Kẻ Điên Và Kẻ Ngốc

Chương 5: Chuyện cũ thời niên thiếu (một)




Học kỳ đầu tiên của năm nhất mau chóng nói bái bai với Lý Mật, thi xong môn cuối cùng, tâm trạng của cô giống như chim nhỏ được thả ra khỏi nhà tù, tung tăng bay lượn trên trời xanh. Ba mẹ nhiều lần điện thoại tới thúc giục cô mau về nhà, còn dùng thức ăn ngon hấp dẫn, nhưng Lý Mật bất vi sở động, không ai quản thật tốt, thằng em trai nói cô là hổ được thả về rừng rồi.
"Khi nào cậu về nhà" Bây giờ Lý Mật cứ nhìn thấy tin nhắn của Doãn Nhất Hàng là rụt rè.
"Ngày 20" Lý Mật thuận miệng nói một ngày.
"Hơi trễ, cũng tạm được, tôi và cậu cùng về”, Lần nào đường phản hồi về não Doãn Nhất Hàng cũng thông suốt như vậy.
"Có chuyện gì nói thẳng”, Lý Mật thầm nghĩ đây hẳn là chồn chúc tết gà, không yên lòng.
"Có người nhất định muốn tới đón tôi, tôi muốn để cho cậu ấy nhìn thấy hai ta đi chung" Doãn Nhất Hàng luôn dùng giọng bình thản để nói những chuyện kinh khủng.
"Cậu ấy, nữ?" Lý Mật nhíu nhíu mày. Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại Diễn đàn L#ê Q<uý> Đ[ôn]
"Đúng, tôi muốn khiến cậu ấy chết tâm”, đây vẫn là một câu chuyện kinh dị được nâng cấp.
Trong lòng Lý Mật kinh ngạc, không ngờ thực sự có người theo đuổi Doãn Nhất Hàng. "Vậy không phải là giả làm bạn gái của cậu sao, không đi, dễ dàng phun máu tươi tại chỗ, tôi không muốn đắc tội người ta”.
Bên kia một hồi lâu vẫn không trả lời lại, Lý Mật cho rằng Doãn Nhất Hàng đã dừng ở đây, nên bắt đầu xem chương trình tạp kỹ, lúc cô cười ha ha, bất ngờ Doãn Nhất Hàng gửi tin nhắn đến khiến cho tiếng cười của cô bị nghẹn ở cổ họng.
"Vở ghi chép đại số tuyến tính học kỳ sau" Doãn Nhất Hàng gửi mấy chữ đơn giản, khiến mạch sống của Lý Mật trong nháy mắt bị nắm chặt.
Chuyên ngành của hai người bọn họ hoàn toàn khác nhau, nhưng lại học cùng một giáo sư, cũng thật là có duyên. Vi phân và tích phân học kỳ này, Lý Mật đã dây dưa không ngớt mới lấy được vở ghi chép của Doãn Nhất Hàng, đại thần quả nhiên là đại thần, cách ghi chép rõ ràng dễ hiểu hơn sách nhiều, bốn người bọn cô đã nhờ vở ghi chép vi phân và tích phân của Doãn Nhất Hàng mà thi được hơn 60 điểm.
Bạn cùng phòng nói cô làm sao lại quyến rũ được vị đại thần như vậy, rối rít muốn nhìn thấy diện mạo thật của đại thần, lòng hư vinh của Lý Mật cực kỳ thỏa mãn, nhưng tưởng tượng ra dáng vẻ người lại đừng lại gần của Doãn Nhất Hàng, vẫn sợ hù dọa các bạn cùng phòng.
Lý Mật khó khăn lựa chọn giữa qua môn và phun máu tươi tại chỗ trung, cuối cùng vẫn chọn vở ghi chép của đại thần. Cái gọi là không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con, cùng lắm thì nhét tấm ván gỗ trong quần áo, tăng cường khả năng chịu đòn.
Như quay ngược về quá khứ, nhưng mà lần này Doãn Nhất Hàng ngồi ở vị trí đối diện cô.
Lý Mật cắn hạt dưa nửa ngày, nhàm chán ngáp. Cô thuận miệng nói: "Cô gái này, là người cậu bạn nối khố của cậu thích sao?"
Doãn Nhất Hàng ngẩng đầu nhìn Lý Mật, "Đúng”.
"Hóa ra là câu chuyện cũ giận dữ vì người đẹp, kể đi, giúp tôi giải sầu" Lý Mật hứng thú.
"Không có gì đáng nói" Doãn Nhất Hàng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, còn thuận tay lấy đi một nắm hạt dưa của Lý Mật.
Lý Mật đã ngủ suốt bảy tiếng. Đợi đến lúc cô tỉnh táo lại thì còn nửa tiếng nữa là đến trạm. Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt ngái ngủ nhìn Doãn Nhất Hàng ở đối diện, chỉ thấy dáng vẻ của anh vẫn đang nhìn ngoài cửa sổ giống bảy giờ trước.
"Cậu vẫn không nhúc nhích" Lý Mật bật thốt lên.
"Bảy tiếng, có thể sao" Lý Mật cảm nhận được ánh mắt của Doãn Nhất Hàng đang đè IQ của cô xuống đất. "Ngược lại cậu thì không hề nhúc nhích, gục xuống bàn, ngủ gần bảy tiếng”.
Lý Mật mới nhận ra cánh tay bị đè tới mức không thể cử động rồi.
Đến cửa ra, Lý Mật ở trong dòng người như thủy triều bị Doãn Nhất Hàng kéo cánh tay lại.
"Cậu làm gì vậy?" Giọng nói của Doãn Nhất Hàng nặng nề khác thường.
"Tôi về nhà" Lý Mật thầm nghĩ đầu óc người này thật không bình thường, cô không về nhà thì đi đâu.
"Chúng ta còn phải đi gặp một người" Doãn Nhất Hàng kéo cô đổi hướng.
Vừa ngủ dậy nên Lý Mật hoàn toàn quên mất chuyện này! ! ! Cô ngượng ngùng cười: "Tôi chỉ đùa với cậu thôi, tôi nhớ mà”.
Chưa đi được mấy bước, Doãn Nhất Hàng dừng ở cửa KFC gần trạm xe lửa.
"Các cậu hẹn ở nơi này?”, Cảnh tượng Lý Mật đã tưởng tượng ở quán cà phê xa hoa nữ chính tạt nước vào mặt nam chính sợ là không thể xảy ra được rồi.
"Đánh nhanh thắng nhanh" Ánh mắt Doãn Nhất Hàng tập trung nhìn về một hướng. Lý Mật nhìn theo ánh mắt của anh: Chao ôi, người đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ giấu ở trong áo lông màu trắng, mái tóc dài màu nâu được cột lên, đứng ở đó, một luồng tiên khí tràn vào trong lòng Lý Mật, người đẹp chính là vui tai vui mắt.
Lúc Lý Mật thưởng thức người đẹp, người đẹp phất phất tay, Doãn Nhất Hàng đã đi tới. Trong lòng Lý Mật lộp bộp trầm xuống, nếu như cô thật sự là bạn gái của Doãn Nhất Hàng, vậy Doãn Nhất Hàng thật đúng như bạn nối khố của anh từng nói, ánh mắt càng ngày càng kém.
"Đây là bạn gái cậu?" Người đẹp cười lên cũng thật đẹp.
"Vào thôi, bên ngoài quá lạnh" Doãn Nhất Hàng không phản hồi về lời đề nghị của người đẹp, Lý Mật cũng tinh ý không lên tiếng.
Nhìn mấy miếng thịt gà trước mặt người đẹp, Lý Mật lại nhìn Hamburger và các loại đồ ăn nhẹ chất thành núi trước mặt mình, sờ thịt dư trên bụng một cái, quyết định, ăn xong bữa này sẽ giảm cân, nhưng mà bữa này Doãn Nhất Hàng bỏ tiền, không ăn cũng uổng.
Vì vậy bắt đầu cảnh tượng hai người nói chuyện, một người ăn uống.
"Thật xin lỗi, tớ không biết chuyện sẽ ầm ĩ thành ra như vậy" Người đẹp không ngừng đong đưa tới lui cà phê nóng trong tay.
"Không sao" Lý Mật bị giọng của Doãn Nhất Hàng đông lạnh.
"Tớ không ngờ cậu ấy sẽ đi tìm cậu, cậu ấy, có khỏe không" Giọng của người đẹp gần như không thể nghe rõ.
"Cậu không cần nghĩ nhiều, còn nữa, cậu ấy có khỏe hay không sao không tự mình đi hỏi, cậu là bạn gái trước của cậu ấy" Quần chúng ăn dưa Lý Mật trong nháy mắt hiểu ra, khả năng là một cuộc tình tay ba, đoán chừng tình tiết còn rất cẩu huyết.
"Lần này tớ chỉ muốn nói xin lỗi với cậu" Nước mắt không ngừng dâng trào trong hốc mắt người đẹp, thật là vừa thấy đã thương, Lý Mật cũng muốn vươn tay lau nước mắt giúp cô ấy, "Sau này chúng ta vẫn còn có thể làm bạn sao”, người đẹp lại hỏi.
"Không có sau này, đừng xuất hiện trong thế giới của tôi nữa, tôi không muốn nhìn thấy cậu, tự giải quyết cho tốt đi" Khi những lời này được thốt ra khỏi miệng Doãn Nhất Hàng thì quần chúng ăn dưa Lý Mật cảm nhận được sự phẫn nộ của anh.
Nhìn theo bóng lưng Doãn Nhất Hàng đang rời đi, nước mắt của người đẹp giống như chuỗi ngọc bị đứt, Lý Mật vừa nhìn thấy tình huống này, vội vàng đưa khăn giấy, giúp đỡ lau nước mắt, sau một hồi chân tay luống cuống, rốt cuộc nước mắt của người đẹp cũng dừng lại.
"Cậu thật sự là bạn gái của cậu ấy?" Không ngờ người đẹp khóc thành như vậy, còn băn khoăn về vấn đề này, những mà đây thật sự là một vấn đề khó, khiến Lý Mật không biết phải trả lời vấn đề này thế nào.
Lý Mật xấu hổ cười, xoa xoa cái ót, cảm thấy lúc này là lúc thích hợp nhất để nói xấu Doãn Nhất Hàng: "Cậu xem cậu xinh đẹp như vậy, tìm người gì mà không có, tính tình Doãn Nhất Hàng kém như vậy, không xứng với cậu”.
Lý Mật cảm thấy những lời này của cô thật sự cực kỳ hoàn mỹ, vừa có thể tránh thoát vấn đề của người đẹp, vừa có thể an ủi người đẹp đang bị tổn thương.
"Cậu ấy tệ như vậy, tại sao cậu không chia tay cậu ấy?" Người đẹp thật sự vừa đẹp vừa thông minh, vấn đề sau càng sắc bén hơn vấn đề trước.
Lý Mật nghĩ nên trả lời sao đây, vốn không có ở bên nhau.
Lý Mật dùng sức chín trâu hai hổ, rốt cuộc cũng dụ được người đẹp về nhà, cô thở phào nhẹ nhõm, kéo vali hành lý đi về hướng trạm xe buýt. Chưa đi được mấy bước, cô đã nhìn thấy gương mặt không kiên nhẫn của Doãn Nhất Hàng.
"Tôi cho rằng cậu sớm về nhà rồi." Lý Mật nói.
"Tôi không ngờ cậu rất nhiệt tình" Lý Mật nghe ra sự giễu cợt trong giọng nói của Doãn Nhất Hàng.
"Không hẳn, do có người không biết thương hương tiếc ngọc, tôi không thể làm gì khác hơn là tự mình ra trận" Lý Mật trợn mắt nhìn Doãn Nhất Hàng.
"Đừng tham gia vào, chút sự thông minh của cậu chưa đủ để chơi với cậu ấy" Doãn Nhất Hàng lạnh lùng nói.
Lý Mật đeo tai nghe vào, làm bộ vô tội liếc nhìn Doãn Nhất Hàng, thầm nghĩ: Tôi che chở cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.