Huyết Phượng Cung

Chương 31: Chuyện trong tẩm phòng




Đau đớn, nóng rực cùng ác mộng cứ không ngừng quanh quẩn trong đâu của nàng, cả người giống như lạc vào mê trận cứ bị xoay tròn không ngừng.
Lúc Mạn Châu tỉnh lại thì cảm thấy chung quanh yên tĩnh dị thường.
Nàng thoáng động đậy một cái liền động đến miệng vết thương, lập tức đau đến nhe răng trợn mắt, vết thương không phải nhiễm trùng rồi chứ? Nhiệt độ cơ thể tăng cao không vì nàng tỉnh lại mà giảm bớt, ngược lại đầu đau đến lợi hại không ngừng tra tấn nàng.
Chết tiệt! Đau quá!
Mạn Châu muốn ngồi dậy nhưng bả vai đau đớn làm cho nàng hít thở không thông, lại vô lực ngã trở về giường, nàng thở hổn hển, đau đớn bả vai cùng trước ngực làm toàn thân nàng phát run, sau đó đầu óc choáng vàng mơ hồ, dần dần nhớ lại chuyện đã xảy ra.
Nàng bị thích khách tập kích ám sát, hồng y nam tử cũng muốn lấy mạng nàng, rồi nàng bị trúng một tên, sau đó được A Lệ mang đến nơi này. Đúng vậy, chính A Lệ đã cứu nàng!
Đột nhiên có âm thanh mở cửa, Mạn Châu lập tức ngưng thần lắng nghe, là tiếng bước chân mềm nhẹ có tiết tấu của một nữ nhân đi vào trong phòng.
Cảm giác có người, Mạn Châu nắm chặt lồng ngực đau nhói của mình lập tức muốn ngồi dậy, nàng không cho phép người thứ hai nhìn thấy bộ dáng yếu đuối của mình, thế nhưng hai vết thương cũ mới trên người làm thể lực nàng khô cạn, đến khi nàng cùng vẫy tựa vào được trên thành giường thì toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi, liên tục thở dốc.
Lúc này đối phương cũng đã đi đến trước mặt nàng.
Nhìn nữ tử xa lạ lạnh nhạt đứng ở đó nhìn mình, lòng Mạn Châu tràn ra âm trầm. Suy nghĩ một chút đã làm đầu nàng nhói lên liên tục, lại hít một hơi thật sâu nhíu lại chân mày: “Đi ra ngoài.”
Giai Lệ nghe vậy thì sửng sốt một chút, nàng có nghe một số chuyện liên quan đến sự tích của Mạn tiểu thư gần đây trong cung, không nghĩ nàng lại là nữ tử như thế này. Giai Lệ buồn bực nhìn sắc mặt tái nhợt cố làm ra vẻ kiên cường của vị quý phi nương nương trên long sàng, nhưng không vì một câu nói khó chịu của Mạn Châu làm cho bất mãn chút nào.
Nàng lại bước lên trước một chút khom người hành lễ, “Nô tỳ thỉnh an quý phi nương nương, nô tỳ là Giai Lệ, nữ quan vẫn hầu hạ Hoàng thượng.”
Mạn Châu nghe vậy có chút khinh mi: “Hoàng thượng đâu?”
“Hồi nương nương, người mê man mấy ngày nay đều là hoàng thượng cùng nô tỳ trông chừng, vừa rồi Lý công công đến báo Tử Ninh vương gia cùng Mạn phó tướng, đại ca của nương nương trở về nên rời đi được một lúc rồi.” Giai Lệ cười nói, giống như chuyện không hề liên quan đến mình.
Mạn Châu nâng mắt nhìn người trong phòng, đáy lòng tính toán: “Đây là nơi nào?”
“Hồi nương nương là tẩm điện Chính Kiền cung! Nương nương nếu thân thể khó chịu chỗ nào nô tỳ lập tức cho gọi Dược nữ y đến.” Giai Lệ dừng dừng một chút lại bổ sung nói, “Hai nữ quan thiếp thân của nương nương đều trọng thương không nhẹ, hiện tại nô tỳ sẽ là người chăm sóc cho người.”
Mạn Châu nghe vậy mới nhìn bốn phía, khắp nơi đều chạm trổ hoàng long năm móng uy vũ cưỡi mây vô cùng sống động, căn phòng rộng lớn đều tràn ngập khí thế thâm trầm lạnh lẽo chỉ thuộc về riêng hắn, nàng vậy mà đang nằm trên long sàng? Nơi này đúng là phòng ngủ của Cung Lệ Hoa, nàng nếu ở đây vậy hàng đêm hắn ngủ như thế nào?
Mạn Châu cố gắng quên đi cái đầu vừa đau vừa nóng của mình, sức lực đã hồi phục một chút, nàng cảm nhận được cả người mình thật suy yếu vô lực.
“Ta không thích có người lạ đến gần, ngươi đi ra ngoài đi.” Nhắm lại ánh mắt, Mạn Châu không nhìn người kia nhắc nhở một câu.
Hàng lông mày thanh tú của Giai Lệ cau lại, biết nàng là người của hoàng thượng rồi mà vẫn có thể lạnh nhạt như vậy?
“Nương nương, vị Cẩn kia cùng với Dược Thùy nói nương nương người phải uống thuốc đúng giờ, nô tỳ lập tức đi lấy thuốc lên.”
Mạn Châu khẽ động thân người muốn nằm trở về giường, cảm thấy trước ngực đau nhói một trận lập tức lấy tay tận lực đè lên, hiển nhiên một động tác nhỏ thôi cũng tác động đến miệng vết thương của nàng, “Không cần đâu, bản cung không muốn uống, ngươi đi ra ngoài….”
Giai lệ nhìn động tác không chút ý tứ thỏa hiệp nào của Mạn Châu giống như rất khó xử: “Nhưng nương nương, hoàng thượng…”
Cung Lệ Hoa vừa từ Ngự thư phòng trở về, chậm rãi bước vào trong tẩm điện, Lý Cửu đi phía sau lập tức dẫn người hầu hạ hắn cởi ra ngoại bào thấm đẫm giá lạnh ban đêm của hắn, đúng lúc nhìn thấy một màn này thì âm thầm nhíu mày, nhiệt độ chung quanh nhanh chóng hạ xuống mấy bậc, loại áp bức vô hình này khiến cho Giai Lệ quanh năm hầu hạ hắn cũng cảm thấy vô cùng không thoải mái.
“Giai Lệ, đi mang thuốc đến đây.” Cung Lệ Hoa khoát tay, ý bảo Giai Lệ có thể đi ra.
Mạn Châu lập tức hơi cứng lại thân người, mở mắt ra thì thấy ánh mắt âm trầm của Cung lệ hoa đang đứng ở cạnh giường nhìn nàng lạnh lùng.
Chờ cửa phòng đóng lại, cung nhân đi theo hắn cũng đi ra ngoài hết, trong phòng một mảnh an tĩnh. Cung Lệ Hoa không mở miệng, Mạn Châu nằm trong chăn cũng giữ vững trầm mặc, nàng thực không biết nên nói cái gì.
“Tại sao không uống thuốc?” Hắn đột nhiên lên tiếng hỏi, đánh vỡ sự trầm mặc giữa hai người.
“Ta, ta không sao nên không muốn uống!” Mạn Châu cố tỏ ra mình không mệt mỏi, nàng kéo ra góc chăn lẳng lặng nhìn hắn chăm chú, ánh mắt thật lâu không có rời đi.
“Chờ một chút Giai Lệ mang thuốc lên thì uống hết đi.” Ánh mắt đen u tối của Cung Lệ Hoa nhìn nàng chằm chằm, không cho phép cự tuyệt.
Nghe giọng điệu lạnh bạc của hắn thì nàng có chút không đoán được tâm tư. Câu nói kia, giống như đang quan tâm nàng?
Hai tay Mạn Châu dùng sức nắm chặt lấy chăn bông, trong lòng có vô vàn câu hỏi muốn hỏi hắn.
Nghĩ đến mình thế mà lại nằm trên giường lớn của hắn, lại bất giác liên tưởng đến những nữ nhân xinh đẹp yểu điệu nào đó cũng được nghỉ lại như thế này, không hiểu sao lồng ngực Mạn Châu hơi đau nhói, nàng buông tay đè chặt lồng ngực, chắc là do trên ngực nàng có vết thương nên mới đau.
“Rất đau?” Cung Lệ Hoa vẫn đặt mọi chú ý trên người nàng, đương nhiên nhận thấy động tác này, lập tức nhíu mày hỏi.
Mạn Châu nghe vậy lắc đầu: “Không đau” Mấy vết thương này có thấm vào đâu chứ, không nói đến kiếp trước, kiếp này những chuyện xảy ra quanh Mạn Phi Lạc cũng làm cho cơ thể này quen thuộc với những thương tổn này rồi.
Lúc này, tiếng gõ cửa của Giai lệ đột ngột vang lên, Cung Lệ Hoa đáp nàng một tiếng, Mạn Châu nhìn thấy nàng bưng khay dược đi vào thì âm thầm nhíu mày.
“Uống hết đi, không được chừa lại chút nào.” Cung Lệ Hoa lại khoát khoát tay, nhưng lại ra lệnh với nàng.
Mạn Châu suy yếu vươn tay ra tiếp nhận bát thuốc đen tuyền ở đầu giường, nhắm mắt dùng một hơi uống cạn, tiện tay liền ném cái bát trống rỗng lên mặt bàn bên cạnh, nhíu mày hỏi: “Nữ nhân kia nói, đại ca của ta về rồi?”
“Ừ.” Cung Lệ Hoa đi đến nhuyễn tháp ngồi xuống, trực tiếp trả lời.
“Vậy đám thích khách như thế nào, hắn có biết chuyện xảy ra trong cung không?”
“Còn chưa lấy được lời khai, còn về chuyện của ngươi, Cẩn đã biết thì đương nhiên người tướng quân phủ đều biết.”
Cung Lệ Hoa gật gật đầu, đối với câu hỏi của nàng dường như không để ý lắm, chỉ thuận miệng trả lời giống như đang nói đến sự thay đổi của thời tiết vậy.
Hắn tự châm trà cho mình, rồi rút ra một phong thư trong tay áo, sau đó yên lặng ngồi nghiên cứu.
Hai người lại một lần nữa lâm vào trầm mặc, trong phòng ánh nến leo lắt, không khí thoang thoảng một mùi hương nhè nhẹ, trong phòng cách vài bước chân đều đặt ấm lô tỏa ra hơi ấm.
Mạn Châu thấy đầu lưỡi toàn là mùi vị chua xót của bát dược kia, hết nhìn Cung Lệ Hoa lại giương ánh mắt ra màn đêm nhìn đến thất thần.
Cung Lệ Hoa mặc dù xem tín thư, nhưng khóe mắt vẫn chú ý người trên giường như cũ, thấy nàng cứ ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, nàng lúc thì cười yếu ớt, lúc lại bi thương lúc buồn bã…hắn liền nhíu nhíu mày khó hiểu.
“A Lệ?” Cung Lệ Hoa vừa cầm lên một bản tấu chương, đột nhiên nghe thấy tiếng gọi mỏng manh truyền đến thì nhướng mày.
“Ta muốn đi ra ngoài!” Cả người Mạn Châu có chút sốt, nhưng môi nàng vẫn mấp máy, hiện tại nàng quả thực muốn đi ra ngoài một lát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.