Người phụ nữ kia đi/ên rồi.
Lâm Thanh Phong ngủ ở nhà tôi tối nay, cô ta liền dội b/om tin nhắn WeChat của tôi.
“Có phải anh ấy tới đó rồi không?”
“Tại sao cô lại có thể vô liêm sỉ như vậy nhỉ?”
“Còn trẻ tuổi mà học cái tốt không học, lại cứ đi học làm hồ ly tinh!”
…
Mỗi một câu đều như tràn đầy ki/m chứa đ/ộc vậy.
Mỗi một câu cô ta mắng tôi, đều giống như đang nh/ục m/ạ chính bản thân cô ta của bảy năm nay vậy.
Tôi đưa mắt nhìn Lâm Thanh Phong đang nằm trên sô pha một cái, muốn cười nhưng lại chẳng cười ra được.
“Vậy còn cô thì sao?” Tôi hỏi cô ta.
Tôi nhìn những câu từ bẩn thỉu ở trên màn hình điện thoại, trả lời cô ta:
“Hồ Thiến, vậy còn cô thì sao? Thế cô là cái gì hả?”
Câu này giống như một miếng giẻ lau thối có thể bịt miệng người ta vậy.
Tin nhắn được gửi tới đối phương rất lâu nhưng cũng không thấy cô ta mắng lại tới tấp.
Qua một hồi rất lâu, lâu tới mức tôi còn tưởng rằng đêm nay sẽ cứ trôi qua như vậy.
Thì lúc này Hồ Thiến mới gửi tin nhắn tới.
“Tôi là người vợ hợp pháp của Thanh Phong.”
Người vợ hợp pháp?
Tôi vứt điện thoại, không trả lời tin nhắn nữa.
Mẹ cũng là người vợ hợp pháp của Cố Hữu Quốc đó thôi.
Mà bà ấy đã phải chịu kết cục như thế nào hả?
Cũng chẳng biết Lâm Thanh Phong đã uống bao nhiêu rư/ợu, mà trời sáng rồi vẫn chưa thấy anh tỉnh dậy.
Thật đúng là làm khó cho anh khi phải gắng gượng chống đỡ đến tận chỗ tôi rồi mới gục xuống.
Tôi không đánh thức anh dậy, sau khi vệ sinh cá nhân đơn giản thì liền ra khỏi nhà đi làm.
Sau khi tôi tan làm trở về, đi qua cửa hàng hoa của Lâm Thanh Phong thì mới phát hiện anh không mở cửa tiệm hôm nay.
Lẽ nào anh ấy ngủ ở nhà tôi cả một ngày trời?
Nghĩ vậy, tiếng lòng tôi bất giác cảm thấy hơi lo lắng.
Cho tới khi chìa khóa của tôi vừa được đút vào trên cửa, vẫn còn chưa xoay chìa thì đã ngửi thấy mùi hương của đồ ăn bay ra từ trong nhà.
Cùng với giọng nói không kiên nhẫn của Lâm Thanh Phong.
“Năm năm trước chúng ta đã nói rõ với nhau rồi, một trong hai bên có thể hủy bỏ quan hệ này bất cứ lúc nào, bây giờ em lại lật lọng, nói một đằng làm một nẻo như vậy khiến anh vô cùng thất vọng.”
Chắc là đang nghe điện thoại, tôi không nghe được tiếng trả lời của người kia.
“Anh đã nói rất rõ ràng rồi, nếu em vẫn tiếp tục khăng khăng cố chấp như vậy thì anh chỉ còn cách đi nói với bà chuyện này thôi.”
Quả nhiên là gần giống với dự đoán của tôi.
Hôn nhân của bọn họ từ đầu tới cuối đều là giả dối.
Năm năm trước cô ta kết hôn với anh, chắc chắn là đã thương lượng với bố tôi rồi, để tránh bị nghi ngờ.
Năm mẹ tôi mất, bọn họ đúng là đã qua lại với nhau ít hơn rất nhiều.
Cho nên mới không một ai phát hiện ra.
Nghe nói Lâm Thanh Phong vẫn luôn có quan hệ không tốt với bố anh ấy, cho nên anh mới tự mình ra ngoài mở cửa tiệm bán hoa, năm ngoái sau khi bố anh qua đời thì đã để lại cho anh không ít sản nghiệp.
Cũng không biết Hồ Thiến không bằng lòng ly hôn với anh, rốt cuộc là vì thật sự yêu anh, hay là vì những tài sản đó.
Sau nghe nghe thấy điện thoại bị cúp, tôi mới xoay chìa khóa.
Vừa mở cửa ra thì liền nhìn thấy Lâm Thanh Phong đang mặc tạp dề.
Đó là chiếc tạp dề mà tôi chỉ nhất thời nổi hứng lên mua, màu hồng phấn non nớt đáng yêu, lại còn có viền bèo.
“Em về rồi à? Vừa hay mới làm xong cơm.” Lúc anh nói câu này mắt cười cũng cong lên, như thể chủ nhân của giọng nói lạnh lẽo tôi vừa nghe thấy ở ngoài cửa không phải là anh vậy.
Tôi “Ừm” một tiếng, rửa xong tay thì liền ngồi xuống trước bàn ăn.
Nhìn Lâm Thanh Phong bê từng món ăn một lên trên bàn, trái tim dúm dó của tôi bỗng chốc lại được là phẳng rồi.
Chỉ là rất nhanh thôi nó đã kết thúc rồi.
Nếu anh biết được ngay từ đầu tôi vì bá/o th/ù nên mới tiếp cận anh thì anh có còn ở lại đây, làm cơm cho tôi nữa hay không?”
Sẽ không đâu.
Ngón tay tôi dùng lực, vân vê đôi đũa.
Nhưng mà cũng chẳng sao cả.
Một mình ở dưới vực thẳm ngày ngày tăm tối, không đón được ánh sáng mặt trời, cũng khá tự tại.
Lâm Thanh Phong ngồi ở đối diện tôi, trên người vẫn mặc chiếc tạp dề màu hồng phấn ấy, thấy tôi cứ nhìn chằm chằm chiếc tạp dề là anh lại cười.
“Cái tạp dề này ngược lại chẳng giống với phong cách của em chút nào.”
Phong cách của tôi là như thế nào cơ.
Nói rồi hình như anh lại hối hận: “Không đúng, thực ra vẫn giống phong cách của em đấy.”
Nhìn xem, anh ấy cũng đâu biết tôi có phong cách như thế nào.
Tôi không tiếp chuyện, bắt đầu ăn cơm.
Thực ra tôi rất ít khi ăn tối, kể từ khi Lâm Thanh Phong đến tôi mới ăn nhiều hơn chút.
Anh ngồi ở trước mặt tôi, giống như người nhà thật sự bắt đầu hỏi thăm tôi hôm nay đi làm như thế nào, có xảy ra chuyện gì không.
Tôi cũng hỏi gì đáp nấy, từng câu từng câu một.
Bầu không khí cũng trở nên ấm áp chưa từng thấy.
“Nhất Hoà, thời gian tới tôi có thể ở lại chỗ của em vài ngày được không?” Đột nhiên anh chuyển chủ đề.
Tôi lập tức cắn phải đũa.
Đ/au tới mức lợi cũng thấy khó chịu.
Nhưng tôi vẫn gật đầu.
Cũng không biết là vì để hành hạ Hồ Thiến, hay là có ý đồ riêng nữa