Bởi vì một tuần có hai buổi học môn thể dục, số lần Lý Mật gặp Doãn Nhất Hàng tăng lên rất nhiều, phải nói là ngẩng đầu không thấy cúi đầu tất thấy. Cô cũng dần dần nắm bắt được tính cách có chút khó hiểu của vị đại ca này, ví dụ như bây giờ, cau mày, không nói câu nào, cúi đầu điên cuồng luyện quyền pháp, tuyệt đối đã có chuyện xảy ra, hơn nữa không phải là chuyện tốt.
Lý Mật thầm nghĩ ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, sau giờ học, cô nhanh chân chạy ra ngoài, dù sao một ngày tốt đẹp cũng không thể bị Doãn Nhất Hàng phá hủy.
Không đợi Lý Mật chạy được mấy bước, tiếng chuông xe đạp liền đuổi theo ở phía sau, cô không từ bỏ ý định tiếp tục chạy về phía trước mấy bước, sau đó một chiếc xe đạp chặn ngang trước mặt cô: "Cậu chạy cái gì" Doãn Nhất Hàng ngồi ở trên xe đạp, một chân đạp xuống đất, từ ngoại hình mà nói, thật bổ mắt; từ trong lòng mà nói, Lý Mật chỉ muốn chạy trốn.
"À, mới vừa rồi có con chó điên, luôn đuổi theo tôi" Lý Mật trợn tròn mắt nói dối. Truyện chỉ được đăng tải tại Diễn đàn L^ê Quý Đ'ôn'
Doãn Nhất Hàng liếc mắt nhìn Lý Mật như nhìn người bị bệnh thần kinh, lấy một quyển vở từ trong balo ra đưa cho Lý Mật, nói: "Vở ghi chép cậu muốn, trước mắt chỉ có những phần này, sẽ cho cậu thêm sau”.
Lý Mật sửng sốt hồi lâu, mới nhớ khi nghỉ đông cô bất chấp nguy hiểm tính mạng giả mạo cũng chỉ để đổi được đồ chơi này, cô mở miệng, muốn nói không cần, học kỳ trước thật sự chơi hơi điên cuồng, nhưng học kỳ này cô nghe giảng nghiêm túc, ghi chép bài đầy đủ, nhưng liếc nhìn vẻ mặt không cho từ chối của Doãn Nhất Hàng, cô quyết định trước tiên vẫn nhận lấy.
"Vậy thì cám ơn, đúng lúc tôi trở về đối chiếu với vở ghi chép của tôi, xem thử tôi có viết thiếu chỗ nào không." Lý Mật lật vở ghi chép của Doãn Nhất Hàng, xem qua để xác nhận, là vở ghi chép của đại thần, rõ ràng hơn chữ như gà bới của cô không ít.
"Đổi tính? Học kỳ này lại bắt đầu nghe giảng" Lý Mật chắc chắn là giọng nói của Doãn Nhất Hàng tràn đầy giễu cợt,
"Đúng vậy, cũng không thể luôn ngồi ăn rồi chờ chết, tránh bị mắt chó coi thường" Bị giễu cợt sẽ dùng giọng giễu cợt đáp trả, nguyên tắc xử sự của Lý Mật.
Trên thực tế Lý Mật thật sự đổi tính, nhưng đó là hành động bất đắc dĩ. Cô bạn Đông Bắc là kiểu người đa năng thích tham gia câu lạc bộ, từ câu lạc bộ Hip-hop đến câu lạc bộ kịch, chỉ có câu lạc bộ không biết, không có câu lạc bộ cô ấy không tham gia, thường buổi sáng đi ra ngoài, đêm khuya mới trở về; cô bạn Tứ Xuyên mỗi ngày bận rộn làm công việc người mẫu, một lòng chỉ muốn kiếm tiền gây dựng sự nghiệp; người duy nhất làm bạn với Lý Mật là cô bạn Tô Châu nhưng sau đó cũng có bạn trai, dần dần biến mất khỏi cuộc sống của Lý Mật, cuối cùng chỉ còn lại ký túc xá trống rỗng.
Lý Mật đau buồn phẫn nộ đan xen, đeo túi đi thư viện, muốn quyến rũ một anh trai nhỏ, anh trai nhỏ ở đây? Quả thật không ít, nhưng trong mắt anh trai nhỏ chỉ có học tập, trên trán sáng loáng viết bốn chữ lớn "Sắc tức thị không" (*), thư viện tươi đẹp gì chứ, đều là truyện gạt người.
(* Bản chất của vạn pháp là vô tướng, sắc cũng như không, đây là một triết lý của Phật giáo, mọi người muốn hiểu rõ hơn thì có thể tìm thêm trên mạng)
Lý Mật thầm nghĩ: Trong mắt các cậu không có tôi, vậy tôi cũng không có các cậu, vì vậy cô điên cuồng lao vào đại dương học tập.
Ngược lại Doãn Nhất Hàng cũng không oán giận trả lời, mà lại hỏi một câu: "Tiếng anh của cậu như thế nào?"
Mạch não của Lý Mật bị anh làm rối loạn, ngơ ngác nói: "Cũng tạm thôi”.
"Vậy thì không phải là vô cùng tốt?" Doãn Nhất Hàng nói tiếp.
Lý Mật bị rối não bởi cú twist này, "Muốn gì, cậu nói thẳng”.
"Tôi viết luận tiếng anh được 98 điểm, tôi sửa lại hai lần, vẫn chỉ 98 điểm, nhưng tôi muốn sửa một lần nữa phải được max điểm" Doãn Nhất Hàng nhíu nhíu mày.
Lý Mật sờ trán một cái, cảm giác người và người chênh lệch ghê gớm thật, cô nói: "Giảng viên đại học rất ít, rất ít cho max điểm, 98 điểm đã rất giỏi, hẳn là điểm cao nhất lớp các cậu rồi!"
Doãn Nhất Hàng gật đầu một cái.
"Vậy cậu còn không biết đủ hay sao?" Lý Mật được ngày nào hay ngày ấy chỉ muốn thành tích không kế cuối.
"Không, tôi không quan tâm có đứng nhất hay không, tôi chỉ muốn 100 điểm, muốn một kết cục hoàn mỹ" Lý Mật cảm thấy người này lại có thêm một chứng bệnh, tính cầu toàn của chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.
"Nhưng mà, đây không phải là chuyện cậu muốn hoàn mỹ là có thể hoàn mỹ" Lý Mật sắp trở thành nhà tâm lý học.
"Tôi biết rõ" Doãn Nhất Hàng lại cúi đầu.
"Vậy cậu còn. . . . . . Cậu sẽ không luôn yêu cầu bản thân như vậy, sau đó ép mình trở nên hoàn hảo chứ" Lý Mật vẫn không nhịn được, hỏi.
"Cho nên đã nói với cậu, tôi vốn không bình thường, cho dù không xảy ra chuyện đó, cũng sẽ có chuyện khác, kết cục không hề khác" Doãn Nhất Hàng nói xong, Lý Mật kinh ngạc đến ngây người.
"Vậy bệnh trầm cảm của cậu, không hề tốt lên?" Lý Mật cũng không muốn nói vòng vo nữa.
"Không có tốt" Doãn Nhất Hàng cũng không giấu giếm.
"Vậy cậu có điều trị không?" Lý Mật hỏi tiếp.
"Từ bỏ." Giọng điệu thoải mái của Doãn Nhất Hàng khiến Lý Mật cho rằng cô nghe lầm. "Bây giờ vẫn khá tốt, nhưng tôi bị mất ngủ nghiêm trọng, cảm xúc có lúc sẽ mất khống chế, nhưng cơ thể không có vấn đề, vẫn còn sống"
Lý Mật cảm thấy lần nào Doãn Nhất Hàng cũng có thể tạo ra một trận động đất trong thế giới nho nhỏ của cô. "Tại sao không điều trị?" Lý Mật cảm thấy cơ mặt mình cứng ngắc, nhưng cô không biết mình nên trưng ra vẻ mặt gì.
"Không có tác dụng, nên không cần thiết" Ánh mắt của Doãn Nhất Hàng lạnh nhạt xa cách, giống nhau lúc mới quen nhau.