Kế Hoạch Làm Người Qua Đường Của Nữ Phụ Vô Cảm

Chương 16: Cậu là Bảo Minh?




Có một vài bạn hỏi mình Bảo Minh ghen với Bảo Bảo hay Gia Ngạo Luân. Chương này sẽ giải thích nga!
Và có một bạn hỏi tại sao nữ chủ lại tự kỷ, ngu ngốc và hay ảo tưởng thế? Như vậy không có tính khiêu chiến hoặc ngốc như vậy sao đấu lại Bảo Bảo?
Mình xin giải thích: kiếp trước sở dĩ Bảo Bảo bị ngược thê thảm là vì Thiên Tuệ lãnh cảm chưa xuyên qua. Không có hiệu ứng bươm bướm, mọi chuyện diễn ra quá mức êm dịu nên bạn nữ chủ dù não tàn vẫn có thể ngược thảm nữ phụ nhóm mà không bị lộ cái ngu dốt của mình ra.
Một yếu tố nữa là chủ yếu mưu kế của nữ chủ đa phần là do bà mẹ xấu xa của mình bày, kiếp này, Bảo Bảo lại ra nước ngoài, không có ở nhà với bà ta nên không bị bà ta chơi xấu, mà cô nàng nữ chủ cũng không phải động não nhiều nên não mới bị liệt.
Kiếp này, Thiên Tuệ xuyên qua tạo hiệu ứng bươm bướm, thay đổi tất cả nên cái ngu mới lòi. Nhưng yên tâm, cô nàng là Boss cuối mà, nên Mew sẽ không để cô nàng die sớm đâu.
Còn về phần body nóng bỏng, có nha, trong phiên ngoại ông Từ có nói là nữ chủ mặt tròn như hột mít, đít to như đít bò mà. Với lại nữ chủ giỏi về ám kế và câu dẫn nam nhân cộng thêm một bà mẹ tiểu tam ranh ma nên chỉ cần cái này và một khuôn mặt bạch liên hoa là đủ rồi.
Rồi, nói thế thôi. Chúc mn đọc truyện vui vẻ!^^
“Có chuyện gì sao, Vũ thiếu gia?” Bảo Bảo lạnh lùng nhìn người tới, trong giọng nói là không chút nào che giấu trào phúng.
Không sai, người tới là Vũ Thiên Anh, anh đứng nhìn nãy giờ đã khó chịu lắm rồi, vừa thấy các cô định rời đi liền gọi lại.
Nghe cô nói, trong lòng anh như có một phen kiếm, dùng sức xuyên qua tim, đau quá. Nhìn cô nhìn anh như người xa lạ, anh thấy hoảng hốt, dường như mình đã mất đi một thứ gì đó rất quan trọng.
Vũ Mị nhi đã bị anh đuổi về rồi, anh sợ cô ả sẽ làm mọi chuyện loạn lên mất. Anh vội nói:
“Vừa rồi cô nói mẹ...”
“À, anh nói mẹ tôi ấy à! Đúng vậy, bà đã đi rồi, đi trong cô đơn, tuyệt vọng không hề có người mà mình yêu thương bên cạnh.
Đi trong đau đớn khi đặt niềm tin sai người, đau khi người mình yêu không tin tưởng mình, thậm chí vì người dưng nước lã mà nhẫn tâm ra tay với thân nhân của mình.
Thế nào? Anh vừa lòng chưa? Vừa lòng chưa, hả?”
Ban đầu thì bình thản, càng về sau càng kích động, cuối cùng cô hét vào mặt anh.
“Bảo Bảo!”
Richard vội ôm lấy cô, đem mặt cô giấu vào ngực mình, che đi giọt lệ sắp ức chế không được trào ra, lạnh lùng nhìn anh nói:“Anh đi đi, anh đã phủ nhận sự tồn tại của dì, của Bảo Bảo thì cũng không cần thiết gọi tôi một tiếng anh họ. Đừng làm phiền cuộc sống của chúng tôi nữa.”
Vũ Thiên Anh giật mình, anh họ, vậy chẳng lẽ....
“Anh là người bên họ ngoại? Nhưng không phải mẹ tôi không có người thân sao...”
“Đó không phải mẹ anh, đó là mẹ tôi, chỉ của tôi thôi.” Bảo Bảo nằm trong ngực Richard hét lên, Richard vội trấn an cô rồi cười điên cuồng:
“Không có người thân? Ha ha ha, cha anh nói thế sao? Aiz, đúng là buồn cười.”
Cười đủ, anh lạnh mặt nói:
“Dì tôi là một đại tiểu thư danh giá, chỉ vì cha anh mà bỏ qua gia tộc theo ông ta.
Có biết vì sao dì ấy chết sớm không? Có biết vì sao năm đó dì ấy bỏ đi không? Vì sao yêu các người đến thế lại không chút do dự rời đi?”
“Richard! Im đi!” Bảo Bảo hét lên. Richard mặc kệ lời cô, vẫn nói tiếp:
“Là vì cha anh đấy, à, anh cũng có phần đấy.
Vì cha anh phản bội dì ấy, có quan hệ với người đàn bà kia, dù cố ý hay vô tình, điều đó cũng đã rút đi dần sinh mệnh của dì ấy.
Đáng lý ra dì ấy sẽ sống đến năm 40, 45 tuổi gì đó rồi mới chết, lại vì các người ghẻ lạnh Bảo Bảo mà chết sớm hơn.
Anh có biết ánh mắt dì trước lúc ra đi có gì không? Nó có sự tuyệt vọng, thất vọng, bi thương nhưng càng nhiều là sự cô đơn.
Các người vui chứ? Hài lòng chứ? Nếu rồi thì cút đi, nơi này không chào đón các người.”
Richard cũng điên luôn rồi, hét vào mặt Vũ Thiên Anh rồi mặc kệ vẻ mặt dại ra của anh ta ôm Bảo Bảo đi lên lầu.
Tiểu Tuyết nhóm chạy vội theo cô, không ai bận tâm Vũ Thiên Anh, anh ta như con sói cô độc đứng trong đêm yên lặng rơi lệ.
Trên phòng Tiểu Tuyết, cả bọn vây quanh Bảo Bảo an ủi cô:
“Bảo Bảo, đừng buồn nữa. Cô Hồng trên trời có thiêng sẽ không muốn thấy cậu như vậy đâu.” Đây là Tiểu Tuyết.
“Cậu khóc sẽ xấu lắm đó, mình chỉ thích Bảo Bảo mỉm cười thôi.” Đây là Thanh Loan.
“Cậu khóc mình sẽ đau lòng lắm, đừng khóc được không?” Đây là một người trong số đó nói. Bảo Bảo ngước mắt lên nhìn người đó, lại nhìn người con trai lạnh lùng bên cạnh người đó hỏi:
“Hai người là ai?”
“...” Người con trai lạnh lùng đang định lên tiếng nghe cô hỏi thì cứng đờ, sau đó tức giận đẩy ra Richard, ngồi xuống giường nắm lấy tay cô liền cúi đầu hôn đi xuống.
“....”
Lần này liên Richard đều hóa đá rồi, ngoại trừ tên điên kia, không ai dám hôn Bảo Bảo cả, tên này....chết chắc rồi.
Anh cứ ngỡ Bảo Bảo sẽ nổi giận cho người con trai nọ một trận, lại kinh ngạc thấy cô ngây ngốc mở to mắt, lăng nhìn gương mặt phóng đại kia, mãi không nói nên lời.
“Luân, cậu làm gì vậy? Buông Bảo Bảo ra.” Người vô danh nọ tức giận kéo người con trai đang hôn Bảo Bảo ra.
“Minh, buông. Không nhớ mình, phải phạt!” Nói rồi đè Bảo Bảo ra tính hôn tiếp lại bị cô tránh né.
“M...Minh? Ngươi...ngươi là Bảo Minh?” Bảo Bảo run run chỉ vào mặt người nọ nói.
Không sai, hai người con trai ở đây, người lãnh khốc là Gia Ngạo Luân, người bị bỏ quên là Bảo Minh.
Cũng khó trách Bảo Bảo kinh hoảng như vậy a! Trong ấn tượng của cô, không, là mọi người, Bảo Minh là con gái, còn là một tiểu mỹ nhân nũng nịu. Nay bùm một cái trở thành một chàng trai yêu mị đến vậy. Là ai cũng sẽ sốc thôi.
Bảo Minh vui vẻ chạy tới định cho cô một cái gấu ôm, miệng thì liến thoáng:
“Bảo Bảo, cậu vẫn nhớ mình. Ôi, mình vui quá, lại đây ôm cái nào.”
Ta né trái, ta né phải, ta né....
Bảo Minh thì chạy tới ôm, Bảo Bảo lại chạy đi trốn, cứ thế duy trì khoảng 10' Bảo Minh rốt cuộc chịu hết nổi la lên:
“Bảo Bảo, để tớ ôm một cái nào. Luân hôn cậu cũng cho mà sao lại không cho tớ ôm chứ?”
“Nam...Nam Nhân?” Bảo Bảo không có trả lời mà vừa né vừa run rẩy nói.
“Ân! Thì tớ là con trai mà.” Bảo Minh nói năng hùng hồn, cứ như thể ta đây vô tội lắm ý, vừa nói vừa tìm cách ôm Bảo Bảo.
“Vậy...Vậy...cậu....cậu là đồng tính à? Mới đi sửa đổi giới tính sao?”
Kétttt! Rầm!
Cuộc truy đuổi kết thúc với tỷ số 1:0, với Bảo Bảo ôm cột thắng và Bảo Minh thất bại thảm hại sà vào lòng đất mẹ ăn vạ.
OMG, sao ai cũng hỏi câu này hết vậy? Bảo Minh khóc không ra nước mắt nghĩ thầm khi nhớ tới lần gặp mặt đầu tiên sau ba năm xa cách của mình với ba người bạn thân.
Dĩ nhiên ba người này là Tiểu Tuyết, Thanh Loan và Gia Ngạo Luân rồi.
Tiểu Tuyết và Thanh Loan hỏi:
“You...you are gay?”
Bảo Minh vừa nghe liền sặc rượu.
“Mới đi chuyển giới à?” Đây là Gia Ngạo Luân.
Bảo Minh lần này không uống rượu, không sặc nhưng té ghế. Lần này gặp Bảo Bảo trực tiếp đi tìm đất mẹ ủy khuất một phen.
Haiz, đứa nhỏ này a! Chính là số khổ, ai biểu hồi đó hay giả gái làm chi.
Đúng lúc này, cửa phòng lại mở ra, giải vây giúp Bảo Minh. Một thiếu niên tuấn tú bước vào nhìn thấy một màn này thì kinh ngạc hỏi:
“Có chuyện gì vậy? Sao lại có người chụp ếch ở đây?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.