Huyết Y Kỳ Thư

Chương 41: Gian phu dâm phụ bị phơi thây




Ba chữ "Diêm Vương trâm" như sét nổ giữa trời thanh làm chấn động tâm thần mọi người.
Không ai ngờ tiêu chí giết người của Yêu Vương Âu Dương Tàn lại xuất hiện đúng lúc này và ở nơi đây.
Mọi người tự hỏi:
- Đối tượng là ai?
Không trường đã sặc mùi máu tanh bây giờ lại thêm vẻ khủng khiếp.
Tiêu chí của đệ nhất Ma Vương trong võ lâm xuất hiện là tất có một người hay nhiều người phải mất mạng. Kẻ sánh được với Yêu Vương thì ít ra cũng phải là địa vị bá vương một phương.
Tướng mạo của Yêu Vương thế nào chẳng một ai hay, nhưng tiêu chí tử vong thì mấy chục năm nay có thể nói là đàn bà con nít cũng biết.
Thế là một người xoay mình, rồi hai người… Sau cùng người kéo ùa chạy như nước triều dâng.
Trong công trường ngoài người hội Thần Đao chỉ còn Sách Huyết Tam Kiếm, Vong Ngã hòa thượng, thư sinh áo lam, Lã Thục Viên và đôi cẩu nam nữ Hoa Bất Phương, Từ Tiểu Hương.
Ngô Cương trong lòng cực kì xúc động. Chàng tự hỏi:
"Tín vật của Yêu Vương là cây Diêm Vương trâm rõ ràng là hiện ở trong mình ta? Mà sao lại còn cây nào xuất hiện ở nơi đây? Chẳng lẽ tín vật này có nhiều cây? Lão truyền trâm mục đích để làm gì? Lão muốn hạ thủ ai?"
Chàng cũng muốn xét cho rõ lời nói của minh chủ phu nhân [X] Ngọc Nương về Yêu Vương là chân hay giả. Hiện vụ đó hãy còn trong vòng bí mật.
Âu Dương Phương cùng Thần Đao tứ lão ngơ ngác nhìn nhau. Vẻ khủng khiếp lộ ra ngoài mặt.
Còn bọn đệ tử dưới trướng Thần Đao hội cũng xao xuyến không yên, bàng hoàng vô chủ.
Ngô Cương rất đỗi nghi ngờ. Chẳng lẽ Yêu Vương là một nhân vật oai danh đến thế lại chịu khuất thân dưới quyền lão già mặt cẩm bào, Thái Thượng hộ pháp Võ minh. Lão lại từng nói: Đừng làm lỡ đại sự của lão phu thật khiến cho người ta khó hiểu.
Bầu khôn khí trong trường tịch mịch chết chóc và đầy vẻ khiếp sợ vô hình.
Vong Ngã hòa thượng chau mày khẽ hỏi Ngô Cương:
- Lão ma đầu đó định làm gì?
Ngô Cương lắc đầu đáp:
- Tại hạ cũng không thể đoán được.
Vong Ngã hòa thượng lại hỏi:
- Ngươi đã thấy lão đại ma đầu đó bao giờ chưa?
Dĩ nhiên Ngô Cương không thể tiết lộ việc Yêu Vương đã truyền nghệ cho mình. Chàng thản nhiên đáp:
- Chưa từng thấy qua.
Vong Ngã hòa thượng sợ đối tượng Yêu Vương hạ thủ chính là Ngô Cương.
Còn bọn Lã Thục Viên và Hoa Bất Phương thì lại không lộ vẻ gì sợ hãi.
Bỗng nhiên một tiếng rên trầm trọng khiến người nghe phải ớn da gà.
Âu Dương Phương nhũn người ngã lăn xuống đất.
Những tiếng la hoảng vang lên không ngớt.
Âu Dương Phương tay chân co quắp một lúc rồi tắt hơi.
Thần Đao tứ lão nhảy xổ đến nước mắt chứa chan.
Trong trường còn lại nào máu, nào xác chết, nào gươm đao gẫy nát, nào tàn tịch. Cỗ quan tài để giữa. Đèn cầy đốt phập phù. Tất cả những cái đó gây thành một cảnh tượng thê lương khủng khiếp.
Một điều không ai ngờ tới là đối tượng mà Yêu Vương hạ thủ lại là Thần Đao hội chủ Âu Dương Phương. Thế mới biết phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí. Cả hai cha con nhà Âu Dương Phương trong vòng một giờ đều bị bất đắc kì tử.
Yêu Vương đã hạ thủ bằng cách nào không ai nhìn rõ mới thật là đáng sợ.
Vong Ngã hòa thượng da mặt co rúm, râu quai nón chổng lên. Cặp mắt trố tưởng chừng con ngươi muốn nhảy ra ngoài.
Ngô Cương đảo mắt nhìn quanh. Chàng cũng không khỏi kinh hãi đến chấn động tâm thần.
Cây Diêm Vương trâm không còn cắm trên bạo cửa nữa, không hiểu ai lấy đi từ hồi nào? Hành động này chẳng khác gì loài quỷ mỵ.
Hoa Bất Phương cùng Mỹ Nhân Ngư Từ Tiểu Hương song song trở gót xuống thềm, vượt qua đống chén bát vỡ tan tành mà đi ra ngoài.
Ngô Cương trong lòng xúc động khôn tả, chàng muốn tiến ra ngăn trở nhưng không hiểu sao chàng lại dừng bước.
Miệng chàng lẩm bẩm:
"Yêu Vương đã ra tay như vậy thì chắc lão muốn gặp mình một lần. Cơ hội này mình không nên bỏ lỡ. Âu Dương Phương tuy là cửu gia của mình mà lại bị Yêu Vương vô cớ sát hại. Thật khiến cho người ta phải phẫn nộ."
Lã Thục Viên buồn rầu cất bước ra đi. Thư sinh áo lam lúc bước thong thả, lúc chạy lật đật theo sau nàng.
Vong Ngã hòa thượng cuối xuống bên thi thể Âu Dương Phương. Lão nhìn qua một lượt rồi sờ tay vào sau gáy, xoay một cái. Trong lòng bàn tay lão đã rút ra một mũi kim rất nhỏ như lông trâu dài chừng hai tấc.
Miệng lão hằn học nói:
- Vô ảnh thần trâm! Đúng là Nhất Yêu đã hạ sát thủ.
Ngô Cương cũng buột miệng la:
- Vô ảnh thần trâm?
Vong Ngã hòa thượng gật đầu đáp:
- Mũi kim này độc ghê gớm! Hễ nó chạm vào máu là huyết ứ lại sưng lên lập tức.
Ngô Cương lại hỏi:
- Đại sư có ý kiến gì về vụ này không?
Vong Ngã hòa thượng chỉ ậm ừ không trả lời.
Ngô Cương lại hỏi:
- Đại sư có phát hiện ra động tĩnh gì không?
Vong Ngã hòa thượng đáp:
- Không! Bần tăng không sao nghĩ ra được…
Ngô Cương ngắt lời:
- Đại sư có điều chi không hiểu?
Vong Ngã hòa thượng đáp:
Kể về thân pháp thì Yêu Vương tuy qua lại không nhìn rõ bóng, nhưng chưa thể đến trình độ khiến bần tăng chẳng cảm giác thấy một chút gì. Trong vụ này bần tăng e còn có điều ngoắt ngoéo.
Ngô Cương động tâm hỏi:
- Diêm Vương trâm đó thực hay giả?
Vong Ngã hòa thượng đáp:
- Thật chứ không phải giả.
Ngô Cương lại hỏi:
- Theo chỗ đại sư biết thì Yêu Vương có bao nhiêu tín vật này?
Vong Ngã hòa thượng đáp:
- Tín vật này chỉ có một chứ không có hai…
Ngô Cương nghĩ thầm:
"Rõ ràng trong mình ta cũng còn một cây Diêm Vương trâm mà sao lão bảo chỉ có một."
Chàng liền hỏi:
- Vô ảnh thần trâm kia cũng không phải là giả chứ.
Vong Ngã hòa thượng đáp:
- Dĩ nhiên là thật.
Ngô Cương nói:
- Sao đại sư lại bảo…
Chàng chưa dứt lời, đột nhiên Vong Ngã hòa thượng giậm chân ngắt lời:
- Phải rồi! Hay là…
Lão chưa dứt lời đã nhảy ra ngoài như một cơn gió thoảng rồi biến mất.
Ngô Cương xoay chuyển ý nghĩ rất mau. Chàng tự hỏi:
"Phải chăng lão quái hòa thượng này đã phát hiện ra điều chi?"
Người chàng cũng vọt đi. Mục đích của chàng là muốn gặp Yêu Vương một lần.
Cuộc thảm sát khủng khiếp thế là kết liễu. Thần Đao hội nổi danh mấy chục năm nay cũng vỡ tan tành.
Âu Dương Phương còn có điều muốn nói với Thần Đao tứ lão cùng chúng đệ tử mà không kịp vì gã bị chết một cách đột ngột. Trường huyết kiếp khủng khiếp này vẫn ở trong vòng bí mật.
Lời di ngôn của hai vị hội chủ tất nhiên bọn đệ tử Thần Đao hội phải tuân theo. Vả lại lão hội chủ đã tuyên bố trước mặt tân khách giải tán hội này.
Tứ lão sau khi thương nghị một hồi rồi quyết định đem thanh Thần Đao tượng trưng cho hội chôn theo lão hội chủ.
Nhắc lại Ngô Cương chạy ra ngoài trang, chẳng phát hiện ra điều gì.
Chàng nghĩ thầm:
"Chắc Yêu Vương Âu Dương Tàn có ý muốn gặp ta mới phải."
Rồi chàng bỏ đường lớn băng tắt cánh đồng mà chạy.
Bờ ruộng chằng chịt. Tiếng gà tiếng cho rộn ràng bốn mặt. Lúa mạch rung rinh như muôn đợt sóng vào. Những nhà nông dân thưa thớt bốc lên những làn khói xanh nghi ngút. Lũ mục đồng ngồi ngang trên lưng trâu thổi sáo một cách vô tư lự. Bọn nông phu vác cày vác bừa về làng. Chim quạ xào xạc trên không bay về tổ. Bức tranh hương thôn vào cảnh chiều tà thật là yên ổn tịch mịch. Ai có ngờ đâu trong khung cảnh hài hòa này đã ẩn giấu một thiên cố sự sặc mùi máu tanh.
Một khu rừng xanh đột khởi giữa vùng khoáng giã tựa như một hòn đảo xanh rờn.
Ngô Cương xoay chuyển ý nghĩ rồi nhắm khu rừng xanh chạy tới.
Vào rừng rồi chàng cải trang trở lại diện mạo của Sách Huyết Nhất Kiếm.
Chàng phát hiện ra khu rừng xanh này nguyên là một nơi mộ địa. Dưới những bóng cây rườm rà mồ mả chi chít.
Bất thình lình một hồi tiếng hú vang lên từ trong rừng sâu vọng lại. Chàng nghe âm thanh này dường như không phải người lạ.
Ngô Cương động tâm lao mình về phía phát ra thanh âm.
Trong rừng sâu trước một ngồi cổ mộ hiện ra một màn kịch chiến kinh người.
Một lão già đầu bù tóc rối coi chẳng khác kẻ ăn xin đang cùng người áo xám trung niên đứng đối lập đương trường. Bên cạnh một đôi nam nữ đứng coi.
Lão già kia chính là Thiết Tâm Thái Tuế Hồ Phi đã bao năm ngàn dặm tầm cừu. Còn gã áo xám là Hoa Bất Phương. Người đàn bà đứng bên cạnh gã là Lã Thục Viên.
Ngoài ra còn Mỹ Nhân Ngư Từ Tiểu Hương thư sinh áo lam và hai tên kiếm thủ.
Bỗng nghe Thiết Tâm Thái Tuế bật tiếng cười hằn học hỏi:
- Hoa Bất Phương! Ai ngờ chúng ta lại có phen đụng đầu.
Hoa Bất Phương cười the thé đáp:
- Thế là ngươi đã đến ngày tận số rồi.
Thiết Tâm Thái Tuế Hồ Phi cũng trầm giọng nói:
- Gã họ Hoa kia! Bữa nay ta không chặt ngươi ra làm trăm mảnh ta không phải là họ Hồ.
Hoa Bất Phương nói:
- Hồ Phi! Thế thì ngươi chuẩn bị đổi họ đi thôi.
Hồ Phi hô:
- Ngươi nạp mạng đi!
Tiếng quát chưa dứt, Thiết Tâm Thái Tuế đã phóng chưởng đánh Hoa Bất Phương. Lão ra tay cực kì độc địa khiến người coi phải le lưỡi.
Hoa Bất Phương vung chưởng lên nghinh địch.
Thế là hai người khai diễn một cuộc ác đấu khủng khiếp không biết bao giờ mới kết liễu.
Bỗng luồng kình khí ào ạt như gió cuốn chuyển động chậm lại rồi bật lên hai tiếng "binh binh" chói tai.
Mới không đầy mười hiệp, Hoa Bất Phương đã chân tay luống cuống, không còn sức để phản kích. Gã lâm vào tình trạng nguy hiểm…
Bóng người thấp thoáng Mỹ Nhân Ngư Từ Tiểu Hương cũng nhảy vào vòng chiến thành thế hai người chọi một.
Thiết Tâm Thái Tuế quát hỏi:
- Con tiện nhân kia! Ngươi không chờ được một lát nữa ư?
Lão ra chiêu mỗi lúc một mau lẹ bức bách Hoa Bất Phương Phải lùi lại rồi vung chưởng đánh xéo một cái về phía Từ Tiểu Hương.
Thiết Tâm Thái Tuế lửa giận vút trời đối diện với gian phu giâm phụ càng đánh càng hăng. Mỗi lần lão ra tay khiến cho người phải sợ run.
Từ Tiểu Hương cùng Hoa Bất Phương cũng không phải hạng bản lãnh tầm thường, nhưng vì Thiết Tâm Thái Tuế oán độc đến cùng cực nên ra tay mãnh liệt gấp bội, thành ra hai người đánh một mà vẫn chưa phân thắng bại.
Chỉ trong chớp mắt hai bên đã qua lại ngoài hai mươi chiêu.
Tiếng quát tháo cùng tiếng rú hòa nhau thành khúc nhạc rùng rợn.
Hoa Bất Phương miệng đổ máu tươi loạng choạng lùi lại. Thân hình gã lảo đảo muốn té.
Bỗng một tiếng thét lanh lảnh như chọc vào tai người ta. Mỹ Nhân Ngư Từ Tiểu Hương bị cụp trúng, tấm khăn lụa bịt đầu rớt xuống để lộ mớ tóc lởm chởm. Vì thị mới hoàn tục, ba ngàn sợi "tơ phiền não" chưa mọc được dài.
Mặt thị vừa bẽn lẽn vừa hoang mang, nét thảm hại không bút nào tả xiết.
Thiết Tâm Thái Tuế Hồ Phi trỏ mặt Từ Tiểu Hương quát mắng:
- Con dâm Phụ kia! Bữa nay ngươi phải chết mà không có đất chôn.
Từ Tiểu Hương cất giọng lạnh như băng đáp:
- Hồ Phi! Kẻ chết là ngươi chứ không phải ta.
Bỗng thấy Thiết Tâm Thái Tuế tự nhiên người run lên một cái.
Từ Tiểu Hương phóng chưởng đánh ra.
Binh! Tiếp theo là một tiếng rên ư ử! Thiết Tâm Thái Tuế không thể nào trả đòn được lùi lại đến bốn năm bước.
Hoa Bất Phương tiến lại một bước thì gặp Thiết Tâm Thái Tuế đang lùi lại. Gã phóng chưởng đánh liền.
Thiết Tâm Thái Tuế rú lên thê thảm. Người lão chúi về phía trước suýt nữa té xuống, miệng ứa máu tươi.
Ngô Cương ẩn mình sau một gốc cây. Chàng toan băng mình tiến ra, bỗng nghe thanh âm một lão già lọt vào tai:
- Lão đã bị người ngấm ngầm ám toán. Phải chú ý đến gã thư sinh áo lam.
Ngô Cương giật mình kinh hãi xoay người nhìn lại thì người đứng trước mặt rõ ràng là Vô Sự Sinh Phi Đỗ Vũ. Không hiểu lão đến bên tự lúc nào. Nghe giọng lưỡi thì lão quái kiệt này đã tới đây lâu rồi.
Trong trường đấu vang lên tiếng cười đắc ý của Hoa Bất Phương. Gã nói:
- Hồ Phi! Ngoại hiệu ngươi là Thiết Tâm Thái Tuế. Vậy bữa nay ta thử móc trái tim ngươi ra coi có phải bằng sắt không… ?
Thiết Tâm Thái Tuế Hồ Phi trợn mắt cơ hồ đứt kẽ. Lão quát:
- Bản nhân tuy bị ám toán nhưng vẫn đập chết được bọn cẩu nam nữ các ngươi.
Tiếng quát chưa dứt, lão đã phóng chưởng đánh binh một tiếng.
Hoa Bất Phương vung chưởng lên đón.
Sầm một tiếng rùng rợn! Cả hai bên đều lùi lại một bước dài.
Thiết Tâm Thái Tuế miệng lại phun máu tươi.
Một tên Kim kiếm thủ bỗng rút thanh kiếm bên mình nhảy vào trường đấu cất giọng đanh ác:
- Giết quách đi cho xong để khỏi bận chân tay hoài.
Ngô Cương không thể nghe lời Vô Sự Sinh Phi được nữa. Chàng rút kiếm cầm tay rồi vọt mình nhanh như chớp vào trong trường…
Lam y thư sinh đứng bên lớn tiếng hỏi:
- Ai?
Tiếp theo là tiếng xẹt kinh người. Máu tươi phun ra như suối. Gã kiếm thủ vừa tới giữa không trường liền bị chém làm hai đoạn ở ngang lưng. Ruột gan đổ ra đầy mặt đất.
Những người có mặt tại trường đồng thời la hoảng:
- Sách Huyết Nhất Kiếm!
Ngô Cương đảo mắt nhìn mọi người đứng bên trường thì chạm ngay mục quang của Lã Thục Viên. Chàng thấy vẻ mặt nàng xám xanh ra chiều oán độc phi thường. Người nàng run bần bật.
Chàng ngó tới thư sinh áo lam thì thấy vẻ mặt hắn rất là kì bí. Chàng trợn mắt lên ngõ gã, đằng hắn một tiếng rồi quay lại nhìn tên Kim kiếm thủ kia.
Tên Kim kiếm thủ đó chẳng phải ai xa lạ. Chàng vừa ngó đã nhận ra là Kim kiếm số bốn. Chính gã đã phái người đi truy nã Phi Thiên Ngô Công Lý Thanh Sơn.
Lập tức chàng động tâm nhớ tới tấm Huyết Y Kì Thư bí mật và chàng quyết định phanh phui ra ở nơi gã.
Trong trường, Thiết Tâm Thái Tuế đầy vẻ xúc động.
Hoa Bất Phương cùng Từ Tiểu Hương kinh hãi thất sắc.
Ngô Cương ngó Thiết Tâm Thái Tuế cất tiếng hỏi:
- Hồ đại thúc! Đại thúc còn hành động được không?
Thiết Tâm Thái Tuế vuốt máu trên môi xúc động đáp:
- Còn được! Ta phải ra tay giết đôi cẩu nam nữ này thì mới hả giận.
Ngô Cương nói:
- Hay lắm!
Chàng cầm thanh Phụng kiếm đứng sang một bên đối diện với thư sinh áo lam, vì chàng nghe Vô Sự Sinh Phi Đỗ Vũ cảnh cáo nên chàng lập tức để ý giám thị gã.
Sự thực đã chứng minh thư sinh áo lam cùng Lã Thục Viên đều là phần tử trong Võ minh.
Vụ này Ngô Cương tạm hoãn truy cứu vì hiện giờ cần phải giải quyết ngay vụ công án đương trường.
Chàng nói với Thiết Tâm Thái Tuế:
- Hồ đại thúc! Giải quyết gã nam trước đi!
Lam y thư sinh nhìn Ngô Cương xá dài nói:
- Huynh đài! Xin huynh đài đừng dúng tay vào việc ân oán của người ta.
Ngô Cương trợn mắt lên quát:
- Câm miệng đi! Ai mượn ngươi dạy khôn ta?
Thiết Tâm Thái Tuế quát lên một tiếng nhảy xổ vào Hoa Bất Phương.
Từ Tiểu Hương cũng giơ tay lên.
Ngô Cương liền thét lớn:
- Từ Tiểu Hương! Ngươi mà còn nhúc nhích là bản thiếu hiệp giết ngươi trước. Hãy lùi lại để chờ đợi.
Thiết Tâm Thái Tuế cùng Hoa Bất Phương lại khai diễn cuộc chiến đấu sinh tử.
Mỹ Nhân Ngư Từ Tiểu Hương nhìn Ngô Cương một cái rồi không nghĩ gì nữa chạy lại tập kích phía sau lưng Thiết Tâm Thái Tuế.
Ngô Cương quát:
- Ngươi tự tìm cái chết! Đừng oán ta nhé!
Tiếng rú thê thảm vang lên! Cánh tay mặt Từ Tiểu Hương bị đứt từ ngang vai rớt xuống. Máu phun ra ướt cả nửa người.
Ngô Cương từ từ lùi lại đứng chỗ cũ.
Thư sinh áo lam lướt mình tiến lại điểm huyệt chỉ huyết cho Từ Tiểu Hương.
Ngô Cương quát lên:
- Lùi lại mau!
Thư sinh áo lam ngơ ngác thẹn thùng hỏi:
- Huynh đài không nên tàn nhẫn thái quá.
Ngô Cương cất giọng lạnh như băng đáp:
- Đừng nói gì hết! Cứ việc lùi lại.
Thư sinh áo lam hấp tấp lùi lại đứng bên Lã Thục Viên nói nhỏ một tiếng. Không hiểu gã nói gì. Bỗng nghe Lã Thục Viên la lên:
- Không được!
Mỹ Nhân Ngư Từ Tiểu Hương vẻ mặt hung ác như quỷ sứ. Bây giờ thị không phải là Mỹ Nhân Ngư nữa.
Thiết Tâm Thái Tuế và Hoa Bất Phương cả hai người té huỵch xuống đất.
Sau một lúc thở hồng hộc. Hai người lại lảo đảo đứng lên.
Sầm! Hoa Bất Phương bị Thiết Tâm Thái Tuế đánh một chưởng ngã lăn. Lão cũng phải lùi lại hai bước mới đứng vững, không đến nỗi ngã lăn ra.
Hoa Bất Phương cử động tay chân cố gượng bò dậy nhìn bọn thư sinh áo lam gầm lên:
- Các ngươi còn đứng tự thủ bàng quang được ư?
Kim kiếm số bốn do dự một chút rồi rút kiếm băng mình toan chạy đến, bỗng nghe tiếng quát:
ốnĐừng có nhúc nhích!
Người hắn chưa đứng vững. Ngô Cương đã chỉ mũi kiếm vào trước ngực.
Kim kiếm số bốn không còn đất để né tránh liền bị Ngô Cương kiềm chế.
Ngô Cương mặt lộ sát khí, mũi kiếm rung rung đã đâm sâu vào hai tấc, máu tươi chảy ra ướt cả vạt áo trước ngực.
Kim kiếm số bốn mặt xám như tro tàn bật tiếng rên la thê thảm:
- Ối!
Lại một tiếng rú rùng rợn xé bầu không khí tung lên. Thiết Tâm Thái Tuế ngồi phịch xuống đất thở hồng hộc như trâu. Còn Hoa Bất Phương bị chém cả óc lẫn máu phụt ra chết ngay đương trường.
Ngô Cương thu kiếm vế nói:
- Ngươi hãy chờ đó. Món nợ này rồi sau sẽ tính. Tạm thời ta hãy tha mạng cho ngươi.
Kim kiếm số bốn hốt hoảng lùi lại.
Ngô Cương lượm thanh kiếm của tên Kim kiếm thủ bị giết vừa rồi liệng đến trước mặt Thiết Tâm Thái Tuế nói:
- Hồ đại thúc! Đại thúc hãy dùng cái này.
Rồi chàng quay lại ngó Mỹ Nhân Ngư Từ Tiểu Hương nói:
- Bây giờ đến lượt ngươi.
Mỹ Nhân Ngư Từ Tiểu Hương cố nhịn đau về chỗ cánh tay bị đứt. Thị xoay mình lao đến bên thư sinh áo lam và Lã Thục Viên. Dĩ nhiên mục đích của thị là cầu viện bọn này che chở.
- Trở lại chỗ cũ!
Tiếng quát chưa dứt, Ngô Cương nhảy vọt đến như con chim hồng. Người chàng ở trên không đã phóng chưởng ra. Luồng cương phong cuốn lại.
Mỹ Nhân Ngư Từ Tiểu Hương bị hất trở về trung ương trường đấu. Thị gắn gượng đứng dậy.
Thiết Tâm Thái Tuế chụp lấy thanh kiếm mà Ngô Cương đã liệng tới. Lão đứng lên cất bước tiến về phía Từ Tiểu Hương. Bước chân lão tuy không vững vàng mà cũng đầy vẻ sát khí khủng khiếp.
Ngô Cương đứng về một góc để có thể vừa giám thị bọn thư sinh áo lam vừa trông rõ khắp nội ngoại toàn trường.
Thư sinh áo lam xúc động nhìn Lã thục viên nói:
- Thế muội! Thế muội nên phụ trách những hậu quả tại đây.
Lã Thục Viên trợn mắt lên nhìn gã đáp:
- Ta phụ trách ư?
Thư sinh áo lam nói:
- Thế muội! Đừng quên rằng kế hoạch chúng ta đã định trước.
Lã Thục Viên biến sắc, không nói gì nữa.
Giữa lúc ấy một lão quái giống loài khỉ vượn thân hình bé nhỏ gầy nhom, người cao không tới bốn thước đủng đỉnh xuất hiện đứng một bên trường đấu, lão toét miệng nhe răng nhìn thư sinh áo mà cười. Cái cười của lão khiến người coi phải ớn gáy.
Bọn thư sinh áo lam, Lã Thục Viên, Kim kiếm số bốn thấy lão xuất hiện đều cả kinh thất sắc.
Lão chính là người vừa cảnh cáo Ngô Cương tên gọi là Vô Sự Sinh Phi Đỗ Vũ. Lão nổi tiếng là quái vật ưa can thiệp vào chuyện của người ta.
Trong trường, Mỹ Nhân Ngư Từ Tiểu Hương gặp lúc nguy cấp, thị vung độc chưởng đánh tới trước ngực Thiết Tâm Thái Tuế. Vì thị vừa bị chặt đứt cánh tay mặt huyết ra nhiều nên uy lực không còn một nửa.
Binh!
Thiết Tâm Thái Tuế lảo đảo lùi lại hai bước miệng vẫn ứa máu tươi. Lão dừng một chút rồi cầm kiếm tiến ra như cũ.
Mỹ Nhân Ngư Từ Tiểu Hương sợ quá lùi lại từng bước.
Lã Thục Viên trợn mắt nhìn Ngô Cương nói:
- Sách Huyết Nhất Kiếm! Tử kì của ngươi sắp tới nơi rồi đó.
Ngô Cương nảy ra một cảm giác khôn tả lạnh lùng đáp:
- Lã cô nương! Tại hạ chỉ làm những việc nên làm chẳng kể gì đến sống chết.
Lã Thục Viên nói:
- Ngươi hãy chờ đó mà coi.
Trong trường, Thiết Tâm Thái Tuế đã áp bức đến trước mặt Mỹ Nhân Ngư Từ Tiểu Hương. Đà kiếm có thể chém tới nơi. Lão nghiến răng nói:
- Hơn mười năm nay ta đã để ngươi tiêu dao bên ngoài, không ngờ lại có ngày nay.
Từ Tiểu Hương vẻ quyến rũ không còn nữa. Nhất là thị lại cụt một tay hiện thanh người khác rồi. Da mặt thị co rúm lại biến đổi nguyên hình. Hơn nữa toàn thân máu me bê bết coi chẳng khác loài quỷ sứ.
Thị lớn tiếng quát:
- Hồ Phi! Ngươi tưởng mình là tay anh hùng hảo hán ư? Cáo mượn oai hùm mà không biết thẹn!...
Thiết Tâm Thái Tuế chẹn họng:
- Con tiện nhân kia! Câm miệng ngay!
Từ Tiểu Hương cũng mắng:
- Ta cho ngươi chẳng đáng là hạng nam tử.
Thiết Tâm Thái Tuế mắng trả:
- Tiện nhân! Trời sinh ra ngươi là giống đê hèn.
Từ Tiểu Hương:
- Ngươi là quân thật đáng phỉ nhổ!
Thiết Tâm Thái Tuế:
- Tiện nhân! Hãy nghe đây! Mi tưởng ta không đủ tư chất làm người ư? Ngày đó ta đang luyện tập một thứ công phu cần phải kiềm chế dục vọng mà thôi. Mi không giữ phụ đạo đi tư dâm với bọn đốn mạt vô liêm sỉ trên chốn giang hồ, bóp chết đứa hài nhi mới hơn nửa năm. Như vậy ngươi còn là loài người nữa không? Hồ Phi này đội trời đạp đất ở đời vì mi mà không còn mặt mũi nào nhìn thấy ai nữa. Dù mi có chết trăm lần cũng không đủ đền tội.
Từ Tiểu Hương nói:
- Ta quyết không hối hận thì sao?
Thị chưa dứt lời tay trái đã vung ra chụp rất mau lẹ. Đồng thời thị phóng chân phải đá vào huyệt khí hải của Hồ Phi.
Thị thật là đứa dâm hung cực ác. Đến chết còn chưa tỉnh ngộ.
Hai tiếng rú thê thảm vang lên.
Năm ngón tay của Mỹ Nhân Ngư Từ Tiểu Hương đâm thọc vào ngực bên phải Thiết Tâm Thái Tuế. Mũi Kim kiếm của Thiết Tâm Thái Tuế cũng đâm sâu vào mạng mỡ Từ Tiểu Hương ngập tận chuôi.
Một người chết, một người bị tử thương đứng trơ ra như tượng gỗ. Tình trạng này khiến cho người ta phải bở vía.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.