Lạc Dư lạnh mặt lườm hắn một cái, tên này muốn chết, tay đặt ở đâu vậy hả?
Huyết Nham xấu hổ kho khụ một tiếng, đến kho hắn quay lại nhìn cái cây cổ thụ khiến hắn bị mắng sắc mặt lập tức trở nên lạnh băng.
- Chết đi.
Này thì chia rẽ này, ta cho ngươi chia rẽ.
Thanh hắc kiếm trong tay Huyết Nham đâm mạnh vào ma đan của ma thụ, hắn đường đường là Đại thừa kì đỉnh phong mà lại bị một cái cây Đại thừa sơ kì chơi đến quay vòng vòng, đáng giận.
Lạc Dư ngồi một bên quan sát, cậu đi khắp nơi suốt ba năm cũng không thấy nổi vài tên Luyện hư kì, đằng này vừa gặp lại nam chủ thì một con Đại thừa kì mò đến.
Không lẽ tiểu đồ đệ này của cậu mang hào quang thu hút phiền phức?
Một lúc sau Huyết Nham liền giải quyết xong một con Đại thừa kì.
- Sư tôn, ma đan của nó, cho người.
Huyết Nham đưa một viên ma đan màu đỏ cho Lạc Dư.
- Ta lấy cái thứ này làm gì, đối với ngươi có tác dụng rất lớn.
Lạc Dư đẩy viên ma đan về phía Huyết Nham.
- Cất đi đi.
Lạc Dư quay đầu đi ra khỏi khu rừng, Huyết Nham cất viên ma đan xong liền đuổi theo, sư tôn nói không sai, ma đan đối với hắn có tác dụng thực sự rất lớn, dù gì thì có mấy khi gặp được loại ma thụ này đâu.
Hai người ra khỏi khu rừng, Lạc Dư không có y định quay trở lại nhà bà lão cùng nam nhân trung niên kia.
- Sư tôn, người đến ma cung của ta chơi đi ~
Huyết Nham chạy tới bên cạnh Lạc Dư mè nheo.
- Không đi.
Người nào đó nghe thấy đến ma cung lập tức từ chối, đến đó làm gì, không phải cậu chưa từng đến đó, xấu chết đi được, không khí xung quanh toàn màu xám đen, mặt trời cũng là màu đỏ, có gì hay đâu chứ.
- Vậy người cho con đi theo người được không, con không muốn trở lại ma cung.
Hắn không muốn lạc mất sư tôn một lần nữa, lúc trước hắn đồng ý lên làm ma tộc chi chủ là vì để trả thù sư tôn.
Hắn muốn cho người biết, hắn không vô dụng, hắn là kẻ mạnh nhất.
Nhưng... Bây giờ trong lòng hắn không còn cái thứ gọi là thù hận nữa, hắn, yêu sư tôn của mình mất rồi.
- Tùy ngươi.
Huyết Nham nhìn bóng lưng lãnh đạm, cô đơn đằng trước mỉm cười, từ giờ dù sư tôn có nói thế nào thì hắn cũng không rời xa người nữa, không bao giờ.
- Hì hì, sư tôn đợi con với.
Huyết Nham chạy đến đi song song với Lạc Dư.
- Sau này ngươi không được làm hại ta đâu đấy.
Huyết Nham cong mắt cười:
- Không có đâu.
Dù hắn bị chính tay sư tôn giết chết, hắn cũng sẽ không ra tay với người.
Lạc Dư nhìn Huyết Nham, khóe miệng hơi nhếch lên, tâm trạng không tệ vươn tay xoa đầu hắn.
- Ngoan lắm.
Huyết Nham dụi dụi đầu vào trong lòng bàn tay Lạc Dư.
- Sư tôn, giờ chúng ta đi đâu.
Lạc Dư suy tư, cậu đột nhiên nhớ ra cái gì đó.
- Ngươi muốn đi cùng ta vậy ma tộc phải làm sao? Ngươi là chủ của bọn họ đấy, không nên theo một người như ta mới phải.
Huyết Nham không thèm quan tâm, hắn vung tay càn quấy nói:
- Ma tôn gì gì đó con không làm nữa, lát nữa con sẽ Ma thư, nói với đám người đang lo sốt vó kia một câu, kêu bọn họ tìm người mới.
Lạc Dư cười gượng, tên nhóc này thật dám chơi.
- Sau này hối hận thì đừng có đến tìm ta.
Huyết Nham nhe răng cười, mắt cong cong nhìn Lạc Dư.
- Không đâu, chỉ cần người ở bên con thì cả đời này cũng sẽ không hối hận, cũng sẽ không rời người nửa bước, ma tôn gì đó, không làm.
Lạc Dư bật cười, Huyết Nham bây giờ thật khác lúc trước, cũng khác so với nguyên tác rất nhiều... Có chút, đáng yêu đi.
- Vậy đi thôi.
- Vâng.
Hai người thỏa mái đi khắp nơi, tu vi của Lạc Dư cùng Huyết Nham đều bị hai người phong ấn lại, làm một người bình thường, mở một quán rượu, ngày ngày ngồi nghe chuyện thiên hạ, uống rượu mua vui.
Năm năm sau,
- Sư tôn, mấy người kia uống giỏi quá đi, đồ nhi suýt nữa thì thua họ mất rồi.
Mặt Huyết Nham đỏ bừng, Lạc Dư mặc một bộ thường phục thô ráp lắc lắc đầu.
- Đã uống không được rồi còn đòi thách đấu, mau uống.
Lạc Dư đưa cho hắn một bát canh giải rượu, Huyết Nham ngoan ngoãn cầm lấy uống một hơi hết sạch.
- Sư tôn, đệ tử muốn th** chết người.
Huyết Nham cuồng vọng tuyên bố, hắn nói quá lớn, Lạc Dư không kịp ngăn lại, mấy lời này liền truyền đến mấy người đang ngồi uống rượu bên ngoài.
- Hahaha.
Một đám nam nhân thô thiển cười ầm lên, một người trong đó nhìn có vẻ đã say hét lên.
- Nham huynh đệ, nói hay, nói hay lắm, ngươi nhất định phải thỏa mãn Lạc huynh đệ đó.
Hắn ta cười khành khạch, mắt đỏ lên.
- Nếu Nham huynh đệ không làm nổi thì nói với lão ca một câu, ta đảm bảo nhất định sẽ đem Lạc huynh đệ th** đến nát luôn.
Đ*t!!!
Lạc Dư chửi thầm cầm con dao đặt trên bàn mở cửa đi ra ngoài.
- Tên nào vừa nói, qua đây cho lão tử, lão tử đảm bảo đem thứ đó của ngươi cắt ra xào thật ngon dâng lên tận miệng.
Mặt cậu tràn đầy hung ác, cái vẻ trích tiên đạo mạo qua mấy năm ở cùng với Huyết Nham đã biến đâu mất tăm, giờ mà cho tông chủ Thiên Tuyệt Tông đến chắc ông ta cũng chẳng nhận ra người trước mắt.
- Ấy ấy, bình tĩnh, Lạc huynh đệ bình tĩnh lại đi.
Một đám nam nhân không hẹn cùng kẹp chặt chân, con mèo nào đó trong không gian cũng co người lại dùng đuôi che đi bảo bối của mình.
Kí chủ của nó từng cắt tiểu huynh đệ của nam nhân thật rồi đó, tên đó còn bị Lạc Dư bán vào trong thanh lâu bị một đám nam nhân đè.
Hức hức, mặt mèo của 250 tái mét, nó vẫn nhớ như in cái cảnh người nam nhân đó bị “chơi” như thế nào, nơi đó còn chảy máu nữa.
Sợ quá đi, kí chủ càng ngày càng bienthai, phận làm mèo như nó biết phải làm sao bây giờ.