10
Hiện tại mọi người đều biết, đại tiểu thư nhà họ Khúc yêu đương cùng với người mới nổi trong giới.
Có người nói tôi giống như Đát Kỷ mang theo tai họa cho nước cho dân. Cảnh Chiêu- người đã từng tăng ca ngày đêm, giờ đây tan sở đúng giờ và không bao giờ nán công ty quá lâu.
Mà lúc này, vị hôn quân kia đang ở trong bếp học cách làm món điểm tâm mà tôi thích.
Cảnh Chiêu sẽ cố gắng hết sức để làm hài lòng tôi.
Hắn sẽ nấu một bàn toàn là những món ăn tôi yêu thích rồi tìm những lý do sứt sẹo để gửi chúng cho tôi.
Hắn sẽ kể chuyện cười một cách vụng về để làm tôi vui.
So với kiếp trước, hắn đã thay đổi rất nhiều.
Trong ánh mắt của hắn không còn chút sức sống tuổi trẻ nào nữa, giống như một cánh đồng hoang vu.
Có lúc tôi thấy hắn thật nhàm chán. Thế nên tôi cố ý đưa tay nâng khóe miệng hắn lên, nói:
“Đời trước anh chẳng phải rất thích cười sao? Sao bây giờ anh lại chán ngắt như thế?”
Lông mi của hắn khẽ run, như thể hắn sợ tôi sẽ đột nhiên ghét bỏ hắn. Vì vậy, vị CEO lạnh lùng này chậm rãi, cứng nhắc nở một nụ cười.
Giống như một chú hề, hắn vụng về cố gắng làm hài lòng tôi.
Tôi bực mình không rõ lý do. Nhưng tôi lại mềm lòng.
Lúc đó, tôi lại nhớ đến cảnh chết chóc ở kiếp trước. Kiếp trước, Cảnh Chiêu cuối cùng cũng hứa sẽ thả tôi.
Mấy ngày sau, quản gia đến và nói sẽ đưa tôi đi.
Dường như tôi lại nhìn thấy được hy vọng, ngay lập tức đồng ý rời đi cùng ông ấy.
Tài xế lái xe đi, tôi từ từ thoát ra khỏi chiếc lồng giam này. Cuối cùng tôi cũng có thể thoát khỏi cuộc sống đen tối và được sống một cuộc đời mới.
Khi tiếng phanh xe chói tai vang lên, tôi thậm chí còn không kịp phản ứng.
Trong khoảnh khắc ấy, giữa những tiếng la hét, cảm giác bỏng rát và vô số mảnh thủy tinh lao về phía tôi kèm theo những đợt sóng nhiệt.
Cơn đau khủng khiếp và nghẹt thở xâm chiếm tôi. Tôi bị mắc kẹt trong xe, khi cái chết đến, tôi nghe thấy giọng của người quản gia:
"Thiếu gia, mọi việc ngài căn dặn đều đã làm xong."
Trong phút chốc, sự hận thù và hối hận xé nát trái tim tôi.
Ngu ngốc, tôi thật ngu ngốc. Ngu ngốc đến mức nghĩ rằng tên điên Cảnh Chiêu đó sẽ thực sự để tôi đi.
Tưởng rằng có thể sống một cuộc đời mới, nhưng bây giờ lại ra nông nỗi này.
Bong bóng hy vọng bị chọc vỡ, tôi hoàn toàn nhắm mắt.
Khúc Chi, nếu có kiếp sau, đừng bao giờ mềm lòng nữa
11
Không lâu sau khi tốt nghiệp, tôi tiếp quản công ty của gia đình.
Tôi dần trở nên bận rộn và ngày càng dành ít thời gian cho Cảnh Chiêu.
Cảnh Chiêu cứ dăm ba ngày lại đến thăm tôi một lần.
Có khi hắn tới đem đồ ăn, có khi lại đón tôi tan làm. Khi thấy tôi bận, hắn sẽ ngồi cạnh đợi tôi làm xong việc.
Tôi hoài nghi, người điều hành cả một công ty lớn như hắn sao lại nhàn rỗi như vậy?
Nhưng cũng tốt, thuận tiện để tôi động thủ.
Cuối cùng, một năm sau, tôi trở thành cổ đông lớn nhất công ty Cảnh Chiêu và sáp nhập nó vào công ty của gia đình tôi.
Cảnh Chiêu trở thành một con chó c h ế t chủ* chỉ sau một đêm.
*Chó chết chủ: chỉ người mất điểm tựa, mất nơi nương tựa, phải đi lang thang.
Mọi người đều xì xào, bàn tán.
Mà tôi trở thành một thiên tài ai ai cũng khen ngợi.
Việc chuyển nhượng quyền lợi vẫn thiếu chữ ký của Cảnh Chiêu. Cả ngày không gặp Cảnh Chiêu, tôi suy nghĩ một lúc rồi lấy tài liệu trở về căn hộ nơi chúng tôi ở cùng nhau.
Sau khi vào cửa, căn phòng tối om, tôi mơ hồ nhìn thấy một bóng người đang ngồi cứng ngắc trên ghế sô pha, giống như một tác phẩm điêu khắc.
Khi đến gần hơn, tôi thấy trước mặt hắn là một bàn đầy thức ăn và một chiếc bánh sinh nhật.
Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc bánh sinh nhật, một lúc sau mới nhớ ra hôm nay là sinh nhật của hắn.
Cảnh Chiêu nhìn thấy tôi, hai mắt sáng lên, mỉm cười:
“Bé ngoan, lại đây ăn cơm.”
Hôm qua tôi đã hứa sẽ cùng hắn đón sinh nhật, lúc đó tôi chỉ tuỳ tiện đồng ý, quay đi là quên mất.
Nhưng mọi chuyện đã kết thúc rồi, tôi không cần tiếp tục diễn nữa
Tôi đẩy tập tài liệu đến trước mặt hắn:
"Cảnh Chiêu, anh ký đi."
Nụ cười trên môi hắn cứng đờ, ánh mắt di chuyển, rơi vào tập tài liệu.
"Cái gì vậy?"
“Hợp đồng thu mua.”
Bảy năm trước, trong một con hẻm tối tăm, tôi cũng làm điều tương tự, ném một tập tài liệu trước mặt hắn. Giọng nói cũng trùng lặp với giọng nói năm đó.
"Chấm dứt hợp đồng, anh không còn là con nuôi của nhà tôi nữa.".
||||| Truyện đề cử: Đan Đại Chí Tôn |||||
Lần đầu là tôi tự cứu lấy mình, lần còn lại là trả thù.
Một lúc lâu sau, Cảnh Chiêu mới cử động, hắn cầm cây bút trên bàn, viết tên mình lên.
Tôi nhìn nét chữ của hắn và nghĩ, chữ viết của hắn bảy năm qua hầu như không thay đổi.
Bảy năm trước hắn viết trong bức thư tình có dòng chữ vàng mỏng ghi tên tôi. Bảy năm sau, hắn dùng cũng viết nét chữ vàng mỏng ký vào bản hợp đồng tôi đưa.
Ký xong tôi cất hợp đồng, xách túi đứng dậy rời đi. Cảnh Triệu ngồi đó không nói gì, cúi đầu xuống, nhìn cơm canh nguội lạnh và chiếc bánh sinh nhật
Tôi dừng lại, ngồi xuống mở hộp bánh ra. Cảnh Chiêu lập tức nhìn sang.
Bây giờ Cảnh Chiêu đã 24 tuổi nên tôi cắm 4 ngọn nến lên chiếc bánh đầy ác ý. Quả là một con số không may mắn.
Tôi mỉm cười nhìn hắn:
“Đến đây ước nguyện đi.”
Hắn chậm rãi chớp mắt, ngoan ngoãn đi tới.
Cảnh Chiêu nhanh chóng ước nguyện, việc đầu tiên hắn làm khi mở mắt ra không phải là thổi tắt nến mà quay đầu lại xem tôi còn ở đó hay không.
Tôi chống cằm, nhìn hắn thổi nến xong thì cầm túi xách đứng dậy.
Lần này, một bàn tay hơi lạnh nắm lấy cổ tay tôi. Tôi ngước mắt, nhìn qua. Mắt chó của hắn cụp xuống, giọng khàn khàn:
“Đừng chia tay được không?"
"Em muốn gì anh cũng cho em hết, đừng chia tay được không?"
Ngoài cửa sổ là tiếng ồn ào của đám đông, nhưng lúc này dưới ánh sáng mờ ảo, lại là sự im lặng ngột ngạt.
Tôi từng chút từng chút gỡ ngón tay hắn ra, mỉm cười nói:
"Chúng ta chưa từng yêu nhau, làm sao có thể chia tay được?"
"Chỉ là giả vờ thôi, Cảnh Chiêu, anh tin thật sao?"