào, cái dạ dày rỗng không cứ liên tục kích thích đại não, bây giờ còn thêm mùi máu đầy mê hoặc phía trước khiến cậu ta hoàn toàn mất đi lý trí, không để người kia kịp đứng lên liền nhào tới đè cậu xuống. Cái mũi nhạy bén khẽ ngửi ngửi, răng nanh lộ ra ngoài, hướng thẳng cần cổ kia mà cắn xuống.
“Lý Tử, lão tử là huynh đệ của ngươi a a a a a a a a!”

Ơ?
Không có động tĩnh?
Thật sự có hiệu quả sao?
Hàn Dương lén mở mắt ra, vốn tưởng rằng Lý Tử sẽ nhìn cậu khóc lóc nức nở rồi cầu xin cậu tha thứ. Như vậy, cậu có thể ôm cậu ta một cách dịu dàng, sau đó vỗ vai mà an ủi: ngoan, đừng khóc.
Nào ngờ ——
Ở giữa không trung Lý Tử đang bị một nam nhân tóc nâu kháp trụ cổ, tứ chi thì bị một sức mạnh vô hình ràng buộc không thể nhúc nhích, hai mắt cậu ta vì thịnh nộ mà rực phát ánh vàng, miệng mở to lộ ra răng nanh điên cuồng gào thét nhưng vẫn không thể làm gì được người trước mắt.
Nam nhân thân hình thon dài, khắp người tỏa ra một loại khí tức ôn nhu nhưng vô cùng sắc bén, ngón tay trắng nõn điểm lên trán Lý Tử hai cái, sau đó đánh vào lồng ngực cậu ta một chưởng, lực đạo mạnh mẽ khiến thân thể cậu ta văng ra đập vào bức tường rồi ngã xuống, con ngươi màu vàng trong nháy mắt trở nên ảm đạm, thân thể cậu ta co quắp một trận sau đó hoàn toàn mất đi tri giác.
“Xong! ” nam tử xoay người mỉm cười, nhất thời xuân hoa điêu tàn, thu nguyệt bất định.
“…”
Hắn nghiêng đầu nhìn Hàn Dương đang ngơ ngẩn, con ngươi sắc vàng nhíu lại, liếc mắt tới cánh cửa sổ đang đóng chặt kia mà giơ tay lên, ngón trỏ chỉ một điểm, cửa sổ thủy tinh liền tự động mở ra.
Không đợi đối phương kịp phản ứng, hắn nhanh chóng nắm lấy cổ áo cậu mà nhảy ra ngoài.
Trước mắt là một mảng trống rỗng, không khí xung quanh vô cùng choáng ngợp, gió thổi ở trên cao cũng vô cùng lạnh buốt.
Cậu hai tay ôm chặt lấy thân thể mình để chống chọi với cái lạnh, khó khăn lắm mới có thể chịu đựng được.
Hàn Dương nhớ kỹ lại lúc đó người này đã khống chế Lý Tử như thế nào, con ngươi sắc vàng, mũi thì thanh tú, cánh môi mỏng màu đào, còn dung mạo thì tuy nhợt nhạt nhưng vô cùng tuyệt mỹ.
Còn có hai răng nanh sắc nhọn kia.
Tất cả sự việc đều nói cho cậu biết: nam nhân trước mắt này chính là ma cà rồng, hơn nữa còn là một con ma cà rồng rất lợi hại.
“Cậu đang nghĩ gì vậy?”
Cảm giác trên mặt mát lạnh, Hàn Dương trong nháy mắt hoàn hồn, vô thức lùi về sau một bước, liền phát hiện ra mình đang đứng trên mặt đất.
Cậu nhìn lướt qua bốn phía thì thấy đây là một mảnh rừng rậm dày đến mức không thấy được mặt trời, liền nhịn không được mà rùng mình một cái.
Trong truyền thuyết ma cà rồng sợ ánh sáng, thường bắt người đến mấy nơi u ám tối tăm để hút máu…
Trong tình cảnh hiện tại, bạn học Hàn Dương trước giờ luôn nhát gan bỗng nhiên giống như ăn phải gan hùm mật báo, vươn một đôi móng vuốt nhỏ đánh về phía mỹ nam băng cơ ngọc cốt kia, miệng thì không quên hô to đòi giết: “Anh, tại, sao, lại, muốn, hút, máu, Lý, Tử! Cậu ta không có làm gì Huyết tộc các người, anh, rốt, cuộc, muốn, cái, gì?!”
Mỹ nam kia thấy cậu đột nhiên như vậy cũng không đáp trả gì mà chỉ cười nhạt: “Xin chào, ta là Thiết Hy Nhĩ, tên đầy đủ là ‘Duy Đa Lợi Á • Lăng Tư • Thiết Hy Nhĩ ‘, cậu có thể gọi ta là Tiểu Duy, Tiểu Lăng, hoặc là … Thiết Hy Nhĩ.”
Hàn Dương hiển nhiên không ngờ rằng người này sau tất cả mọi chuyện lại đi tự giới thiệu, cậu cảm thấy hắn ta có chút ngốc a, cố bình tĩnh lại, cậu đột nhiên phát hiện ra ngón tay bị thương của mình hiện tại đang bị ngậm trong miệng của hắn.
Lành lạnh, trơn trơn…
Đây là…
Cái quái gì vậy a a a!
“Đồ khốn!”
Vừa vung quyền, vừa dùng lực.
Thiết Hy Nhĩ bị cậu ép phải nhả ngón tay trong miệng ra, hắn sờ lên chỗ bị cậu đánh, nhãn thần đảo qua ngón tay bị hút khô kia, cánh mũi run lên, hắn bước tới trước, giơ tay hướng tới người đang giận dữ trước mặt mà kéo lại.
Hàn Dương còn đang muốn mở miệng mắng thì thình lình một đôi môi lạnh lẽo đã bao phủ lấy môi cậu.
Đầu lưỡi linh hoạt nhẹ nhàng dùng sức mở khớp hàm đang đóng chặt kia, sự ấm áp trong miệng chỉ quét một vòng rồi lui ra không hề lưu lại.
Nhưng hai chiếc răng nanh kia của hắn lại đang không ngừng chà xát môi dưới của cậu.
Liếm liếm hai chiếc răng nanh, Thiết Hy Nhĩ vuốt ve khuôn mặt đang không thể tin được của người nào đó, nhướn mày nói: “Sau này đừng bao giờ tùy tiện đem vết thương mút trong miệng, bởi vì ta không dám chắc lần sau sẽ không đem nội tạng cậu ra mà mút sạch đâu —— ồ, ta đoán cậu đang lo lắng cho người bạn kia phải không? Yên tâm, sẽ có người tới để thu dọn tàn cuộc! Không cần lo lắng cậu ta đói bụng, cũng không cần lo lắng cậu ta đi ra ngoài tấn công nhân loại… à, cái này thì ta không bảo đảm. Nói chung là cậu ta sẽ không có chuyện gì.”
Tạm thời không có chuyện gì mà thôi.
Không biết những lời nói này bạn học Tiểu Hàn có nghe được hay không, bởi vì Thiết Hy Nhĩ vừa dứt lời thì ba giây sau, cậu liền ngã thẳng xuống đất ngất xỉu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.