Ba mươi phút sau, xe dừng tại bãi đỗ.
“Không ai truy hết sao?” Lương Thiểu quay đầu lại nhìn. Từ lúc học lái xe đến giờ chưa từng lái nhanh như vậy.
Hoàn hảo, phía sau không có người đuổi theo.
Bãi đỗ xe vẫn như ban sáng, yên tĩnh, âm u, không ánh sáng. Lương Thiểu hiện tại đột nhiên thả lỏng, hư thoát ngã vào ghế.
Sau đó, y tắt đèn xe.
Sở Thiên Tiếu bộ dáng như phát hiện tân đại lục chỉ vào kính xe: “Nhìn xem, có một cái lỗ.”
Trên cửa kính thượng một vết đạn hoàn mỹ. Một cái lỗ tròn, xung quanh tứ tán ra vết nứt.
Sở Thiên Tiếu di tay vào cái lỗ, đến cúi ngón tay, cảm khái nói: “Giống như cúc hoa bị đâm mạnh a.”
Lương Thiểu nghiêng đầu nhìn thoáng qua “Đây xuất hiện lúc nào?” Chú tâm lái xe không có để ý.
“Tôi cũng không biết.”
Lương Thiểu nhìn vết đạn, lại nhìn một chút phía dưới bụng Sở Thiên Tiếu thấm ra dịch thể đỏ thẫm. Y sắc mặt nhất thời như cao thủ võ lâm bị đâm xuyên ngực.
“Anh lẽ nào hoàn toàn không só cảm nhận?”
“Ách…Cậu nói như thế hình như có điểm đau nhức.”
Lương Thiểu khẩn trương liếm môi, tìm kiếm trong bao dụng cụ, xé ra một gói “Áo mưa coi như có thể cầm máu đi?”
“Không nên, thắt lưng tôi rất thô…” Sở Thiên Tiếu cười đẩy tay Lương Thiểu ra, nhắm mắt lại.
Rõ ràng chỉ có hơn hai thước, tuy rằng áo mưa nhìn có vẻ không đủ dài, thế nhưng……lúc này đâu thể cười nhạt là xong.
Lương Thiểu cảm giác mình khóc không ra nước mắt.
Sở Thiên Tiếu mở mắt “Quên đi, nếu đã lỡ xé, vậy cứ mặc cho tại hạ đi…”
“Chúng ta bây giờ đến bệnh viện.” Lương Thiểu bốc hoả.
“Không còn kịp rồi, phí thời gian không bằng nghe tôi nói di ngôn. Hơn nữa, cậu định kiếm củi ba năm thiêu một giờ hay sao? Trong túi tiền có đến mười vạn.”
“Vậy anh có di ngôn gì?”
Sở Thiên Tiếu từ cổ họng phát ra vài tiếng rên rỉ như đang làm tình, “Khẩu giao cho tôi đi.”
¥%#@*
Thế nhưng, trong xe tràn ngập vị đạo…hình như là sốt cà chua.
Sở Thiên Tiếu phì cười lượm cái bình đặt ở kế bên. “Không đùa cậu nữa, sáng sớm tôi tại phòng bếp chỉ tìm được thứ đồ ăn này, ai kêu cậu vừa rồi lái quá nhanh?”
“Vậy cái lỗ trên kính là chuyện gì xảy ra?”
“Không cẩn thận cướp cò thôi…..”
Sau đó, Sở Thiên Tiếu như ác lang vồ mồi áp xuống.
Kịch liệt khẩu lộn xộn, thở dốc.
“Tôi…có một kế hoạch mới, cậu có muốn nghe không?”
“Ừ?”
“Chúng ta cướp một sọt cà rốt nha?”