Huynh Hữu Đệ Công

Chương 11:




"Cậu là Lạc Thiệu Hữu ? Mời đến phòng nghỉ một chút, có người tìm cậu !"
"Vâng !"
Tôi cuống quít đứng lên, theo nhân viên công tác hướng vào trong.
"Anh." Lạc Thiệu Cung ngồi ở ghế dài mang giầy, ngẩng đầu hướng tôi lộ ra một khuôn mặt tươi cười thật to.
"Tìm ta có chuyện gì ?" Có chút khẩn trương. Mau ra thi đấu đi, không được làm loạn đó, ngàn vạn lần đừng có tìm ta nói chân đau quá đầu váng lắm toàn thân mệt mỏi linh tinh nha. Ta không phải là Hoa Đà.
"Không có gì, chỉ muốn gặp anh một chút."
Tôi hớp một ngụm không khí.
Cái thằng cao hơn một mét tám đến sát bên tôi làm nũng : "Trước trận đấu phải có anh bên cạnh, mới có thể an tâm....."
Tên này, thật là....
"Anh em hai ngươi tình cảm thật tốt." Đội viên bên cạnh hâm mô.
"Dáng vẻ không giống thằng em của tôi, căn bản không làm nũng."
"Thiệu Cung cho tới bây giờ có bao giờ dùng loại ngữ khí này nói chuyện đâu, cậu làm anh thực hạnh phúc."
"Nhưng, nếu em tôi cũng chịu theo tôi làm nũng thì tốt rồi."
Thật, phải không đó ?
Nó hồi trước cũng giống em mấy người mà, căn bản không đem thằng anh để vào mắt !
Không biết hôm nay vì cái gì, đột nhiên đổi tính ?
Chắc là do trận đấu cận kề.
"Anh giúp em ngồi một lúc đi."
Ánh mắt Lạc Thiệu Cung mở to thoạt nhìn vừa vô tội vừa đáng yêu, kích một cú mạnh vào tinh thần làm anh của tôi.
"Ừm..... Được, được rồi."
Ai mượn nó ngồi xuống.
Ai, không được dựa vào lại đây ! Nặng lắm đó !
Không hề nề hà bị nó ôm vào, cố hết sức chịu đựng sức nặng của nó, miễn cưỡng chống đỡ để không bị ngã xuống ghế.
Ai, ai mượn tôi làm anh kiểu này.
"Làm sao vậy, ngươi thực khẩn trương sao ?" Tôi có hơi lo lắng hỏi Lạc Thiệu Cung đang dựa vào ngực mình.
"Ừm, hoàn hảo,"
"Tỷ lệ thắng không lớn ?" Nhìn nó nửa ngày không chịu ngẩng đầu, có phải sợ hay không ?
"Hoàn hảo."
Nhóc con vẫn là nhóc con, chỉ thích cậy mạnh.
(Tuy rằng cũng lắm cũng chỉ hơn nó vài phút, nhưng tôi chung quy vẫn là anh mà......)
Thực lực của đối thủ nghe nó rấtmạnh, chủ lực của đội bóng, nó chắc là bị áp lực rất lớn.
Tôi thương tiếc xoa xoa mái tóc đen bóng loáng mềm mại : "Không sao, hết sức là được rồi, không thắng được cũng không có ai trách ngươi đâu."
"Anh, nếu thắng, có thể có thưởng không ?"
"Ngươi, ngươi muốn thưởng cái gì ?"
Chết tiệt, ta chỉ có đủ tiền tiêu vặt mua cho ngươi mấy đồ hữu dụng thôi đấy, không thể mua đồ đắt tiền đâu..
Những người khác lục tục rời phòng nghỉ, chỉ còn lại mình nó giống một chú chó to xác dựa vào người tôi.
Nặng thiệt.... rõ ràng thoạt nhìn cũng thấy gầy mà.
"Có phải em muốn gì anh đều cho ?"
..... Không đùa được đâu, ta chỉ mới tằn tiện được một ít, lỡ ngươi đòi một cái PS2, ta đây không phải gặp chuyện lớn sao ?
"Anh à, có phải hay không ?"
Lại lấy ánh mắt cún con nhìn tôi =.=
Rồi, được rồi, PS2 cũng không sao..... Cùng lắm, nghỉ hè đi làm một chút cũng được =.=....
"Ừm" Ai kêu tôi là thằng anh tốt làm gì......, "Được rồi. Ngươi phải cố gắng đánh thắng trận đấu mới được."
Ánh mắt lập tức trở nên sáng ngời. Thật là, quả nhiên chỉ là đứa trẻ con, nghe được có phần thưởng liền kích động thành như vậy.....
Bả vai đột nhiên bị nắm lại gắt gao, nụ cười cực đại của nó cũng bỗng nhiên phóng đại vô hạn, cho đến khi chóp mũi chạm vào nhau. "Em đây phải dự chi trước một phần."
Cái, cái gì ?
Chưa kịp phản ứng lại. Tôi trợn tròn ánh mắt.
Ai, nói giỡn à ?
Bên ngoài có nhiều người như vậy.... Hơn nữa trận đấu lập tức bắt đầu, ngươi còn không tưởng chuyện gì hả ?!
Một.... không.... lưu ý là đầu lưỡi chen vào, quấn lấy tôi đang ngẩn người mà trốn tránh, nhiệt liệt mút vào. Trên lưng bỗng run lên một trộn, vội trối chết đẩy ra liền bị nó áp vào người. Mẹ nó..... cứng ngắc giống nhau vậy, đẩy đẩy cũng không suy suyển.
Cái gáy bị nâng lên chặt chẽ, không thể động đậy Không chỉ thiếu dưỡng khí, ngay cả nước bọt đều tràn ra không kịp nuốt, bên môi có gì đó lạnh lẽo chảy xuống, mặt tôi nóng đến độ thiêu cháy.
Cái thằng vô lại này.....
Bị ôm chặt đến mức khó thở, đầu óc lại mơ mơ hồ hô, mặc nó muốn làm gì thì làm.
Không được........... giành dưỡng khí của ta......
"Thiệu Cung, cậu có sao không, nhanh chuẩn bị ra sân !"
Một tiếng sấm sét, tôi nhất thời khôi phục thần trí, thẹn quá hóa giận, thình lình nổi lên một thần lực, "ba" một cái tát Lạc Thiệu Cung lùi về phía sau thật xa.
"Đã biết." Nó ôm mặt đứng trước cửa tức giận nó. "Cậu không thấy tôi đang vội sao ?"
Cái thằng không thấy thẹn này thật là em trai của tôi sao ?!
"Cậu chừa chút khí lực chơi bóng đi. Tôi sợ cậu ở trong này vội đến mất hết sức lực, lúc đấu mà chân bị yếu đi thì sao ?" tôi nhận ra người khách không mời (hay cứu tinh) vừa đến, chính là cái vua bóng rổ, người y chang tinh tinh.
"Rất có thể." Lạc Thiệu Cung cười ha hả. "Tuy rằng tôi thể lực khỏe thật, nhưng là anh rất mê người, vạn nhất khống chế không được, lúc trận đấu bắt đầu còn chưa làm xong, chơi không được phải thay người vào sân....."

Nó, bọn nó, có phải đang nói chuyện có liên quan đến tôi không ??
Tôi thần tình đỏ bừng nắm tay lại (vì phẫn nộ).
Trêu đùa tôi thật sự vui vậy sao ?
"Được rồi, Tiểu ca ca của cậu thẹn thùng rồi. Còn ba phút, các người lại hôn chúc phúc đi."
"Ba phút căn bản không có đủ."
"Cậu lo mà tính thời gian đi, loại chuyện này không phải nên giành giật từng giây à."
Chết tiết, các ngươi đang nói bậy bạ cái gì đó !
"Được rồi." Lạc Thiệu Cung lại một phen ôm lấy tôi (từ từ, nó khí lực không nên lớn như vậy chứ !!), "Anh, chúc em may mắn đi." Sau đó làm mặt tinh tinh hôn đến......
Ta hẳn là phải nguyền rủa ngươi mới đúng.........

"Thiệu Hữu, mày làm sao vậy ? Mặt đỏ tới vậy ?"
"Không..... có" Nghiến răng nghiến lợi tước đoạt bỏng ngô, "Chắc là do vỡ mạch máu."
"Vỡ.... vỡ...." Đơn Thực bỗng giật mình nói lắp, lập tức liền bị tiếng hoan hô như sấm làm mất chú ý, "Oa, thật là lợi hại ! Tân Hân có bóng !"
Cái con tinh tinh cấu kết cùng với Lạc Thiệu Cung làm việc xấu sao ?
"Tân Hân thực lợi hại" Đan Thực say mê nói không thôi, "Mỗi cấp của chúng ta đều có thiệt nhiều nữ sinh mê cậu ấy...."
Có nhầm không ?
"Dã thú như vậy cũng có người mê ?"
Liếc mắt một cái cũng thấy hắn lông chân rậm rạp như rừng, có cái loại bạn trai này, chắc cảm thấy đang sống tại rừng cây nhiệt đới.
"Đương nhiên, cậu ta bộ dạng suất khí, thể trạng lại khỏe, mày xem ngũ quan của cậu ta kìa, còn có bộ bắp vế rắn chắc.... Oa ! Ngay cả chân mao cũng gợi cảm như vậy...."
Tôi thiếu chút nữa đem mớ bỏng ngô vừa ăn đều nôn ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.