Huyết Chưởng Thánh Tâm

Chương 17: Mẫu tỷ song vong




Nhạc Nhạn Linh ánh mắt đờ đẫn nhìn bốn người bịt mặt tiến đến gần, qua dáng vẻ ấy, đủ biết lòng chàng lúc này hết sức rối rắm.
Dao Trì Long Nữ nháy mắt ra hiệu với Tứ Bất Tượng, lẳng lặng lui sang một bên, nàng vốn minh mẫn hơn người, dự đoán một việc rất không tầm thường sắp sửa xảy ra.
Chỉ thấy nàng với ánh mắt hết sức khó hiểu nhìn chằm chằm vào mặt Nhạc Nhạn Linh, không có vẻ vui mừng mà cũng chẳng có vẻ tức giận.
Thoáng chốc, bốn người bịt mặt đã đến trước mặt Nhạc Nhạn Linh cách chừng năm thước, bốn người tám ánh mắt sắc lạnh đều tập trung vào mặt Nhạc Nhạn Linh, như muốn tìm ra vẻ khác lạ gì đó trên gương mặt đờ đẫn của chàng vậy.
Nhạc Nhạn Linh chẳng chút hay biết bởi lúc này chàng đang tập trung hết sức chú ý vào thi thể thiếu nữ trên tay người bịt mặt bên phải.
Chỉ thấy thiếu nữ ấy lụa xanh bịt mặt, tay trái đặt trên miệng, những kẽ tay bị máu khô bít kín, mái tóc rối bời buông xõa, trông hết sức ghê rợn.
Bốn người bịt mặt lúc này đã dừng lại cách Nhạc Nhạn Linh chừng ba thước, dáng vẻ ung dung chẳng chút e sợ, hiển nhiên họ chẳng xem Nhạc Nhạn Linh vào đâu.
Tứ Bất Tượng thấy vậy buông tiếng hừ thật mạnh, đương nhiên bà ta không phải bất bình cho Nhạc Nhạn Linh, mà là bởi bốn người bịt mặt đã thờ ơ với Lệnh chủ của bà.
Bốn người bịt mặt nghe tiếng liền đưa mắt nhìn, bất giác sững sờ, chung một cảm nghĩ thầm nhủ :
- “Trên cõi đời thật sự có tiên nữ giáng trần không nhỉ?”
Yêu chuộng vẻ đẹp là tính bẩm sinh của con người, ánh mắt bốn người đều bị nàng hút chặt, bất giác cùng buột miệng hỏi :
- Cô nương là ai?
Dao Trì Long Nữ buông tiếng hừ sắc lạnh, dẩu môi nói :
- Các vị không cần biết bổn nhân là ai, hãy lo giải quyết việc của mình là hơn, nếu mà biết bổn nhân là ai, e rằng các vị sẽ không còn khả năng để giải quyết việc của mình nữa.
Bốn người bịt mặt đã được chọn ra khỏi Đoạn Hồn cốc, lẽ dĩ nhiên võ công và lịch duyệt phải hơn hẳn những cao thủ bậc nhất trên giang hồ, tất nhiên phải có tính cao ngạo, vậy mà nghe Dao Trì Long Nữ nói xong, họ không hề có chút phản kháng, hiển nhiên đã khiếp oai Dao Trì Long Nữ.
Bốn người bịt mặt vội đưa mắt về phía Nhạc Nhạn Linh, người bồng thi thể thiếu nữ cười khảy nói :
- Nhạc Nhạn Linh, các hạ biết bọn này tìm ai không?
Nhạc Nhạn Linh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào nữ thi, thờ thẫn đáp :
- Mong rằng không phải là tại hạ.
Người bên trái với giọng ồ ề cười nói :
- Các hạ tự biết bất địch chứ gì?
Nhạc Nhạn Linh nghe vậy vụt ngẩng lên, mắt rực tinh quang chầm chậm quét vào mặt bốn người.
Nhạc Nhạn Linh giọng sắc lạnh nói :
- Bằng vào các vị e rằng mười người cũng chưa đủ!
Bốn tỳ nữ áo trắng đứng bên Dao Trì Long Nữ nghe vậy đều bất giác đưa mắt nhìn Lệnh chủ, hiển nhiên là họ không tin, định tìm câu giải đáp qua vẻ mặt của Lệnh chủ.
Tứ Bất Tượng tính nóng này, nghe vậy liền buông tiếng cười khảy, lẩm bẩm :
- Nhãi ranh thật là cuồng ngạo!
Dao Trì Long Nữ mắt rực lên vẻ kỳ dị, trầm giọng nói :
- Không phải cuồng ngạo đâu, có lẽ sự thật đúng là như vậy!
Tứ Bất Tượng vẻ không phục :
- Lệnh chủ chỉ vừa mới gặp hắn, sao biết?
Dao Trì Long Nữ chau mày đanh giọng :
- Không tin ư?
Tứ Bất Tượng chẳng ngờ vị Lệnh chủ xinh đẹp trước nay dịu dàng hòa nhã này hôm nay bỗng dưng lại trở nên cáu kỉnh như vậy, bất giác giật nảy mình, vội cũng kính nói :
- Lão nô không dám!
Nhưng trong lòng lại thầm nhủ :
- “Sự đau buồn của tên tiểu tử này lại có tính truyền nhiễm hay sao?”
Lúc này người bịt mặt bên phải đã nhận ra sự thất thái của mình, thẹn quá hóa giận quát :
- Nếu người dám động thủ.
Nhạc Nhạn Linh bỗng tiến tới một bước, đanh giọng nói :
- Các vị hãy thử xem!
Tiếng nói lạnh như huyền băng vạn năm, khiến người nghe rùng mình nổi gai ốc.
Bốn người bịt mặt bất giác lùi sau hai bước, mặc dù họ không muốn vậy, nhưng sự phản ứng tự nhiên của tâm lý khiến họ không sao kiềm chế được.
Người bịt mặt bên phải bỗng mắt ánh lên vẻ tàn bạo, tay trái bồng nữ thi, tay phải vén chòm tóc che mặt nàng ra, lạnh lùng nói :
- Tiểu tử, người hãy nhìn xem ả ta là ai rồi hãy cuồng ngạo cũng chưa muộn.
Một gương mặt xinh đẹp nhưng đã tái nhợt liền tức hiện ra trước mắt Nhạc Nhạn Linh, khiến chàng rùng mình lùi sau ba bước, cảm thấy con tim như bị hàng vạn tên nhọn đâm vào.
Thì ra gương mặt ấy hệt như Nhạc Nhạn Linh.
Bốn người bịt mặt thấy phản ứng của Nhạc Nhạn Linh như vậy, liền tức lấy lại bình tĩnh.
Người tay bồng tử thi cười nham hiểm nói :
- Nhạc Nhạn Linh, ngươi nhận ra ả ta không?
Nhạc Nhạn Linh như kẻ mất hồn, đờ đẫn đáp :
- Tại hạ không nhận ra.
- Nhưng sắc mặt của ngươi có vẻ bất thường.
- Vì nàng ta giống Nhạc mỗ quá!
Người bịt mặt bên trái cười khảy :
- Nghe nói ngươi có một tỷ tỷ phải không?
Nhạc Nhạn Linh rúng động cõi lòng, một dự cảm chẳng lành lập tức dâng ngập lòng, chàng ngầm cầu khẩn :
- “Trời hỡi, nhà họ Nhạc giờ chỉ còn lại ba người, cầu xin trời cao hãy buông tha cho họ...”
Mặc dù chàng không thốt ra nhưng những lời van vỉ ấy lại nảy sinh trong lòng một người cao ngạo độc đoán như Nhạc Nhạn Linh, đủ biết lòng chàng đau khổ đến dường nào.
Dao Trì Long Nữ bỗng động tâm, nàng đã suy luận ra đây là việc gì rồi.
Nhạc Nhạn Linh hít sâu một hơi không khí, giọng trĩu nặng nói :
- Đúng vậy, gia tỷ đang bị giam cùng gia mẫu tại Đoạn Hồn cốc!
Người đứng giữa lạnh lùng tiếp lời :
- Bọn ta chính là đến từ Đoạn Hồn cốc!
Nhạc Nhạn Linh mắt ánh lên vẻ ghê rợn, hơ hải nói :
- Nhất định là các vị không bao giờ hạ độc thủ như vậy, phải không? Đó không phải là hành động của kẻ anh hùng, các vị đều là nhân vật thành danh trong võ lâm, không bao giờ......
Người bịt mặt bên phải cười khảy :
- Bổn cốc làm việc gì cũng chỉ cần mục đích, bất chấp thủ đoạn.
Nhạc Nhạn Linh, lẽ ra ngươi không nên vô cớ xâm nhập Đoạn Hồn cốc, quấy nhiễu sự bình yên của bổn cốc.
Lời lẽ hết sức tàn nhẫn, như thể Nhạc Nhạn Linh càng đau khổ thì họ càng vui sướng vậy.
Nhạc Nhạn Linh sắc mặt dần dần trở lại hồng hào, sau cùng đã trở nên đỏ như máu.
Vẻ yếu đuối và van vỉ trong mắt chàng cũng đã tan biến, thay vào đó là vô vàn thù hận và sát cơ.
Dao Trì Long Nữ tự nãy giờ vẫn chú ý theo dõi mọi cử động của Nhạc Nhạn Linh, thấy vậy thầm nhủ :
- “Chàng khích động thế này sẽ tự hủy hoại bản thân, tại sao chàng không biết thương tiếc bản thân mình chứ?”
Nàng chẳng hiểu vì sao mình lại nghĩ như vậy, vì sao lại quan tâm cho Nhạc Nhạn Linh như vậy.
Nhạc Nhạn Linh tuy đã suy ra được tám chín phần mười, song vẫn còn nuôi hy vọng vạn nhất, bèn cúi đầu nói :
- Nhạc mỗ tin rằng đây không phải là gia tỷ.
Bốn người bịt mặt nghe vậy liền buông tiếng cười vang, bốn người hợp lại, tiếng cười chấn động cả sơn cốc, đinh tai nhức óc.
Tiếng cười từng hồi như sức nặng ngàn cân nện vào lòng Nhạc Nhạn Linh, khiến chàng tan nát ruột gan.
Nhạc Nhạn Linh bất giác đưa tay bịt chặt hai tai, lớn tiếng quát :
- Im ngay, có gì đáng cười hả?
Tiếng quát như sấm động ngang trời, khiến người rúng động tâm thần.
Bốn người bịt mặt ngưng cười, người bồng nữ thi cười gằn nói :
- Người này chính là lệnh tỷ!
Niềm hy vọng duy nhất của chàng liền tức tiêu tan, ba người nhà họ Nhạc còn lại trên đời, giờ lại mất đi một người nữa.
Lửa thù hận đã ngùn ngụt thiêu đốt toàn thân Nhạc Nhạn Linh, khiến toàn bộ huyết quản trong người chàng sôi sục dữ dội.
Nhạc Nhạn Linh vụt ngẩng lên, mắt giăng đầy tia máu chòng chọc nhìn vào bốn người bịt mặt, khiến họ khiếp hãi liên tiếp lùi bốn năm bước.
Trong khoảnh khắc ấy, Nhạc Nhạn Linh đã hoàn toàn đổi khác, chàng không còn là một con người nữa, mà đã trở thành một sát thần từ trên trời xuống.
Nhạc Nhạn Linh cất từng bước nặng nề chầm chậm tiến tới, giọng sắc lạnh nói :
- Nhà họ Nhạc chết một người, Nhạc mỗ phải giết một trăm người trên giang hồ để đền mạng, các người là tốp đầu tiên.
Dao Trì Long Nữ bàng hoàng thầm nhủ :
- “Có lẽ chàng bị phủ mờ hết lương tri bởi khích động quá mức, biết làm sao đây?”
Theo ý nghĩ trong lòng, nàng bất giác cất bước đi về phía Nhạc Nhạn Linh.
Theo từng bước chân tiến tới của Nhạc Nhạn Linh, bốn người bịt mặt liên tiếp thoái lui, không hề có chút ý phản kháng.
Bỗng Nhạc Nhạn Linh quát to :
- Bỏ nàng xuống!
Người bồng nữ thi không tự chủ được cúi người đặt tử thi xuống đất.
Nhạc Nhạn Linh đưa mắt nhìn thi thể tỷ tỷ, chầm chậm co chân ngồi xuống, nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc óng ả của nàng, mắt lệ rân rấn.
Chàng đưa bàn tay run rẩy từ từ đặt bàn tay lên miệng của Nhạc Vân Phụng, vừa định kéo xuống...
Bỗng nghe một người bịt mặt nói :
- Đây là sự cảnh cáo của bổn cốc đối với ngươi, nếu người còn dám xâm phạm bổn cốc một lần nữa, đây sẽ là cái gương của mẫu thân ngươi. Bọn lão phu việc ở đây đã xong, xin cáo từ!
Dứt lời, bốn người cùng cất tiếng huýt dài, quay người phóng đi về phía lối đến.
Nhạc Nhạn Linh nghe vậy bàng hoàng, bàn tay đưa ra run lên dữ dội, nước mắt chảy dài xuống má. Đúng vậy, vì tính mạng mẫu thân, chàng quả là không dám xâm phạm Đoạn Hồn cốc nữa.
Bàn tay run rẩy của Nhạc Nhạn Linh một cách vô thức xê dịch bàn tay của Nhạc Vân Phụng. Bỗng chàng trông thấy chữ viết nơi lòng bàn tay được khắc bằng dao như là Nhạc Vân Phụng đã để lại cho chàng trước khi chết.
Nhạc Nhạn Linh đưa tay áo lau đi nước mắt, chỉ thấy những chữ viết ấy là :
- Mẫu thân chết tại Phi Vân trại, tỷ tỷ chết tại Đoạn Hồn cốc.
Tuy chỉ hai câu vắn tắt, song tất cả hy vọng của Nhạc Nhạn Linh đã tiêu tan hoàn toàn.
Ngay khi ấy, bỗng nghe hai tiếng giận giữ quát vang :
- Bốn vị đừng mong sống rời khỏi nơi này!
Bốn người bịt mặt lúc này đã ra xa hơn mười mấy trượng, nghe tiếng liền chững bước đưa mắt nhìn, thảy đều kinh ngạc ngẩn người.
Người bịt mặt bên phải buông tiếng hừ lạnh lùng nói :
- Lão phu tưởng là ai, thì ra là Nam Tà, Bắc Quái, hai vị tự tin giữ bọn lão phu lại được chăng?
Dao Trì Long Nữ nghe nói hai người mới đến là Nam Tà, Bắc Quái, hai nhân vật bất chính bất tà khi xưa trên giang hồ, bất giác đưa mắt nhìn về phía họ.
Chỉ thấy hai quái nhân mắt rực sát khí và mặt đầy vẻ tức giận, phục sức quái dị đang đứng sóng vai đứng cách bốn người bịt mặt chừng năm trượng.
Người bên trái mái tóc bạc phơ, chính là Nam Tà Hoàng Hóa Vũ, người bên phải mắt tròn râu quai nón chính là Bắc Quái Lôi Minh Viễn.
Bắc Quái Lôi Minh Viễn tính rất nóng nảy, nghe vậy liền buông tiếng cười vang :
- Ha ha... không giữ được các vị lại thì thật là chuyện nực cười.
Người bịt mặt bên trái thoáng rùng mình thầm nhủ :
- “Chả lẽ bọn họ đã thoát ly Phi Vân trại rồi ư?”
Song ngoài mặt vẫn chẳng chịu kém cười khảy nói :
- Hai vị đừng quên là mình từ đâu đến, luận thân phận chúng lão phu hãy còn cao hơn hai vị.
Nam Tà Hoàng Hóa Vũ nghe vậy mặt liền thoáng co giật, hiển nhiên lời nói của người bịt mặt ấy đã khiến lòng ông dậy sóng.
Bắc Quái Lôi Minh Viễn trước nay hành động không màng đến hậu quả, giận dữ gầm to :
- Nào đến đây, đừng ở đó mà huyênh hoang sủa, nếu trong năm mươi chiêu mà lão phu không khiến cho bốn tên chó má các ngươi phơi xác tại đây, sẽ tự tuyệt ngay tức khắc.
Dứt lời liền cất bước tiến tới.
Luận về võ công, bốn người bịt mặt tuy đều đáng kể được coi là hàng cao thủ bậc nhất võ lâm, song so với Nam Tà Bắc Quái thì hãy còn kém rất xa.
Qua lời lẽ đanh thép của Bắc Quái thì hiển nhiên sự thể không còn khác hơn được nữa, sợ chết vốn là tính bẩm sinh của loài người, bốn người bịt mặt không sao tự chủ được, bắt đầu thoái lui.
Người bịt mặt bên phải cố lạnh lùng nói :
- Hai vị đừng quên là Phi Vân trại lệ thuộc vào Đoạn Hồn cốc, nếu...
Nam Tà Hoàng Hóa Vũ như đã hạ quyết tâm sau cùng, bỗng ngắt lời :
- Lão phu hai người trước khi đến đây đã cân nhắc hậu quả rồi, tuy trước nay lão phu hai người hành sự chỉ bằng vào sở thích riêng mình, nhưng lần này ngoại lệ.
Nhà họ Nhạc có oán thù gì với Đoạn Hồn cốc mà các vị lại hãm hại mẫu thân và hạ sát tỷ tỷ của Nhạc Nhạn Linh, người chỉ cần có chút nhân tính là không thể làm được việc ấy, người chỉ cần có chút nhân tính cũng chẳng thể nào buông tha cho các vị được.
Giọng nói càng lúc càng thêm giận dữ, mắt ngập đầy sát cơ quét nhìn bốn người bịt mặt, giọng sắc lạnh nói tiếp :
- Hôm nay, các vị không cần nói nhiều, kể từ hôm nay Nam Tà và Bắc Quái đã khôi phục tự do, các vị có bản lịnh thì hãy thi thố ra hết đi.
Dao Trì Long Nữ rúng động cõi lòng thầm nhủ :
- “Sao? Chả lẽ khi trước Nam Tà và Bắc Quái đã bị người cai quản ư? Trên cõi đời này, ai có thể chế phục hai lão ma đầu này thế nhỉ? Chả lẽ sự bình yên trên chốn giang hồ chỉ là bề ngoài hay sao?”
Bao nhiêu nghi vấn tràn ngập trong lòng vị kỳ nữ thông tuệ hơn người này.
Bốn người bịt mặt không bao giờ ngờ lại xảy ra sự việc thế này, nhất thời thảy đều mất tự chủ, không biết xử trí ra sao.
Nam Tà và Bắc Quái từng bước tiến tới gần, thần chết cũng dần tiếp cận bốn người, tuy họ đã đề tụ công lực sẵn sàng chiến đấu, song bởi lòng tin đã mất, ánh mắt không sao che giấu được nỗi khiếp sợ trong lòng.
Đột nhiên, một giọng sắc lạnh rợn người vang lên :
- Oan có đầu, nợ có chủ, hai vị không cần phải nhúng tay vào.
Nghe tiếng biết người, Nam Tà và Bắc Quái đưa mắt nhìn về phía Nhạc Nhạn Linh, ánh mắt ngập vẻ thương hại lẫn quan hoài.
Họ nhận thấy chàng thiếu niên u uất này đã thay đổi, trở nên càng u uất và cô đơn hơn, gương mặt hồng hào của chàng lúc này trắng bệch thế kia, ánh mắt chàng ngập đầy thù hận và sát cơ, kịch biến này thật là một đòn đả kích quá to lớn đối với chàng.
Bắc Quái Lôi Minh Viễn thành khẩn nói :
- Tiểu chủ nhân hãy nén niềm đau mà lo đại sự, những gì qua đi đã trở thành quá khứ, tiểu chủ nhân là người duy nhất còn lại của nhà họ Nhạc, chúng lão nô bất tài trước kia vì khiếp nhược không cho tiểu chủ biết về tung tích kẻ thù. Kể từ nay, việc của tiểu chủ cũng là việc của chúng lão nô, đại cuộc nhờ vậy sẽ đổi khác.
Nhạc Nhạn Linh chớp mắt, nhạt giọng đáp :
- Đó là việc về sau, theo Nhạc mỗ thì hai vị cần phải suy tính cho kỹ lưỡng... Bây giờ hai vị hãy tạm lui ra cho.
Giọng nói tuy rất bình thản song lại chứa đựng sự uy nghiêm khiến cho nghe không dám chống lại.
Nam Tà và Bắc Quái không tự chủ được chững bước đứng lại, thờ thẫn nhìn Nhạc Nhạn Linh.
Dao Trì Long Nữ thấy vậy thầm nhủ :
- “Trong lúc bi thương tột cùng mà y có thể điềm tĩnh như thế này, quả thật không ngờ.”
Khi Nhạc Nhạn Linh cất tiếng, bốn người bịt mặt liền quay về phía chàng, quên mất Nam Tà và Bắc Quái hai cường địch ở trước mặt.
Nhạc Nhạn Linh ánh mắt sắc lạnh quét nhìn bốn người nói :
- Phi Vân trại bức tử mẫu thân ta sẽ rửa bằng máu, Đoạn Hồn cốc sát hại tỷ tỷ ta, Nhạc mỗ sẽ giết sạch tất cả mọi người trong cốc, bốn người chính là nhóm đầu tiên.
Bốn người bịt mặt lúc này đã lâm vào tình thế hoàn toàn bất lợi, trong cơn tuyệt vọng, lòng liều mạng liền nảy sinh, chỉ nghe một người gằn giọng nói :
- Nếu như ngươi có bản lĩnh!
Nhạc Nhạn Linh cười sắc lạnh :
- Hãy thử xem!
Đoạn từ từ vận công lực vào song chưởng, đưa lên trước ngực.
Ngay khi ấy, bỗng nghe Dao Trì Long Nữ lạnh lùng nói :
- Trước khi phân rõ phải trái, không được tự ý giao đấu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.