Nửa học kỳ sau của năm hai đại học, Lý Mật bận rộn chân không chạm đất, hai môn học thật sự không dễ qua. Phản ứng kịp, cô đã rất ít chơi trò chơi rồi, hơn nữa gần đây Doãn Nhất Hàng cũng đang bận rộn gì đó, cũng không gọi cô lập đội đôi, làm cô càng không nhớ nổi chuyện này.
Lý Mật mở trò chơi lên, nhìn thấy Doãn Nhất Hàng online, nhưng mà ở trong trò chơi, cô lục lọi lịch sử trò chơi của Doãn Nhất Hàng, gần đây Doãn Nhất Hàng vẫn thường lập đội đôi với một ID, Lý Mật nhấn vào, phát hiện là một cô gái. Trong nháy mắt Lý Mật không có tâm trạng chơi game nên thoát ra.
"Gần đây cậu bận việc gì vậy, sao không gọi tôi chơi game nữa." Lý Mật biết rõ còn hỏi gửi cho Doãn Nhất Hàng một tin nhắn.
"Dẫn cô bạn" Không bao lâu sau khi Doãn Nhất Hàng trả lời lại bằng những lời này, gửi tới hình một cô gái. "Như thế nào, có phải rất đẹp hay không, ngây thơ trong trẻo, tôi thật thích”.
Khóe miệng Lý Mật không nhịn được cười, thật may là Doãn Nhất Hàng ở đầu kia, không nhìn thấy nụ cười còn khó coi hơn khóc của cô.
Cô phóng lớn tấm hình, con mắt này, lỗ mũi này, miệng này, rất là xinh đẹp, nhất là khi cười lên, như tắm gió xuân. Thật sự là rất xứng đôi với Doãn Nhất Hàng. "Không tệ đâu, đuổi vào tay rồi" Lý Mật cảm thấy không thể vứt bỏ tôn nghiêm.
"Sắp, tôi dẫn cô ấy đánh game suốt hai tháng, nuôi dưỡng tình cảm lâu như vậy, cũng vững vàng" Doãn Nhất Hàng còn gửi gói cảm xúc hả hê. Đây là lần đầu tiên Lý Mật nhận được gói cảm xúc của Doãn Nhất Hàng, anh, lại có thể biết dùng gói cảm xúc, có thể thấy cô bé kia ảnh hưởng rất lớn đến anh.
"Bông hoa của trường nào, khiến cho cậu theo đuổi" Lý Mật làm bộ thoải mái.
"Là của trường chúng ta" Nhìn những lời này do Doãn Nhất Hàng gửi tới, Lý Mật đột nhiên nhớ lại hai năm trước người chủ trì trong buỗi lễ khai giảng, năm đó dẫn tới chấn động không nhỏ ở trường của bọn họ.
"Tôi nhớ ra rồi. Ánh mắt không tệ" Lý Mật quan sát từ đầu đến chân mình một hồi, chỗ nào chỗ nào cũng không bằng người ta.
"Đúng rồi, cậu giúp đỡ tôi, khi cậu đăng ký thông tin trò chơi viết là nam đúng không" Doãn Nhất Hàng nhanh chóng đổi đề tài.
"Đúng vậy" Ban đầu Lý Mật tránh việc người kỳ kỳ quái quái thêm cô, đăng ký thông tin viết nam.
"Vậy thì thật tốt, gần đây cô ấy bị vây công, thành tích chiến đấu đặc biệt thảm, vẫn bị tố cáo, tôi lại không thể thời thời khắc khắc bảo vệ cô ấy, cô ấy cáu kỉnh với tôi, cậu là nam, cô ấy sẽ không nghi ngờ, cậu login dời đi bớt hỏa lực của đối phương, để cho thành tích chiến đấu của cô ấy đẹp một chút đi" Doãn Nhất Hàng gửi một tin nhắn âm thanh thật dài.
Nhưng Lý Mật nghe những lời này, trong lòng có hơi lạnh. Có thể là do cô nghĩ hơi nhiều, chỉ là đơn phương. Nhưng cô lại không thể làm mai không công cho người khác, cũng chỉ biết trốn tránh. Cô nói: "Đã rất lâu tôi không chơi trò chơi rồi, cậu thử tìm người khác đi”.
Doãn Nhất Hàng ở đầu bên kia cũng không nói nhiều lời, chỉ nói được rồi.
Lý Mật thoát khỏi hộp thoại, nhân tiện xóa trò chơi này.
Cô bạn Tô Châu mới vừa chia tay, mỗi ngày hơi thở đều có mùi rượu, nằm ở trên giường đọc tên tuổi bạn trai (cũ), Lý Mật đi xuống mua cho cô ấy ly nước ô mai, hi vọng cô ấy uống vào có thể tỉnh rượu, nhưng không có tác dụng. Cô bạn Tô Châu vẫn nằm trên giường nói thầm như cũ.
Cô bạn Đông Bắc nói: "Cái này gọi là rượu không say người tự say, khi cậu ấy muốn tỉnh sẽ tự tỉnh”.
Cô bạn Tứ Xuyên đang trang điểm chen lời: "Chờ hai ngày nữa bản tiểu thư dẫn cậu ấy đi tìm niềm vui mới, bảo đảm vui tươi hớn hở”, toàn bộ ký túc xá rõ ràng đã Đông Bắc hóa.
Lý Mật dừng bút trong tay lại, nên tỉnh rồi, người ta là uống rượu say, cô không uống cũng có thể say đến hồ đồ.
Tìm niềm vui mới, là một phương pháp tốt, nhưng cô chưa từng có niềm vui cũ, làm sao có thể nói là niềm vui mới.