Trong Hoàng cung một mảnh tĩnh mịch, từ trong hắc ám có vài tiếng bước chân nhỏ vụn rất nhẹ vang lên trên nền đá cẩm thạch, tiếng gió heo hút thổi qua làm ngọn đèn lồng đung đưa tạo nên những mảnh sáng mảnh tối không thể nắm bắt, từ tứ phía quanh Huyết Phượng cung lúc này vang lên âm thanh sàn sạt nặng mùi sát khí.
Một tên hắc y nhân đứng trên đỉnh nóc cung đối với phía sau lưng mình vẫy tay ra hiệu, ánh trăng khuyết mờ mịt sau đám mây lạnh lẽo che lấp cái bóng thật dài.
Từ sau lưng hắc y nhân bỗng xuất hiện thật nhiều hắc y nhân khác, trước cửa cung, trong bụi hoa, ẩn mình trong bóng tối, nhất tề đều từ chỗ ẩn nấp của mình xuất hiện.
Hắc y nhân dẫn đầu mặc một thân y phục dạ hành bó sát cơ thể mảnh khảnh, khẽ nhíu đôi hàng chân mày, dùng giọng nói thanh thúy ra lệnh: “Một người cũng không tha, giết!”
Đám người vừa nghe lệnh nhất loạt xông vào bên trong, không ai trong số họ biết được rằng có một ác ma chuy đoạt mạng đang ở rất gần mình, trong trận chiến sinh tử trong bóng đêm bọn họ đều chưa từng phát giác chính mình chỉ là những quân tốt thí trên bàn cờ.
Cơn gió bắc ào ào thổi qua.
Vụt….
Đột nhiên dưới ánh trăng mờ mịt cô tàn lạnh lẽo, không gian đằng sau bức tường Huyết Phượng cung vốn đang đen kịt hắc ám bỗng dưng bừng sáng, các ngọn đèn lồng lớn nhỏ trước tiền viện đều không tiếng động được thắp sáng lên, để lộ đường hành lang cửu khúc không một bóng người.
Trước tiền viện, đám hắc y nhân toàn thân đằng đằng sát khí tiến gần, đội ngũ nghiêm mật chỉnh tề tựa hồ đã được huấn luyện rất tốt.
Đinh Đang!!!!
Tiếng đàn như mây trôi nước chảy từ mười đầu ngón tay đầy thanh thoát chảy ra, không có âm phù, cũng không có nhạc phổ, nữ tử ngồi trước án kỉ khoanh chân đánh đàn kia không phải chủ nhân Huyết Phượng cung Mạn Phi Lạc thì là ai?
Gió lại nổi lên, lồng đèn múa lượn, không khí cuối đông trong trẻo nhưng giá buốt, sát khí quẩn quanh.
Hắc y nhân dẫn đầu nhìn nữ nhân một thân cung trang hoa lệ gảy đàn, nhếch khóe môi lên tiếng: “Nàng ta là Mạn Phi Lạc, giết không cần hỏi!”
“…”
Đáp lại nàng ta chỉ có tiếng đàn đinh đang phiêu đãng, nữ tử kia không có bất cứ động tĩnh gì, trực giác của sát thủ được huấn luyện nói cho nàng ta có gì đó không bình thường, tại sao đột nhập hoàng cung đến tận đây lại quá thuận lợi như vậy?
Nhưng mọi việc chỉ diễn ra trong chớp mắt, không để nàng ta kịp nhận ra cái gì, Mạn Châu phất mười đầu ngón tay qua bảy dây đàn, âm sắc từ Cửu Tiêu Hoàn Bội Cầm đột nhiên trở nên thoang thoáng mơ hồ, tiếng đàn nặng nề trầm trọng, lại kèm theo sát ý không chút kiềm chế.
Chính là lúc này, tất cả đám người đều quá chú ý vào tiếng đàn và nữ tử trước mắt mà không chú ý đến sự hiện diện của một bóng người, lặng yên không một tiếng động đáp xuống phía sau lưng mình.
“A…” Một tiếng hét chói tai không bình thường đột nhiên vang vọng trong không gian.
Hắc y nhân phía trước khẽ nhăn mặt, vừa muốn quay đầu về phía sau xem đồng bạn của mình thế nào thì đột nhiên cảm thấy trên cổ lạnh lẽo, ý thức hắn nhất thời cảm thấy hoảng hốt, nhưng chưa sáng tỏ được mình gặp phải chuyện gì thì sinh mạng đã muốn biến mất.
Giai Lệ rút nhuyễn kiếm dính máu ở cổ một hắc y nhân, lập tức lại ẩn mình vào trong chỗ tối che trụ hơi thở.
“Có mai phục!” Đám hắc y nhân lập tức rối loạn.
Lúc này, hắc y nhân dẫn đầu đã hoàn toàn biến sắc, nàng ta rút trường kiếm bên hông ra rồi quát lớn: “Trấn định, giữ nguyên vị trí cho ta!” Đám người đi theo nàng ta có ai không phải là sát thủ được huấn luyện bài bản từ trong lao ngục mà ra, tình huống tối loạn như vậy chỉ diễn ra trong nháy mắt rồi lập tức trầm tĩnh lại, ai nấy đều tuốt gươm sáng loáng, mười phần đề phòng.
Chỉ là không ai để ý khóe môi của nữ tử đang gảy đàn hơi hơi mỉm cười, đôi môi nàng khẽ lẩm bẩm hầu như không phát ra tiếng: “Sắc trời chẳng tốt hơn chút nào!” Âm thanh nàng quá nhẹ nhàng lại quá nhỏ, ngay cả hai bóng dáng đang ẩn mình trong chỗ tối phía sau cũng không thể nghe rõ.
Hắc y nhân dẫn đầu đề cao cảnh giác tiến về phía trước, nhưng ngay giờ phút một cơn gió lạnh lẽo thổi qua, đột nhiên từ bốn phương tám hướng xuất hiện vô vàn bóng đen lao bổ xuống đầu bọn họ, những bóng đen này đi đến đâu, chạm vào thứ gì thứ đó liền tan chảy thành bọt nước, còn phát ra những tiếng kêu xèo xèo vô cùng ghê rợn.
Một người trong số đó bị bóng đen bám vào y phục, tiếng xèo xèo không ngừng ăn mòn y phục của hắn, trực tiếp bám vào da thịt ăn mòn cánh tay hắn, một hắc y nhân bên cạnh vừa nhìn thấy đồng bọn như vậy liền giơ bảo kiếm chém đứt cánh tay đang bị ăn mòn, nhưng chưa kịp định hình thì trên mặt mình đã bị bóng đen chụp tới….
“Quái vật, có quái vật…” Đám sát thủ đột nhiên ném vũ khí chạy tứ tán bốn phía, nhưng bước chân của họ chưa chạy được xa thì đã bị lưỡi kiếm trực chờ của Giai Lệ diệt gọn, có vài người vẫn kiên trì điên cuồng vung kiếm lên, chém lung tung không mục đích, cuối cùng phải chịu thảm cảnh bóng đen ăn mòn không còn một mảnh.
Tiếng kêu thảm thiết vang khắp Huyết Phượng cung âm u, làm cho vầng trăng trên trời cũng như bị phủ một màu đỏ sậm.
Hắc y nhân cầm đầu nhíu chặt chân mày, mới vừa rồi các nàng vẫn áp đảo bỗng dưng lúc này tình thế lại đảo ngược như vậy, những bóng đen kia rốt cuộc là cái gì? Chạm vào liền làm mọi thứ tan chảy trong chớp mắt sao? Giờ đây nàng ta thậm chí còn khó bảo toàn chính mình, còn không có chút cơ hội để mắt đến đám sát thủ phía sau, nữ nhân này, quả thực khó lường.
Tiếng đàn cho tới giờ đều chưa từng ngừng lại, chỉ là giờ đây ẩn ẩn trong tiếng đàn mê hoặc mang theo lực lượng bí ẩn lần lượt phát ra, Mạn Châu cũng không thèm ngẩng đầu lên, chỉ từ tốn nói với bóng đêm phía sau mình: “Đi xem có chuyện gì!”
Lục Y cùng Hồng Y ẩn thân trong chỗ tối vừa nghe lời của nàng liền thi triển khinh công, một chốc đã bắn ra xa mấy trượng, giống như hoàn toàn không lo lắng để tiểu thư nhà mình ở lại như vậy có được hay không.
Mạn Châu sở hữu giác quan vô cùng sắc bén, biết được hai người kia đi xa dần, khóe môi nở một nụ cười lạnh lẽo đầy sát khí.
Quả thực rất lâu rồi mới được chơi vui như thế này!
Thu hồi lại nụ cười của mình, Mạn Châu hoàn toàn trở nên nghiêm túc, nàng không có nội công, nhưng kiểm soát ý thức đám người chưa từng biết đến khả năng của nàng là chuyện vô cùng dễ dàng.
Lại ngước lên nhìn đám hắc y nhân trước mặt, một đám người nằm co giật dưới sàn đá cẩm thạch, hai mắt trắng giã giống như tâm lí bị chấn động vô cùng lớn, làm cho tứ chi hoàn toàn bất động. Chỉ duy nhất một người, chính là hắc y nhân dẫn đầu kia là còn giữ được một chút thần trí.
Mạn Châu đứng dậy, nhấc ngang Cửu Tiêu Hoàn Bội Cầm, mười ngón tay vẫn liên tục phất qua dây đàn, chầm chậm tiến về phía trước. Y phục của nàng không chút hoa lệ mà lại đem đến cho người ta cảm giác tôn quý thâm trầm không nói nên lời, nơi mà nàng đi qua, âm sắc như lũ đổ quét sạch không gian. Cuối cùng, Mạn Châu dừng lại trước mặt hắc y nhân mảnh khảnh đang dần dần mất đi lí trí.
“Nương nương?” Giai Lệ đột nhiên xuất hiện từ chỗ tối.
“Lui ra.” Mạn Châu cau mày thấp giọng quát.
Hắc y nhân vô lực nằm dưới nền đá, chỉ cảm thấy như có một ngọn núi đang muốn đè chặt lên trái tim mình, bao nhiêu kí ức ở quá khứ đều không theo tự chủ của nàng liên tục trào dâng, cho dù bản thân có cực lực phản kháng, thậm chí là muốn né tránh nó, nhưng cả người cứ như có dây thừng buộc chặt, không thể động đậy, ngay cả việc hít thở lúc này đối với nàng cũng thực khó khăn.
Một cỗ gió lạnh chợt nổi lên, tay áo huyết sắc của Mạn Châu bay bay, phảng phất như tu la nhuốm máu dưới địa ngục khống chế toàn bộ địa thế. Dưới bóng đêm, gương mặt của nàng không chút biểu cảm nào, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy áp lực vô cùng.
Khóe miệng Mạn Châu gợi lên một chút tươi cười trào phúng, nàng nâng một tay giật xuống khăn che mặt của hắc y nhân, không để ý nói: “Đáng tiếc...Ngươi…chọn nhầm chủ rồi!”
Nàng vừa dứt lời, bóng dáng Giai Lệ trong nháy mắt di chuyển, nhào về phía hắc y nhân nằm trên mặt đất, một kích chí mạng.
Không gian một mảnh tĩnh lặng.
“Tiểu nha đầu, tiếng cầm của ngươi lần này càng thêm ‘mê người’ a?” Đang lúc ấy thì đột nhiên có giọng nói lạnh giá mang theo sự quyến rũ kì lạ vang lên trên đỉnh đầu hai người, “Làm thế nào bây giờ, tài năng của ngươi càng ngày càng làm bản các chủ hứng thú!”
Cơn gió lạnh thoảng qua, Độc Cô Cự Dã mái tóc đen tán loạn cùng với một thân mãng bào đỏ sậm đột nhiên từ giữa không trung hạ xuống, ống tay áo rộng thùng thình bay phất phới, sát ý quanh thân mình từ lần đầu gặp nàng đều chưa một lần suy đổi. Hắn đứng ở đó, đôi mắt dưới mặt nạ bạc đen láy hoa lệ ánh lên quang mang, làm người khác không dám nhìn gần!
Mạn Châu nhìn hắn không nói lời nào, nàng chuyển Cửu Tiêu Hoàn Bội Cầm cho Giai Lệ, ra hiệu cho nàng ta lùi lại phía sau, còn bản thân thì nhấc chân hướng vào bên trong hậu viện mà đi. Khuôn mặt của nàng trong trắng bình thản, mái tóc đen dài phía sau cũng trở nên yên tĩnh, huyết y trên người tỏa ra kim sắc dưới ánh nến tắng thêm vài phần khí thế cự tuyệt người tiếp cận.
Độc Cô Cự Dã nhìn bóng dáng Mạn Châu sắp khuất bóng nơi hành lang, đôi môi kiều diễm đỏ mọng đột nhiên nhếch lên đường cong thị huyết kinh người, cuối cùng mắt cũng không chớp một cái, hắn nhấc chân giẫm trên từng khối thi thể trước tiền viện đi theo sau nàng.