Trường thương Uyên Ma dừng lại rung động, có vẻ im lặng.
Lục Trường Sinh cười cười, dựa vào lan can nhắm mắt lại.
Vài đế quốc lân cận Ly Thủy, dưới sự trợ giúp gián tiếp của đám người Thẩm Diệu Quân, cũng đã thành công tiêu trừ yêu ma loạn lạc.
Trong vài đế quốc này yêu ma gây họa không mạnh lắm, nhưng số lượng nhiều, và phạm vi gây hại rộng, dẫn tới đệ tử Thanh Vân tông phòng thủ ở đây hơi thiếu.
Hoàn toàn không thể chú ý tới tất cả.
Lúc này, đám người Thanh Vân tông tụ tập ở một nơi trên núi nghỉ ngơi.
Đám đệ tử Trúc Cơ ngồi xếp bằng tu luyện ở phía xa.
"À, tông chủ, sao ngài lại cùng tới với Nhị trưởng lão và Cổ trưởng lão thế?"
Lúc này Tứ trưởng lão mới có phần nghỉ hoặc hỏi.
Ngũ trưởng lão và Lục trưởng lão cũng gật gù liên tục.
Trước đó, khi đám người Thẩm Diệu Quân đi tiêu diệt yêu ma ở các nước, họ đã có nghi ngờ nhưng vì hoàn cảnh không thích hợp nên giữ trong lòng, bây giờ rảnh rỗi, cuối cùng cũng nhịn không được mà hỏi.
Sắc mặt Thẩm Diệu Quân vẫn không thay đổi, không có ý định trả lời.
Nhị trưởng lão thấy thế, đảo mắt một cái, nhìn ba trưởng lão quát:
"Láo xược, chuyện của tông chủ mà các ngươi dám hỏi à! Đừng quên thân phận của mình!"
"À, Nhị trưởng lão bớt giận, bọn ta không hỏi nữa."
Ba trưởng lão Tứ, Ngũ, Lục cũng là cáo già, thấy vậy liền vội vàng xua tay.
Chỉ là vẻ mặt của Thẩm Diệu Quân vẫn lạnh lẽo, không khí trở nên ngưng trệ.
Cổ Hạ Lâm đổi đề tài nói: "Không biết bên Mạch Ngọc trấn thế nào rồi."
Tứ Ngũ Lục trưởng lão liền nhìn Cổ Hạ Lâm với ánh mắt đầy hoài nghỉ.
Cổ Hạc Lâm mỉm cười thở dài: "Ba vị trưởng lão có điều chưa biết, lần này yêu gây loạn ở mấy đế quốc lân cận Ly Thủy là mưu kế điệu hổ ly sơn của Ma giới đấy, nhưng tiếc thay bọn chúng dù nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ ra rằng, con hổ thật sự không phải là chúng ta..."
Nhị trưởng lão nghe vậy, khóe mắt lén liếc nhìn Thẩm Diệu Quân, ho khan: “Khụ khụ, lời lão Cổ nói rất đúng, con hổ thật sự tất nhiên là bậc tiền bối Hóa Thần chân quân kia.”
Ba vị trưởng lão giật mình, đương nhiên họ biết tiền bối là hai người kia nói là ai, Tứ trưởng lão vội nhìn Nhị trưởng lão hỏi: "Nhị trưởng lão, ông đã gặp vị tiền bối ấy rồi sao?"
Nhị trưởng lão gật đầu.
"Hóa Thần chân quân?" Tứ trưởng lão hỏi tiếp.
Nhị trưởng lão lại gật đầu.
Ba vị trưởng lão đối mặt nhìn nhau, thần sắc ngơ ngác.
Nhị trưởng lão không để ý vẻ kinh ngạc của mấy người họ, nhìn Thẩm Diệu Quân đang cúi đầu suy nghĩ gì đó, trầm giọng nói:
"Tông chủ, ngài cũng thấy rồi, chỉ với nhân lực của Thanh Vân tông chúng ta thì hơi thiếu, cũng không biết bao giờ Ma giới phát động cuộc tấn công lớn, chúng ta thực sự phải cầm cự tới ngày đó sao?"
Như thế này, bá tánh các nước sợ là sống khá vất vả rồi. "Ừm, cầm cự đi, không biết thời gian cụ thể thì có nói cũng vô dụng."
Thẩm Diệu Quân thản nhiên đáp.
Mạch Ngọc trấn. "Quốc vương, đêm qua bên ngoài trấn có 222 thường dân chết bất thường!"
"Ôi, đang yên đang lành sao lại chết đột ngột vậy chứ, theo bản quan thấy thì có lẽ lại là yêu vật quấy nhiễu đấy."
"Đây chính là điểm kỳ lạ, nếu có yêu vật quấy nhiễu, tại sao bên ngoài có hàng triệu dân chỉ chết có chừng đó người?"
"Dân chúng bên ngoài mới bình ổn tâm trạng được mấy ngày, giờ lại trở nên hoảng hốt hoang mang."
Đang lúc các quan bàn tán sôi nổi, một quan viên trung niên từ ngoài vội vã bước vào, sắc mặt khó coi: 'Quốc vương, có tin tức truyền đến, đế quốc Đại Hằng, Mộc Diệp lân cận chúng ta đêm qua xảy ra loạn yêu lớn, nghe nói chết không ít dân chúng."
Tiếng nói đột ngột dừng lại, ai nấy đều nhìn về phía Quốc vương Ly Thủy.
Quốc vương Ly Thủy chậm rãi đứng dậy, xoa xoa thái dương đau nhức, nhìn về phía Trần Đại Đao: "Đại Đao, ngươi cùng trâm đi cầu kiến tiên sinh đi."
Trần Đại Đao giật mình, bước ra cúi đầu: "Vâng."