Huynh Đệ Niên Hạ

Chương 65:




Dù sao cũng là máy tính của mình, bình thường cũng chỉ có tôi dùng, hòm thư, tài khoản này nọ tôi đều vẫn lưu ở đó, Lôi Nam Vũ là bạn tốt cho nên tôi chưa từng có phòng bị, cảnh giác gì.
Đến một ngày, Lôi Nam Vũ đột nhiên bảo: “Kỳ Diễn, anh phải nói với em chuyện này…anh trai em đó.”
Tôi sửng sốt, cả người cứng đờ lại.
“Này không phải vừa nghe đến Trình Trí Viễn đã có bộ mặt dọa người thế chứ? Không phải chuyện xấu! Cậu ấy còn sống, không chết, không bệnh, ok?”
“Hả…”
“Là thế này, em không quan tâm nhưng anh cũng không thể không quan tâm. Từ đầu lúc gặp lại em xong, anh đã nhờ người về thị trấn ngày trước hỏi han tình hình, kết quả là người phụ nữ kia chết rồi, còn anh em…sau đó không đi học nữa, mà cũng biến mất khỏi thị trấn đó luôn.”
“Anh nói cái gì, anh ấy…”
“Bình tĩnh, bình tĩnh, nghe anh nói hết đã!” Lôi Nam Vũ giữ lấy tôi. “Đã bảo cậu ấy không có chuyện gì mà. Cậu ấy không chết! Không tàn! Nhắc lại lần nữa! Em làm gì mà…!”
“…” Nếu Lôi Nam Vũ không giữ lấy, tôi khẳng định đã cho anh một đấm.
“Kì thật…muốn tìm cậu ấy rất dễ. Từ hòm thư điện tử cũ của em có thể tìm được. Khụ khụ, cậu ấy gửi cho em không ít thư đâu. Nhưng em lại không dùng đến nữa, chính là từ hòm thư mới mà em đang dùng anh tìm được đường dẫn đến hòm thư cũ, rồi mới…đoán mật khẩu.”
“Cho nên anh mượn máy tính em là để làm trò này?”
“Không phải chứ? Đừng có giận.” Lôi Nam Vũ liếc tôi một cái. “Anh là bạn tốt của em, đương nhiên nên quan tâm đến cuộc sống của em.”
“…”
“Nhưng mà Kỳ Diễn, em thế mà lại lấy sinh nhật cậu ấy làm mật khẩu. Em cũng quá…”
“…Thế nào rồi?”
“Anh đã gửi thư cho cậu ấy! Nói cho cậu ấy em đang ở đây, còn lấy tiền trong tài khoản của em để đặt vé máy bay cho cậu ấy trở về. Cậu ấy…khụ khụ…trưa ngày mai về đến sân bay, em đi đón không?”
“…”
“Khẳng định là muốn đúng không? Cậu ấy chưa từng tới đây, ai cũng không quen, bị bắt cóc sẽ không hay đâu. Này, Kỳ Diễn?”
“Lôi Nam Vũ! Tình anh em gì hôm nay cũng hết!”
Tôi nói với Lôi Nam Vũ như thế bởi vì bản thân đang hết sức phẫn nộ. Sự tình như vậy, tâm tình khẩn trương như vậy, còn có sự sợ hãi, lại có chút vui mừng, thật sự không thể hình dung nổi.
Tôi rõ ràng đối với Lôi Nam Vũ trợn mắt lên, thế nhưng không để ý mình đã cười.
“Không sao.” Lôi Nam Vũ không thèm để ý. “Hai người thành đôi rồi bao giờ chẳng thế, bà mối lúc nào cũng sẽ bị vứt qua một bên.”
“Lôi Nam Vũ anh đáng ghét! Sau này rồi xem, xem anh cho anh biết tay!”
“Cho nên…vẫn là đi đón?” Lôi Nam Vũ cười cười.


Qua ngần ấy thời gian, một lần nữa…tôi gặp lại anh.

“Anh nói em nên mặc cái gì bây giờ? Quần áo hàng ngày thôi? Hay mặc cái gì trang trọng một chút?”
“Không phải nói cắt đứt với anh sao?” Lôi Nam Vũ khoanh tay đứng tựa cửa cười tôi, như thể đang châm biếm tôi vậy.
“…Này!”
“Vội cái gì. Mặc đồ bình thường là được rồi.”
“Không được. Em bình thường ăn mặc lôi thôi như vậy, làm sao đi gặp người được? Hay là mặc vest? Lúc trước có một chị khóa trên nói em mặc vest rất đẹp.”
“Gặp người nhà mà vest cái gì! Em là đi thăm hỏi sao?”
“Thế mặc cái gì bây giờ? À còn có bộ kia kìa, cũng không hẳn trang trọng…rất nhiều người nói em mặc trông rất đẹp.”
“Đầu óc em hỏng rồi phải không?”
“…Anh cảm thấy em mặc đồ Tây không dễ nhìn? Hay mặc đồ Trung thôi? Kiểu nào? Tôn Trung Sơn? Đường Trang?”
“Kỳ Diễn em chết đi!”
Cuối cùng bộ tôi mặc là quà của bác tặng nhưng chưa dùng đến, một chiếc sơmi mới tinh. Đã thế tôi còn đứng trước gương thắt cà vạt.
“Lôi Nam Vũ…Em hỏi cái này, anh phải nói thật.”
“Gì?”
“Em có khác trước nhiều không?” Tôi đứng trước gương, nhìn trái nhìn phải. “Không còn đẹp như hồi bé phải không?”
“Là không ‘tươi ngon mọng nước’” Lôi Nam Vũ thở dài. “Nhưng nhìn vẫn tốt.”
“Anh cứ nói thẳng em xấu đi không được sao a!”
“Xấu cái gì! Em không phải được khoa bầu làm gương mặt tiêu biểu sao! Ý anh là nếu em xấu thì chẳng có ai đẹp cả. Không thể phủ nhận lúc còn nhỏ em xinh đẹp nhưng bây giờ trưởng thành rồi, cơ bản là vẫn được tung hô như thế không phải nên yên tâm đi!”
“Mà đừng điên nữa.” Lôi Nam Vũ cười. “Thế Trình Trí Viễn khác đi rồi, em có yêu cậu ấy nữa không?”
“Anh ấy bất kể là bộ dạng gì, em đều…” Tôi nói được một nửa, đột nhiên nhận ra điều gì đó. “Từ từ…hôm nay cũng chỉ là đi đón anh ấy thôi, cũng không phải cái gì mà nối lại duyên!”
“Hừ. Trời mới tin!”
Đừng nói Lôi Nam Vũ không tin. Đến chính tôi cũng không toàn tâm toàn ý tin tưởng lời mình vừa nói.
Ngày đó tôi ra đi, đến giờ cũng đã…năm năm.
Tuy rằng năm năm dài như vậy, tôi hiện tại vẫn… Đêm mưa rào năm đó bỏ lại anh, đối với tôi vẫn là ác mộng không tài nào quên được.
Nếu anh vẫn như trước, còn tôi…
Điều tôi sợ chính là anh đã không còn như trước nữa.


Giữa dòng người đông đúc trong sân bay, tôi liếc mắt một cái liền tìm thấy con người đó. Anh cũng như vậy, cũng nhìn thấy tôi.

Tôi mười chín tuổi. Anh hai mươi mốt tuổi. Một lần nữa gặp lại. Trong khoảnh khắc ấy tôi cảm giác như đã đi qua cả một cuộc đời mới gặp lại anh.
Trông anh thành thục hơn nhiều. Thế nhưng không khác trước chính là vẫn dong dỏng cao, vẫn gầy như vậy, vẫn trầm ổn, vẫn đẹp trai.
“Tiểu Diễn…anh cuối cùng cũng tìm được em.”
Anh bước tới, lộ ra nụ cười ôn hòa.

Nụ cười đó, tôi cảm nhận được, có chút gì đó gượng gạo, có chút gì đó giống như người lớn tuổi nhìn một người nhỏ tuổi hơn mình. Đó không phải là nụ cười ngây ngô khi trước. Nét cười của ngày hôm nay mang theo yêu thương, mang theo cả đau khổ.
Trái tim tôi đột nhiên trùng xuống.
Quả nhiên cảnh còn người mất.
Tôi đưa tay lấy hành lí của anh, anh đi theo tôi, bởi vì đây là một nơi hoàn toàn xa lạ với anh, cho nên chỉ có thể đi theo phía sau tôi.
“Nghe nói mẹ anh mất rồi.”
“Ừ, mẹ anh…một năm trước.”
Thế mà chống đỡ được bốn năm, trong lòng tôi nghĩ thế, cũng thật lâu.
Tôi đối với người phụ nữ đó đến giờ vẫn không có chút thiện cảm nào cả, ấy vậy mà giờ phút này lại cảm thấy trong lòng có chút khó chịu. Nhưng nguyên nhân khiến tôi khó chịu cũng không hẳn liên quan đến người phụ nữ đó, chỉ là người phụ nữ đó chết, để lại anh đơn độc…
Nhưng tôi cũng chính là kẻ bỏ đi năm năm trước.
-Hết chương 65-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.