Thấy nam tử áo xanh bỗng nhìn mình, Trường thương Uyên Ma run lên, rồi vây vẫy thân, tỏ vẻ đồng ý với Lục Trường Sinh.
Lục Trường Sinh cười cười: "Vậy ngươi hãy phát ra thêm ma khí, dụ tiểu yêu đến đây."
Trường thương Uyên Ma nhìn nụ cười hiền hòa trên mặt Lục Trường Sinh, cảm thấy hơi rùng mình...
Trong một số lều ngoài Mạch Ngọc trấn, những người đang ngủ mê man bỗng có khuôn mặt quái dị, tứ chỉ co giật, có vẻ muốn tỉnh dậy nhưng vẫn mở mắt không được...
Trong giấc mơ.
Trước mắt dường như là bờ sông bạt ngàn, không nhìn rõ màu nước sông, thế giới mơ hồ và im lặng đến cực điểm.
Chỉ có tiếng nước chảy ào ào vang lên bên tai...
Ào ào... ào ào...
Lòng họ dần trở nên bứt rứt, chỉ muốn chạy, cứ chạy mãi.
Nhưng dù thế nào cũng chạy không thoát, con sông vẫn thế, thế giới vẫn im lặng, ngoài tiếng nước chảy thì không nhìn rõ thứ gì, tiếng nước chảy bên tai càng lúc càng to!
Cuối cùng họ tuyệt vọng, một nỗi sợ lớn nảy sinh... áp lực đến cực điểm...
"Thả, thả ta ra!!!" Trong mơ, mọi người ôm đầu quỳ sấp xuống tuyệt vọng gào thét, như thú hoang hung bạo đang ở bên bờ vực sụp đổ.
"Ha ha ha~"
Bóng đen quái dị xuất hiện trước mặt mọi người, phát ra tiếng cười đắc ý rùng rợn.
"Quỷ... quỷ!" Não mọi người tê dại, nỗi sợ hãi vô hạn bao trùm.
"Ha ha quỷ? À không không, bọn ta là Mộng Yểm Ma..." Bóng đen cười gian tà.
"Mộng... Mộng Yểm Ma... là cái gì...' Đầu mọi người đau nhức, ôm đầu nghiến răng rên rỉ.
"Chính là... chính là xâm nhập vào giấc mộng của các ngươi, rồi khiến các ngươi trở nên sợ hãi, bọn ta sẽ nuốt chửng giấc mộng đầy sợ hãi ấy... hít, chỉ nghĩ thôi là thấy ngon rồi... "
Bóng đen ôm đầu cười khùng khục, co giật, như có cơn nghiện phát tác.
"Ma quỷ, các ngươi chính là ma quỷ!"
"Ha ha ha, đúng rồi, chính là thế, các ngươi càng sợ hãi, giấc mơ càng ngon lành, nào, tiếp tục đi..."
"ÁIII"
Trong khi đó, trong giấc mơ của nhiều dân lành khác thì tình huống lại khác... Khi Mộng Yểm Ma nhập vào giấc mơ, bọn chúng lại bất ngờ.
Trước mặt chúng là một lớp tấm chắn trong suốt, ngăn cản chúng lại.
Chúng chỉ có thể nhìn xuyên qua tấm chắn, mắt thấy dân lành mơ những giấc mộng đẹp.
Chúng chỉ muốn thấy sợ hãi! Là nỗi sợ hãi của con người!!
Sau đó chúng điên cuồng gầm gừ và vung móng vuốt bên ngoài tấm chăn kỳ lạ, muốn phá vỡ nó, nhưng dù thế nào đi nữa, tấm chắn không hề rung chuyển...
"Tấm chăn quái quỷ này là thế nào! Có phải có tu sĩ phá rối không?”
Nhiều Mộng Yểm Ma nhanh chóng tỉnh táo, chuẩn bị rời giấc mộng tìm tộc trưởng báo cáo!
Nhưng rồi... chúng kinh hoàng phát hiện ra mình không chỉ không thể can thiệp vào giấc mơ, mà còn không thể thoát khỏi giấc mơ!
Giống như bị nhốt trong một cái lồng nhỏ! Đúng lúc đó!
Trong tất cả các giấc mơ, không gian nhỏ hẹp giam cầm Mộng Yểm Ma đồng loạt phát ra tia sáng rực rỡiI
Đó là ánh sáng cực hạn, Mộng Yểm Ma ghét ánh sáng ban ngày chưa kịp kinh hoảng đã tan biến vào hư vô.
Trong khi đó, nhờ sự che chở kỳ lạ đó, dân lành vẫn tiếp tục mơ những giấc mơ đẹp.
Tuy nhiên, những người không có tấm chắn cản trở, bị Mộng Yểm Ma xâm nhập thành công thì lại chết đột ngột trong mơ.
Hậu viện phủ trấn chủ.
Lục Trường Sinh liên tục ném trái cây vào miệng, đôi mắt trong đêm lấp lánh ánh xanh ma quái...
Đó là Đại Đạo Chi Nhãn của hắn, có thể thấy luân hồi, thấy sống chết, thấy xuyên suốt ảo ảnh thế gian.
Trong số những dân lành kia, có người tạo tội quá nhiều ở kiếp trước, tất nhiên hắn lười cứu rồi.
"Có vẻ phải đi Hồn giới một chuyến, không biết Hồn Quỳ đó làm ăn kiểu gì mà lại để nhiều người gây tội nghiệt luân hồi tái thế làm người như vậy."