Kế Hoạch Chia Tay Của Tổng Tài Bá Đạo

Chương 52:




Liễu Lăng Phong cảm thấy khổ bức chết rồi, ông rốt cuộc là tạo cái nghiệt gì a sẽ gặp phải chuyện như vậy! Con trai hai tiếng không tới công ty có thể liền xong đời, theo tính cách của Hạ Lập Nhân thật đúng là làm ra được, tính cách thối nát của hắn trong cái giới này ai cũng biết, ông chọc không nổi, cũng không dám chọc.
"Gấp như vậy? Con hiện tại không ở nội thành, có thể không tới kịp." Liễu Dật bộ dạng không quá để ý, "Hơn nữa con thật sự có chuyện, Lập Nhân chắc chắn sẽ không bất cận nhân tình (*) như vậy đâu, cha người đừng quá khẩn trương, Liễu Kiệt không phải là làm tới rất tốt sao, nó sao phải đổi người, cha giảng đạo lý với nó đi."
((*) bất cận nhân tình: không hợp tình người, không hợp tình hợp lý)
Liễu Lăng Phong đều sắp tức chết rồi, "Con là muốn ta cầu xin con sao! Nửa tiếng, nhất định phải đến tổng công ty Hạ thị! Ta hôm nay liền gọi luật sư tới, đem cổ phần công ty sớm chia ra, tránh cho con không yên lòng!" Ông xem như là nhìn rõ ràng rồi, đứa con trai này của ông chính là cố ý! Ông hiện tại là không có đường lui, cái dự án này nếu không thành, công ty có thể từ nay về sau liền sẽ không vựng dậy nổi nữa, trong tay ông cho dù có bó lớn cổ quyền cũng vô dụng a! Sớm biết đã không vội vàng làm như vậy rồi!
Bất quá nếu dự án này thành công, quy mô và lực ảnh hưởng của công ty tuyệt đối sẽ tăng gấp bội, cho nên cho dù trong lòng mơ hồ có chút hối hận, nhưng nếu như cho ông thêm một lần cơ hội, ông vẫn là sẽ chọn như vậy, ông mặc dù thích con trai nhỏ hơn, nhưng con cả cũng là ruột thịt a, cũng không thể vì con liền bị mất đi tương lai của công ty, dù sao cũng là một quyền hành, Liễu Kiệt rốt cục vẫn là phải bị hi sinh, ông đau lòng a!
"Như vậy a...... được đi, vậy cha người liền gọi luật sư tới đây đi, hiện tại liền gọi điện thoại, lát nữa cùng công ty hai nhà khác thảo luận xong chúng ta có thể làm chuyện riêng nhà chúng ta rồi, con cẩn thận suy nghĩ một chút, vẫn là chuyện của công ty quan trọng, cha cũng biết, con không phải người không biết đạo lý như vậy, cha cho con nửa tiếng, con khẳng định một tiếng liền có thể! Cha người cứ yên tâm đi!" Liễu Dật trịnh trọng nói tức chết Liễu Lăng Phong.
Liễu Lăng Phong cảm giác mình bệnh tim đều muốn mắc rồi, thật là tức chết ông! Liễu Dật từ nhỏ đã phản nghịch, một chút không an phận, một chút không thân với ông, còn luôn không nghe lời ông, ông sao có thể thích.
Kỳ thực ông cũng không ngờ, Liễu Dật mới ra đời chưa tới mấy năm đã có em trai cùng cha khác mẹ, bảo hắn sao tôn thích người cha Liễu Lăng Phong này được.
Cúp điện thoại, Liễu Lăng Phong che ngực một lần nữa tiến vào phòng họp, ông nhưng tâm nhét chết rồi.
Vừa nãy ở bên ngoài gọi điện thoại tâm nhét, đi vào phòng họp nhìn thấy mặt Hạ Lập Nhân trình độ tâm nhét của ông liền gấp bội rồi, rõ ràng khuôn mặt của đối phương bộ dáng đặc biệt  cảnh đẹp ý vui, nhưng ông nhìn thấy liền tắc thở, ông nhưng không quên lời vừa nãy Hạ Lập Nhân nói.
Thời gian còn lại nửa tiếng.
......
Hôm nay là công ty ba nhà ký hợp đồng sau lần đầu tiên chính thức gặp mặt, muốn bắt đầu chính thức hợp tác, người phụ trách 3 bên cũng sẽ có mặt, Hạ thị đương nhiên là Hạ Lập Nhân, Hàn thị là hai bác của Hàn Văn Quân, Liễu thị là Liễu Kiệt ra mặt, Liễu Lăng Phong quyết định cho con trai nhỏ cơ hội ló mặt, ông chính là giữ thể diện, ông đã bán về hưu rồi.
Vừa gặp mặt còn rất tốt, người phụ trách của Hàn thị và Liễu thị tới lúc Hạ Lập Nhân đã chờ trong phòng họp rồi, nhưng tay cầm nắm tới một nửa, Hạ Lập Nhân dừng lại tại chỗ Liễu Kiệt.
Hắn cau mày hỏi Liễu Kiệt: "Sao là cậu, Liễu Dật đâu rồi, dự án này là cậu ấy đề xuất, cậu ta sao không đến?"
Liễu Lăng Phong cười nói: "Nó gần đây nghỉ phép, dự án này liền do Liễu Kiệt phụ trách."
Hạ Lập Nhân phi thường không vui, "Tôi không hiểu hai nhà các người có ý gì, các người không biết tôi và Hàn Văn Quân có thù sao? Tôi sao sẽ hợp tác với chồng cô ta! Hơn nữa tôi chỉ tin Liễu Dật, nếu như không phải cậu ấy, dự án này chúng ta cũng không cần nói chuyện, tôi thật sự rất hoài nghi thành ý của hai nhà các người, chúng ta nếu như đều đã hợp tác, sao muốn tìm một kẻ như thế tới cách ứng tôi?"
Có thù? Liễu Lăng Phong mở to mắt, sao có thể có thù, Hạ Lập Nhân và Hàn Văn Quân không phải là bạn sao, tại sao có thể có thù, ông chưa từng nghe nói qua a. "Lập Nhân, có, có phải có hiều lầm gì hay không? Cháu và Văn Quân không phải vẫn luôn quan hệ không tệ sao."
Liễu Kiệt cũng ngây dại, làm sao sẽ, Hạ Lập Nhân nếu như nhằm vào hắn, hắn có thể hiểu, dù sao hắn gần đây làm ra chuyện ám muội như vậy, nhưng vợ mình và Hạ Lập Nhân lại là quan hệ bạn bè rất tốt, sao có thể có thù! Hắn chưa từng nghe nói được chứ, không phải lúc trước còn nói Hạ Lập Nhân hỗ trợ Hàn Văn Quân rất cảm kích sao, trên mạng rất nổi tiếng đấy.
"Có hiểu lầm hay không cậu hỏi bọn họ thì biết." Hạ Lập Nhân ý bảo Liễu Lăng Phong hỏi thăm người Hàn gia.
Liễu Lăng Phong vừa quay đầu, hai người phụ trách của Hàn gia đều có chút lúng túng, kỳ thực chuyện này không liên quan tới bọn họ, Hàn Văn Quân chỉ là cháu gái của bọn hắn, cũng không thừa kế được Hàn gia, chẳng qua là cùng thế hệ với Hàn Văn Quân chỉ có mình Hàn Văn Quân là con gái, bọn họ sinh đều là con trai, liền một đóa hoa này, khá hiếm lạ, có thể tìm đối tượng thông gia tốt củng cố sự nghiệp gia tộc, nhưng nếu vì một mình cô ta đắc tội Hạ Lập Nhân, bọn họ là không nguyện ý, tại sao pahir vì cháu gái làm lỡ phát triển công ty nhà mình a, sớm muộn gì cũng phải gả ra ngoài a.
Còn tưởng rằng Hạ Lập Nhân đã bỏ qua, không nghĩ tới hiện tại lại chuyện xưa nhắc lại, còn bởi vì cái này ảnh hưởng tới dự án hợp tác.
Nếu Hạ Lập Nhân không thích Hàn Văn Quân, bọn họ coi như ít đi trợ lực của gia tộc đi, vẫn là dự án hợp tác trước mắt quan trọng.
Liễu Lăng Phong vừa nhìn biểu tình của hai người phụ trách Hàn gia cũng biết Hạ Lập Nhân không phải là nói giỡn, ông rốt cuộc bảo con tải cưới thể loại đàn bà gì về a!
Hạ Lập Nhân ngồi xuống nhìn đồng hồ tay một chút: "Tôi năm tiếng nữa phải bay tới Anh, 3 tiếng nữa liền phải lên đường tới sân bay, thời gian hội nghị của chúng ta có khoảng 1 tiếng, cho nên tôi hi vọng Liễu Dật có thể trong hai tiếng trình diện, cậu ta trong vòng hai tiếng không thể đến sẽ làm lỡ hành trình sau của tôi, dựa án hợp tác kia liền dừng ở đây."
Người từng hợp tác với Hạ Lập Nhân đều biết, hắn người này là nói một không có hai, nói cái gì chính là cái đó, hắn nói hai tiếng liền kết thúc, vậy khẳng định là hai tiếng!
Hắn có chứng bắt buộc, một giây đồng hồ cũng sẽ không chờ thêm!
Liễu Lăng Phong biết rõ tính tình của hắn, không nói hai lời liền đem Liễu Kiệt không biết phải làm sao xách đi ra ngoài, cũng không đợi Liễu Kiệt nói thêm cái gì liền phất tay một cái đuổi hắn đi về, theo tình huống bây giờ, đứa con trai này của ông đợi ở chỗ này chính là chọc mắt Hạ Lập Nhân, vẫn là sớm một chút để nó rời đi mới tốt.
Liễu Kiệt đâu cam tâm, nhưng hắn không cam tâm căn bản vô dụng, trong phòng họp không có một ai muốn nhìn đến hắn, ngay cả cha ruột của hắn hiện tại cũng đuổi hắn đi, hắn có thể làm sao bây giờ, chỉ có thể rời đi, nhưng trong lòng là hận đến không được, hận Hạ Lập Nhân, hận cha ruột của mình không giúp mình nói chuyện, bất quá hắn hận nhất kỳ thực là Hàn Văn Quân!
Hắn và Hàn Văn Quân phát triển lúc trước nhìn trúng đúng là bối cảnh của Hàn Văn Quân, hắn đương nhiên đối với Hàn Văn Quân cũng là có tình cảm, bất quá đó là chuyện về sau, ban đầu hắn đơn thuần chính là nhìn trúng thân phận bối cảnh của đối phương, đại tiểu thư của Hàn gia, còn là bạn vô cùng tốt của Hạ Lập Nhân, đối với tương lai của hắn có trợ giúp, có thể trợ giúp hắn ở nhà đứng vững gót chân.
Nhưng ai có thể tưởng tượng được chân tướng thế nhưng sẽ là như vậy, Hạ Lập Nhân và Hàn Văn Quân vậy mà là kẻ thù! Hơn nữa nhìn tình hình vừa nãy, người Hàn gia cũng không có nhiều ủng hộ Hàn Văn Quân, bằng không cũng sẽ không hợp tác với Hạ Lập Nhân.
Không trách được từ lúc ban đầu yêu đương Hàn Văn Quân liền chưa từng dẫn hắn gặp Hạ Lập Nhân, kết hôn Hạ Lập Nhân cũng không trình diện, thậm chí cũng không có tặng quà kết hôn gì đó!
Hắn là không biết hai người có thù hận gì, hắn chỉ biết là hắn bị Hàn Văn Quân lừa!
Con đàn bà này không phải tới giúp hắn, mà là tới để hại hắn! Nếu như không có cô ta, hắn căn bản sẽ không gặp phải loại tình trạng ngày hôm nay!
Liễu Lăng Phong căn bản khá thích đứa con trai nhỏ này, chỉ cần từ từ chờ, hắn tin một ngày nào đó có thể tóm được Liễu gia, hiện tại tốt rồi, con vịt tới tay bay mất rồi! Hắn lại phải bắt đầu lại từ đầu rồi! Dự án này có bao quan trọng hắn phi thường rõ ràng, trái  tim hắn đang rỉ máu a!
Liễu Kiệt trực tiếp trở về nhà, hắn muốn đi tìm Hàn Văn Quân!
Hàn Văn Quân đang ở trong nhà làm spa, nửa người trên còn cởi bỏ, thợ mát xa đang làm mát xa lưng cho cô ta, sau đó rầm một cái cửa phòng liền bị đụng mở!
Hàn Văn Quân thật sự là giật mình, cô ta hét chói tai, bởi vì cô ta hiện tại còn đang lõa đấy, ai sẽ lúc này tiến vào!
Ngẩng đầu nhìn lên, là Liễu Kiệt.
Trái tim Hàn Văn Quân quả thực đều muốn rớt nửa nhịp rồi, mặc dù chán ghét, nhưng cũng may là Liễu Kiệt, ít nhất là chồng trên danh nghĩa của mình, không tới nỗi mất thể diện, cô ta cũng bất chấp tinh dầu trên lưng, bảo thợ mát xa phủ khăn lông lên, sau đó cả giận nói: "Anh đột nhiên hùng hổ xông tới làm gì? Muốn hù chết tôi sao!"
"Các người đều đi ra ngoài!" Liễu Kiệt ánh mắt có hơi hồng, vì hội nghị hôm nay hắn tối qua thậm chí cũng không có ngủ, tâm tình vẫn phi thường phấn khởi, hiện tại hết thảy tất cả đều bởi vì con đàn bà này ngâm nước nóng rồi!
Mấy người kia trong phòng liếc mắt nhìn nhau liền yên lặng thối lui ra khỏi phòng, cửa phòng đã bị Liễu Kiệt đá hư, Hàn Văn Quân tức giận gần chết, đem khăn lông lớn vây quanh nửa người trên từ trên giường ngồi dậy, "Anh nổi điên cái gì?" Cô ta đã phi thường mất hứng, Liễu Kiệt làm ra chuyện như vậy, lại còn ở chỗ này hô to gọi nhỏ với cô, ha ha.
Liễu Kiệt biết chân tướng cảm giác mình cũng không cần nịnh nọt lấy lòng Hàn Văn Quân nữa, hắn thật là hỏng tám đời mới cưới được con vợ như vậy! "A, tôi nổi điên? Hàn Văn Quân, cô thật đúng là quá lợi hại a, tôi với cô quen biết lâu như vậy, cho tới hôm nay mới biết được cô và Hạ Lập Nhân có cừu oán! Cô có phải tính toán gạt nhà chúng tôi cả đời hay không a!"
"Ai nói!" Hàn Văn Quân theo bản năng liền muốn phủ nhận, cô ta tim đập thiếu chút nữa dừng lại, bí mật cô ta vẫn luôn lừa gạt lại bị người biết rồi, làm sao sẽ!
"Ai nói? Cô nói đi! Tôi thời gian này vốn hẳn là đang bàn dự án hợp tác Lập Ninh, cô cho rằng tôi sao phải sớm trở lại như vậy, không phải cô còn tưởng rằng tôi là đàm xong rồi mới về sao?" Liễu Dật đi về phía trước mấy bước, chỉ áp tới trước mắt Hàn Văn Quân, trong đôi mắt tất cả đều là tức giận, thấy vậy Hàn Văn Quân trong lòng run sợ.
"Sẽ không, sẽ không." Hàn Văn Quân căn bản không muốn tin Hạ Lập Nhân sẽ làm tới đoạn tuyệt như vậy, "Không thể nào......"
"Hàn gia các người thật đúng là phúc hậu, nếu như sớm cô liền nói cho mọi người cô và Hạ Lập Nhân bất hòa, quỷ mới sẽ lấy cô!" Liễu Kiệt bây giờ là một chút mặt mũi cũng không muốn cho Hàn Văn Quân nữa, "Cô chô rằng mình bao giá trị! Rời khỏi Hàn gia cô một chút có ích cũng không có, tôi tìm nữ nhân khác còn biết nhuyễn ngôn nhuyễn ngữ với tôi, còn cô? Tô Nhã Như nói tới một chút cũng không sai, cô sẽ không coi tôi là con người! Cô coi tôi là đầy tớ sai sử! Tôi lúc trước còn cho rằng cô là thiên kim tiểu thư, làm nửa buổi cô còn không bằng không có bối cảnh, cô khiến kế hoạch của tôi lâu như vậy đều ngâm nước nóng rồi!"
Liễu Kiệt vừa nói vừa đến gần Hàn Văn Quân, Hàn Văn Quân từng bước lui về phía sau, cô ta cảm thấy bộ dáng bây giờ của Liễu Kiệt cực kỳ đáng sợ.
Liễu Kiệt mặt mũi dữ tợn tiếp tục nói: "Còn dùng ly hôn uy hiếp tôi, bảo tôi tìm cái nọ làm cái kia, nha đúng rồi, hiện tại còn dư lại một cái chưa có làm, chuyện của Thẩm Ninh, tôi hiện tại suy nghĩ một chút rất kỳ quái, Hạ Lập Nhân nếu như muốn chỉnh Thẩm Ninh, bằng bản lĩnh của hắn đã sớm động thủ, còn tới phiên cô giúp hắn."
"Dự án này trước một tuần đổi tên thành Lập Ninh, tôi ban đầu không rõ, hôm nay mới hiểu được, tình cảm Hạ Lập Nhân đối với Thẩm Ninh vẫn nhớ mãi không quên, cô và Hạ Lập Nhân có cừu oán, là vì trả thù Hạ Lập Nhân mới giận chó đánh mèo Thẩm Ninh đúng không? Cô có phải muốn tôi chết hay không a? Tôi nếu như thật sự làm cái gì với Thẩm Ninh, tôi đoán chừng chết như thế nào cũng không biết!" Liễu Kiệt nói chuyện bộ dạng nghiến răng nghiến lợi, miễn bàn bao đáng sợ, "Để tôi đoán, chuyện này sau khi làm xong cô nhất định sẽ ly hôn với tôi, sau đó đem chuyện đẩy lên người tôi, đúng không?"
"Không, không phải." Hàn Văn Quân giọng nói cũng là run rẩy, Liễu Kiệt càng tới càng gần, bộ dáng kia thật giống như là muốn ăn cô ta vậy, cô ta lần đầu tiên cảm thấy Liễu Kiệt đáng sợ, cô ta trước kia chưa bao giờ để Liễu Kiệt ở trong lòng, chỉ cảm thấy mình gả tới đây là người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp.
"Bốp!" Liễu Kiệt chát một cái tát bay qua, đánh nửa khuôn mặt Hàn Văn Quân đều sưng lên, hiển nhiên là xuống tay độc ác rồi, hắn đang cơn giận dữ, hiện tại quả thực muốn tát một chưởng quạt chết Hàn Văn Quân, bằng không oán khí trong lòng hắn không có cách nào phát tiết.
"Anh dám đánh tôi!" Một tay Hàn Văn Quân túm khăn lông vây trên người, một tay che mặt sưng đỏ của mình, vẻ mặt khiếp sợ, cô ta không thể tin được Liễu Kiệt lại dám động thủ với cô ta, "Anh điên rồi sao!" Cô ta lúc này cũng bất chấp thận trọng rồi, đưa tay liền muốn cào Liễu Kiệt, chưa từng có ai dám đánh cô ta!
"Bốp!" Liễu Kiệt bắt được cổ tay Hàn Văn Quân, đưa tay lại dùng tay quạt một cái tát lên nửa khuôn mặt còn lại, đem cả người Hàn Văn Quân đều bối rối, cô ta trực tiếp liền ngây dại.
"Lúc trước cô không phải rất cố chấp sao, còn nói điều kiện với tôi, cô có tư cách gì nói với tôi!" Liễu Kiệt kéo lấy tóc Hàn Văn Quân, "Sao cô có mặt mũi nói điều kiện với tôi, cô là muốn hại chết cả nhà tôi sao!"
"A —" Hàn Văn Quân thét chói tai, Liễu Kiệt kéo tóc cô ta, cô ta đau đến tê tâm liệt phế, "Buông tay, anh muốn làm gì, buông tay! Cứu mạng a, cứu mạng!" Hắn đều muốn điên rồi, cô ta tiếp tục cường thế khí lực cũng không bằng Liễu Kiệt, Liễu Kiệt đối với cô ta vừa kéo vừa lôi, cô ta một mình căn bản không có cách nào phản kháng, vừa động tay Liễu Kiệt lôi tóc cô ta liền sẽ dùng sức, còn có thể quạt cho cô ta cái tát.
"Ha ha, buông tay?" Liễu Kiệt cả người đều lâm vào trạng thái điên cuồng, "Cô lừa tôi chạy vòng vòng, tôi tùy tiện đánh cô hai cái như vậy là có thể huề nhau? Trên thế giới này nào có chuyện đẹp như vậy!"
Một giây sau hắn liền đưa tay kéo khăn lông trên người Hàn Văn Quân!
Hàn Văn Quân mở to mắt, cô ta biết Liễu Kiệt muốn làm gì rồi, nhưng nam nhân cô ta hiện tại buồn nôn nhất chính là Liễu Kiệt, làm sao sẽ nguyện ý để cho Liễu Kiệt đụng, "Anh điên rồi sao! Dừng tay, anh buông tôi ra! Buông tôi ra!" Cô ta liều mạng giãy dụa phản kháng, móng tay xinh đẹp thậm chí ở trên mặt Liễu Kiệt để lại vết cào, có một đường thậm chí còn chảy máu.
Liễu Kiệt mỗi lần bị kích thích, động tác liền càng thêm thô bạo, bộp bộp mấy cái tát liền đánh Hàn Văn Quân thành thực rồi, Hàn Văn Quân nước mắt chỉ rơi, nhưng là không có biện pháp.
......
Liễu Dật đầy mặt tươi cười cùng Liễu Lăng Phong khuôn mặt sương lạnh lúc trở lại Liễu Kiệt đang mặc quần áo, hắn lạnh lùng nói nói với Hàn Văn Quân trên mặt đất: "Lúc trước không phải là muốn ly hôn với tôi sao, cái này không cần cô giục tôi liền đáp ứng cô, đợi tôi gọi điện thoại cho luật sư, hôm nay liền ký! Cái này cô hài lòng chưa? Hàn đại tiểu thư!"
Hàn Văn Quân nằm nghiêng trên mặt đất không nhúc nhích, cả người đầu óc đều là trống không.
"Ha ha, còn giả vờ chết với tôi." Liễu Kiệt khinh miệt nhìn lướt qua, "Dù sao không ly cũng phải ly, ôn thần giống như cô nhà chúng tôi cúng không nổi, tôi thật sự là ngã hỏng tám đời rồi!" Nói xong liền chỉnh chỉnh cổ áo ra khỏi phòng.
Ở cửa một người giúp việc cũng không có, lúc trước nghe được Hàn Văn Quân la cứu mạng mấy người tới, bị Liễu Kiệt lớn tiếng mắng rời đi, sau đó liền không ai dám nhích tới gần nữa, bọn họ còn nói thầm, nói Liễu Kiệt sao có gan, trong nhà này đều biết Liễu gia nịnh bợ Hàn Văn Quân.
Liễu Kiệt thậm chí còn uy hiếp Hàn Văn Quân, nói nếu như tiếp tục la liền bảo mọi người vây xem, xem ai mất mặt hơn, cho nên Hàn Văn Quân liền yên tĩnh.
Liễu Kiệt vừa xuống lầu liền phát hiện Liễu Lăng Phong và Liễu Dật trở lại, nhìn thấy Liễu Dật mặt mày hớn hở hắn liền tức không đánh lại được, hôm nay hắn thật đúng là ném mặt rồi, tiện nghi toàn bộ nhường cho đối phương chiếm!
Liễu Lăng Phong nhìn thấy con trai nhỏ liền một trận đau lòng, nhưng cuối cùng vẫn là không nói gì, mang theo Liễu Dật Nghê Minh Nguyệt cùng luật sư tới thư phòng, Liễu Kiệt hỏi ông chuyện gì ông cũng không nói gì, chuyện chuyển nhượng cổ phần này liền tạm thời không nói, tránh cho nháo lên khó coi, chờ chuyện làm xong rồi cũng là tất cả đều kết thúc rồi, nháo cũng vô dụng.
Liễu Kiệt ban đầu không rõ, nhưng nghĩ một chút liền nghĩ minh bạch rồi, ở bên ngoài thư phòng đập cửa tới bồm bộp, nhưng là vô dụng, người ở bên trong nên thế nào vẫn là thế đó, cửa thư phòng chắc chắn lắm.
Sau một tiếng Liễu Dật và Nghê Minh Nguyệt vẻ mặt tươi cười đi ra, hai người bọn họ thật lâu cũng không cười tới thư thái như vậy rồi, Liễu Kiệt đụng vào tách hai bọn họ ra đi tìm Liễu Lăng Phong phía sau bọn họ, sau đó vội vàng nói: "Cha, người làm gì rồi, cha có phải đem cổ phần của công ty cho hắn rồi hay không!"
Liễu Lăng Phong thở dài, "Yên tâm đi, con cũng có phần, con cũng là con trai ta, ta sao cũng không thể để con không có phần nào cả, A Dật cũng không phải người không có đạo lý như vậy."
"Con cũng có phần là bao nhiêu?!" Liễu Kiệt quả thực muốn điên rồi!
Cho dù ai bị a túm lấy hỏi đều sẽ không vui vẻ, Liễu Lăng Phong cũng có chút tức giận, "A Dật vốn là người thừa hợp tiêu chuẩn, ta cho nó nhiều hơn thì sao! Con nếu không vui, vậy phần kia của con cũng không cần cho con nữa, dù sao phần kia của con vẫn còn ở chỗ ta, hôm nay con liền thu dọn đồ đạc cùng mẹ con chuyển đi, sau này sau này chủ trạch có thể không đến liền không đếm, ít thêm phiền toái cho ta!"
"Còn có, sớm một chút ly hôn với cô vợ tốt kia của con đi, Liễu gia chúng ta cúng không nổi pho tượng Phật cô ta, thật là sao chổi!"
Ông nói kháy xong liền rời đi, mặc dù thảo luận thành công dự án lớn, nhưng ông hôm nay thật sự mệt chết đi, cả người đều mệt, cảm giác thoáng cái già hơn rất nhiều tuổi.
Chuyện của Liễu gia tạm thời không đề cập tới, Thẩm Ninh lúc trước nhận được điện thoại của Liễu Dật, nói có chuyện rất quan trọng tìm tới anh, nửa giờ sau, nhưng anh đợi mấy tiếng nữa cũng không gặp được người, cho người gọi ba bốn cuộc điện thoại cũng không ai nhận, Thẩm Ninh lo lắng gần chết, còn tưởng rằng Liễu Dật nửa đường xảy ra chuyện gì.
Qua hai tiếng điện thoại mới gọi thông, Liễu Dật ở trong điện thoại hưng phấn nói chuyện dự án hợp tác, cách điện thoại Thẩm Ninh đều có thể cảm nhận được tâm tình kích động của đối phương.
"Tốt lắm tốt lắm, tôi biết rồi, chuyện này không phải là vừa bắt đầu liền quyết định xong rồi sao, anh có cái gì tốt hưng phấn a, chuyện này quan trọng, không trách được anh muốn thả tôi chim bồ câu." Thẩm Ninh cảm thấy Liễu Dật quả thực ấu trĩ, không phải là sớm đã biết kết cục sao.
"Cậu không hiểu, biết tương lai cùng xảy ra thực sự cảm giác hoàn toàn không giống!" Liễu Dật không biết nên hình dung như thế nào tâm tình của mình bây giờ, hắn quả thực vui tới mức muốn ở trên trời phi một vòng.
"Được rồi, được rồi, không giống." Thẩm Ninh lười cùng hắn tranh luận, "Anh lúc trước không phải nói có việc muốn nói với tôi sao, chuyện gì a?"
"Nha nha, đúng rồi, tôi bận quá còn chưa kịp nói với cậu, cậu còn nhớ bức tranh cậu lần trước tặng cho tôi không?" Ngữ khí Liễu Dật còn hưng phấn hơn hồi nãy.
"Nhớ a, anh không chỉ từ chỗ tôi lấy một bức tranh thôi sao tôi sao không nhớ rõ, thế nào?"
"Tôi lấy danh nghĩa của cậu mang đi dự thi rồi, cậu đoán thế nào?"
"...... Anh đúng nói với tôi đoạt giải rồi."
"Đúng vậy a, nhưng không chỉ đoạt giả đâu! Triển lãm mỹ thuật toàn quốc giải bạc!" Liễu Dật mặt mày hớn hở, "Tôi nhớ cậu trước kia từng được giải cao nhất chính là giải đồng, tôi nhớ không sai đi?"
"Sao có thể, anh có phải lầm rồi hay không?" Thẩm Ninh căn bản không tin, "Bức tranh kia tôi nhắm mắt vẽ đấy, sao có thể đoạt giải, anh đừng nói bậy bạ."
"Cậu không biết tôi biết a, tôi lúc đầu đã nói rồi, bức tranh kia của cậu rất đẹp, rất tuyệt, đó là tôi lần đầu tiên có kích thích muốn mua tranh của cậu đấy, vừa nhìn chính là tác phẩm tốt! Hiện tại sự thật chứng minh, ánh mắt của tôi không tệ, mọi người cũng đều cho là như thế!"
"Sao, sao có thể......" Thẩm Ninh cầm điện thoại cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
"Cậu có thể không tin mắt tôi, nhưng cậu đoạt giải là sự thật, cậu luôn phải tin tưởng ánh mắt của ủy ban phê bình đi?" Liễu Dật cầm lấy bức tranh của Thẩm Ninh đi dự thi chính là muốn cho Thẩm Ninh thoát khỏi bóng ma thoát khỏi, Thẩm Ninh vẫn cảm thấy mình không nhìn thấy cái gì cũng tệ, một họa sĩ nhìn không thấy đó chính là phế vật.
Nhưng là bây giờ sự thật chứng minh, không nhìn thấy thì sao, Thẩm Ninh vẫn là như vậy có thể vẽ, thậm chí nhận được đánh giá tốt hơn so với trước kia, vậy căn bản không cần tự ti, bất kể lúc nào anh cũng là ưu tú như vậy.
Đây chính là sự thật Liễu Dật muốn để Thẩm Ninh biết, "Cậu vô luận nhìn thấy hay là không nhìn thấy, đều là ưu tú, đều có thể được khẳng định của mọi người, cậu còn sợ cái gì? Cậu còn sợ Hạ Lập Nhân xem thường cậu sao? Còn sợ cậu ấy thất vọng với cậu sao? Còn sợ cậu ấy từ từ mất đi kiên nhẫn với cậu sao? Cậu chỉ là không nhìn thấy, cái khác cậu đều không có mất đi, cậu còn có thể tiếp tục vẽ, cậu còn có thể một lần nữa cùng cậu ta chung một chỗ!"
Thẩm Ninh đầu bên kia điện thoại một cậu đều không nói ra được, anh không biết nên nói cái gì, trong khoảng thời gian ngắn anh căn bản không tiêu hóa được sự thật này, trên thực tế anh đến bây giờ còn đang hoài nghi tính chân thật của giải thưởng này, anh sao có thể đoạt giải, không thể nào!
"Ê! Ê! Nói chuyện a Thẩm Ninh!" Liễu Dật la to thế nào đối phương cũng không phản ứng, "Được đi, tôi trực tiếp tới một chuyến được rồi, cậu thật là đủ làm khổ."
Lúc Liễu Dật đến nhà Thẩm Ninh Thẩm Ninh đang ngồi ở phòng khách cắn ngón tay, anh căn bản là không tin lời Liễu Dật, được, cho dù thật sự đoạt giả, anh cũng cảm thấy là may mắn, dù sao anh là khách quen của triển lãm mỹ thuật toàn quốc, anh còn trẻ, qua được mấy lần giải đồng, không khí nghệ thuật trong nước kỳ thật là có vài quy tắc ngầm, có lúc cần xếp tư lịch, còn phải có người thổi phồng, nghệ thuật cũng là cần thao tác thương mại, tư lịch của anh không sai biệt lắm đã đủ rồi, năm nay dự thi để cho anh được chút thứ hạng tốt hoàn toàn có khả năng, có lẽ căn bản không liên quan tới tác phẩm.
Nói cho cùng anh vẫn là không tự tin, anh căn bản không cảm thấy thứ mình nhắm mắt lại vẽ ra có thể đoạt giải.
Anh đối với bức tranh kia ấn tượng rất sâu sắc, khi đó anh còn có thể nhìn thấy, nhưng đã luyện tập nhắm mắt vẽ rồi, lúc vẽ bức tranh kia Liễu Dật trợ thủ cho anh, anh lúc đó khổ sở trong lòng, tâm tình có chút bị đè nén và tuyệt vọng, lúc vẽ hoàn toàn là tùy tính mà làm, căn bản không có bao suy tư, trong lòng nghĩ cái gì liền biểu đạt ra cái đó, không nhìn bàn vẽ, tự nhiên cũng thể hiện không ra kỷ xảo đặc biệt gì, bố cục cũng giống như dự đoán kém hơn rất nhiều, rất lăng loạn.
Loại tranh này sao có thể sẽ tới trình độ đoạt giải.
Anh làm người vẽ ra bức tranh tác phẩm cũng không có cảm thụ đặc biệt gì, nhưng là Liễu Dật toàn bộ hành trình vây xem lại cảm thấy cực kỳ rung động, cây nấm nhỏ trong đêm trước cơn bão táp tràn đầy sức sống, sắc thái cùng sáng tối đối lập mãnh liệt, Liễu Dật thích vô cùng.
Hắn đặt tên cho bức tranh này là "Tuyệt vọng", nhưng sức sống của bức tranh này kỳ thực biểu hiện ra lại là mơ hồ, nhìn bức tranh lại nhìn cái tên càng có cảm giác chấn động, Liễu Dật không biết, ủy ban phê bình đều chỉ nhìn nhãn đầu tiên liền cho bức tranh này trúng tuyển.
Thành thật mà nói, bọn họ thậm chí cảm thấy bức tranh này hẳn là đạt giải vàng, bọn họ cũng không biết Thẩm Ninh sao đột nhiên lại đổi phong cách, kỹ xảo trước kia đều đặc biệt tốt, cơ sở xây dụng tới phi thường tố, tác phẩm mới này liền rất kỳ quái, quả thực giống như là thay đổi một người, kỷ xảo rất trúc trắc, cùng mấy tác phẩm khác lúc trước có chút chênh lệch xa.
Nhưng bỏ qua kĩ xảo, bọn họ nhất chí cho là đây là tác phẩm tốt nhất tại triển lãm mỹ thuật lần này!
Cho nên cuối cùng cho Thẩm Ninh giải bạc.
Đáng tiếc Thẩm Ninh căn bản là không tin tài nghệ của mình như vậy có thể đoạt giải, anh là tốt nghiệp học viện Mỹ chuyên ngành tốt nhất, kỹ xảo đối với anh mà nói phi thường quan trọng, bức tranh kia không có chút kỹ xảo nào có thể nói, ngay cả anh căn bản không thể thừa nhận, đây chính là cái gọi là trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường đi.
Thứ anh đã kiên trì Liễu Dật căn bản không hiểu, cái gọi là kỹ xảo hay không, hắn chỉ biết là Thẩm Ninh vẽ rất tốt, nhưng anh mài phá miệng lưỡi Thẩm Ninh cũng không cách nào tiếp nhận, cuối cùng chỉ có thể nói: "Tôi với cậu nói không rõ, trở về tôi mời người bên triển lãm mỹ thuật tới nói với cậu, cậu nói cậu sao lại biệt nữu như vậy a, đoạt giải không phải là chuyện tốt sao, cậu thành thành thật thật nhận lấy là được rồi, sao nghĩ tới nhiều như vậy, tranh của cậu mọi người đều thích, sao lại không được, cậu còn có thể trải qua cuộc sống trước kia, cậu và Lập Nhân còn có thể tiếp tục cùng một chỗ, này không được sao?"
Thẩm Ninh căn bản nghe không vào, anh đây là tâm bệnh, Liễu Dật nói ba xạo căn bản thuyết phục anh không được.
Liễu Dật quả thực buồn bực chết rồi, hắn còn tưởng rằng Thẩm Ninh nghe được tin tức sẽ cao hứng, không nghĩ tới hoàn toàn ngược lại, hắn thở phì phò ra khỏi phòng khách gọi điện thoại cho Hạ Lập Nhân, nhìn đồng hồ, hiện tại Hạ Lập Nhân có thể còn chưa lên máy bay, hắn muốn chia sẻ tin tức tốt Thẩm Ninh đoạt giải này.
Kỳ thực Hạ Lập Nhân đã lên máy bay, lúc máy bay chuẩn bị bay rồi nhận được điện thoại của Liễu Dật.
"Alo, sao lúc này gọi điện thoại, tớ đã lên máy bay rồi, có chuyện gì sao?" Hạ Lập Nhân tâm nói có việc sao vừa nãy không nói, vừa nhìn thấy mặt, công việc của hắn hôm nay đặc biệt nhiều, ở trên máy bay còn phải làm việc đấy, bận rộn tới không xong, "Có việc thì nhanh nói, tớ đây lập tức không thể nói chuyện."
Liễu Dật liền vội vã chia sẻ tin tức tốt Thẩm Ninh đoạt giải một lần, hắn quá hưng phấn, huyên thuyên xổ một tràng, chờ lúc hắn nói xong trong máy bay đã thông báo mọi người tắt điện thoại rồi, sau đó hắn liền mất liên lạc với Hạ Lập Nhân.
Hắn chỉ khi nhiệm vụ hoàn thành, cúp điện thoại liền cao hứng vào nhà, mặc dù bộ dáng Thẩm Ninh hình như không quá có thể tiếp nhận, nhưng đoạt giải là sự thật, hôm nay song hỷ lâm môn, phải hảo hảo ăn mừng một chút, hắn mua không ít đồ.
Hạ Lập Nhân cúp điện thoại ở tại chỗ phát ngốc.
Thẩm Ninh đoạt giải rồi.
Theo lý hắn hẳn là cao hứng, nhưng hắn lại một chút cũng không vui nổi, trong lòng quả thực giống như là rơi vào hầm băng.
Bởi vì Thẩm Ninh đã nói với anh, cùng anh ở chung một chỗ căn bản không có linh cảm, tiếp tục ở chung một chỗ đoán chừng sau này đều vẽ không ra được nữa.
Nhưng bây giờ đoạt giải rồi, này có nghĩa là gì!
Thẩm Ninh đã thoát ra khỏi "Bóng ma" của hắn, Thẩm Ninh đã an toàn buông hắn xuống rồi!
Thậm chí càng hỏng bét hơn chút, Thẩm Ninh đã yêu người khác, một người có thể mang đến cho em ấy linh cảm!
Hạ Lập Nhân cố gắng làm cho mình gắng giữ tỉnh táo, không, sẽ không, nếu như Thẩm Ninh thật sự có thể cùng người khác có cái gì, Liễu Dật sẽ  không cái gì đều không nói, nhất định sẽ nói cho hắn biết!
Bất quá có lẽ Thẩm Ninh chẳng qua là có người trong lòng, hiện tại còn chưa có cùng đối phương ở chung một chỗ, tình yêu mới nhất định sẽ mang đến linh cảm mới, cho dù chỉ là thầm mến!
Nếu như là như vậy, hắn liền một chút chỗ trống vãn hồi cũng không có!
Thời gian tiếp theo Hạ Lập Nhân cái gì cũng không làm, cả người hắn đều lâm vào trong khủng hoảng, hắn thậm chí muốn hiện tại liền xuống máy bay, hắn không muốn đi Anh nữa, tâm tư hắn hiện tại hoàn toàn không có ở trên công việc, hiện tại chỉ muốn chạy tới trước mặt Thẩm Ninh hỏi rõ ràng một chút, hỏi em ấy có phải yêu người khác rồi hay không!
Nhưng lý trí nói cho hắn biết không thể, hắn và Thẩm Ninh đã chia tay rồi, hắn có tư cách gì mà tới hỏi.
Cho dù hỏi, cũng chỉ là tâm nhét mà thôi, vậy còn không bằng cái gì cũng không biết.
Từ lúc máy bay cất cánh tới lúc hạ xuống, Hạ Lập Nhân công việc gì cũng không làm, trong đầu hắn đều là chuyện Thẩm Ninh đoạt giải, lúc trên máy bay đặc biệt muốn biết Thẩm Ninh rốt cuộc là nghĩ như thế nào, nhưng máy bay hạ xuống hắn lại không dám gọi điện thoại, hắn sợ nghe được lời mình không muốn nghe.
Hắn vẫn luôn cho rằng lâu như vậy rồi, mình đã làm xong chuẩn bị Thẩm Ninh di tình biệt luyến, nhưng khi chuyện thật phải phát sinh, hắn phát hiện mình vẫn như cũ là không thể tiếp nhận, hắn căn bản không cách nào nhịn được Thẩm Ninh cùng người khác ở chung một chỗ!
Lần này đi theo Hạ Lập Nhân đi công tác vẫn là Đường Tuyết, cô lúc trên máy bay đã cảm thấy boss nhà mình quái dị, nhưng cô vẫn không dám lên tiếng, máy bay hạ cánh lại thấy boss vẫn cầm điện thoại không rời mắt, điện thoại di động này có thể nở ra hoa hay là như thế nào, cũng không phải thứ hiếm lạ gì, có cái gì đẹp, chẳng lẽ là đang đợi điện thoại của ai?
"Hạ đổng." Sau khi lên xe công ty tới đón Đường Tuyết rốt cục không nhịn được lên tiếng, "Tôi báo cáo chuẩn bị với anh một chút hành trình kế tiếp hôm nay, nội dung vừa nãy ở trên máy bay phải hoàn thành phải dời về sau, anh xem đặt mấy giờ thì được, anh tiếp theo còn có......" Cô nghiêm túc cẩn thận đem chuyện kế tiếp Hạ Lập Nhân cần làm đều báo một lần.
Nhưng lúc báo cáo một nửa chỉ thấy Hạ Lập Nhân cau mày khoát khoát tay, "Ngừng, đều đẩy tới ngày mai đi, hôm nay tôi cái gì cũng không muốn làm, trực tiếp đi Trà Trang đi, tôi có chút mệt."
Trà trang là tên gọi tắt, đây là một trang viên Hạ Lập Nhân cũng là ở vùng ngoại thành Luân Đôn mua, chủ nhân trước là làm rượu nho buôn bán, trong trang viên đều là nho, Hạ Lập Nhân sau mua đem một phần vườn nho đổi thành Trà Thụ Viên, sau đó vẫn gọi nó là Trà Trang, hắn tới Anh trên căn bản đều ở đây, quá bận mới sẽ ở khách sạn trong trung tâm thành phố, không khí Luân Đôn quá tệ, hắn có khiết phích còn có chứng bắt buộc rất nghiêm trọng, trong thành phố có thể không ở liền không ở.
Đối mặt với tùy hứng của Hạ Lập Nhân Đường Tuyết chỉ có thể bĩu bĩu môi làm theo, ngày mai ngày nài, ngày mai có công việc khác được chứ, như thế nào dồn tới cùng một chỗ a, bất quá boss vui lòng cô cũng không còn biện pháp.
Mấy ngày sau Hạ Lập Nhân mặc dù có công việc, nhưng luôn là không yên lòng, hắn vẫn không dám gọi điện thoại cho Thẩm Ninh xác nhận, ngay cả dũng khí gọi cho Liễu Dật hỏi thăm tin tức đều không có, hắn cảm giác mình quá kinh sợ rồi, nhưng hắn chính là không dám, hắn thậm chí ngay cả dũng khí đi tặng quà chúc mừng cũng không có, bởi vì Thẩm Ninh đã nói với hắn, nói vĩnh viễn cũng đừng đi tìm anh nữa.
Liễu Dật không phải là con giun trong bụng Hạ Lập Nhân, đương nhiên không biết xoắn xuýt của Hạ não tàn, hắn ở nhà Thẩm Ninh một mặt ăn mừng cho Thẩm Ninh sau đó lại bắt đầu bận rộn, dự án hợp tác chính thức bắt đầu, hắn biến thành phân thân không đủ, căn bản không có thời gian và tinh lực quản chuyện khác.
Hơn nữa trong nhà hắn gần đây cũng nháo tới lợi hại.
Một tự nhiên chính là cổ phần chuyển nhượng trước đây, mẹ con Liễu Kiệt quả thực muốn điên rồi, Liễu Lăng Phong bảo bọn họ chuyển đi, bọn họ đâu chịu, cái gì cũng không động, liền ỳ không đi, ngày nào cũng ầm ĩ với Liễu Lăng Phong, hiện tại cũng không phải vì cổ phần trong tay Liễu Dật, dù sao đã đến trong tay Liễu Dật rồi, làm sao cũng không thể là của bọn họ nữa, bọn họ nhớ thương chính là của trong tay Liễu Lăng Phong.
Mẹ con Liễu Kiệt cả ngày quấn Liễu Lăng Phong, bảo ông cũng chuyển nhượng phần kia cho Liễu Kiệt, cùng là con, một là đã cho thật sự rồi, một chỉ là nói mà thôi, ai biết sau này sẽ ra sao, bọn họ phải cầm tới tay mới có thể an tâm.
Liễu Lăng Phong quả thực muốn tức chết rồi, tâm nói tôi còn chưa chết đâu! Hiện tại cấp tốc cho Liễu Dật là bất đắc dĩ được chứ!
Nhưng mẹ con Liễu Kiệt đâu chịu nghe, dù sao chính là muốn Liễu Lăng Phong đối xử bình đẳng, mau sớm xử lý thủ tục chuyển nhượng, Liễu Lăng Phong đau cả đầu, ông vẫn thương con trai nhỏ, cảm thấy con vừa thân mật vừa hiểu ông, nhưng bây giờ xem ra, đây là giấu tới tốt a, trong lòng cũng luôn tính kế a!
Bất quá tức thì tức, Liễu Lăng Phong cũng không nỡ thật sự tức giận với Liễu Kiệt, dù sao thương yêu đã nhiều năm như vậy, nhưng ông tiếp tục chia, cổ phần trong tay sẽ không còn dư lại bao nhiêu, vậy ở trong công ty còn nói xen vào được sao, cho nên ông không nỡ chia bây giờ, cho nên vẫn luôn nhây a nhây như vậy.
Một chuyện khác cũng làm ầm ĩ tới đặc biệt lợi hại, còn lên tin tức, chính là đại chiến ly hôn của Hàn Văn Quân và Liễu Kiệt.
Hàn Văn Quân vốn là không hiếm lạ gì tiền của Liễu gia, nhà mẹ đẻ của cô ta không thiếu tiền, cô ta cũng không thiếu tiền, nhưng lúc trước Liễu Kiệt đối với cô ta như vậy, đánh cô ta không nói, còn đối với cô ta "Hôn nội cưỡng gian", quả thực không bằng cầm thú! Cô ta tuyệt đối sẽ không tha thứ cho Liễu Kiệt, cô ta tâm muốn xé Liễu Kiệt đều có, đời này chưa từng khuất nhục như vậy được chứ, chuyện Liễu Kiệt làm so với lúc trước Hạ Lập Nhân làm với cô ta xấu xa hơn vô số lần!
Tôi mới sẽ không để cho anh sốn dễ chịu! Tôi không thiếu tiền, nhưng tôi cũng muốn khiến anh băng huyết a! Cho dù ném trong nước, cho dù cho chó ăn, cũng không muốn tiện nghi tên tra Liễu Kiệt này!
Cho nên song phương liền trên phương diện tài sản triển khai đấu tranh kịch liệt, tình hình chiến đấu đối với Hàn Văn Quân tương đối có lợi, dù sao Liễu Kiệt có xì căng đan bên ngoài quấn thân, như thế nào cũng là đuối lý, Hàn Văn Quân nắm điểm này không tha, chính là muốn từ trong tay Liễu Kiệt đào tiền, bằng không cô ta sẽ không ký.
Liễu Kiệt đương nhiên không chịu đáp ứng, hắn cảm thấy là mình thua thiệt, Hàn Văn Quân hại thảm hắn, hắn cũng phải hỏi Hàn Văn Quân phí tổn thất tinh thần, còn bỏ tiền ra, đừng nói cửa, ngay cả cửa sổ cũng không có! Không tiếp tục đánh đã là hắn hạ thủ lưu tình rồi!
Gần đây Liễu gia có chút náo nhiệt, vì hai chuyện này kéo ép kéo không ngừng.
Liễu Dật cũng là muốn chuyển đi ẩn núp thanh tĩnh, nhưng bị Nghê Minh Nguyệt khuyên, nói là hiện tại cổ phần trong tay hắn so với Liễu Lăng Phong đều nhiều hơn rồi, làm gì còn chỗ cho người khác.
Căn nhà này mặc dù hiện tại còn chưa dưới danh nghĩa của hắn, nhưng sau này chắc chắn sẽ là vậy, hắn chuyển ra chẳng phải là để cho mẹ con Liễu Kiệt chiếm đoạt.
Nghê Minh Nguyệt kiên quyết không đồng ý, Liễu Dật không thể làm gì khác hơn là lưu lại, hắn hiện tại trên căn bản đại đa số thời gian đều ở công ty, thỉnh thoảng còn có thể ở tại công ty, về nhà cũng chỉ là ngủ một giấc, nhưng có đôi khi ngủ tới nửa đêm còn sẽ bị đánh thức, kéo ép trong nhà không có quan hệ gì với hắn, nhưng hắn cũng phiền a.
Chuyện của công ty, chuyện trong nhà, Liễu Dật áp lực khổng lồ, cũng luôn không có công phu chiếu cố tới chuyện Thẩm Ninh và Hạ Lập Nhân.
Thẩm Ninh vẫn như cũ là không tin mình có thể đoạt giải, Liễu Dật cũng lười đi giải thích với anh, anh đã quyết định, lần sau nhất định phải cầm tranh của Thẩm Ninh đi tham gia thi đấu quốc tế, bằng không thật sự không cách nào thuyết phục, Thẩm Ninh giống như nước vào trong não như thế nào cũng cảm giác mình bị quy tắc ngầm!
Hạ Lập Nhân thì vẫn lo lắng Thẩm Ninh di tình biệt luyến, nhưng lại cái gì cũng không dám hỏi, Liễu Dật quá bận, căn bản không phát hiện là lạ ở chỗ nào, cho nên hiểu lầm này liền tạm thời cứ như vậy tiếp tục duy trì......
Hàn Văn Quân biết Thẩm Ninh đoạt giải đã là 2 tuần lễ sau rồi, cô ta cùng Liễu Kiệt kéo 2 tuần lễ, mời luật sư, còn dùng lực lượng trong nhà, rốt cục cắt không ít thịt của Liễu Kiệt, mặc dù còn chưa đủ giải hận, nhưng là miễn cưỡng có thể bù đắp tâm tình rồi.
Nhưng ký hôm sau cố ta liền nhìn thấy tin tức Thẩm Ninh đoạt giải!
Cô ta ban đầu còn tưởng là trùng tên trùng họ, bởi vì Thẩm Ninh không nhìn thấy, anh ta sao có thể đoạt giải, trừ phi là dùng tác phẩm trước kia.
Cô ta trước tiên muốn chính là vạch trần Thẩm Ninh, cô ta cảm thấy Thẩm Ninh nhất định là tìm người làm thương thủ (*) rồi, nhưng cô ta điều tra được tư liệu tác phẩm đoạt giải, nói là mấy tháng trước mới vẽ, thời gian này có chút mơ hồ, lúc ấy hình như Thẩm Ninh còn có thể nhìn thấy.
((*) thương thủ: người làm hộ người khác, ví dụ như thi hộ, làm bài hộ,......  trong hoàn cảnh này là vẽ tranh hộ)
Hàn Văn Quân có chút cầm không được, nếu như không thể một súng bắn chết khiến Thẩm Ninh "chạy trốn", vậy thì đánh rắn động cỏ rồi, Thẩm Ninh nếu như lúc đó phong bút, cô ta liền vĩnh viễn mất đi cơ hội!
Làm sao bây giờ, nghĩ chủ ý......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.