Huyết Chưởng Thánh Tâm

Chương 37: Kẻ giết rắn mào gà




Thái Phụng Tiên Tử bàng hoàng ngơ ngẩn nhìn Nhạc Nhạn Linh đang nằm trên mặt đất, lúc này chàng mặt trắng bệch, đôi môi vốn đỏ hồng giờ đã trở nên tái ngắt, máu tươi từ nơi khóe miệng rỉ ra, trông hết sức thảm thương.
Chàng hít sâu một hơi không khí, chầm chậm bò dậy. Chàng đứng lên, trước hết là đưa mắt nhìn đối thủ, đôi môi chàng hé nở một nụ cười chua xót, trận chiến thắng này chàng đã phải trả giá quá đắt.
Huyết Diện Kim Cang đã không còn hung hãn nữa, co quắp nằm trên mặt đất, hiển nhiên đó là nơi trí mạng của y.
Đột nhiên một giọng nói trong trẻo đầy sự quan tâm vang lên phá vỡ sự yên tĩnh:
- Linh ca đã thọ thương rồi ư?
Nhạc Nhạn Linh giật mình, giờ mới nhớ còn có sự hiện hữu của kẻ thứ ba, song lại thầm nhủ:
“Nhạc mỗ thọ thương hay không chẳng nhẽ nàng không nhìn thấy hay sao? Đúng là biết mỗ mà còn giả vờ hỏi, nếu nàng mà có chút tình nghĩa thì lẽ ra nãy giờ phải đến trông nom Nhạc mỗ rồi, hiển nhiên nàng chẳng qua chỉ vì thương thế của bản thân, định lợi dụng ta cứu nàng mà thôi.”
Càng nghĩ càng thấy hữu lý, bèn lạnh lùng nói:
- Có lẽ tại hạ chưa chết được!
Thái Phụng Tiên Tử nghe vậy ngẩn người thầm nhủ:
- Dường như là chàng giận mình, vì sao thế nhỉ? Có lẽ chàng không biết mình không cử động được, nhưng mình phải nói sao đây?”
Nàng vốn tính ương ngạnh, không muốn chịu kém trước người khác, mặc dù đó là Nhạc Nhạn Linh, người mà nàng thầm yêu trộm nhớ, song vẫn không sao nói ra được.
Nàng với ánh mắt van vỉ nhìn Nhạc Nhạn Linh nói:
- Linh ca trong mình có thuốc điều thương không?
Nhạc Nhạn Linh cười khảy:
- Không!
- Vậy phải làm sao đây?
Nhạc Nhạn Linh tức giận thầm nhủ:
“Quả mình không nghĩ lầm, nàng ta chỉ lo cho bản thân thôi.”
Đoạn bèn cười khảy nói:
- Có lẽ tại hạ sẽ nhanh chóng bắt được con rắn mào gà kia để điều trị độc thương cho cô nương.
Nói xong liền nhắm mắt lại điều tức.
Thái Phụng Tiên Tử thông minh dường nào, đâu thể không nghe ra hàm ý trong lời nói của Nhạc Nhạn Linh, bất giác biến sắc mặt, hai giọt lệ chảy dài, nhưng nàng không giận Nhạc Nhạn Linh, bởi lẽ lần đầu tiên mới gặp, nàng chẳng đã định hạ sát Nhạc Nhạn Linh là gì? Mặc dù đó không phải sự thật, nhưng nàng cũng chỉ tự hiểu mà thôi.
Nàng buông tiếng thở dài não ruột, dịu giọng nói:
- Linh ca, trong mình tiểu muội có đây, Linh ca đến lấy được không?
Nhạc Nhạn Linh nhạt giọng:
- Không cần, xin đa tạ mỹ ý của cô nương.
Lúc này chàng đã cảm thấy khí huyết trong nội phủ đã lắng dịu khá nhiều, hiển nhiên chưởng lực của Huyết Diện Kim Cang không mạnh lắm.
Thái Phụng Tiên Tử bất giác thở dài thầm nói:
“Thôi đành chịu vậy, mặc sau này chàng có khinh thường mình hay không, mình cũng đành phải làm vậy thôi!”
Đọan bèn cất tiếng nói:
- Phụng nhi, đến đây nào!
Nhạc Nhạn Linh đang nhắm mắt điều tức, bỗng nghe tiếng lào xào vọng vào tai, giật mình thầm nhủ:
“Chả lẽ con súc sinh kia bò ra hay sao?”
Vội mở bừng mắt, ngoảnh nhìn về phía phát ra tiếng động, bất giác hổ thẹn khôn tả.
Thì ra con chim phụng đang ngoạm lấy tay áo Thái Phụng Tiên Tử kéo về phía chàng, qua đó đủ biết Thái Phụng Tiên Tử tứ chi đã bị độc xâm nhập, không cử động được nữa.
Nhạc Nhạn Linh chẳng màng vận công điều tức nữa, tung mình đến trước Thái Phụng Tiên Tử, khích động nắm lấy tay nàng lay nhẹ nói:
- Thế nào, độc tố đã lan đến tứ chi phải không? Ồ, tay lạnh quá!
Chim phụng lăm lăm nhìn vào Nhạc Nhạn Linh, đôi chân thoáng co thủ thế, như thể hễ Nhạc Nhạn Linh mà có hành động bất lợi với chủ nhân là lao đến tấn công ngay.
Thái Phụng Tiên Tử cúi mặt xuống, hai giọt nước mắt chảy dài, nhưng nàng không thừa nhận mà cũng không phủ nhận chỉ hối hả nói:
- Tiểu muội hãy còn thuốc điều thương, Linh ca lấy uống mau lên!
Nhạc Nhạn Linh mắt lóe thần quang buột miệng nói:
- Không cần đâu, tại hạ thọ thương không nặng, cô nương hiện độc tố đã lan đến tứ chi, không thể kéo dài thời gian nữa.
Đọan siết mạnh tay Thái Phụng Tiên Tử một cái, cất bước đi về phía đối diện.
Thái Phụng Tiên Tử vội nói:
- Khoan đi đã, tiểu muội còn chịu đựng được rất lâu, hãy trị khỏi thương thế trước đã.
Nhạc Nhạn Linh không màng đến những lời kêu gọi của Thái Phụng Tiên Tử, đảo mắt nhìn quanh nhưng bốn vách của thạch thất chẳng có gì, hết sức nóng lòng lo lắng.
Bỗng, chàng chàng chú ý đến chiếc thạch đôn Huyết Diện Kim Cang đã ngồi khi nãy, chỉ thấy chiếc thạch đôn nửa phần chôn dưới đất đá, không phải từ nơi khác mang đến, và cả gian thạch thất này cũng chỉ có duy nhất chiếc thạch đôn này, hẳn là phải có vấn đề, bất giác động tâm lẩm bẩm:
“Hay then chốt chính là ở chiếc thạch đôn này?”
Đọan liền cất bước đi về phía thạch đôn.
Thái Phụng Tiên Tử thấy vậy hoảng hốt nói:
- Linh ca, van Linh ca hãy uống thuốc điều thương vào rồi hẵng mở chiếc thạch đôn ấy.
Nhạc Nhạn Linh nghe vậy lòng càng tăng thêm tự tin, đặt tay lên chiếc thạch đôn, không quay đầu lại nói:
- Cô nương đừng sợ, hãy mau vận khí bảo vệ tâm mạch, đừng để độc chất xâm nhập.
Chàng thử xoay thạch đôn sang phải, nhưng không chuyển động, đọan lại xoay sang trái vẫn không hề nhúc nhích.
Thái Phụng Tiên Tử thấy Nhạc Nhạn Linh quan tâm cho mình như vậy, lòng hết sức cảm động, lại van vỉ:
- Chỉ cần Linh ca chữa khỏi thương thế trước, tiểu muội không lo lắng gì thì sẽ chịu đựng được rất lâu.
Nhạc Nhạn Linh cười thầm:
“Hay nhỉ, tiểu nha đầu này cũng biết dối gạt người ta.”
Đọan bèn nói:
- Cô nương, đừng làm mất thời gian nữa.
Nói xong, chàng dùng sức đè mạnh chiếc thạch đôn lún xuống chút ít, đồng thời trên bức vách đối diện cũng vang lên tiếng kèn kẹt khe khẽ.
Nhạc Nhạn Linh mừng rỡ, buột miệng kêu lên:
- A ha, Nhạc mỗ đã tìm được rồi!
Đọan vận công vào hai tay đè mạnh xuống, chỉ nghe rột một tiếng, thạch đôn đã lún hẳn xuống, ngang bằng mặt đất.
Liền thì, tiếng kèn kẹt vang dội, và rồi ầm một tiếng, trên vách đá đối diện đã hiện ra một cửa động rộng khoảng năm thước.
Một mùi ẩm mốc hôi tanh từ trong động xông ra, hết sức khó chịu, ngửi vào cơ hồ muốn nôn tháo ra.
Nhạc Nhạn Linh không tự chủ được thoái lui hai bước, đưa mắt nhìn vào, chỉ thấy trong động tối om, ngoài động hai bên mọc đầy rêu xanh, phần trong động thấp hơn phần ngoài động một chút, dường như có một lớp mỏng nước đọng.
Nhạc Nhạn Linh nhìn hồi lâu, lòng hết sức phân vân do dự, giờ chàng mới hiểu ra vì lẽ gì Huyết Diện Kim Cang đã phải canh chờ ở ngoài kia lâu thế mà không dám vào động, thì ra là bên ngoài quá sáng, trong động quá tối, rất khó thích ứng và dễ bị thọ thương.
Thái Phụng Tiên Tử lo sợ nói:
- Linh ca, đừng vào, tiểu muội sợ lắm.
Nhạc Nhạn Linh chau mày:
- Tại hạ không vào thì độc thương của cô nương lấy gì chữa trị?
Thái Phụng Tiên Tử chẳng chút suy nghĩ, buột miệng nói:
- Tiểu muội không cần chữa trị nữa! Linh ca, hãy đến đây ôm lấy tiểu muội, tiểu muội thà cam chịu chết một cách yên ổn trong lòng Linh ca.
Nhạc Nhạn Linh thở dài thậm thượt:
- Trước kia thì tại hạ có thể làm vậy, nhưng bây giờ thì không thể được!
Thái Phụng Tiên Tử ngạc nhiên:
- Vì sao vậy?
Nhạc Nhạn Linh vừa suy tính cách vào động, vừa nói:
- Bởi vì bản tính cô nương không hề tàn ác.
- Giả sử tiểu muội tàn ác thì sao?
Nhạc Nhạn Linh đã nghĩ ra cách vào động, bèn nhè nhẹ nhắm mắt để thích ứng với bóng tối, ơ hờ nói:
- Đó chỉ là giả sử chứ không phải sự thật.
Đoạn bỗng nhún mình, vọt nhanh vào động.
Thái Phụng Tiên Tử kinh hoàng kêu lên:
- Ô! Trời cao hỡi, trước đây tiểu nữ không tin có thần thánh, giờ thì tiểu nữ đã tin rồi. Cầu trời hãy phù hộ cho Linh ca được yên ổn trở ra, dù tiểu nữ bộc phát chết đi cũng cam lòng.
Trong khi nói, hai giòng nước mắt đã lăn dài xuống đôi má trắng nhợt của nàng.
Có lẽ hành động xả thân vì nghĩa của Nhạc Nhạn Linh phen này đã làm mềm lòng vị nữ ma đầu này.
Nhạc Nhạn Linh phi thân vào động, đưa tay gỡ mặt nạ quỷ xuống để tiện tay hành động, chợt thấy một làn sương đỏ bay vút đến, chàng giật mình kinh hãi, vội phong bế hô hấp và lướt lùi ra sau hơn trượng, người vừa chạm vào vách đá ướt sượt, đảo mắt nhìn quanh, bất giác lặng người.
Chỉ thấy sơn động này sâu khoảng ba mươi trượng và rộng hơn hai mươi trượng, bốn vách đều mọc đầy rêu xanh và kể cả nóc động, bởi vì rêu xanh quá dày đặc nên ánh sáng rất yếu ớt, hẳn là sơn động này khi xưa cũng sáng sủa như bên ngoài.
Nhạc Nhạn Linh nhanh chóng tập trung ánh mắt vào giữa động, bất giác kinh hãi đến bật lên thành tiếng.
Chỉ thấy một con quái xà, toàn thân mầu xanh xám, to cỡ thùng đựng nước, chiều dài không sao ước lượng được, đang ngẩng đầu lè lưỡi nhìn chàng lăm lăm.
Quái xà ấy đầu to như chiếc đấu, trên đỉnh đầu có một chiếc mào đỏ như máu, gồm năm khía như răng cưa, nhưng qua hình dạng thẳng đứng, dường như được cấu tạo bởi chất vẩy chứ không phải chất thịt.
Quái xà hé mở chiếc miệng to đỏ lòm, lộ ra hai chiếc răng nanh trắng con dài, chiếc lưỡi thấp thó dài hơn nửa thước, trông thật khủng khiếp.
Quái xà toàn thân khoanh tròn trên một tảng đá vàng hình dạng như chiếc giường, rộng khoảng năm thước, và dài hơn một trương, đến những năm sáu lớp, không sao ước lượng được chiều dài của nó.
Chiếc giường đá vàng là chỗ kỳ quặc nhất trong động, chẳng những không có chút rêu xanh mà ngay cả hiện tượng ẩm ướt cũng không có, trên mặt giường hoàn toàn vắng bóng các loại côn trùng.
Nhạc Nhạn Linh đối mặt với quái vật này, không dám quá phân thần để ý đến điều khác, chỉ thoáng thấy trên giường đá như có một chiếc rương gỗ và một thanh cổ kiếm ngắn chỉ hơn thước.
Ngay khi ấy, Nhạc Nhạn Linh bỗng cảm thấy trên lưng bàn tay ngưa ngứa, liền nhớ đến trên vách động, có rất nhiều côn trùng quái lạ, hoảng kinh vội tiến tới hai bước, vì trên mặt đất đầy rêu xanh, khiến chàng suýt nữa ngã nhào, cúi nhìn xuống, chỉ thấy trên tay bò đầy những trùng con thân mềm, tuy không cắn nhưng gây cảm giác gớm ghiếc, chàng vội tung mạnh tay cho những trùng con ấy bung ra.
Ngay khi ấy, một làn sương đỏ im lìm từ miệng quái xà phun ra, nhanh như tên bắn bay thẳng vào mặt Nhạc Nhạn Linh.
Nhạc Nhạn Linh vung tay mấy lượt mới rũ hết những con trùng con trên tay, lúc ấy chàng mới ngửi thấy một mùi tanh hôi khôn tả, ngước mắt nhìn, bất giác kinh hoàng nổi gai ốc, tung mình ra sau bốn năm thước, song đã muộn, chàng đã hít vào khá nhiều sương đỏ.
Nhạc Nhạn Linh tức giận thầm mắng:
“Hay cho súc sinh kia, thì ra mi cũng biết giở trò ám toán.”
Đoạn bèn thử vận khí, thấy bên trong nội phủ không có gì khác lạ, liền yên tâm giận dữ quát:
- Súc sinh, thiếu gia lấy mạng ngươi đây!
Với chiêu Lực Phách Ngũ Nhạc, bổ thẳng vào đỉnh đầu quái xà.
Quái xà tự thị lớp vảy trên mình rắn như thép, đâu xem một chưởng hư không của Nhạc Nhạn Linh ra gì, đầu ngẩng lên há to miệng ngoạm vào bàn tay Nhạc Nhạn Linh nhanh như chớp.
Bình một tiếng vang dội, nước văng tung tóe, những côn trùng trên vách bị sức chấn động rơi xuống một lớp dầy đặc, ngúc ngoắc bò trên mặt nước.
Quái xà bị một chưởng của Nhạc Nhạn Linh đánh bạt ra xa, chẳng rõ do bị đau hay tức giận, chỉ nghe nói kêu một tiếng quái dị, bò xuống khỏi giường đá, đầu ngẩng cao hơn trượng, gườm gườm nhìn Nhạc Nhạn Linh nhưng không tấn công ngay, hiển nhiên một chưởng vừa rồi của Nhạc Nhạn Linh đã khiến nó ngán ngại.
Nhạc Nhạn Linh thấy một chưởng của mình không đả thương được quái xà, kinh hãi thầm nhủ:
“Vẩy da của con súc sinh này thật là cứng rắn, mình lại không có lợi khí sắc bén trong tay, phải làm sao đây?”
Chợt trông thấy thanh đoản kiếm trên giường, liền mừng rỡ thầm nói:
“Mình phải lấy được thanh đoản kiếm kia trước khi độc phát, không chừng thanh kiếm ấy có thể sát thương được quái xà cũng nên.”
Thê là chàng tay phải với chiêu Xích Địa Thiên Lý bổ vào đầu quái xà, đồng thời vận tụ công lực xuống hai chân, mắt không chớp nhìn quái xà.
Quái xà vừa rồi đã nếm mùi lợi hại của Nhạc Nhạn Linh, lần này không dám chồm tới cắn nữa, vội rụt đầu ra sau, chỉ nghe vù một tiếng, chiếc đuôi to lớn đã nhắm ngang lưng Nhạc Nhạn Linh quét tới.
Nhạc Nhạn Linh chỉ lo chú ý đến đầu rắn, suýt nữa bị quét trúng, trong lúc cấp bách đành vọt người lên không.
Quái xà này rất linh lợi, đuôi không quét trúng Nhạc Nhạn Linh, liền thừa thế khoanh tròn lại, đầu phóng tới nhanh như chớp, cắn vào yết hầu Nhạc Nhạn Linh, có lẽ quái vật này nghĩ là Nhạc Nhạn Linh đang lơ lửng trên không chẳng thể nào xuất chiêu được.
Nhạc Nhạn Linh khi vọt người lên không, quả không ngờ con quái vật này xảo quyệt đến vậy. Nhưng theo bản năng của người luyện võ, khi hai chân không có chỗ mượn sức, công lực đành vận tụ vào hai tay, thấy vậy quát to:
- Hay cho súc sinh, mi đã đánh giá thấp thiếu gia rồi!
Đồng thời co ngón tay búng ra, năm vệt sáng đỏ bay thẳng vào đỉnh đầu quái xà, trong khi ấy hai chân cũng nhắm vào cổ họng quái xà đá tới.
Chỉ nghe bộp, bộp hai tiếng, rồi lại bình một tiếng cùng với tiếng kêu đau đớn của quái xà, lần va chạm này lại kết thúc.
Nhạc Nhạn Linh mượn vào thế cước vọt người ra xa hơn hai trượng, đưa mắt nhìn, sững sờ thầm nhủ:
“Chao ôi, tuyệt kỹ Huyết Chưởng của mình chỉ gây tổn thương có năm chiếc vẩy của con quái vật này?”
Chỉ thấy trên đầu quái xà máu chảy ròng ròng, năm chiếc vẩy to cỡ miệng chén rơi vãi trên nước lấp lánh.
Quái xà lần thứ hai nếm mùi lợi hại, lòng càng thêm khiếp sợ Nhạc Nhạn Linh, lửa giận cũng hoàn toàn tiêu tan, mắt chòng chọc nhìn Nhạc Nhạn Linh, miệng không ngớt kêu lên tiếng phì phì quái dị.
Nhạc Nhạn Linh chủ yếu là lấy được thanh đoản kiếm trên giường đá, song chưởng cùng vung lên, với chiêu Trường Phong Vạn Lý bổ vào đầu quái xà với ý định dẫn dụ nói tránh ra.
Nào ngờ quái xà lại kêu lên phù một tiếng, rút đầu về lùi sau mấy thước, một làn sương đỏ mới phun ra bị chưởng lực của Nhạc Nhạn Linh đánh tan, biến mất trong vách đá.
Nhạc Nhạn Linh không ngờ quái vật này lại tinh ranh đến vậy, chẳng để bị mắc lừa, thầm nhủ:
“Để xem mi chịu được bao lâu cho biết.”
Đọan liên tiếp tung ra mười mấy chưởng.
Kể cũng lạ, con quái xà như tu dưỡng đến thông linh phi thường, nhất quyết không chịu rời xa, Nhạc Nhạn Linh mỗi phát một chưởng, nó lại trả đưa với một ngụm sương đỏ, đến nỗi khiến cho Nhạc Nhạn Linh hơi thở cũng không dám hít vào.
Nhạc Nhạn Linh nóng lòng như thiêu đốt, bởi chàng biết rõ độc thương của Thái Phụng Tiên Tử chẳng thể kéo dài quá lâu, chàng sốt ruột đến mặt ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Bởi chàng đứng yên một chỗ, trên mình cũng bị rất nhiều côn trùng bò lên.
Chàng bỗng nảy ý, thầm nói:
“Có rồi!”
Đọan bèn giả vờ tiến tới một bước, bịch một tiếng ngã xuống đất, như vẻ không còn bò dậy đuợc nữa.
Quái xà tinh ranh nhưng dẫu sao cũng là loài vật, vừa thấy Nhạc Nhạn Linh ngã xuống, tưởng là chàng đã bị độc phát, liền chồm đầu lao vào Nhạc Nhạn Linh.
Nhạc Nhạn Linh thấy vậy không hành động ngay, định chờ cho quái xà đến thật gần hãy tung mình lên đoạt lấy kiếm khiến quái vật không kịp quay lại.
Nào ngờ khi đầu rắn thò đến còn cách Nhạc Nhạn Linh chừng hơn nửa trượng thì không thể nào tiến thêm được nữa. Nhạc Nhạn Linh đưa mắt nhìn, thì ra nơi đuôi sống phần thân dưới quái xà bị xiềng bởi một sợi dây xích màu xám to cỡ ngón tay út, lúc này sợi dây đã kéo căng thẳng, thảo nào quái xà không thể tiến thêm được nữa.
Nhạc Nhạn Linh thấy vậy liền động tâm thầm nhủ:
“Đây là một cơ hội tốt vậy!”
Đọan liền vận công xuống đôi chân, từ từ đưa gót chân chạm vào mặt đất.
Ngay khi ấy, quái xà đảo sang phải, Nhạc Nhạn Linh liền buông tiếng quát vang, hai chân chõi mạnh, người vọt nhanh về phía giường đá.
Quái xà chẳng ngờ có vậy, vội quay phắt một vòng to về phía giường đá định ngăn cản Nhạc Nhạn Linh, song đã quá muộn.
Ngay khi con quái xà quay đầu, Nhạc Nhạn Linh đã đến trên giường đá, chộp lấy thanh đoản kiếm và tay rút mạnh nhưng không rút ra được, thì ra trong lúc vội vàng, chàng đã quên bấm chốt cài.
Nhạc Nhạn Linh rút kiếm không ra, đầu rắn đã chồm tới trước ngực, lúc này chàng mới nhớ ra là mình chưa bấm mở chốt cài.
Nhạc Nhạn Linh nhẹ nhàng lùi sau bốn bước, tay trái bấm nút mở chốt, chỉ nghe choang một tiếng tay phải đã rút ra một thanh đoản kiếm sáng chóa.
Ngay khi ấy đầu quái xà đã chồm tới trước ngực Nhạc Nhạn Linh không đầy năm tấc, Nhạc Nhạn Linh không còn đường thoái lui nữa, vội lách người sang trái quát to:
- Súc sinh, hãy xem đây!
Đoản kiếm vung lên với chiêu Lan Giang Tiệt Đẩu chem xuống đầu quái xà, chỉ nghe “phụp” một tiếng, máu phún xối xả, “bình” một tiếng, chiếc đầu khổng lồ của quái xà đã bay ra xa và rơi xuống ngoài bốn trượng.
Quái xà bị mất đầu, thân xà đã mất chủ thể, giãy dụa giữ dội, máu nhuộm đỏ toàn bộ số nước trên mặt đất.
Nhạc Nhạn Linh thở phào một hơi dài như vừa trút được gánh nặng ngàn cân, mắt tình cờ nhìn vào thân mình, bất giác ngạc nhiên nói:
- Ủa, lạ thật! Tại sao côn trùng đều rơi xuống cả thế này!
Chỉ thấy trên giường đá dưới chân, những trùng con đang lăn lộn như rơi trên chảo nóng, lát sau đều lăn cả xuống vung nước.
Nhạc Nhạn Linh nhìn một hồi bỗng sực nhớ ra, hốt hoảng nói:
- Ô, thật đáng chết, suýt nữa mình đã quên mất việc chính!
Đoạn liền phi thân về phía đầu quái xà.
Ngay khi ấy, bỗng nơi cửa động vang lên tiếng Thái Phụng Tiên Tử yếu ớt nói:
- Phụng nhi, ráng kéo vào nữa đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.